"Tiết học bắt đầu từ lâu rồi? Sao giờ em mới đến. Đi lấy bàn ghế có cần mất thời gian vậy không?" Cô chủ nhiệm hét thẳng vào mặt Lâm Ngọc, tay chỉ vào mặt cô mà chửi không quan tâm có học sinh ngồi đây.
"..." Bộ bàn ghế có vẻ hơi to so với dáng người nhỏ bé như Lâm Ngọc nên mang đến đây hơi khó khăn, không tốn sức lắm chỉ mất chút thời gian, nhiêu đó cũng đủ để cô chủ nhiệm mắng cô.
"Em bị phạt, mau ra ngoài kia đứng đừng làm mất thời gian học của các bạn" Bà ta bình thản nói ra nhưng không dám nhìn vào mặt cô.
Lâm Ngọc im lặng đi ra, đây là lần đầu tiên cô bị bắt nạt bởi bạn cùng lớp và chính giáo viên chủ nhiệm nên cô cũng hơi sững sờ, không biết phải làm sao. Cô chỉ biết ăn miếng trả miếng, bọn họ đối với cô như thế nào cô sẽ trả lại cho họ như thế đó, chỉ hơn chứ không kém.
Bị phạt đứng ngoài cửa lớp, làm trò cho thiên hạ bàn tán, cô đâu có ngu. Hiếm khi có cơ hội không ra ngoài dại gì không trốn tiết kiếm một chỗ yên tĩnh để ngủ.
Lâm Ngọc đi thẳng lên lầu, không thèm nhìn ai.
"A! Đã quá, không có ai hết" Lâm Ngọc vươn vai, hít không khí trong lành, thật đã.
Tâm trạng cô tốt hơn được mấy phần nhưng vẫn khó chịu, nén hơi trong bụng, cô hét thật to từ sân thượng xuống dưới sân trường
"A...chết đi lũ khó ưa"
La hét một hồi thoải mái cô mới nằm bệt xuống đất, nhắm mắt ngủ
"Cô gan thật, dám trốn tiết lên đây ngủ"
Nghe được tiếng nói đằng sau vách tường, Lâm Ngọc tỉnh dậy nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn xung quanh. Bị phát hiện rồi sao, chậc chậc...
"Ai đó?"
"..." Bộ bàn ghế có vẻ hơi to so với dáng người nhỏ bé như Lâm Ngọc nên mang đến đây hơi khó khăn, không tốn sức lắm chỉ mất chút thời gian, nhiêu đó cũng đủ để cô chủ nhiệm mắng cô.
"Em bị phạt, mau ra ngoài kia đứng đừng làm mất thời gian học của các bạn" Bà ta bình thản nói ra nhưng không dám nhìn vào mặt cô.
Lâm Ngọc im lặng đi ra, đây là lần đầu tiên cô bị bắt nạt bởi bạn cùng lớp và chính giáo viên chủ nhiệm nên cô cũng hơi sững sờ, không biết phải làm sao. Cô chỉ biết ăn miếng trả miếng, bọn họ đối với cô như thế nào cô sẽ trả lại cho họ như thế đó, chỉ hơn chứ không kém.
Bị phạt đứng ngoài cửa lớp, làm trò cho thiên hạ bàn tán, cô đâu có ngu. Hiếm khi có cơ hội không ra ngoài dại gì không trốn tiết kiếm một chỗ yên tĩnh để ngủ.
Lâm Ngọc đi thẳng lên lầu, không thèm nhìn ai.
"A! Đã quá, không có ai hết" Lâm Ngọc vươn vai, hít không khí trong lành, thật đã.
Tâm trạng cô tốt hơn được mấy phần nhưng vẫn khó chịu, nén hơi trong bụng, cô hét thật to từ sân thượng xuống dưới sân trường
"A...chết đi lũ khó ưa"
La hét một hồi thoải mái cô mới nằm bệt xuống đất, nhắm mắt ngủ
"Cô gan thật, dám trốn tiết lên đây ngủ"
Nghe được tiếng nói đằng sau vách tường, Lâm Ngọc tỉnh dậy nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn xung quanh. Bị phát hiện rồi sao, chậc chậc...
"Ai đó?"