Lâm Ngọc về lớp, vẫn không khí ngột ngạt khó thở đó, xung quanh cô đầy ánh mắt chán ghét và khinh thường, chịu hết nổi rồi, Lâm Ngọc đạp ngã bàn giáo viên
"Nhìn cái gì? Thu lại mấy con mắt coi chừng tao móc hết ra bây giờ"
Giọng nói đầy khí thế với ánh mắt hung tàn quét xuống bọn họ, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống âm vài độ C. Trông con mắt mọi người ở đây cô đúng là đầu gấu chính hiệu, giọng điệu không ai có được, ngang tàn và đầy mùi thuốc nổ.
Học sinh nữ đồng loạt quay mặt sang một bên không dám nhìn cô nữa, đụng vào Lâm Ngọc thì sẽ có bom nổ với mức hủy diệt kinh hoàng, sau đó là cảnh máu me ghê rợn, nghĩ thôi đã thấy rợn người.
Thu lại ánh mắt chết chóc, cô đi về chỗ ngồi, gác chân lên ghế, lắc lư theo nhịp, bà đố đứa nào ho he gì với bà nữa đấy, đừng trách bà đây vô tình không cảnh cáo trước.
Thế mà có con nhỏ không biết sợ là gì đi đến chỗ cô đang ngồi
"Bạn...bạn ơi" Nhỏ bốn mắt chọt chọt vai Lâm Ngọc
"..." Lâm Ngọc nhìn nhỏ không trả lời, nhìn thôi cũng biết là mọt sách.
"Bạn..." Không thấy cô trả lời, nhỏ lắc vai cô dữ dội.
"Chuyện gì?" Đừng lắc nữa, xương cô sắp bị nhỏ lắc cho rụng rồi.
"Hôm nay tới phiên bạn trực, mình..mình chỉ muốn nhắc bạn thôi" Mặt nhỏ rưng rưng sắp khóc, nhưng Lâm Ngọc chỉ thấy gai mắt.
"Ok, cảm ơn đã nhắc nhở" Lâm Ngọc đứng lên, đổ rác thôi mà, chuyện nhỏ.
Lâm Ngọc tung tăng xách thùng rác đi ra ngoài, không để ý tới đôi mắt đáng sợ đầy nham hiểm mưu mô đang dõi theo bóng lưng cô.
"Chắc là chỗ này" Xung quanh sau trường học đầy những bãi rác lớn bé, Lâm Ngọc vác thùng rác không nặng lắm đến chỗ đó.
Bỗng nhiên có một đám nữ sinh khoảng 5 đứa đứng chắn trước mặt, cô bực bội quay lưng lại, bất giác miệng nhếch lên, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Đánh hội đồng!
"Nhìn cái gì? Thu lại mấy con mắt coi chừng tao móc hết ra bây giờ"
Giọng nói đầy khí thế với ánh mắt hung tàn quét xuống bọn họ, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống âm vài độ C. Trông con mắt mọi người ở đây cô đúng là đầu gấu chính hiệu, giọng điệu không ai có được, ngang tàn và đầy mùi thuốc nổ.
Học sinh nữ đồng loạt quay mặt sang một bên không dám nhìn cô nữa, đụng vào Lâm Ngọc thì sẽ có bom nổ với mức hủy diệt kinh hoàng, sau đó là cảnh máu me ghê rợn, nghĩ thôi đã thấy rợn người.
Thu lại ánh mắt chết chóc, cô đi về chỗ ngồi, gác chân lên ghế, lắc lư theo nhịp, bà đố đứa nào ho he gì với bà nữa đấy, đừng trách bà đây vô tình không cảnh cáo trước.
Thế mà có con nhỏ không biết sợ là gì đi đến chỗ cô đang ngồi
"Bạn...bạn ơi" Nhỏ bốn mắt chọt chọt vai Lâm Ngọc
"..." Lâm Ngọc nhìn nhỏ không trả lời, nhìn thôi cũng biết là mọt sách.
"Bạn..." Không thấy cô trả lời, nhỏ lắc vai cô dữ dội.
"Chuyện gì?" Đừng lắc nữa, xương cô sắp bị nhỏ lắc cho rụng rồi.
"Hôm nay tới phiên bạn trực, mình..mình chỉ muốn nhắc bạn thôi" Mặt nhỏ rưng rưng sắp khóc, nhưng Lâm Ngọc chỉ thấy gai mắt.
"Ok, cảm ơn đã nhắc nhở" Lâm Ngọc đứng lên, đổ rác thôi mà, chuyện nhỏ.
Lâm Ngọc tung tăng xách thùng rác đi ra ngoài, không để ý tới đôi mắt đáng sợ đầy nham hiểm mưu mô đang dõi theo bóng lưng cô.
"Chắc là chỗ này" Xung quanh sau trường học đầy những bãi rác lớn bé, Lâm Ngọc vác thùng rác không nặng lắm đến chỗ đó.
Bỗng nhiên có một đám nữ sinh khoảng 5 đứa đứng chắn trước mặt, cô bực bội quay lưng lại, bất giác miệng nhếch lên, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Đánh hội đồng!