"Không sao, tôi thích là được"
Một câu này của Thiên Hạo làm hai người Lâm Ngọc và Gia Bảo sửng sốt không thể tin Thiên Hạo mà lại nói như vậy.
"Khụ khụ, cậu chắc chứ Thiên Hạo?" Gia Bảo ho khan hai tiếng, sắc mặt phức tạp.
Lâm Ngọc mặt thoáng đỏ, , khôi phục lại một chút bình tĩnh, nhìn anh với ánh mắt sâu xa..
Thiên Hạo khẽ nheo mắt lại, ánh mắt mang theo thâm thúy nhìn không thấu nhìn Lâm Ngọc, bất chợt hai ánh mắt giao nhau, Lâm Ngọc như thấy có một luông điện chạy xẹt qua làm tê cả người, quay đầu sang một bên tránh ánh mắt Thiên Hạo.
Anh khoanh tay ôm trước ngực, lạnh nhạt nói
"Tôi không nói lại lần hai" câu nói xấu hổ đó anh chỉ nói một lần là đủ, hai người họ không đến nỗi lãng tai hoặc có vấn đề về thính giác.
"Khụ khụ, tớ nhớ ra có việc cần làm, tớ đi trước đây!" Gia Bảo ho khan hai tiếng, đứng dậy thoái lui, nếu ở lại chút nữa không biết Thiên Hạo lại nói ra những câu gì nữa đây, đặc biệt sến sệt.
Trong phòng chỉ còn Lâm Ngọc và Thiên Hạo, Lâm Ngọc hết sức khẩn trương, trái tim lại bắt đầu mất khống chế cuồng loạn, cảm thấy không khí đột nhiên có gì đó không đúng, làm cho cô đứng ngồi không yên.
Thiên Hạo nhìn dáng vẻ của cô, tròng mắt khẽ nheo lại nguy hiểm, môi mỏng phun ra
"Sợ tôi ăn thịt cô sao?"
Không phải hỏi mà là khẳng định.
"Ai..ai nói, tôi không có" Lâm Ngọc lắp bắp, cô cố hít thở đều để cho mình bình tĩnh lại
"Vậy sao?" Ngữ khí hơi lên cao, âm thanh trầm thấp dễ mê hoặc người khác.
Đối mặt với trai siêu đẹp, mặc dù tính tình hơi kỳ quặc nhưng các phương diện khác đều rất ưu tú, mà giọng nói mang theo phần từ tính, trầm thấp đủ khiến các cô gái vì một câu nói mà mặt hồng tim đập.
Mà Lâm Ngọc cũng mặt hồng tim đập rồi, con gái như cô nhưng lại thích đánh nhau, đặc biệt háu ăn có hứng thú với trai đẹp có phản ứng với một soái ca cũng là lẽ đương nhiên, tiếp xúc đụng chạm lâu với Thiên Hạo trái tim cô bắt đầu zung zinh rồi.
Nghĩ lại nghĩ, cô đúng là không có tiền đồ, số phận sau này bi thảm lắm đây!
Nở nụ cười nhạt, Lâm Ngọc đứng lên "Cũng đã trễ, tôi về đây!" ở lại cô sẽ biến thành nữ sắc lang mất.
"Đi về?" ánh mắt Thiên Hạo vẫn rơi trên người Lâm Ngọc, chân mày khẽ nhíu lại, mỹ nam cau mày.
Lâm Ngọc thở dài, miệng lẩm bẩm "Băng bó cũng xong, còn không muốn cho tôi về"
Ánh mắt lạnh lùng bén nhọn thâm trầm vài phần, anh có làm gì đâu mà cô lại để bộ dạng như trách mắng anh vậy.
"Tôi đưa cô về" nắm lấy tay không bị thương, anh kéo cô đi ra ngoài.
"Chậm chút, tôi bước theo anh không kịp"
Tốc độ đi vẫn vậy, người đi trước cỏ vẻ không nghe lời nói của cô.
"Tôi nói chậm lại, anh ỷ mình chân dài muốn làm gì làm sao, nói cho mà biết nhiều người chân còn dài hơn anh, chân dài tới nách luôn" Lâm Ngọc thở hổn hển chạy theo sao, mết quá, muốn đứt hơi rồi, cô oai oái kêu la.
"Ngậm miệng lại mà đi nhanh cho tôi, hay cô muốn tôi bế?" Không ngờ cô gái này lớn mật to tiếng với anh, Thiên Hạo một thân khí thế làm cho người ta không kìm được sợ hãi, không khí xung quanh hắn cũng bởi vì lời hắn nói mà trở nên lạnh băng.
Bị Thiên Hạo hét lớn, cả khuôn mặt Lâm Ngọc trực tiếp dâng lên lúc thì đỏ, trợn trừng mắt nhìn Thiên Hạo không kêu ca nữa, trong lòng sớm đã đem anh ra chém, chiên, xào hàng trăm lần rồi. Bàn tay nắm chặt tay anh đi thật nhanh về phía cổng.
Một câu này của Thiên Hạo làm hai người Lâm Ngọc và Gia Bảo sửng sốt không thể tin Thiên Hạo mà lại nói như vậy.
"Khụ khụ, cậu chắc chứ Thiên Hạo?" Gia Bảo ho khan hai tiếng, sắc mặt phức tạp.
Lâm Ngọc mặt thoáng đỏ, , khôi phục lại một chút bình tĩnh, nhìn anh với ánh mắt sâu xa..
Thiên Hạo khẽ nheo mắt lại, ánh mắt mang theo thâm thúy nhìn không thấu nhìn Lâm Ngọc, bất chợt hai ánh mắt giao nhau, Lâm Ngọc như thấy có một luông điện chạy xẹt qua làm tê cả người, quay đầu sang một bên tránh ánh mắt Thiên Hạo.
Anh khoanh tay ôm trước ngực, lạnh nhạt nói
"Tôi không nói lại lần hai" câu nói xấu hổ đó anh chỉ nói một lần là đủ, hai người họ không đến nỗi lãng tai hoặc có vấn đề về thính giác.
"Khụ khụ, tớ nhớ ra có việc cần làm, tớ đi trước đây!" Gia Bảo ho khan hai tiếng, đứng dậy thoái lui, nếu ở lại chút nữa không biết Thiên Hạo lại nói ra những câu gì nữa đây, đặc biệt sến sệt.
Trong phòng chỉ còn Lâm Ngọc và Thiên Hạo, Lâm Ngọc hết sức khẩn trương, trái tim lại bắt đầu mất khống chế cuồng loạn, cảm thấy không khí đột nhiên có gì đó không đúng, làm cho cô đứng ngồi không yên.
Thiên Hạo nhìn dáng vẻ của cô, tròng mắt khẽ nheo lại nguy hiểm, môi mỏng phun ra
"Sợ tôi ăn thịt cô sao?"
Không phải hỏi mà là khẳng định.
"Ai..ai nói, tôi không có" Lâm Ngọc lắp bắp, cô cố hít thở đều để cho mình bình tĩnh lại
"Vậy sao?" Ngữ khí hơi lên cao, âm thanh trầm thấp dễ mê hoặc người khác.
Đối mặt với trai siêu đẹp, mặc dù tính tình hơi kỳ quặc nhưng các phương diện khác đều rất ưu tú, mà giọng nói mang theo phần từ tính, trầm thấp đủ khiến các cô gái vì một câu nói mà mặt hồng tim đập.
Mà Lâm Ngọc cũng mặt hồng tim đập rồi, con gái như cô nhưng lại thích đánh nhau, đặc biệt háu ăn có hứng thú với trai đẹp có phản ứng với một soái ca cũng là lẽ đương nhiên, tiếp xúc đụng chạm lâu với Thiên Hạo trái tim cô bắt đầu zung zinh rồi.
Nghĩ lại nghĩ, cô đúng là không có tiền đồ, số phận sau này bi thảm lắm đây!
Nở nụ cười nhạt, Lâm Ngọc đứng lên "Cũng đã trễ, tôi về đây!" ở lại cô sẽ biến thành nữ sắc lang mất.
"Đi về?" ánh mắt Thiên Hạo vẫn rơi trên người Lâm Ngọc, chân mày khẽ nhíu lại, mỹ nam cau mày.
Lâm Ngọc thở dài, miệng lẩm bẩm "Băng bó cũng xong, còn không muốn cho tôi về"
Ánh mắt lạnh lùng bén nhọn thâm trầm vài phần, anh có làm gì đâu mà cô lại để bộ dạng như trách mắng anh vậy.
"Tôi đưa cô về" nắm lấy tay không bị thương, anh kéo cô đi ra ngoài.
"Chậm chút, tôi bước theo anh không kịp"
Tốc độ đi vẫn vậy, người đi trước cỏ vẻ không nghe lời nói của cô.
"Tôi nói chậm lại, anh ỷ mình chân dài muốn làm gì làm sao, nói cho mà biết nhiều người chân còn dài hơn anh, chân dài tới nách luôn" Lâm Ngọc thở hổn hển chạy theo sao, mết quá, muốn đứt hơi rồi, cô oai oái kêu la.
"Ngậm miệng lại mà đi nhanh cho tôi, hay cô muốn tôi bế?" Không ngờ cô gái này lớn mật to tiếng với anh, Thiên Hạo một thân khí thế làm cho người ta không kìm được sợ hãi, không khí xung quanh hắn cũng bởi vì lời hắn nói mà trở nên lạnh băng.
Bị Thiên Hạo hét lớn, cả khuôn mặt Lâm Ngọc trực tiếp dâng lên lúc thì đỏ, trợn trừng mắt nhìn Thiên Hạo không kêu ca nữa, trong lòng sớm đã đem anh ra chém, chiên, xào hàng trăm lần rồi. Bàn tay nắm chặt tay anh đi thật nhanh về phía cổng.