Về đến lớp, cả đám lại thêm một phen hú hồn khi thấy hộp thuốc trong tay Lăng Lăng. Rốt cuộc vẫn không hiểu giữa hai người họ có mối quan hệ như thế nào nữa. Cứ người này bị đánh, người kia xoa, người kia bị đánh, người này xót.
- An muội muội ơi, kể từ giờ Lăng Đại tỷ sẽ không còn cần nước ép đào của muội nữa đâu. Vì giờ đây, Đại tỷ đã có thuốc giảm đau trong lòng mất rồi !
- Lại tới giờ ...
Lăng Lăng chán nản, nhìn con nọng kiểu không còn gì để nói.
...
Sau khi dạy xong tiết của mình, bà Diệp khẽ đưa mắt xuống nhìn Phong, rồi ra hiệu cho anh biết. Thế là Phong gật đầu, cùng bà chậm rãi tiến ra ngoài hành lang vắng người.
Và rồi họ bắt đầu trò chuyện với nhau.
- Cậu là người đã nghe máy của Lăng Lăng hôm đó có phải không ?
- Dạ phải ạ.
- May quá ... Tôi cứ tưởng là nó đang ở cùng kẻ xấu.
- Em thấy cô cũng quan tâm đến Lăng Lăng rất nhiều, vậy cớ sao ngày hôm đó cô lại nói những lời như vậy ạ ?
Bỗng bà Diệp thở dài, buồn rầu kể sự tình cho anh nghe.
- Lăng Lăng ... Con bé ấy rất ngang bướng.
- Không phải đâu cô ơi. Lăng Lăng không phải ngang bướng kiểu bình thường đâu, mà cô ta ngang bướng theo kiểu nhiệt tình luôn đấy ạ !
Bỗng bà Diệp bật cười với câu nói của anh, nhưng rồi bà lại khàn giọng, tiếp tục nói.
- Ba Lăng Lăng đòi ly dị với tôi khi con bé còn rất nhỏ. Ông ấy bảo tôi nghèo, sau đó nhẫn tâm ra đi, bỏ lại hai mẹ con tôi với một đống nợ mà ông ấy đã gây ra. Tôi lúc đó cũng chỉ biết cực lực đi làm để kiếm tiền trả nợ, chứ đâu còn biết làm gì thêm ...
- ... Lăng Lăng, cô ấy có biết chuyện này không ạ ?
Bỗng bà Diệp cười cay đắng, sóng mũi phút chốc đỏ ửng lên, nghẹn ngào đáp lời anh.
- Không, con bé không biết ... Từ nhỏ con bé đã rất yêu thương ba nó, nên tôi không muốn kể mọi chuyện cho nó nghe, chỉ vì tôi sợ con bé sẽ phải chịu một sự đả kích lớn.
- Rồi khi Lăng Lăng lớn lên ?
- Khi Lăng Lăng lớn lên, nó cứ luôn nghĩ rằng tôi là người đã bỏ rơi ba nó, vì nó thương ba nó hơn tôi mà, nó dành nhiều thời gian ở bên ba nó hơn, giá như lúc đó tôi không dành quá nhiều thời gian cho công việc, thì có lẽ tôi và nó sẽ thân thiết hơn bây giờ nhiều. Nên việc nó nghĩ tốt về ba nó là chuyện hiển nhiên mà.
- Tại sao cô không nói sự thật cho Lăng Lăng biết ?
- Tôi đã nói với cậu rồi mà. Lăng Lăng rất ngang bướng ... Nên cho dù bây giờ tôi có cố giải thích đi chăng nữa, thì nó cũng không bao giờ tin tôi, càng không thể nào tin ba nó là người xấu. Hồi ở phố B, mấy nhà hàng xóm, họ đều không thích tôi, họ bảo tôi nghèo, không xứng đáng với ông chồng đào hoa của tôi. Thế là sau khi họ biết chuyện vợ chồng tôi li dị, họ liền tìm cách tiếp cận Lăng Lăng, rồi sau đó nhồi nhét chuyện tôi đã đuổi chồng mình đi vào đầu con bé, khiến con bé cũng dần tin vào điều đó ...
- Lăng Lăng đáng ghét thật !
- Lăng Lăng không đáng ghét, chỉ vì nó sợ bị tổn thương ... sợ mất đi một hình tượng người ba hoàn hảo trong tâm trí nó, nó không thể nào dễ dàng chấp nhận được sự thật tàn khốc này. Tôi là mẹ nó, tôi hiểu nó hơn ai hết mà.
- Thế tại sao hôm đó ... cô lại tỏ thái độ như chẳng quan tâm đến sự sống chết của Lăng Lăng vậy ?
- Lăng Lăng cứng đầu lắm, nói nhỏ nhẹ, ân cần quan tâm, lo lắng thì nó không nghe, không thấy, thậm chí là còn ngó lơ tôi nữa. Còn lớn tiếng mắng nhiếc nó, chửi nó, căm ghét nó thì nó lại nghe, lại để tâm đến tôi. Thế nên tôi đành phải đóng vai mẹ ác ... chỉ để nhận được sự quan tâm của Lăng Lăng ...
- Em thật ... cảm thấy buồn cho cô quá ...
Bỗng bà Diệp hướng mắt nhìn xa xăm, nheo nheo đôi mi lại và nói với anh rằng.
- Thật ra Lăng Lăng còn đáng thương hơn tôi nhiều ...
Nghe bà nói câu này, Phong bất giác cảm thấy đau lòng, hỏi bà gấp gáp.
- Sao cô lại nói thế ?
- Lăng Lăng cô đơn lắm, tuy nhiều bạn nhưng nó cũng chẳng bao giờ cảm thấy vui thật sự ... Nhưng tối hôm qua, tôi lại bắt gặp một việc kì lạ xảy ra.
Phong tò mò, đứng gần lại bà một tí và chăm chú lắng nghe.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ ?
Bỗng bà xoay hẳn người qua, nhìn vào mắt Phong, và chậm rãi nói.
- Tối hôm qua, tôi có lên phòng Lăng Lăng, lén nhìn xem nó đang làm gì. Thì cậu biết tôi thấy gì không ?
- Dạ không ạ, cô thấy gì ạ ?
- Tôi thấy ... Con bé vừa cầm điện thoại, vừa cười, một nụ cười rất đáng yêu, và ấm áp tựa như nắng mai vậy ...
- ...
Bỗng Phong nhoẻn môi cười theo, lòng Phong chợt rộn ràng hẳn lên.
- Đã lâu lắm rồi, tôi chưa bao giờ thấy con bé vui đến vậy. Khi về đến nhà, Lăng Lăng luôn cảm thấy mệt mỏi, buồn chán, và thậm chí là vô cảm xúc. Nhưng đêm qua, là lần đầu tiên tôi thấy nó vui khi bước vào nhà ...
Bỗng Phong thì thầm nho nhỏ.
- Đêm đó em cũng vui ạ.
Bà Diệp không nghe rõ được lời Phong nói, liền hỏi.
- Sao ? Cậu nói gì, tôi nghe không rõ ?
- Dạ, không có gì đâu ạ.
Cả hai im lặng được vài giây, sau đó bà Diệp lại xoay sang nói rằng.
- Cậu có nhận ra được điều gì không ?
- Dạ ? Sao ạ ?
- Ngô Nại Phong ... Cậu đối với Lăng Lăng ... là một người rất đặc biệt !
Phong cười, vui lắm, hai mắt rạng ngời hết cả lên.
Và rồi cả hai cùng nhìn xa xăm, ngắm nhìn những tầng mây trôi nhẹ nhàng. Hôm nay cảnh trời thật đẹp biết bao ...
Về đến lớp, cả đám lại thêm một phen hú hồn khi thấy hộp thuốc trong tay Lăng Lăng. Rốt cuộc vẫn không hiểu giữa hai người họ có mối quan hệ như thế nào nữa. Cứ người này bị đánh, người kia xoa, người kia bị đánh, người này xót.
- An muội muội ơi, kể từ giờ Lăng Đại tỷ sẽ không còn cần nước ép đào của muội nữa đâu. Vì giờ đây, Đại tỷ đã có thuốc giảm đau trong lòng mất rồi !
- Lại tới giờ ...
Lăng Lăng chán nản, nhìn con nọng kiểu không còn gì để nói.
...
Sau khi dạy xong tiết của mình, bà Diệp khẽ đưa mắt xuống nhìn Phong, rồi ra hiệu cho anh biết. Thế là Phong gật đầu, cùng bà chậm rãi tiến ra ngoài hành lang vắng người.
Và rồi họ bắt đầu trò chuyện với nhau.
- Cậu là người đã nghe máy của Lăng Lăng hôm đó có phải không ?
- Dạ phải ạ.
- May quá ... Tôi cứ tưởng là nó đang ở cùng kẻ xấu.
- Em thấy cô cũng quan tâm đến Lăng Lăng rất nhiều, vậy cớ sao ngày hôm đó cô lại nói những lời như vậy ạ ?
Bỗng bà Diệp thở dài, buồn rầu kể sự tình cho anh nghe.
- Lăng Lăng ... Con bé ấy rất ngang bướng.
- Không phải đâu cô ơi. Lăng Lăng không phải ngang bướng kiểu bình thường đâu, mà cô ta ngang bướng theo kiểu nhiệt tình luôn đấy ạ !
Bỗng bà Diệp bật cười với câu nói của anh, nhưng rồi bà lại khàn giọng, tiếp tục nói.
- Ba Lăng Lăng đòi ly dị với tôi khi con bé còn rất nhỏ. Ông ấy bảo tôi nghèo, sau đó nhẫn tâm ra đi, bỏ lại hai mẹ con tôi với một đống nợ mà ông ấy đã gây ra. Tôi lúc đó cũng chỉ biết cực lực đi làm để kiếm tiền trả nợ, chứ đâu còn biết làm gì thêm ...
- ... Lăng Lăng, cô ấy có biết chuyện này không ạ ?
Bỗng bà Diệp cười cay đắng, sóng mũi phút chốc đỏ ửng lên, nghẹn ngào đáp lời anh.
- Không, con bé không biết ... Từ nhỏ con bé đã rất yêu thương ba nó, nên tôi không muốn kể mọi chuyện cho nó nghe, chỉ vì tôi sợ con bé sẽ phải chịu một sự đả kích lớn.
- Rồi khi Lăng Lăng lớn lên ?
- Khi Lăng Lăng lớn lên, nó cứ luôn nghĩ rằng tôi là người đã bỏ rơi ba nó, vì nó thương ba nó hơn tôi mà, nó dành nhiều thời gian ở bên ba nó hơn, giá như lúc đó tôi không dành quá nhiều thời gian cho công việc, thì có lẽ tôi và nó sẽ thân thiết hơn bây giờ nhiều. Nên việc nó nghĩ tốt về ba nó là chuyện hiển nhiên mà.
- Tại sao cô không nói sự thật cho Lăng Lăng biết ?
- Tôi đã nói với cậu rồi mà. Lăng Lăng rất ngang bướng ... Nên cho dù bây giờ tôi có cố giải thích đi chăng nữa, thì nó cũng không bao giờ tin tôi, càng không thể nào tin ba nó là người xấu. Hồi ở phố B, mấy nhà hàng xóm, họ đều không thích tôi, họ bảo tôi nghèo, không xứng đáng với ông chồng đào hoa của tôi. Thế là sau khi họ biết chuyện vợ chồng tôi li dị, họ liền tìm cách tiếp cận Lăng Lăng, rồi sau đó nhồi nhét chuyện tôi đã đuổi chồng mình đi vào đầu con bé, khiến con bé cũng dần tin vào điều đó ...
- Lăng Lăng đáng ghét thật !
- Lăng Lăng không đáng ghét, chỉ vì nó sợ bị tổn thương ... sợ mất đi một hình tượng người ba hoàn hảo trong tâm trí nó, nó không thể nào dễ dàng chấp nhận được sự thật tàn khốc này. Tôi là mẹ nó, tôi hiểu nó hơn ai hết mà.
- Thế tại sao hôm đó ... cô lại tỏ thái độ như chẳng quan tâm đến sự sống chết của Lăng Lăng vậy ?
- Lăng Lăng cứng đầu lắm, nói nhỏ nhẹ, ân cần quan tâm, lo lắng thì nó không nghe, không thấy, thậm chí là còn ngó lơ tôi nữa. Còn lớn tiếng mắng nhiếc nó, chửi nó, căm ghét nó thì nó lại nghe, lại để tâm đến tôi. Thế nên tôi đành phải đóng vai mẹ ác ... chỉ để nhận được sự quan tâm của Lăng Lăng ...
- Em thật ... cảm thấy buồn cho cô quá ...
Bỗng bà Diệp hướng mắt nhìn xa xăm, nheo nheo đôi mi lại và nói với anh rằng.
- Thật ra Lăng Lăng còn đáng thương hơn tôi nhiều ...
Nghe bà nói câu này, Phong bất giác cảm thấy đau lòng, hỏi bà gấp gáp.
- Sao cô lại nói thế ?
- Lăng Lăng cô đơn lắm, tuy nhiều bạn nhưng nó cũng chẳng bao giờ cảm thấy vui thật sự ... Nhưng tối hôm qua, tôi lại bắt gặp một việc kì lạ xảy ra.
Phong tò mò, đứng gần lại bà một tí và chăm chú lắng nghe.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ ?
Bỗng bà xoay hẳn người qua, nhìn vào mắt Phong, và chậm rãi nói.
- Tối hôm qua, tôi có lên phòng Lăng Lăng, lén nhìn xem nó đang làm gì. Thì cậu biết tôi thấy gì không ?
- Dạ không ạ, cô thấy gì ạ ?
- Tôi thấy ... Con bé vừa cầm điện thoại, vừa cười, một nụ cười rất đáng yêu, và ấm áp tựa như nắng mai vậy ...
- ...
Bỗng Phong nhoẻn môi cười theo, lòng Phong chợt rộn ràng hẳn lên.
- Đã lâu lắm rồi, tôi chưa bao giờ thấy con bé vui đến vậy. Khi về đến nhà, Lăng Lăng luôn cảm thấy mệt mỏi, buồn chán, và thậm chí là vô cảm xúc. Nhưng đêm qua, là lần đầu tiên tôi thấy nó vui khi bước vào nhà ...
Bỗng Phong thì thầm nho nhỏ.
- Đêm đó em cũng vui ạ.
Bà Diệp không nghe rõ được lời Phong nói, liền hỏi.
- Sao ? Cậu nói gì, tôi nghe không rõ ?
- Dạ, không có gì đâu ạ.
Cả hai im lặng được vài giây, sau đó bà Diệp lại xoay sang nói rằng.
- Cậu có nhận ra được điều gì không ?
- Dạ ? Sao ạ ?
- Ngô Nại Phong ... Cậu đối với Lăng Lăng ... là một người rất đặc biệt !
Phong cười, vui lắm, hai mắt rạng ngời hết cả lên.
Và rồi cả hai cùng nhìn xa xăm, ngắm nhìn những tầng mây trôi nhẹ nhàng. Hôm nay cảnh trời thật đẹp biết bao ...