Lăng Lăng chợt im lặng, nhưng rồi cũng đứng lên rồi tiến ra ngoài cửa.
- Anh tìm tôi có chuyện gì ?
Phong nghe thế liền lấy trong túi ra một hộp thuốc, đặt vào trong tay nó và ân cần nói.
- Ban nãy tôi có xuống phòng y tế thì tìm được thứ này. Có vẻ tốt lắm đấy, mỗi khi thay băng, nhớ bôi vào. Ở đây có chỉ cách sử dụng, còn ở đây ...
Phong cứ nói luyên thuyên, còn Lăng Lăng thì bỗng chốc im lặng, cảm động đến phát điên. Và rồi nó cứ ngẩn người ra mà nhìn Phong, chưa bao giờ nó cảm thấy xúc động đến như vậy.
- Này, cô có nghe tôi nói gì không đấy ?
Nó giật mình, vội cúi đầu ngại ngùng, ấp a ấp úng đáp.
- À, ừ ... Tôi biết rồi ... Cảm ơn anh.
Nói rồi nó xoay người bước vào trong, không quên bẽn lẽn nhoẻn môi cười chào anh.
Về chỗ ngồi, Dương Dương lại tiếp tục chuyện ban nãy.
- Lăng này. Tao ...
- Tao hết giận mày rồi.
Con nọng mở to mắt nhìn nó.
- Hả ? Mày ... mày ...
- Hết giận rồi.
Gớm thật ! Chỉ cần gặp Phong thôi là nó quên hết sạch chuyện không vui vậy đó à ?! Ban nãy còn bảo không ưa Phong cơ mà ? Dương Dương tò mò, muốn hỏi nó lắm nhưng mà chẳng dám.
Và rồi từ cửa lớp, Thuỵ An và Tiểu My dần bước vào, cầm bịch trái cây trong tay, Thuỵ An nhăn mặt, vừa đưa cho tụi kia ăn thử, vừa nói.
- Tụi bây xem con My lựa trái cây này, ăn ...
- Ngọt quá !
- ...
Thuỵ An cứng họng, chớp chớp mắt vài cái rồi lấy thử miếng xoài khác ăn. Vừa cắn miếng đầu tiên thôi mà nó đã chua đến méo cả mặt. Thuỵ An khàn giọng, hỏi khẽ Dương Dương.
- Tao ăn mấy lần rồi mà vẫn thấy chua, tại sao con Lăng nó lại bảo ngọt cơ chứ ? Mày ăn mày thấy sao ?
Dương Dương nhướn mày, thì thầm nói.
- Lăng đang yêu ...
- ...
Thì ra là vậy, tình yêu luôn là liều thuốc giảm đau tốt nhất và luôn là thứ biến mọi vật xung quanh trở nên ngọt ngào hơn ...
...
Đến chiều tối, Lăng Lăng buộc cao tóc, sửa soạn quần áo, mang giày thật cool ngầu để đi ... đánh lộn !!
Nói vậy thôi chứ Lăng Lăng đánh nhau là vì công lý, chứ không phải là kiểu gian hồ tranh giành địa bàn với nhau. Lăng Lăng là du côn nhưng thuộc loại "Du côn có đạo đức", chứ không phải loại "Đụng đâu đánh đó".
...
Vừa tới chỗ hẹn là Lăng Lăng đã được "chào đón" nồng nhiệt rồi. Thằng Cò thấy Lăng Lăng khí phách quá, chẳng sợ sệt hay năn nỉ bỏ qua gì cả, nó thấy làm lạ nên đã hất cầm, vênh mặt hỏi.
- Mày đến để xin xỏ hay sao ?
- Mày tào lao quá !
- A con này ngon !
Lăng Lăng thở dài, trong suốt mấy năm đi đánh lộn của nó, thì nó ghét nhất loại rườm rà, đánh thì đánh đại đi, còn tỏ vẻ anh đây oai nhất ấy nha.
- Trước tiên tao hỏi mày, tại sao mày đánh em tao ?! Mày có biết tao là ai không ?! Mày đụng đến em gái tao là koi như đụng đến tao !! Mà nể mày là con gái, nên tao muốn nói chuyện tử tế trước. Nếu mày ...
Phập !!
Lăng Lăng nắm chặt tay, đấm thẳng vào mặt hắn một phát. Lực mạnh đến nổi khiến hắn ngã nhào xuống đất rồi bất tỉnh luôn !!
Đã bảo là nó rất ghét cái kiểu rườm rà ấy mà, đánh thì không đánh mà còn bày đặt làm màu.
Tính Lăng Lăng là vậy, không nói nhiều, tới đâu xử tới đó.
- Mày lên ! Đại đi, tao không có nhiều thời gian đâu !
Vừa nói, Lăng Lăng vừa hất cầm về phía tên kia. Cả đám đồng bọn thấy đại ca của mình đã bất tỉnh nên đăm ra không ai dám nhúc nhích thêm tí nào.
Đợi mãi mà không thấy tên nào ra đòn, Lăng Lăng bực mình, lớn tiếng quát.
- Có đánh không ?!!
- Dạ không !!!
Cả đám đồng thanh lên tiếng. Thế là Lăng Lăng khoẻ, nhếch môi cười đểu rồi quay bước đi.
Mà nhìn đám đồng bọn này xem ra nếu có đánh thì chắc Lăng Lăng cũng chẳng tốn thời gian mấy. Vì có đứa thì ốm tong ốm teo, đứa thì lùn đến không tả nổi, đứa thì nhìn như phê thuốc, còn mấy đứa còn lại thì trông như thằng đần ...
...
Đến điểm hẹn tiếp theo, Lăng Lăng cũng được chào đón nồng nhiệt không kém phần bên kia. Nhưng koi bộ đám này hơi bị săn chắc à nha. Trời ơi xem kia, có mười đứa thì hết tám đứa là cơ bắp cuồn cuộn rồi, còn hai đứa còn lại thì như là ... lực sĩ.
- Tao không thích nói nhiều !
Thằng Đen cầm đầu bỗng lên tiếng nói. Lăng Lăng nghe mà sướng hết cả người.
- Mày giống tao rồi.
Thằng Đen cười, song xoay đầu sang nói với thằng đệ tử bên cạnh.
- Kêu thằng Hổ khởi xướng trước đi.
Tên đệ tử nghe thế liền méo mặt, chậm rãi nói nhỏ bên tai thằng Đen rằng.
- Thằng Hổ chạy về trước rồi Đại ca ơi.
- Cái gì ?! Sao nó làm thế ?!
Tên đệ tử kia vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lăng Lăng.
- Thằng Hổ nói con nhỏ này học chung lớp dạy võ với nó. Không đùa được đâu, nhưng con này có đai đen đấy Đại ca ạ. Thằng Hổ còn bảo, lúc đấu trong lớp, một mình nó mà dứt hết cả chục thằng đấy ! Hôm nay mà để cho nó thấy mặt thằng Hổ, thì koi như vào lớp là thằng Hổ không sống nổi đâu.
- Mẹ khiếp !! Tao không quan tâm !! Cả đám tấn công nó cho tao !!
Dứt câu, cả đám cùng nhào lên chạy về phía nó. Nhưng khi chưa ai kịp ra tay thì bỗng từ đâu xuất hiện một âm thanh chói tai.
Quét !!!!!!!!
- Tất cả các người về đồn hết cho tôi !!!!
Tèn ten !! Cả đám bị đưa về đồn vì tội gây mất trật tự nơi công cộng.
Lăng Lăng chợt im lặng, nhưng rồi cũng đứng lên rồi tiến ra ngoài cửa.
- Anh tìm tôi có chuyện gì ?
Phong nghe thế liền lấy trong túi ra một hộp thuốc, đặt vào trong tay nó và ân cần nói.
- Ban nãy tôi có xuống phòng y tế thì tìm được thứ này. Có vẻ tốt lắm đấy, mỗi khi thay băng, nhớ bôi vào. Ở đây có chỉ cách sử dụng, còn ở đây ...
Phong cứ nói luyên thuyên, còn Lăng Lăng thì bỗng chốc im lặng, cảm động đến phát điên. Và rồi nó cứ ngẩn người ra mà nhìn Phong, chưa bao giờ nó cảm thấy xúc động đến như vậy.
- Này, cô có nghe tôi nói gì không đấy ?
Nó giật mình, vội cúi đầu ngại ngùng, ấp a ấp úng đáp.
- À, ừ ... Tôi biết rồi ... Cảm ơn anh.
Nói rồi nó xoay người bước vào trong, không quên bẽn lẽn nhoẻn môi cười chào anh.
Về chỗ ngồi, Dương Dương lại tiếp tục chuyện ban nãy.
- Lăng này. Tao ...
- Tao hết giận mày rồi.
Con nọng mở to mắt nhìn nó.
- Hả ? Mày ... mày ...
- Hết giận rồi.
Gớm thật ! Chỉ cần gặp Phong thôi là nó quên hết sạch chuyện không vui vậy đó à ?! Ban nãy còn bảo không ưa Phong cơ mà ? Dương Dương tò mò, muốn hỏi nó lắm nhưng mà chẳng dám.
Và rồi từ cửa lớp, Thuỵ An và Tiểu My dần bước vào, cầm bịch trái cây trong tay, Thuỵ An nhăn mặt, vừa đưa cho tụi kia ăn thử, vừa nói.
- Tụi bây xem con My lựa trái cây này, ăn ...
- Ngọt quá !
- ...
Thuỵ An cứng họng, chớp chớp mắt vài cái rồi lấy thử miếng xoài khác ăn. Vừa cắn miếng đầu tiên thôi mà nó đã chua đến méo cả mặt. Thuỵ An khàn giọng, hỏi khẽ Dương Dương.
- Tao ăn mấy lần rồi mà vẫn thấy chua, tại sao con Lăng nó lại bảo ngọt cơ chứ ? Mày ăn mày thấy sao ?
Dương Dương nhướn mày, thì thầm nói.
- Lăng đang yêu ...
- ...
Thì ra là vậy, tình yêu luôn là liều thuốc giảm đau tốt nhất và luôn là thứ biến mọi vật xung quanh trở nên ngọt ngào hơn ...
...
Đến chiều tối, Lăng Lăng buộc cao tóc, sửa soạn quần áo, mang giày thật cool ngầu để đi ... đánh lộn !!
Nói vậy thôi chứ Lăng Lăng đánh nhau là vì công lý, chứ không phải là kiểu gian hồ tranh giành địa bàn với nhau. Lăng Lăng là du côn nhưng thuộc loại "Du côn có đạo đức", chứ không phải loại "Đụng đâu đánh đó".
...
Vừa tới chỗ hẹn là Lăng Lăng đã được "chào đón" nồng nhiệt rồi. Thằng Cò thấy Lăng Lăng khí phách quá, chẳng sợ sệt hay năn nỉ bỏ qua gì cả, nó thấy làm lạ nên đã hất cầm, vênh mặt hỏi.
- Mày đến để xin xỏ hay sao ?
- Mày tào lao quá !
- A con này ngon !
Lăng Lăng thở dài, trong suốt mấy năm đi đánh lộn của nó, thì nó ghét nhất loại rườm rà, đánh thì đánh đại đi, còn tỏ vẻ anh đây oai nhất ấy nha.
- Trước tiên tao hỏi mày, tại sao mày đánh em tao ?! Mày có biết tao là ai không ?! Mày đụng đến em gái tao là koi như đụng đến tao !! Mà nể mày là con gái, nên tao muốn nói chuyện tử tế trước. Nếu mày ...
Phập !!
Lăng Lăng nắm chặt tay, đấm thẳng vào mặt hắn một phát. Lực mạnh đến nổi khiến hắn ngã nhào xuống đất rồi bất tỉnh luôn !!
Đã bảo là nó rất ghét cái kiểu rườm rà ấy mà, đánh thì không đánh mà còn bày đặt làm màu.
Tính Lăng Lăng là vậy, không nói nhiều, tới đâu xử tới đó.
- Mày lên ! Đại đi, tao không có nhiều thời gian đâu !
Vừa nói, Lăng Lăng vừa hất cầm về phía tên kia. Cả đám đồng bọn thấy đại ca của mình đã bất tỉnh nên đăm ra không ai dám nhúc nhích thêm tí nào.
Đợi mãi mà không thấy tên nào ra đòn, Lăng Lăng bực mình, lớn tiếng quát.
- Có đánh không ?!!
- Dạ không !!!
Cả đám đồng thanh lên tiếng. Thế là Lăng Lăng khoẻ, nhếch môi cười đểu rồi quay bước đi.
Mà nhìn đám đồng bọn này xem ra nếu có đánh thì chắc Lăng Lăng cũng chẳng tốn thời gian mấy. Vì có đứa thì ốm tong ốm teo, đứa thì lùn đến không tả nổi, đứa thì nhìn như phê thuốc, còn mấy đứa còn lại thì trông như thằng đần ...
...
Đến điểm hẹn tiếp theo, Lăng Lăng cũng được chào đón nồng nhiệt không kém phần bên kia. Nhưng koi bộ đám này hơi bị săn chắc à nha. Trời ơi xem kia, có mười đứa thì hết tám đứa là cơ bắp cuồn cuộn rồi, còn hai đứa còn lại thì như là ... lực sĩ.
- Tao không thích nói nhiều !
Thằng Đen cầm đầu bỗng lên tiếng nói. Lăng Lăng nghe mà sướng hết cả người.
- Mày giống tao rồi.
Thằng Đen cười, song xoay đầu sang nói với thằng đệ tử bên cạnh.
- Kêu thằng Hổ khởi xướng trước đi.
Tên đệ tử nghe thế liền méo mặt, chậm rãi nói nhỏ bên tai thằng Đen rằng.
- Thằng Hổ chạy về trước rồi Đại ca ơi.
- Cái gì ?! Sao nó làm thế ?!
Tên đệ tử kia vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lăng Lăng.
- Thằng Hổ nói con nhỏ này học chung lớp dạy võ với nó. Không đùa được đâu, nhưng con này có đai đen đấy Đại ca ạ. Thằng Hổ còn bảo, lúc đấu trong lớp, một mình nó mà dứt hết cả chục thằng đấy ! Hôm nay mà để cho nó thấy mặt thằng Hổ, thì koi như vào lớp là thằng Hổ không sống nổi đâu.
- Mẹ khiếp !! Tao không quan tâm !! Cả đám tấn công nó cho tao !!
Dứt câu, cả đám cùng nhào lên chạy về phía nó. Nhưng khi chưa ai kịp ra tay thì bỗng từ đâu xuất hiện một âm thanh chói tai.
Quét !!!!!!!!
- Tất cả các người về đồn hết cho tôi !!!!
Tèn ten !! Cả đám bị đưa về đồn vì tội gây mất trật tự nơi công cộng.