Cứ ngỡ như khoảnh khắc ấy sẽ tồn tại lâu thêm chút nữa, nhưng thực tại thì nó lại nhanh chóng qua đi khi nó nghe anh thì thầm bên tai rằng
- Nếu không muốn chết thì mau gọi tôi là ba đi.
Thì ra mục đích anh ôm nó chỉ là lén nói với nó câu này thôi ... chứ không phải vì anh lo cho nó. Bỗng nó ngớ người ra vài giây, trấn tĩnh lại rồi bắt đầu diễn.
- Baaa !!!
Nó lớn giọng gọi anh là ba, sau đó còn giả bộ khóc nấc lên nữa chứ.
- Có ba ở đây rồi, không sao đâu con gái ...
Nói rồi anh vỗ vỗ vài cái lên vai nó. Ông cảnh sát nhìn nó rồi lại nhìn anh, phút chốc không nói nên lời.
- Anh ... Anh là ... Anh là ba của cô gái này thật sao ?
Ông cảnh sát mở to mắt ra mà nhìn anh kỹ càng. Thấy ông có vẻ không tin cho lắm nên Phong tìm cách ăn nói làm sao cho thuyết phục hơn.
- Phải, đây là con gái tôi.
- Không thể nào ! Trông anh còn rất trẻ !
- Cảm ơn ông, ai cũng nói như vậy.
- Anh không thể là ba của cô gái này được !!
- Tôi cưới vợ sớm !! Ông không hiểu à ?!
- ...
Còn lí do nào khác ngoài cái này nữa không ? Tất nhiên câu trả lời của anh sẽ là không. Cùng đường rồi, biết làm sao bây giờ.
- Thế anh cưới vợ năm bao nhiêu tuổi
?
Bỗng ông cảnh sát khẽ đẩy cặp kính lên, cao giọng hỏi anh.
Phong nghe thế liền trả lời ngay, giống như anh đã tính sẵn hết trong đầu rồi vậy.
- Mười tám ... Tôi cưới vợ năm mười tám tuổi.
Sau khi nghe câu trả lời của anh, cả ông cảnh sát và Lăng Lăng đều trợn to mắt lên nhìn. Lăng Lăng thì thừa biết là anh đang diễn trò rồi, nhưng ông cảnh sát kia nhìn có vẻ như là sắp tin anh vậy. Thế rồi ông lại tra hỏi tiếp. Còn anh thì không ngần ngại trả lời liên tục.
- Thế năm nay con anh bao nhiêu tuổi rồi ?
- Mười bảy !
- Còn anh ?
- Ba sáu !
- Ôi trời ! Làm sao hai người có thể là cha con được chứ ? Anh có giấy tờ gì không ? Giấy chứng nhận đã kết hôn hay là gì cũng được ?
- Ông có thấy thằng đàn ông nào đang đi tán gái mà mang giấy chứng nhận đã kết hôn theo bao giờ chưa ?
- ...
Ôi ba Phong thật vĩ đại phết ý ! Đang đứng trước mặt \\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\"con\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\" mình mà dám nói chuyện đi tán gái ra mới ghê chứ ! Ông cảnh sát nghe vậy cũng câm nín luôn.
Thật ra hôm nay trông anh rất ra dáng là đàn ông trưởng thành nha. Bận vest đen nè, mang giày đẹp nè, tóc vuốt keo các kiểu nè, cộng thêm ánh mắt sắc bén và đôi chân mày nghiêm nghị của anh nữa nè ... Ui cha ơi lịch lãm phết ý ! Thế nên ông cảnh sát bị cận ấy mới tạm tin anh là ba của nó đấy !
- Được rồi, vậy mời anh ghi bản cam kết và đóng tiền nộp phạt !
Nghe ông nói vậy, Lăng Lăng liền bất bình, lên tiếng phản bác lại ngay.
- Sao chứ ?! Sao lại đóng tiền nộp phạt ?! Cháu đã làm gì sai đâu ?! Mấy tên đó ra tay với cháu trước mà ?!
- Thế cô bảo cả đống đỗ vỡ này là do ai làm đây ? Không lẽ do gió thổi rồi tự dưng gãy à ?
Lăng Lăng căm nín, đúng là xui tận góc luôn mà. Chỉ tại bọn côn đồ đó đụng chạm đến gia đình nó, nói ba nó theo gái bỏ mẹ nó, rồi còn hùa nhau nói mẹ nó đi làm gái nữa chứ, bảo sao nó không tức, rồi ra tay đánh tụi nó một trận tơi bời cho được. Tất cả là tại con Diễm, lúc trước bị Lăng Lăng đánh cũng là do tội nói nhãm này, nay không dám ra mặt nên mới thuê người chọc tức dùm ! Đúng là một lũ đầu trâu mặt ngựa mà !
- Chỉ cần làm hai việc đó thôi là ông sẽ để con gái tôi đi có phải không ?
Phong vừa cho tay vào túi quần, vừa hỏi ông. Thế rồi ông thở dài, nhìn anh và đáp.
- Phải, tôi sẽ để con gái anh đi sau khi anh làm xong việc. Chứ tôi cũng chẳng dám giữ cô ta ở lại đây lâu được.
Nói rồi ông đưa cho anh một tờ giấy kèm theo cây bút, song ông rãi bước tiến lại chỗ của đám côn đồ kia để hỏi chuyện.
Lăng Lăng ngồi kế bên anh, vừa nhìn anh viết bảng cam kết, vừa lườm anh vài phát rồi ghé sát tai anh và nói.
- Sau khi ra khỏi chỗ này rồi ... anh chết chắc với tôi.
Phong vừa viết, vừa đáp lại lời nó.
- Cô yên tâm. Tôi chuẩn bị tinh thần sẵn rồi ...
Sau khi viết bảng cam kết xong, nộp tiền phạt xong, anh bỗng nhướn mày hỏi ông rằng.
- Ông định làm gì với lũ kia ?
Ông cảnh sát ôn tồn đáp.
- Tôi cũng sẽ sớm thả chúng ra thôi.
Nghe vậy, anh liền đưa mắt nhìn về phía bọn chúng, song lại xoay đầu nhìn thẳng vào mắt ông, nghiêm nghị nói.
- Tôi nghĩ ông nên giấu bọn chúng ở đâu đó đi. Vì nếu ông mà để chúng bước ra khỏi đây thì dù sớm hay muộn, tôi cũng sẽ giết sạch từng đứa một vì tội cả gan dám động vào con gái của tôi.
Nói rồi anh nắm lấy tay Lăng Lăng và bước đi, vẫn không quên trao cho bọn côn đồ ấy một ánh mắt đằng đằng sát khí ...
Cứ ngỡ như khoảnh khắc ấy sẽ tồn tại lâu thêm chút nữa, nhưng thực tại thì nó lại nhanh chóng qua đi khi nó nghe anh thì thầm bên tai rằng
- Nếu không muốn chết thì mau gọi tôi là ba đi.
Thì ra mục đích anh ôm nó chỉ là lén nói với nó câu này thôi ... chứ không phải vì anh lo cho nó. Bỗng nó ngớ người ra vài giây, trấn tĩnh lại rồi bắt đầu diễn.
- Baaa !!!
Nó lớn giọng gọi anh là ba, sau đó còn giả bộ khóc nấc lên nữa chứ.
- Có ba ở đây rồi, không sao đâu con gái ...
Nói rồi anh vỗ vỗ vài cái lên vai nó. Ông cảnh sát nhìn nó rồi lại nhìn anh, phút chốc không nói nên lời.
- Anh ... Anh là ... Anh là ba của cô gái này thật sao ?
Ông cảnh sát mở to mắt ra mà nhìn anh kỹ càng. Thấy ông có vẻ không tin cho lắm nên Phong tìm cách ăn nói làm sao cho thuyết phục hơn.
- Phải, đây là con gái tôi.
- Không thể nào ! Trông anh còn rất trẻ !
- Cảm ơn ông, ai cũng nói như vậy.
- Anh không thể là ba của cô gái này được !!
- Tôi cưới vợ sớm !! Ông không hiểu à ?!
- ...
Còn lí do nào khác ngoài cái này nữa không ? Tất nhiên câu trả lời của anh sẽ là không. Cùng đường rồi, biết làm sao bây giờ.
- Thế anh cưới vợ năm bao nhiêu tuổi
?
Bỗng ông cảnh sát khẽ đẩy cặp kính lên, cao giọng hỏi anh.
Phong nghe thế liền trả lời ngay, giống như anh đã tính sẵn hết trong đầu rồi vậy.
- Mười tám ... Tôi cưới vợ năm mười tám tuổi.
Sau khi nghe câu trả lời của anh, cả ông cảnh sát và Lăng Lăng đều trợn to mắt lên nhìn. Lăng Lăng thì thừa biết là anh đang diễn trò rồi, nhưng ông cảnh sát kia nhìn có vẻ như là sắp tin anh vậy. Thế rồi ông lại tra hỏi tiếp. Còn anh thì không ngần ngại trả lời liên tục.
- Thế năm nay con anh bao nhiêu tuổi rồi ?
- Mười bảy !
- Còn anh ?
- Ba sáu !
- Ôi trời ! Làm sao hai người có thể là cha con được chứ ? Anh có giấy tờ gì không ? Giấy chứng nhận đã kết hôn hay là gì cũng được ?
- Ông có thấy thằng đàn ông nào đang đi tán gái mà mang giấy chứng nhận đã kết hôn theo bao giờ chưa ?
- ...
Ôi ba Phong thật vĩ đại phết ý ! Đang đứng trước mặt "con" mình mà dám nói chuyện đi tán gái ra mới ghê chứ ! Ông cảnh sát nghe vậy cũng câm nín luôn.
Thật ra hôm nay trông anh rất ra dáng là đàn ông trưởng thành nha. Bận vest đen nè, mang giày đẹp nè, tóc vuốt keo các kiểu nè, cộng thêm ánh mắt sắc bén và đôi chân mày nghiêm nghị của anh nữa nè ... Ui cha ơi lịch lãm phết ý ! Thế nên ông cảnh sát bị cận ấy mới tạm tin anh là ba của nó đấy !
- Được rồi, vậy mời anh ghi bản cam kết và đóng tiền nộp phạt !
Nghe ông nói vậy, Lăng Lăng liền bất bình, lên tiếng phản bác lại ngay.
- Sao chứ ?! Sao lại đóng tiền nộp phạt ?! Cháu đã làm gì sai đâu ?! Mấy tên đó ra tay với cháu trước mà ?!
- Thế cô bảo cả đống đỗ vỡ này là do ai làm đây ? Không lẽ do gió thổi rồi tự dưng gãy à ?
Lăng Lăng căm nín, đúng là xui tận góc luôn mà. Chỉ tại bọn côn đồ đó đụng chạm đến gia đình nó, nói ba nó theo gái bỏ mẹ nó, rồi còn hùa nhau nói mẹ nó đi làm gái nữa chứ, bảo sao nó không tức, rồi ra tay đánh tụi nó một trận tơi bời cho được. Tất cả là tại con Diễm, lúc trước bị Lăng Lăng đánh cũng là do tội nói nhãm này, nay không dám ra mặt nên mới thuê người chọc tức dùm ! Đúng là một lũ đầu trâu mặt ngựa mà !
- Chỉ cần làm hai việc đó thôi là ông sẽ để con gái tôi đi có phải không ?
Phong vừa cho tay vào túi quần, vừa hỏi ông. Thế rồi ông thở dài, nhìn anh và đáp.
- Phải, tôi sẽ để con gái anh đi sau khi anh làm xong việc. Chứ tôi cũng chẳng dám giữ cô ta ở lại đây lâu được.
Nói rồi ông đưa cho anh một tờ giấy kèm theo cây bút, song ông rãi bước tiến lại chỗ của đám côn đồ kia để hỏi chuyện.
Lăng Lăng ngồi kế bên anh, vừa nhìn anh viết bảng cam kết, vừa lườm anh vài phát rồi ghé sát tai anh và nói.
- Sau khi ra khỏi chỗ này rồi ... anh chết chắc với tôi.
Phong vừa viết, vừa đáp lại lời nó.
- Cô yên tâm. Tôi chuẩn bị tinh thần sẵn rồi ...
Sau khi viết bảng cam kết xong, nộp tiền phạt xong, anh bỗng nhướn mày hỏi ông rằng.
- Ông định làm gì với lũ kia ?
Ông cảnh sát ôn tồn đáp.
- Tôi cũng sẽ sớm thả chúng ra thôi.
Nghe vậy, anh liền đưa mắt nhìn về phía bọn chúng, song lại xoay đầu nhìn thẳng vào mắt ông, nghiêm nghị nói.
- Tôi nghĩ ông nên giấu bọn chúng ở đâu đó đi. Vì nếu ông mà để chúng bước ra khỏi đây thì dù sớm hay muộn, tôi cũng sẽ giết sạch từng đứa một vì tội cả gan dám động vào con gái của tôi.
Nói rồi anh nắm lấy tay Lăng Lăng và bước đi, vẫn không quên trao cho bọn côn đồ ấy một ánh mắt đằng đằng sát khí ...