Ngô Nại Phong trầm tư suy nghĩ, sau đó bước vài bước đến cánh cửa, nhưng rồi anh bỗng dừng chân lại, khẽ xoay đầu và mỉm cười, nói với Khôi Vĩ rằng.
- Tao không thích du côn ... Nhưng không hiểu sao tao lại cảm thấy rất thích Lăng Lăng.
Một câu nói trầm ấm, chân thành đến nao lòng. Khôi Vĩ chưa bao giờ nhìn thấy thần thái và ánh mắt ấy của Phong bao giờ cả. Có lẽ Lăng Lăng đối với Phong thật sự là một người rất đặc biệt ...
Thế rồi Phong nhoẻn môi cười và mở cửa tiến ra ngoài.
Khôi Vĩ nén chút thời gian ở lại để nói chuyện với Doãn Thanh.
- Thằng Phong nó thích Lăng, mày nghe rõ chưa ? Vì thế đừng có tự tiện lôi Gia Huyên ra trước mặt nó nữa, nó đã làm đủ mọi cách để quên được chị ta rồi, và giờ nó đã tìm thấy người mà mình cần. Mày đừng vì vài câu nói thiếu suy nghĩ của mày mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nó nữa.
Doãn Thanh nghe thế mặt liền biến sắc, hậm hực đáp lại lời Khôi Vĩ.
- Mày không nghĩ trong chuyện này Gia Huyên mới là người đáng thương nhất à ?
- Vậy mày không nghĩ trong chuyện này người khó xử nhất là thằng Phong à ? Nếu mày không hiểu cho nó thì mày có còn là bạn chí cốt của nó nữa hay không ?
- Tao ...
- Chuyện tình cảm của thằng Phong mình không thể giải quyết thay cho nó được. Dù thằng Phong có đưa ra bất cứ quyết định gì ... thì tao cũng sẽ ủng hộ nó.
Dứt câu, Khôi Vĩ xoay chân và bước đi.
...
Về đến lớp với gương mặt khó koi vô cùng, Dương Dương thấy thế liền hỏi nó ngay.
- Lăng ... Mày sao vậy ?
Lăng Lăng im lặng, chẳng nói lấy lời nào, biểu hiện của nó lúc này trông còn đáng sợ hơn là lúc đi đánh lộn nữa.
- Lăng, mày với Phong xảy ra chuyện gì rồi ?
Tiểu My thấy vậy cũng xót ruột theo, ân cần mà hỏi han nó.
Mặc cho bọn họ có nhẹ giọng thăm hỏi đi chăng nữa, Lăng Lăng vẫn không trả lời bất kì câu nào.
Vì là bạn thân lâu năm với Lăng Lăng nên Thuỵ An hiểu rõ tình hình lúc này. Cô chỉ khẽ đưa mắt nhìn hai đứa kia rồi thì thầm.
- Để nó yên tĩnh một lát đi.
Nói rồi cả ba đứa quay lại bàn của mình.
...
Suốt tiết học Lăng Lăng chỉ tập trung vào bài giảng, không hề nhìn trời nhìn mây như mọi bữa nữa.
Còn đám của Thuỵ An thì lúc nào cũng đưa mắt sang nhìn xem Lăng Lăng nó ra sao rồi. Dù biết rằng Lăng Lăng rất mạnh mẽ, chưa bao giờ thấy nó khóc hay tỏ ra tuyệt vọng cả, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chúng nó trông thấy Đại Tỷ buồn đến vậy. Phải chăng Lăng Lăng đang cảm thấy bị tổn thương ?
...
- Lăng Lăng, đi ăn thôi.
Đến giờ ăn trưa, Dương Dương mỉm cười rũ Lăng Lăng đi ăn. Nhưng rồi nó đứng dậy, lắc đầu và hờ hẫng đáp.- Tao không đói.
Nói rồi nó một mình bước ra ngoài lớp. Nhìn nó buồn rầu, cả đám cũng chẳng có ai thấy khá hơn. Nhưng Thuỵ An bảo rằng cứ để nó yên tĩnh một lát đi, những lúc như vậy không nên hỏi nhiều chuyện. Một lát nữa Thuỵ An sẽ tự mình đến tâm sự với nó. Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. Không điều gì có thể đánh bại được Dương Tử Lăng đâu.
Thế rồi cả ba đứa kéo nhau xuống nhà ăn, ăn mãi mà cũng chẳng thấy ngon miệng được. Đúng thật là Lăng Lăng là người rất quan trọng với chúng nó, vắng Lăng Lăng là vắng cả niềm vui ...
Bỗng từ xa, Ngô Nại Phong dần tiến lại chỗ bọn họ.
- Lăng Lăng đâu rồi ?
Anh ngơ ngác hỏi Thuỵ An khi không thấy mặt Lăng Lăng ở đó. Thế rồi Thuỵ An thở dài, chán nản nói.
- Lúc ra chơi tới giờ nó cứ bực mình chuyện gì đó. Chẳng thèm nói chuyện với ai, đến giờ cũng chẳng thèm ăn cơm.
Bỗng đôi mày Phong khẽ chau lại, ngẫm nghĩ thứ gì đó song lại đưa khay đồ ăn của mình cho Khôi Vĩ cầm, rồi ngoảnh mặt bước đi.
...
Phong sải chân bước đến khuôn viên nằm phía sau ngôi trường, vì theo cảm tính của anh đã mách bảo rằng Lăng Lăng đang ở đó. Chỗ đó khá vắng vẻ và yên tĩnh, rất thích hợp cho Lăng Lăng đến mỗi khi có chuyện buồn.
Hy vọng rằng linh cảm của anh là đúng.
Đến nơi, Phong đưa mắt nhìn vòng quanh một lượt. Đáng tiếc là vẫn không thấy nó ở đâu, vậy là anh đã sai.
Phong thở dài, buồn rầu xoay lưng đi. Đúng lúc định bỏ đi thì bỗng từ phía xa, anh trông thấy thấp thoáng hình bóng của ai đó. Phong chau mày, khẽ bước lại gần.
Càng lại gần thì khuôn mặt nóng tính của Lăng Lăng càng hiện rõ. Mừng quá, anh đã tìm thấy nó rồi.
- Này ! Cô đang làm gì đấy ?
Phong ngớ người ra hỏi nó sau khi anh thấy nó đang đứng chông chênh trên mảnh tường nhỏ xíu.
Lăng Lăng nghe thế liền xoay đầu lại, thì thấy Ngô Nại Phong với gương mặt cau có đang nhìn mình.
Được nhìn thấy anh bỗng lòng nó vui lên hẳn, nhưng khi nghĩ đến câu nói ban nãy của anh, phút chốc niềm vui ấy cũng sớm lụi tàn.
Lăng Lăng buông ánh mắt lạnh lùng, cho hai tay vào túi áo, đáp.
- Anh đến đây làm gì ?
- Tôi tìm cô.
- Làm gì ?
- Muốn gặp cô.
- ...
Lăng Lăng im lặng, muốn mỉm cười với anh lắm nhưng mà sao không cười nổi. Phong khó hiểu quá, ban nãy còn bảo ghét nó, cớ sao bây giờ lại bảo muốn gặp nó. Giống như là vừa đấm vừa xoa, vừa ghét nhưng vừa thương vậy ...
Lăng Lăng thở dài, xoay mặt lại, không thèm nói chuyện với anh nữa. Nhưng còn Phong thì khác, anh cứ nói luyên thuyên với nó mãi.
- Xuống đây đi ! Nhỡ ngã thì phải làm sao ?
Lăng Lăng không quan tâm, cứ sải chân bước tiếp lên bờ tường thấp ấy. Lăng Lăng giữ thăng bằng chuẩn lắm nha, đi như thế mà chẳng bị ngã lần nào luôn. Lăng Lăng biết rằng mình chẳng thể nào té được, nhưng còn Phong thì cứ sợ nó ngã nên cứ đi phía dưới chân nó mãi.
Đến khi đã quá bực mình, Lăng Lăng đã giận dữ mà lên tiếng.
- Đừng có đi theo tôi nữa được không ?! Anh phiền thật đấy !
Phong nghe thế chợt thoáng chút buồn. Thế rồi anh bất lực, gật đầu nói với nó.
- Được thôi, tôi không làm phiền cô nữa.
Nói rồi anh xoay bước đi. Bỗng Lăng Lăng cảm thấy trống vắng vô cùng.
Nhưng rồi nó chợt nghĩ ra cách gì đó, liền kiểm chứng xem anh có thật sự quan tâm nó không. Nên nó đã giả vờ bị ngã, nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng sau đó lại nằm dài ra đất mà kêu ca.
- Ui da !!
Đúng thật là hiệu quả nha ! Phong xoay đầu lại 180 độ luôn, không những thế mà còn hối hả chạy lại, sốt xắn hỏi nó.
- Thấy chưa ! Tôi đã bảo là sẽ ngã mà ! Cô cứng đầu thật đấy ! Giờ thì có đau chỗ nào không ?!
Lăng Lăng giả vờ mếu máo, xụt sùi đáp.
- Đau ở đầu gối.
Phong nghe thế liền đưa tay xoa xoa đầu gối, rồi bảo.
- Còn đau chỗ nào nữa ?
- Đau ở tay.
Rồi Phong tiếp tục đưa tay lên phủi phủi vào chỗ nó chỉ. Gương mặt anh lúc này trông khó koi vô cùng, và rồi anh tiếp tục hỏi.
- Còn chỗ nào nữa ?
Và rồi Lăng Lăng im lặng vài giây, sau đó giơ tay lên đặt vào bên ngực trái của mình và bảo.
- Đau ở tim ...
Giây phút đó bỗng khiến Phong chết lặng đi, hai người cứ nhìn nhau mãi như thể muốn nói điều gì đó nhưng chẳng ai có thể thốt nên lời.
Ánh mắt Lăng Lăng chất chứa nỗi buồn thương, cô đơn đến tột cùng. Còn ánh mắt của anh lại đong đầy nỗi lo âu, bất an đến đáng sợ ...
- Lăng Lăng ...
Ngô Nại Phong trầm tư suy nghĩ, sau đó bước vài bước đến cánh cửa, nhưng rồi anh bỗng dừng chân lại, khẽ xoay đầu và mỉm cười, nói với Khôi Vĩ rằng.
- Tao không thích du côn ... Nhưng không hiểu sao tao lại cảm thấy rất thích Lăng Lăng.
Một câu nói trầm ấm, chân thành đến nao lòng. Khôi Vĩ chưa bao giờ nhìn thấy thần thái và ánh mắt ấy của Phong bao giờ cả. Có lẽ Lăng Lăng đối với Phong thật sự là một người rất đặc biệt ...
Thế rồi Phong nhoẻn môi cười và mở cửa tiến ra ngoài.
Khôi Vĩ nén chút thời gian ở lại để nói chuyện với Doãn Thanh.
- Thằng Phong nó thích Lăng, mày nghe rõ chưa ? Vì thế đừng có tự tiện lôi Gia Huyên ra trước mặt nó nữa, nó đã làm đủ mọi cách để quên được chị ta rồi, và giờ nó đã tìm thấy người mà mình cần. Mày đừng vì vài câu nói thiếu suy nghĩ của mày mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nó nữa.
Doãn Thanh nghe thế mặt liền biến sắc, hậm hực đáp lại lời Khôi Vĩ.
- Mày không nghĩ trong chuyện này Gia Huyên mới là người đáng thương nhất à ?
- Vậy mày không nghĩ trong chuyện này người khó xử nhất là thằng Phong à ? Nếu mày không hiểu cho nó thì mày có còn là bạn chí cốt của nó nữa hay không ?
- Tao ...
- Chuyện tình cảm của thằng Phong mình không thể giải quyết thay cho nó được. Dù thằng Phong có đưa ra bất cứ quyết định gì ... thì tao cũng sẽ ủng hộ nó.
Dứt câu, Khôi Vĩ xoay chân và bước đi.
...
Về đến lớp với gương mặt khó koi vô cùng, Dương Dương thấy thế liền hỏi nó ngay.
- Lăng ... Mày sao vậy ?
Lăng Lăng im lặng, chẳng nói lấy lời nào, biểu hiện của nó lúc này trông còn đáng sợ hơn là lúc đi đánh lộn nữa.
- Lăng, mày với Phong xảy ra chuyện gì rồi ?
Tiểu My thấy vậy cũng xót ruột theo, ân cần mà hỏi han nó.
Mặc cho bọn họ có nhẹ giọng thăm hỏi đi chăng nữa, Lăng Lăng vẫn không trả lời bất kì câu nào.
Vì là bạn thân lâu năm với Lăng Lăng nên Thuỵ An hiểu rõ tình hình lúc này. Cô chỉ khẽ đưa mắt nhìn hai đứa kia rồi thì thầm.
- Để nó yên tĩnh một lát đi.
Nói rồi cả ba đứa quay lại bàn của mình.
...
Suốt tiết học Lăng Lăng chỉ tập trung vào bài giảng, không hề nhìn trời nhìn mây như mọi bữa nữa.
Còn đám của Thuỵ An thì lúc nào cũng đưa mắt sang nhìn xem Lăng Lăng nó ra sao rồi. Dù biết rằng Lăng Lăng rất mạnh mẽ, chưa bao giờ thấy nó khóc hay tỏ ra tuyệt vọng cả, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chúng nó trông thấy Đại Tỷ buồn đến vậy. Phải chăng Lăng Lăng đang cảm thấy bị tổn thương ?
...
- Lăng Lăng, đi ăn thôi.
Đến giờ ăn trưa, Dương Dương mỉm cười rũ Lăng Lăng đi ăn. Nhưng rồi nó đứng dậy, lắc đầu và hờ hẫng đáp.- Tao không đói.
Nói rồi nó một mình bước ra ngoài lớp. Nhìn nó buồn rầu, cả đám cũng chẳng có ai thấy khá hơn. Nhưng Thuỵ An bảo rằng cứ để nó yên tĩnh một lát đi, những lúc như vậy không nên hỏi nhiều chuyện. Một lát nữa Thuỵ An sẽ tự mình đến tâm sự với nó. Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. Không điều gì có thể đánh bại được Dương Tử Lăng đâu.
Thế rồi cả ba đứa kéo nhau xuống nhà ăn, ăn mãi mà cũng chẳng thấy ngon miệng được. Đúng thật là Lăng Lăng là người rất quan trọng với chúng nó, vắng Lăng Lăng là vắng cả niềm vui ...
Bỗng từ xa, Ngô Nại Phong dần tiến lại chỗ bọn họ.
- Lăng Lăng đâu rồi ?
Anh ngơ ngác hỏi Thuỵ An khi không thấy mặt Lăng Lăng ở đó. Thế rồi Thuỵ An thở dài, chán nản nói.
- Lúc ra chơi tới giờ nó cứ bực mình chuyện gì đó. Chẳng thèm nói chuyện với ai, đến giờ cũng chẳng thèm ăn cơm.
Bỗng đôi mày Phong khẽ chau lại, ngẫm nghĩ thứ gì đó song lại đưa khay đồ ăn của mình cho Khôi Vĩ cầm, rồi ngoảnh mặt bước đi.
...
Phong sải chân bước đến khuôn viên nằm phía sau ngôi trường, vì theo cảm tính của anh đã mách bảo rằng Lăng Lăng đang ở đó. Chỗ đó khá vắng vẻ và yên tĩnh, rất thích hợp cho Lăng Lăng đến mỗi khi có chuyện buồn.
Hy vọng rằng linh cảm của anh là đúng.
Đến nơi, Phong đưa mắt nhìn vòng quanh một lượt. Đáng tiếc là vẫn không thấy nó ở đâu, vậy là anh đã sai.
Phong thở dài, buồn rầu xoay lưng đi. Đúng lúc định bỏ đi thì bỗng từ phía xa, anh trông thấy thấp thoáng hình bóng của ai đó. Phong chau mày, khẽ bước lại gần.
Càng lại gần thì khuôn mặt nóng tính của Lăng Lăng càng hiện rõ. Mừng quá, anh đã tìm thấy nó rồi.
- Này ! Cô đang làm gì đấy ?
Phong ngớ người ra hỏi nó sau khi anh thấy nó đang đứng chông chênh trên mảnh tường nhỏ xíu.
Lăng Lăng nghe thế liền xoay đầu lại, thì thấy Ngô Nại Phong với gương mặt cau có đang nhìn mình.
Được nhìn thấy anh bỗng lòng nó vui lên hẳn, nhưng khi nghĩ đến câu nói ban nãy của anh, phút chốc niềm vui ấy cũng sớm lụi tàn.
Lăng Lăng buông ánh mắt lạnh lùng, cho hai tay vào túi áo, đáp.
- Anh đến đây làm gì ?
- Tôi tìm cô.
- Làm gì ?
- Muốn gặp cô.
- ...
Lăng Lăng im lặng, muốn mỉm cười với anh lắm nhưng mà sao không cười nổi. Phong khó hiểu quá, ban nãy còn bảo ghét nó, cớ sao bây giờ lại bảo muốn gặp nó. Giống như là vừa đấm vừa xoa, vừa ghét nhưng vừa thương vậy ...
Lăng Lăng thở dài, xoay mặt lại, không thèm nói chuyện với anh nữa. Nhưng còn Phong thì khác, anh cứ nói luyên thuyên với nó mãi.
- Xuống đây đi ! Nhỡ ngã thì phải làm sao ?
Lăng Lăng không quan tâm, cứ sải chân bước tiếp lên bờ tường thấp ấy. Lăng Lăng giữ thăng bằng chuẩn lắm nha, đi như thế mà chẳng bị ngã lần nào luôn. Lăng Lăng biết rằng mình chẳng thể nào té được, nhưng còn Phong thì cứ sợ nó ngã nên cứ đi phía dưới chân nó mãi.
Đến khi đã quá bực mình, Lăng Lăng đã giận dữ mà lên tiếng.
- Đừng có đi theo tôi nữa được không ?! Anh phiền thật đấy !
Phong nghe thế chợt thoáng chút buồn. Thế rồi anh bất lực, gật đầu nói với nó.
- Được thôi, tôi không làm phiền cô nữa.
Nói rồi anh xoay bước đi. Bỗng Lăng Lăng cảm thấy trống vắng vô cùng.
Nhưng rồi nó chợt nghĩ ra cách gì đó, liền kiểm chứng xem anh có thật sự quan tâm nó không. Nên nó đã giả vờ bị ngã, nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng sau đó lại nằm dài ra đất mà kêu ca.
- Ui da !!
Đúng thật là hiệu quả nha ! Phong xoay đầu lại độ luôn, không những thế mà còn hối hả chạy lại, sốt xắn hỏi nó.
- Thấy chưa ! Tôi đã bảo là sẽ ngã mà ! Cô cứng đầu thật đấy ! Giờ thì có đau chỗ nào không ?!
Lăng Lăng giả vờ mếu máo, xụt sùi đáp.
- Đau ở đầu gối.
Phong nghe thế liền đưa tay xoa xoa đầu gối, rồi bảo.
- Còn đau chỗ nào nữa ?
- Đau ở tay.
Rồi Phong tiếp tục đưa tay lên phủi phủi vào chỗ nó chỉ. Gương mặt anh lúc này trông khó koi vô cùng, và rồi anh tiếp tục hỏi.
- Còn chỗ nào nữa ?
Và rồi Lăng Lăng im lặng vài giây, sau đó giơ tay lên đặt vào bên ngực trái của mình và bảo.
- Đau ở tim ...
Giây phút đó bỗng khiến Phong chết lặng đi, hai người cứ nhìn nhau mãi như thể muốn nói điều gì đó nhưng chẳng ai có thể thốt nên lời.
Ánh mắt Lăng Lăng chất chứa nỗi buồn thương, cô đơn đến tột cùng. Còn ánh mắt của anh lại đong đầy nỗi lo âu, bất an đến đáng sợ ...
- Lăng Lăng ...