Trong khi Phong và Minh đang như điên loạn tìm hai cô thì Linh và Hân lại nhanh chóng rời khỏi Hà Nội.
Về phần Hân, cô muốn tới Vịnh Hạ Long để tiếp quản một chi nhánh trong tập đoàn nhà họ Dương. Cô cũng đã chặn hết tất cả các thông tin để Hải Minh có thể biết cô đang ở đâu.
Linh? Cô tới căn biệt thự của cô ở Nha Trang. Cô muốn ở đây một mình để khuây khảo đầu óc. Nơi lưu giữ cảm xúc hạnh phúc của cô cùng với anh chỉ có ở đây là nhiều nhất. Vì sao anh lại thế? Sao lại làm cô ra nông nỗi này? Cô đã yêu anh rất nhiều mà? Chính tại giây phút này, cô ko thể phủ nhận rằng tình yêu cô trao cho anh còn lớn hơn cả cô yêu chính bản thân mình.
Đang trong cơn điên loạn, chưa bao giờ cũng chưa một lần nào anh phải điên lên và mất kiểm soát giống như lúc này. Là một con ác quỷ thực thụ. Sao anh lại có thể si tình, yêu một cô gái đến nỗi thành ra như thế này. Devil. Anh là ác quỷ cơ mà! Là một con quỷ đấy! Bây giờ anh thật mềm yếu chẳng giống vẻ ngoài lạnh lùng chút nào. Nam Phong, anh yêu Linh nhiều lắm rồi.
Chẳng kém gì Phong là mấy. Anh chỉ miệt mài đi tìm Hân mà vẫn chưa biết tung tích của cô. Lúc nào anh cũng trong tình trạng say khướt. Mồm liên hồi gọi tên Hân. Gọi điện cho cô thì ko được. Nhắn tin thì cũng ko xong. Anh chẳng thể nào tìm thấy cô trong biển người được. Cô đi xa anh quá...
Lực lượng hùng hậu mà cảnh sát có, đầu gấu có, cảnh vệ có, sát thủ cũng có của Phong và Minh đã tìm ra được tung tích của Hân ở Vịnh Hạ Long.
Bỏ bê tất cả. Phong và Minh nhanh chóng đến Vịnh Hạ Long. Minh với hy vọng có thể tìm được Hân còn Phong chỉ mong có thể tìm được Linh ở đó hay chỉ đơn giản là biết được một chút thông tin của cô ấy thôi cũng đã làm anh vui rồi.
__~~ Căn biệt thự của Hân.~~___
Việc vào trong căn biệt thự là khá dễ dàng khi Phong và Minh dùng thân phận là hai thiếu gia họ Nguyễn và Vũ. Nhưng khó khăn ở chỗ Hân ko chịu ra gặp hai người họ.
- Làm ơn đấy! Hân. Hãy nghe anh giải thích. Chuyện ko như em nghĩ đâu._ Chất giọng đau khổ, cầu xin của Hải Minh kèm theo cả tiếng đập cửa phòng Hân nhưng hình như vô hiệu. Đáp lại anh chỉ là ko gian yên lặng bao trùm.
- Được. Nếu em ko nghe anh nói thì anh sẽ ngồi đây đến khi em ra._ Như bất lực. Minh ngồi bệt xuống cửa phòng Hân rồi quay mặt sang Phong nói tiếp:
- Mày cứ về khách sạn trc đi tao ngồi đây được rồi._ Hướng ánh mắt sâu thẳm, buồn bã sang Phong. Minh cất tiếng nói.
Dứt lời anh, cửa phòng mở ra. Một cô thiếu nữ với bộ váy trắng tinh khiết khá đơn giản. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt xuất hiện nhiều quầng thâm có thể do khóc nhiều quá và thiếu ngủ.
- Anh mặt dày thật! Chúng ta ko còn chuyện gì để nói với nhau cả. Nếu anh còn ko đi tôi sẽ gọi bảo vệ. _ Hân lên tiếng đe dọa Hải Minh.
- Với cái đám bảo vệ của em, em nghĩ anh sợ họ sao? Đừng trốn tránh nữa, hãy để anh nói cho em mọi chuyện, sự thật mà em đang muốn biết._ Cười khẩy một tiếng, Minh đáp lại.
- Nếu anh vẫn còn lằng nhăng nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Đi đi!!_ Hân mất hết kiên nhẫn đáp lại Minh.
- Rầm!!!!!!!_ Một tiếng động to vang lên. Cái thứ chất lỏng màu đỏ đang nhỏ từng giọt xuống sàn nhà tạo nên nhiều thứ âm thanh hỗn tạp.
- Anh làm gì nhà tôi vậy?_ Gắt lên một câu, Hân né tránh đôi mắt lạnh băng và vô hồn của Phong.
Rút bàn tay đang nắm chặt lại và vừa đấm vào tường. Phong ko một chút đau đớn thể hiện ra ngoài từ vế thương. Phong lao vào Hân, lắc mạnh vai cô và nói:
- Cô im đi! Ích kỉ vừa thôi, cô thì biết cái quái gì. Báo cảnh sát? Cứ việc. Cô có hiểu bọn tôi đã trải qua những việc gì ko?_ Mắng Hân một tràng, Phong bực mình nhăn mặt, có lẽ là do vết thương.
Thấy Hân đứng thẫn thờ, Minh lên tiếng giải thích:
- Là do Anh Khánh. Anh ta đã nói MIA có mục tiêu là Nhị Quái. Anh ta nói có lẽ em và Linh sẽ bị bắt để tiêu diệt được là Nhị Quái. Ko hiểu vì sao hai em lại ở đó. Vì nghĩ đến sự an toàn của hai em nên mới phải nói những điều như vậy chứ thật ra anh đâu muốn thế. Tình cảm anh trao cho em là thật lòng. Làm ơn hãy tin anh được ko??_ Vừa cuối đầu vừa thuật lại câu chuyện. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên thì đã thấy những hàng nước mắt long lanh như pha lê đang lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của Hân.
Biết điều, Phong đi ra ngoài để lại cho hai người riêng tư.
Hân vẫn cứ đứng đó, lấy tay bịt miệng mà khóc. Minh nhẹ nhàng tới gần và ôm trọn cô trong vòng tay. Ko gian lại trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng nấc của Hân vang lên.
Trong khi Phong và Minh đang như điên loạn tìm hai cô thì Linh và Hân lại nhanh chóng rời khỏi Hà Nội.
Về phần Hân, cô muốn tới Vịnh Hạ Long để tiếp quản một chi nhánh trong tập đoàn nhà họ Dương. Cô cũng đã chặn hết tất cả các thông tin để Hải Minh có thể biết cô đang ở đâu.
Linh? Cô tới căn biệt thự của cô ở Nha Trang. Cô muốn ở đây một mình để khuây khảo đầu óc. Nơi lưu giữ cảm xúc hạnh phúc của cô cùng với anh chỉ có ở đây là nhiều nhất. Vì sao anh lại thế? Sao lại làm cô ra nông nỗi này? Cô đã yêu anh rất nhiều mà? Chính tại giây phút này, cô ko thể phủ nhận rằng tình yêu cô trao cho anh còn lớn hơn cả cô yêu chính bản thân mình.
Đang trong cơn điên loạn, chưa bao giờ cũng chưa một lần nào anh phải điên lên và mất kiểm soát giống như lúc này. Là một con ác quỷ thực thụ. Sao anh lại có thể si tình, yêu một cô gái đến nỗi thành ra như thế này. Devil. Anh là ác quỷ cơ mà! Là một con quỷ đấy! Bây giờ anh thật mềm yếu chẳng giống vẻ ngoài lạnh lùng chút nào. Nam Phong, anh yêu Linh nhiều lắm rồi.
Chẳng kém gì Phong là mấy. Anh chỉ miệt mài đi tìm Hân mà vẫn chưa biết tung tích của cô. Lúc nào anh cũng trong tình trạng say khướt. Mồm liên hồi gọi tên Hân. Gọi điện cho cô thì ko được. Nhắn tin thì cũng ko xong. Anh chẳng thể nào tìm thấy cô trong biển người được. Cô đi xa anh quá...
Lực lượng hùng hậu mà cảnh sát có, đầu gấu có, cảnh vệ có, sát thủ cũng có của Phong và Minh đã tìm ra được tung tích của Hân ở Vịnh Hạ Long.
Bỏ bê tất cả. Phong và Minh nhanh chóng đến Vịnh Hạ Long. Minh với hy vọng có thể tìm được Hân còn Phong chỉ mong có thể tìm được Linh ở đó hay chỉ đơn giản là biết được một chút thông tin của cô ấy thôi cũng đã làm anh vui rồi.
__~~ Căn biệt thự của Hân.~~___
Việc vào trong căn biệt thự là khá dễ dàng khi Phong và Minh dùng thân phận là hai thiếu gia họ Nguyễn và Vũ. Nhưng khó khăn ở chỗ Hân ko chịu ra gặp hai người họ.
- Làm ơn đấy! Hân. Hãy nghe anh giải thích. Chuyện ko như em nghĩ đâu._ Chất giọng đau khổ, cầu xin của Hải Minh kèm theo cả tiếng đập cửa phòng Hân nhưng hình như vô hiệu. Đáp lại anh chỉ là ko gian yên lặng bao trùm.
- Được. Nếu em ko nghe anh nói thì anh sẽ ngồi đây đến khi em ra._ Như bất lực. Minh ngồi bệt xuống cửa phòng Hân rồi quay mặt sang Phong nói tiếp:
- Mày cứ về khách sạn trc đi tao ngồi đây được rồi._ Hướng ánh mắt sâu thẳm, buồn bã sang Phong. Minh cất tiếng nói.
Dứt lời anh, cửa phòng mở ra. Một cô thiếu nữ với bộ váy trắng tinh khiết khá đơn giản. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt xuất hiện nhiều quầng thâm có thể do khóc nhiều quá và thiếu ngủ.
- Anh mặt dày thật! Chúng ta ko còn chuyện gì để nói với nhau cả. Nếu anh còn ko đi tôi sẽ gọi bảo vệ. _ Hân lên tiếng đe dọa Hải Minh.
- Với cái đám bảo vệ của em, em nghĩ anh sợ họ sao? Đừng trốn tránh nữa, hãy để anh nói cho em mọi chuyện, sự thật mà em đang muốn biết._ Cười khẩy một tiếng, Minh đáp lại.
- Nếu anh vẫn còn lằng nhăng nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Đi đi!!_ Hân mất hết kiên nhẫn đáp lại Minh.
- Rầm!!!!!!!_ Một tiếng động to vang lên. Cái thứ chất lỏng màu đỏ đang nhỏ từng giọt xuống sàn nhà tạo nên nhiều thứ âm thanh hỗn tạp.
- Anh làm gì nhà tôi vậy?_ Gắt lên một câu, Hân né tránh đôi mắt lạnh băng và vô hồn của Phong.
Rút bàn tay đang nắm chặt lại và vừa đấm vào tường. Phong ko một chút đau đớn thể hiện ra ngoài từ vế thương. Phong lao vào Hân, lắc mạnh vai cô và nói:
- Cô im đi! Ích kỉ vừa thôi, cô thì biết cái quái gì. Báo cảnh sát? Cứ việc. Cô có hiểu bọn tôi đã trải qua những việc gì ko?_ Mắng Hân một tràng, Phong bực mình nhăn mặt, có lẽ là do vết thương.
Thấy Hân đứng thẫn thờ, Minh lên tiếng giải thích:
- Là do Anh Khánh. Anh ta đã nói MIA có mục tiêu là Nhị Quái. Anh ta nói có lẽ em và Linh sẽ bị bắt để tiêu diệt được là Nhị Quái. Ko hiểu vì sao hai em lại ở đó. Vì nghĩ đến sự an toàn của hai em nên mới phải nói những điều như vậy chứ thật ra anh đâu muốn thế. Tình cảm anh trao cho em là thật lòng. Làm ơn hãy tin anh được ko??_ Vừa cuối đầu vừa thuật lại câu chuyện. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên thì đã thấy những hàng nước mắt long lanh như pha lê đang lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của Hân.
Biết điều, Phong đi ra ngoài để lại cho hai người riêng tư.
Hân vẫn cứ đứng đó, lấy tay bịt miệng mà khóc. Minh nhẹ nhàng tới gần và ôm trọn cô trong vòng tay. Ko gian lại trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng nấc của Hân vang lên.