Editor: Đô Đô
Cử nhân lão gia Triệu Từ chính là khách quý của La gia thôn tất nhiên được tiếpđón chiêu đãi vô cùng nồng hậu.
Lý chính La Đại Sơn cố ý làm tiệc rượu, mời Triệu Từ đi qua, ngay cả La Lão Căn cũng đi theo ngồi ở ghế chủ vị, hết sức hãnh diện.
La Tố ở lại nhà bồi La mẫu nói chuyện, thuận tiện nói đến chuyện La Tiểu Hổ.
Năm sau nàng quyết định mời tiên sinh về Triệu gia thôn dạy học, đến lúc đó cho La Tiểu Hổ cùng đến học bài. Việc học hành ngàn vạn lần không thể trì hoãn, nếu muốn củng cố, ít nhất trước mười ba tuổi phải chịu khó học bài ngày ngày, về sau mới có thể học thành tài.
La mẫu lần này đổ là không có phản đối.
Triệu gia ra người cử nhân, trong lòng bà cũng hâm mộ. Nhi tử mình có thể thường xuyên tiếp xúc với cử nhân lão gia, chí ít cũng có thể lây chút mùi thơm trở về a.
"Tiểu thúc ngươi có nói khi nào sẽ thành thân hay không?" La mẫu đột nhiên hỏi.
La Tố đang ăn bỏng, nghe vấn đề này, cười nói: "Hắn nói chưa biết, nói phải đợi khi trúng trạng nguyên mới tính. Ta cũng cảm thấy nên chờ thêm một đoạn thời gian, dù sao chẳng mấy chốc là phải tham gia kỳ thi mùa xuân, không nên làm chậm trễ hành trình. Qua mấy ngày tết này hắn lập tức sẽ phải xuất phát đi Bắc Đô thành."
"Vậy là tốt rồi." La mẫu yên tâm, lại lo lắng khuê nữ hiểu lầm: "Ta chỉ lo lắng lúc này thân phận hắn cao, thú một tức phụ khó lường trở về, ngươi ở Triệu gia bên kia chịu ủy khuất mà thôi. Nếu chậm chút, ngươi ra cửa lại thú, ngươi sẽ không bị người ta khi dễ."
"Ai dám khi dễ ta?" La Tố mặt mũi tràn đầy không sao cả nói.
La mẫu dí trán nàng: "Ngươi cũng không phải không biết đám người sống trong những đại gia đình kia đều là lũ rơi hút máu người. Bên cạnh người ta có nha hoàn bà tử đi theo, bắt nạt ngươi còn không đơn giản? Tiểu thúc ngươi trông văn văn nhược nhược, xem chừng cũng là người dễ đắn đo."
"Hắn dễ đắn đo?" La Tố nghe lời này nhịn không được muốn cười. Triệu Từ cái dạng kia xem dễ nói chuyện, trên thực tế thập phần có chính mình chủ ý, hắn nếu là không muốn, người khác ai dám đắn đo hắn a. Không có xem ngay cả mẹ của hắn đều bị hắn đùa bỡn xoay quanh?
Nghị luận sau lưng tiểu thúc đến cùng cũng không phải là cái chuyện hay ho gì.
Nàng chỉ đành cười gượng hai tiếng, đàng hoàng nghe La mẫu nhắc nhở.
Sau buổi trưa, Triệu Từ cùng La Lão Căn trở về.
Xem chừng lần này người La gia thôn quá nhiệt tình, thân mình thư sinh đơn bạc lung la lung lay, mặt mũi Triệu Từ đỏ rực, ngay cả lỗ tai cùng cần cổ đều đỏ, trông thập phần đáng thương.
La mẫu thấy vậy trong lòng đau xót: "Mau để cho cử nhân lão gia đi nghỉ ngơi, mau đỡ đi vào, cẩn thận một chút, không nên đụng đụng." Dáng vẻ cẩn thận kia, cứ như đó là nhà nhi tử của bà.
La Tố xem chừng La Tiểu Hổ cũng không được hưởng qua đãi ngộ như vậy. Nếu La Tiểu Hổ uống rượu say, có thể đoán được nghênh đón hắn chính là cái cán chổi.
Một lát sau, hai tên tiểu tử La Tiểu Hổ cùng Triệu Lâm cũng trở về.
Cùng là bảy tám tuổi, bởi vì điều kiện gia đìnhnăm nay tốt hơn, được mặc y phục mới, cho nên mới chạy đi khoe khoang một vòng, sau khi trở lại trên người bám đầy bùn đất. Y phục mới mẻ đẹp đẽ cứ thế biến thành nhăn nhúm bẩn thỉu.
Triệu Lâm thì may mắn, ở La gia không có ai trách mắng hắn. Nhưng La Tiểu Hổ thì thảm, bị La Lão Căn trực tiếp đuổi tới dưới gầm bàn.
Đứa nhỏ này thập phần cơ trí, thấy La Lão Căn còn không bỏ qua, dứt khoát chạy tới phòng Triệu Từ đang nằm nghỉ.
La Lão Căn cũng không dám đuổi theo hắn, lo lắng làm ồn đến Triệu Từ, chỉ đành nhẹ giọng uy hiếp vài câu, liền từ bên trong đi ra.
La Tiểu Hổ không dám ra cửa phòng, chỉ có thể ở trong phòng đợi. Thấy Triệu Từ yên lặng nằm ở trên giường, hắn xoa mũi đi tới, đưa ra bàn tay nhỏ bé hắc ô ô đi sờ sờ mặt Triệu Từ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đây là sao Văn Khúc a."
Hắn vừa muốn sờ nắn lỗ tai sao Văn Khúc, liền thấy hai mắt sao Văn Khúc này đã mở ra. Sợ hãi lui về sau một bước.
Triệu Từ ngồi dậy, thấy dáng vẻ đần độn này của hắn, nhịn không được bật cười. Hôm nay tâm tình hắn tốt, nhưng lại hết sức phức tạp, cho nên lúc uống rượu có chút không tiết chế. Trở về thấy người nọ, trong lòng một đoàn hỏa thế nhưng không chịu khống chế. Vì phòng ngừa làm ra chuyện xấu mặt, chỉ đành giả bộ bất tỉnh vào phòng nằm ngủ.
Cho nên khi La Tiểu Hổ đi vào, hắn đã tỉnh. Chỉ là không muốn làm La Lão Căn lúng túng, nên vẫn giả bộ bất tỉnh mà thôi.
La Tiểu Hổ lo lắng Triệu Từ tỉnh rồi muốn đi ra ngoài, đến lúc đó hắn sẽ bị cha hắn truy đánh, cho nên nhăn nhó cầu xin Triệu Từ: "Triệu gia ca ca, huynh đừng đi ra nha, cha đệ sẽ đánh đệ."
Triệu Từ cười khẽ gật đầu: "Lại gây ra hoạ?"
"Mới không có, chẳng qua là đem y phục làm dơ." Lời nói mặc dù tiêu sái, trong giọng nói vẫn nghe được tia đau lòng. Nhiều năm rồi không được mặc y phục mới, năm nay mới được mặc, là tỷ tỷ của hắn mua vải, nương hắn tự mình làm. Vốn định làm cho những tên tiểu tử thúi kia hâm mộ hâm mộ, không ngờ những tên đó ghen tị hắn mặc y phục đẹp, khiêu khích hắn, lúc này mới kéo Triệu Lâm đi dạy dỗ những tên đó. Y phục tự nhiên không thể tránh khỏi bị bẩn.
Triệu Từ nghĩ tới tình cảnh trên xe ngựa hôm nay, cười nói: "Chớ chọc tỷ tỷ ngươi lo lắng, nàng hết sức không dễ dàng, đừng khiến nàng lo lắng vì ngươi."
"Đệ biết, bọn họ nói tỷ tỷ là quả phụ." La Tiểu Hổ cái hiểu cái không gật đầu.
Triệu Từ nghe thấy hai chữ quả phụ, sắc mặt sa sầm.
La Tiểu Hổ nhìn hắn, gãi gãi đầu, khó hiểu nói: "Huynh đến cùng có phải là tỷ phu ta hay không? Rõ ràng ngày đó là huynh tới đón tỷ tỷ đi a, còn cùng tỷ tỷ bái đường, tại sao tỷ tỷ lại gọi huynh là nhị đệ chứ?"
La Tiểu Hổ nghĩ mãi vẫn không ra. Không phải nói bái đường thì chính là phu thê sao, vì cớ gì tỷ tỷ cùng với sao Văn Khúc này lại không phải là phu thê đâu?
Hắn cảm thấy tỷ tỷ nhà mình tốt như vậy, chỉ có sao Văn Khúc mới xứng đôi với nàng. Nhưng tại sao tỷ tỷ lại là một quả phụ.
Triệu Từ nghe vậy, vẻ ảm đạm trên mặt biến mất, thay vào đó là cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy đệ muốn ta làm tỷ phu đệ không?"
La Tiểu Hổ nghiêm túc gật đầu: "Muốn."
Hắn biết cha hắn sợ người ca ca này, nếu như người ca ca này thành tỷ phu, có thể liên tục bảo vệ hắn. Về sau cha hắn cũng không dám đánh hắn nữa.
Triệu Từ cười xoa xoa đầu hắn.
La Lão Căn vẫn nhớ phải giáo huấn nhi tử một trận. Bất quá hiển nhiên lần này không có cơ hội.
Nhờ sự kiên trì của Triệu Từ, La Tiểu Hổ hoan hoan hỉ hỉ thu thập bọc đồ, cùng mấy người La Tố trở về Triệu gia thôn. Thừa dịp lúc Triệu Từ còn ở nhà, thuận tiện chỉ dạy bọn nhỏ học hành.
La Lão Căn lập tức hai mắt tỏa sáng, thúc giục tức phụ thu thập sách vở cho nhi tử, dănh hắn hảo đọc sách.
La Tố đã phát hiện, ở tại cái nhà này, Triệu Từ nói một câu, có giá trị mấy trăm lần lời nói của thân khuê nữ nàng.
************
Đến cùng Triệu Từ không thể chỉ điểm học vấn cho mấy hài tử.
Mặc dù Bắc Đô Thành cách Bì Lăng huyện không phải là xa nhất, nhưng lấy phương tiện giao thông thời đại này mà nói, cũng phải mất hơn nửa tháng đi đường. Hơn nữa còn phải phòng ngừa tình huống trên đường nổi gió gặp trời mưa phải nán lại, còn phải đến Bắc Đô Thành sớm để ổn định chỗ ăn ở, nếu đến muộn, không chừng ngay cả lan can chuồng trâu cũng bị người ta chiếm mất.
Cho nên buổi tối mùng năm Triệu Từ bắt đầu thu thập bọc hành lý, chuẩn bị mùng sáu đi.
Lúc đầu La Tố cùng Triệu mẫu đi vào trong thị trấn đổi ngân phiếu. Ba mươi lượng bạc, chỉ đem mười lượng bạc làm chi phí đi đường, hai mươi lượng bạc còn lại đều đổi thành ngân phiếu, dùng giấy dầu thậy dai bao bọc cực kỳ cẩn thận, nhét vào túi áo bên trong người Triệu Từ
Lão tộc trưởng rất coi trọng lần thi này, lo lắng đường xá xa xôi xảy ra chuyện không may, liền nhờ hán tử trong thôn đánh xe ngựa đưa Triệu Từ đi Bắc Đô Thành, có người đồng hành, La Tố cùng Triệu mẫu đều yên tâm không ít.
Cả đêm lại chuẩn bị rất nhiều lương khô, cho bọn họ mang theo ăn ở trên đường.
Sáng sớm ngày mùng sáu, tất cả thôn nhân đều ra cửa thôn đưa tiễn. Triệu Từ cùng lão tộc trưởng hàn huyên vài câu, liền bị thúc giục mau chóng xuất phát.
Tâm tình Triệu mẫu kích động, nhưng lại thập phần kìm chế, cắn răng nhìn nhi tử lên xe ngựa, thấy người càng đi càng xa, mới vụng trộm dùng khăn tay lau mặt. Trong lòng La Tố cũng có chút không thoải mái.
Thời gian này Triệu Từ ở nhà đợi, bình thường đều có người nói chuyện, đã thành thói quen. Thình lình nhân không ở trong nhà, thật đúng là không quen.
Hơn nữa Triệu Từ đây là đi thi, trong lòng cũng khó tránh khỏi nhớ tới tâm tình khẩn trương lúc thi tốt nghiệp trung học năm đó.
Cuộc thi này còn khó hơn thi tốt nghiệp cao trung nhiều a.
A Di Đà Phật, Bồ Tát nhất định phải phù hộ hắn thi đỗ a.
Sau khi Triệu Từ rời nhà, Triệu mẫu ở nhà buồn bực vài ngày, rất nhanh khôi phục lại tinh thần. Bà đại khái cũng biết, nhi tử muốn làm đại sự, nhất định không thể như nhi tử nhà người khác ở trong thôn bồi bà.
Sang năm mới toàn bộ Triệu gia thôn cũng bắt đầu lu bù làm việc.
Không chỉ có hoa màu trên ruộng lớn lên trông thấy. Còn có vài chục chỉ gà bên trong chuồng cũng lớn nhanh như thổi.
Hiện giờ La Tiểu Hổ ở nhà nàng, nàng lại không có thời gian trông mom hắn, La Tố dứt khoát tìm việc cho ba đứa bé, nhờ bọn nhỏ đi bắt con giun về cho gà ăn.
Không chỉ dặn ba hài tử này đi bắt con giun, còn dặn dò các nhà nuôi gà trong thôn cũng đi bắt con giun trở về, nhưng đừng trực tiếp ném cho nhà gà ăn, mà dùng nước nấu chừng nửa nén hương, sau đó đặt dưới ánh nắng mặt trời phơi khô, lại cắt thành từng đoạn ngắn, mỗi ngày đúng hạn cho gà ăn một chút. Như vậy gà lớn nhanh, đẻ trứng cũng nhiều hơn trước.
Trong lúc nhất thời, bọn nhỏ toàn bộ Triệu gia thôn chấp hành nhiệm vụ này, đi khắp nơi lật bùn đất bắt con giun.
"Khoan hãy nói, mấy con gà này thật sự còn sống tốt hợn người đấy. Ăn giun còn phải nấu chín rồi phơi khô. Nơi này của chúng ta có phải là chăm sóc gà đâu, chính là hầu hạ tổ tông." Một tẩu tử cười đùa nói.
Lại có tẩu tử cười nói: "Gà này có thể đẻ trứng cho ngươi ăn, có thể đổi bạc, còn không phải là tổ tông ngươi sao?"
"Hừ, xem ta đánh miệng ngươi."
Đầu xuân bắt đầu chuẩn bị loại lúa.
Trước lạ sau quen. Lần này không cần La Tố chỉ điểm, mỗi nhà mỗi hộ đã tự đi cày ruộng gieo mạ.
Có điều La Tố không nghĩ tới, bắt đầu từ đầu mùa xuân, liền có rất nhiều người ở những thôn khác lục tục đến thôn nàng, bọn họ đều là người Bì Lăng huyện, một số người còn có quan hệ thông gia Triệu gia thôn.
Hơn nữa còn tổ chức thành đoàn mà đến.
Lão tộc trưởng sống nhiều năm như vậy còn là lần đầu tiên tiếp xúc với trận chiến này, ra mặt tiếp đãi những người này. Vừa hỏi mới biết được, nguyên lai thời điểm lễ mừng năm mới, trong nha môn đã có người truyền lời, thời điểm gieo giống đầu mùa xuân năm nay, đến Triệu gia thôn học hỏi kinh nghiệm làm ruộng trở về làm theo.
Chuyện mùa thu hoạch năm ngoái của Triệu gia thôn đã sớm truyền ra khắp huyện, hơn nữa thấy nha môn phát lệnh này, mọi người đều xác định đó là sự thật, cho nên tuyết vừa mới tan, liền chạy tới Triệu gia thôn bên này.
Đầu tiên lão tộc trưởng đến tìm La Tố thương lượng chuyện này.
Nên dạy cái gì, nên giáo thế nào?
"Mặc kệ thế nào, nha môn đã ra mặt, chúng ta cũng không thể làm trái. Trái phải đối với chúng ta cũng không mất mát gì, mọi người ngày qua tốt lắm, tất cả mọi người hảo: " La Tố đổ là đối với chuyện này hết sức ủng hộ. Cũng biết vì sao mà nha môn không có văn bản hạ lệnh rõ ràng, mà lại chọn lựa loại biện pháp này. Phỏng đoán cũng là triều đình trên kia chưa có chỉ thị rõ ràng, cho nên lo lắng gánh chịu trách nhiệm.
Lão tộc trưởng nói: "Chúng ta không có gì cần dấu giếm, nhưng dù gì đây cũng là cái chuyện lớn, vạn nhất loại không tốt, chẳng phải bọn họ đều đến tìm Triệu gia thôn chúng ta gây phiền toái thì sao?"
La Tố cười nói: "Cái này không có việc gì, cứ để bọn họ tìm tới tận cửa. Không ai trong chúng ta chỉ điểm cho bọn họ, dù hiện tại sao mọi nhà chúng ta đang gieo trồng vụ xuân đâu, nếu ai muốn học, thì đến điền lý mà xem. Có thể biết bao nhiêu thì biết."
"Biện pháp này không sai." Lúc này Lão tộc trưởng định xuống, "Đợi lát nữa ta cử người dẫn bọn họ đến điền lý đi dạo."
Hiện mọi nhà trong thôn đều biết loại, chuyện này tự nhiên cũng rơi không đến người La Tố. Nói sao thì nàng mang thân phận quả phụ, không thể cùng tráng hán nông dân tiếp xúc nhiều. Cho nên sau khi lão tộc trưởng lên tiếng, nhiệm vụ này rất nhanh được những người khác trong thôn thi hành.
Sau khi những người đến học tập nkia nhìn thấy ruộng đất trong thôn, đối với biện pháp trồng trọt nơi đây hết sức ngạc nhiên.
Có vài người cảm thấy không đáng tin, rung đùi đắc ý đi về. Có vài người thích mạo hiểm, cảm thấy phú quý thường cầu trong nguy hiểm, loại biện pháp kỳ quái này, không chừng vô cùng hữu hiệu, gặp thời tiết đẹp là chạy qua bên này.
Thậm chí còn có vài người thấy chuồng gà ở Triệu gia thôn, thấy mọi nhà đều nuôi nhốt rất nhiều con gà, cực kỳ đỏ mắt.
Xem ra Triệu gia thôn này thật sự giàu có, bằng không đám gà kia có thể to béo như này?
Mùng chín tháng hai bắt đầu thi, mỗi ngày Triệu mẫu đều quỳ gối trước bài vị triệu thạch cầu nguyện trong một nén nhang.
La Tố mới biết được, nguyên lai là thời gian Triệu Từ làm bài thi Đình.
Nàng nghe nói qua, cuộc thi này tựa hồ khảo ba ngày liên tục, sau khi tiến vào ăn uống ngủ nghỉ đều ở bên trong. Thịt khô cùng cá muối nàng làm cho Triệu Từ, không biết có đủ ăn hay không.
*************
Ba ngày thi đình, đối với mỗi thí sinh dự thi mà nói không chỉ hành hạ trên tinh thần, mà còn tàn phá trên cả thể xác.
Lúc Triệu Từ từ bên trong đi ra, gương mặt tuấn tú cũng có đôi chút chật vật.
"Văn Độ huynh."
Tiết Lương Bình từ phía sau đuổi tới.
Mặc dù lần trước Tiết Lương Bình không trúng cử, nhưng bởi vì đút lót được một vị chủ khảo, vẫn được vào thi Đình, lần này hai người lại thi cùng nhau, vừa hay cũng ở cùng một khách điếm.
Triệu Từ quay đầu lại liếc hắn một cái, mang trên mặt vài phần vui vẻ: "Lương Bình huynh."
"Ai nha, may mắn đã thi xong, nếu lại thêm mấy ngày, ta chỉ sợ phải lết từ bên trong ra ngoài." Tiết Lương Bình rùng mình làm ra vẻ mặt hoảng sợ.
Mặc dù là người nhờ quyên tiền mà đến, nhưng khi đối mặt với Triệu Từ một cử nhân cùng trường có tiếng cũng có miếng như vậy, tâm lý hắn vẫn thăng bằng. Lần này không khảo trúng cử nhân, người trong nhà muốn hắn ở lại nhà tiếp tục ôn luyện, rồi khảo lại. Hắn một ngụm cự tuyệt. Bản thân hắn có bao nhiêu cân lượng, hắn biết rõ nhất. Thời gian lãng phí ở trong nhà hoang phí ba năm, còn không bằng đến Bắc Đô Thành học hỏi kiến thức một phen, lại lợi dụng cơ hội lần này kết giao vài cử tử có tiền đồ. Có đôi khi thứ giao thiệp này, hữu dụng hơn việc nhọc nhằn khổ sở mài mực đọc sách nhiều.
"Đi, lần này chúng ta cái gì đều không đề cập tới, đi đến Trạng Nguyên lâu phía trước đi, không khéo có thể cùng người tạo mối giao hảo." Thấy vẻ mặt Triệu Từ có chút mệt mỏi, hắn thần bí hề hề nói: "Nghe nói người đến đó có đều là con em thế gia ở Bắc Đô Thành, chúng ta đến đấy làm quen một lần, về sau tổng không có thiệt thòi."
Triệu Từ vốn là có chút chật vật, muốn đi về nghỉ một phen, nghe nói lời này, trong mắt hiện lên một tia sáng, cười nói: "Đa tạ Lương Bình huynh, chỉ là hiện giờ trên người lôi thôi, còn phải trở về đổi thân xiêm y rửa mặt một phen mới có mặt mũi đi gặp người khác."
"Đây là đương nhiên, chúng ta mau về khách sạn lấy y phục đến phòng tắm ngâm mình đi."
Cử nhân lão gia Triệu Từ chính là khách quý của La gia thôn tất nhiên được tiếpđón chiêu đãi vô cùng nồng hậu.
Lý chính La Đại Sơn cố ý làm tiệc rượu, mời Triệu Từ đi qua, ngay cả La Lão Căn cũng đi theo ngồi ở ghế chủ vị, hết sức hãnh diện.
La Tố ở lại nhà bồi La mẫu nói chuyện, thuận tiện nói đến chuyện La Tiểu Hổ.
Năm sau nàng quyết định mời tiên sinh về Triệu gia thôn dạy học, đến lúc đó cho La Tiểu Hổ cùng đến học bài. Việc học hành ngàn vạn lần không thể trì hoãn, nếu muốn củng cố, ít nhất trước mười ba tuổi phải chịu khó học bài ngày ngày, về sau mới có thể học thành tài.
La mẫu lần này đổ là không có phản đối.
Triệu gia ra người cử nhân, trong lòng bà cũng hâm mộ. Nhi tử mình có thể thường xuyên tiếp xúc với cử nhân lão gia, chí ít cũng có thể lây chút mùi thơm trở về a.
"Tiểu thúc ngươi có nói khi nào sẽ thành thân hay không?" La mẫu đột nhiên hỏi.
La Tố đang ăn bỏng, nghe vấn đề này, cười nói: "Hắn nói chưa biết, nói phải đợi khi trúng trạng nguyên mới tính. Ta cũng cảm thấy nên chờ thêm một đoạn thời gian, dù sao chẳng mấy chốc là phải tham gia kỳ thi mùa xuân, không nên làm chậm trễ hành trình. Qua mấy ngày tết này hắn lập tức sẽ phải xuất phát đi Bắc Đô thành."
"Vậy là tốt rồi." La mẫu yên tâm, lại lo lắng khuê nữ hiểu lầm: "Ta chỉ lo lắng lúc này thân phận hắn cao, thú một tức phụ khó lường trở về, ngươi ở Triệu gia bên kia chịu ủy khuất mà thôi. Nếu chậm chút, ngươi ra cửa lại thú, ngươi sẽ không bị người ta khi dễ."
"Ai dám khi dễ ta?" La Tố mặt mũi tràn đầy không sao cả nói.
La mẫu dí trán nàng: "Ngươi cũng không phải không biết đám người sống trong những đại gia đình kia đều là lũ rơi hút máu người. Bên cạnh người ta có nha hoàn bà tử đi theo, bắt nạt ngươi còn không đơn giản? Tiểu thúc ngươi trông văn văn nhược nhược, xem chừng cũng là người dễ đắn đo."
"Hắn dễ đắn đo?" La Tố nghe lời này nhịn không được muốn cười. Triệu Từ cái dạng kia xem dễ nói chuyện, trên thực tế thập phần có chính mình chủ ý, hắn nếu là không muốn, người khác ai dám đắn đo hắn a. Không có xem ngay cả mẹ của hắn đều bị hắn đùa bỡn xoay quanh?
Nghị luận sau lưng tiểu thúc đến cùng cũng không phải là cái chuyện hay ho gì.
Nàng chỉ đành cười gượng hai tiếng, đàng hoàng nghe La mẫu nhắc nhở.
Sau buổi trưa, Triệu Từ cùng La Lão Căn trở về.
Xem chừng lần này người La gia thôn quá nhiệt tình, thân mình thư sinh đơn bạc lung la lung lay, mặt mũi Triệu Từ đỏ rực, ngay cả lỗ tai cùng cần cổ đều đỏ, trông thập phần đáng thương.
La mẫu thấy vậy trong lòng đau xót: "Mau để cho cử nhân lão gia đi nghỉ ngơi, mau đỡ đi vào, cẩn thận một chút, không nên đụng đụng." Dáng vẻ cẩn thận kia, cứ như đó là nhà nhi tử của bà.
La Tố xem chừng La Tiểu Hổ cũng không được hưởng qua đãi ngộ như vậy. Nếu La Tiểu Hổ uống rượu say, có thể đoán được nghênh đón hắn chính là cái cán chổi.
Một lát sau, hai tên tiểu tử La Tiểu Hổ cùng Triệu Lâm cũng trở về.
Cùng là bảy tám tuổi, bởi vì điều kiện gia đìnhnăm nay tốt hơn, được mặc y phục mới, cho nên mới chạy đi khoe khoang một vòng, sau khi trở lại trên người bám đầy bùn đất. Y phục mới mẻ đẹp đẽ cứ thế biến thành nhăn nhúm bẩn thỉu.
Triệu Lâm thì may mắn, ở La gia không có ai trách mắng hắn. Nhưng La Tiểu Hổ thì thảm, bị La Lão Căn trực tiếp đuổi tới dưới gầm bàn.
Đứa nhỏ này thập phần cơ trí, thấy La Lão Căn còn không bỏ qua, dứt khoát chạy tới phòng Triệu Từ đang nằm nghỉ.
La Lão Căn cũng không dám đuổi theo hắn, lo lắng làm ồn đến Triệu Từ, chỉ đành nhẹ giọng uy hiếp vài câu, liền từ bên trong đi ra.
La Tiểu Hổ không dám ra cửa phòng, chỉ có thể ở trong phòng đợi. Thấy Triệu Từ yên lặng nằm ở trên giường, hắn xoa mũi đi tới, đưa ra bàn tay nhỏ bé hắc ô ô đi sờ sờ mặt Triệu Từ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đây là sao Văn Khúc a."
Hắn vừa muốn sờ nắn lỗ tai sao Văn Khúc, liền thấy hai mắt sao Văn Khúc này đã mở ra. Sợ hãi lui về sau một bước.
Triệu Từ ngồi dậy, thấy dáng vẻ đần độn này của hắn, nhịn không được bật cười. Hôm nay tâm tình hắn tốt, nhưng lại hết sức phức tạp, cho nên lúc uống rượu có chút không tiết chế. Trở về thấy người nọ, trong lòng một đoàn hỏa thế nhưng không chịu khống chế. Vì phòng ngừa làm ra chuyện xấu mặt, chỉ đành giả bộ bất tỉnh vào phòng nằm ngủ.
Cho nên khi La Tiểu Hổ đi vào, hắn đã tỉnh. Chỉ là không muốn làm La Lão Căn lúng túng, nên vẫn giả bộ bất tỉnh mà thôi.
La Tiểu Hổ lo lắng Triệu Từ tỉnh rồi muốn đi ra ngoài, đến lúc đó hắn sẽ bị cha hắn truy đánh, cho nên nhăn nhó cầu xin Triệu Từ: "Triệu gia ca ca, huynh đừng đi ra nha, cha đệ sẽ đánh đệ."
Triệu Từ cười khẽ gật đầu: "Lại gây ra hoạ?"
"Mới không có, chẳng qua là đem y phục làm dơ." Lời nói mặc dù tiêu sái, trong giọng nói vẫn nghe được tia đau lòng. Nhiều năm rồi không được mặc y phục mới, năm nay mới được mặc, là tỷ tỷ của hắn mua vải, nương hắn tự mình làm. Vốn định làm cho những tên tiểu tử thúi kia hâm mộ hâm mộ, không ngờ những tên đó ghen tị hắn mặc y phục đẹp, khiêu khích hắn, lúc này mới kéo Triệu Lâm đi dạy dỗ những tên đó. Y phục tự nhiên không thể tránh khỏi bị bẩn.
Triệu Từ nghĩ tới tình cảnh trên xe ngựa hôm nay, cười nói: "Chớ chọc tỷ tỷ ngươi lo lắng, nàng hết sức không dễ dàng, đừng khiến nàng lo lắng vì ngươi."
"Đệ biết, bọn họ nói tỷ tỷ là quả phụ." La Tiểu Hổ cái hiểu cái không gật đầu.
Triệu Từ nghe thấy hai chữ quả phụ, sắc mặt sa sầm.
La Tiểu Hổ nhìn hắn, gãi gãi đầu, khó hiểu nói: "Huynh đến cùng có phải là tỷ phu ta hay không? Rõ ràng ngày đó là huynh tới đón tỷ tỷ đi a, còn cùng tỷ tỷ bái đường, tại sao tỷ tỷ lại gọi huynh là nhị đệ chứ?"
La Tiểu Hổ nghĩ mãi vẫn không ra. Không phải nói bái đường thì chính là phu thê sao, vì cớ gì tỷ tỷ cùng với sao Văn Khúc này lại không phải là phu thê đâu?
Hắn cảm thấy tỷ tỷ nhà mình tốt như vậy, chỉ có sao Văn Khúc mới xứng đôi với nàng. Nhưng tại sao tỷ tỷ lại là một quả phụ.
Triệu Từ nghe vậy, vẻ ảm đạm trên mặt biến mất, thay vào đó là cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy đệ muốn ta làm tỷ phu đệ không?"
La Tiểu Hổ nghiêm túc gật đầu: "Muốn."
Hắn biết cha hắn sợ người ca ca này, nếu như người ca ca này thành tỷ phu, có thể liên tục bảo vệ hắn. Về sau cha hắn cũng không dám đánh hắn nữa.
Triệu Từ cười xoa xoa đầu hắn.
La Lão Căn vẫn nhớ phải giáo huấn nhi tử một trận. Bất quá hiển nhiên lần này không có cơ hội.
Nhờ sự kiên trì của Triệu Từ, La Tiểu Hổ hoan hoan hỉ hỉ thu thập bọc đồ, cùng mấy người La Tố trở về Triệu gia thôn. Thừa dịp lúc Triệu Từ còn ở nhà, thuận tiện chỉ dạy bọn nhỏ học hành.
La Lão Căn lập tức hai mắt tỏa sáng, thúc giục tức phụ thu thập sách vở cho nhi tử, dănh hắn hảo đọc sách.
La Tố đã phát hiện, ở tại cái nhà này, Triệu Từ nói một câu, có giá trị mấy trăm lần lời nói của thân khuê nữ nàng.
************
Đến cùng Triệu Từ không thể chỉ điểm học vấn cho mấy hài tử.
Mặc dù Bắc Đô Thành cách Bì Lăng huyện không phải là xa nhất, nhưng lấy phương tiện giao thông thời đại này mà nói, cũng phải mất hơn nửa tháng đi đường. Hơn nữa còn phải phòng ngừa tình huống trên đường nổi gió gặp trời mưa phải nán lại, còn phải đến Bắc Đô Thành sớm để ổn định chỗ ăn ở, nếu đến muộn, không chừng ngay cả lan can chuồng trâu cũng bị người ta chiếm mất.
Cho nên buổi tối mùng năm Triệu Từ bắt đầu thu thập bọc hành lý, chuẩn bị mùng sáu đi.
Lúc đầu La Tố cùng Triệu mẫu đi vào trong thị trấn đổi ngân phiếu. Ba mươi lượng bạc, chỉ đem mười lượng bạc làm chi phí đi đường, hai mươi lượng bạc còn lại đều đổi thành ngân phiếu, dùng giấy dầu thậy dai bao bọc cực kỳ cẩn thận, nhét vào túi áo bên trong người Triệu Từ
Lão tộc trưởng rất coi trọng lần thi này, lo lắng đường xá xa xôi xảy ra chuyện không may, liền nhờ hán tử trong thôn đánh xe ngựa đưa Triệu Từ đi Bắc Đô Thành, có người đồng hành, La Tố cùng Triệu mẫu đều yên tâm không ít.
Cả đêm lại chuẩn bị rất nhiều lương khô, cho bọn họ mang theo ăn ở trên đường.
Sáng sớm ngày mùng sáu, tất cả thôn nhân đều ra cửa thôn đưa tiễn. Triệu Từ cùng lão tộc trưởng hàn huyên vài câu, liền bị thúc giục mau chóng xuất phát.
Tâm tình Triệu mẫu kích động, nhưng lại thập phần kìm chế, cắn răng nhìn nhi tử lên xe ngựa, thấy người càng đi càng xa, mới vụng trộm dùng khăn tay lau mặt. Trong lòng La Tố cũng có chút không thoải mái.
Thời gian này Triệu Từ ở nhà đợi, bình thường đều có người nói chuyện, đã thành thói quen. Thình lình nhân không ở trong nhà, thật đúng là không quen.
Hơn nữa Triệu Từ đây là đi thi, trong lòng cũng khó tránh khỏi nhớ tới tâm tình khẩn trương lúc thi tốt nghiệp trung học năm đó.
Cuộc thi này còn khó hơn thi tốt nghiệp cao trung nhiều a.
A Di Đà Phật, Bồ Tát nhất định phải phù hộ hắn thi đỗ a.
Sau khi Triệu Từ rời nhà, Triệu mẫu ở nhà buồn bực vài ngày, rất nhanh khôi phục lại tinh thần. Bà đại khái cũng biết, nhi tử muốn làm đại sự, nhất định không thể như nhi tử nhà người khác ở trong thôn bồi bà.
Sang năm mới toàn bộ Triệu gia thôn cũng bắt đầu lu bù làm việc.
Không chỉ có hoa màu trên ruộng lớn lên trông thấy. Còn có vài chục chỉ gà bên trong chuồng cũng lớn nhanh như thổi.
Hiện giờ La Tiểu Hổ ở nhà nàng, nàng lại không có thời gian trông mom hắn, La Tố dứt khoát tìm việc cho ba đứa bé, nhờ bọn nhỏ đi bắt con giun về cho gà ăn.
Không chỉ dặn ba hài tử này đi bắt con giun, còn dặn dò các nhà nuôi gà trong thôn cũng đi bắt con giun trở về, nhưng đừng trực tiếp ném cho nhà gà ăn, mà dùng nước nấu chừng nửa nén hương, sau đó đặt dưới ánh nắng mặt trời phơi khô, lại cắt thành từng đoạn ngắn, mỗi ngày đúng hạn cho gà ăn một chút. Như vậy gà lớn nhanh, đẻ trứng cũng nhiều hơn trước.
Trong lúc nhất thời, bọn nhỏ toàn bộ Triệu gia thôn chấp hành nhiệm vụ này, đi khắp nơi lật bùn đất bắt con giun.
"Khoan hãy nói, mấy con gà này thật sự còn sống tốt hợn người đấy. Ăn giun còn phải nấu chín rồi phơi khô. Nơi này của chúng ta có phải là chăm sóc gà đâu, chính là hầu hạ tổ tông." Một tẩu tử cười đùa nói.
Lại có tẩu tử cười nói: "Gà này có thể đẻ trứng cho ngươi ăn, có thể đổi bạc, còn không phải là tổ tông ngươi sao?"
"Hừ, xem ta đánh miệng ngươi."
Đầu xuân bắt đầu chuẩn bị loại lúa.
Trước lạ sau quen. Lần này không cần La Tố chỉ điểm, mỗi nhà mỗi hộ đã tự đi cày ruộng gieo mạ.
Có điều La Tố không nghĩ tới, bắt đầu từ đầu mùa xuân, liền có rất nhiều người ở những thôn khác lục tục đến thôn nàng, bọn họ đều là người Bì Lăng huyện, một số người còn có quan hệ thông gia Triệu gia thôn.
Hơn nữa còn tổ chức thành đoàn mà đến.
Lão tộc trưởng sống nhiều năm như vậy còn là lần đầu tiên tiếp xúc với trận chiến này, ra mặt tiếp đãi những người này. Vừa hỏi mới biết được, nguyên lai thời điểm lễ mừng năm mới, trong nha môn đã có người truyền lời, thời điểm gieo giống đầu mùa xuân năm nay, đến Triệu gia thôn học hỏi kinh nghiệm làm ruộng trở về làm theo.
Chuyện mùa thu hoạch năm ngoái của Triệu gia thôn đã sớm truyền ra khắp huyện, hơn nữa thấy nha môn phát lệnh này, mọi người đều xác định đó là sự thật, cho nên tuyết vừa mới tan, liền chạy tới Triệu gia thôn bên này.
Đầu tiên lão tộc trưởng đến tìm La Tố thương lượng chuyện này.
Nên dạy cái gì, nên giáo thế nào?
"Mặc kệ thế nào, nha môn đã ra mặt, chúng ta cũng không thể làm trái. Trái phải đối với chúng ta cũng không mất mát gì, mọi người ngày qua tốt lắm, tất cả mọi người hảo: " La Tố đổ là đối với chuyện này hết sức ủng hộ. Cũng biết vì sao mà nha môn không có văn bản hạ lệnh rõ ràng, mà lại chọn lựa loại biện pháp này. Phỏng đoán cũng là triều đình trên kia chưa có chỉ thị rõ ràng, cho nên lo lắng gánh chịu trách nhiệm.
Lão tộc trưởng nói: "Chúng ta không có gì cần dấu giếm, nhưng dù gì đây cũng là cái chuyện lớn, vạn nhất loại không tốt, chẳng phải bọn họ đều đến tìm Triệu gia thôn chúng ta gây phiền toái thì sao?"
La Tố cười nói: "Cái này không có việc gì, cứ để bọn họ tìm tới tận cửa. Không ai trong chúng ta chỉ điểm cho bọn họ, dù hiện tại sao mọi nhà chúng ta đang gieo trồng vụ xuân đâu, nếu ai muốn học, thì đến điền lý mà xem. Có thể biết bao nhiêu thì biết."
"Biện pháp này không sai." Lúc này Lão tộc trưởng định xuống, "Đợi lát nữa ta cử người dẫn bọn họ đến điền lý đi dạo."
Hiện mọi nhà trong thôn đều biết loại, chuyện này tự nhiên cũng rơi không đến người La Tố. Nói sao thì nàng mang thân phận quả phụ, không thể cùng tráng hán nông dân tiếp xúc nhiều. Cho nên sau khi lão tộc trưởng lên tiếng, nhiệm vụ này rất nhanh được những người khác trong thôn thi hành.
Sau khi những người đến học tập nkia nhìn thấy ruộng đất trong thôn, đối với biện pháp trồng trọt nơi đây hết sức ngạc nhiên.
Có vài người cảm thấy không đáng tin, rung đùi đắc ý đi về. Có vài người thích mạo hiểm, cảm thấy phú quý thường cầu trong nguy hiểm, loại biện pháp kỳ quái này, không chừng vô cùng hữu hiệu, gặp thời tiết đẹp là chạy qua bên này.
Thậm chí còn có vài người thấy chuồng gà ở Triệu gia thôn, thấy mọi nhà đều nuôi nhốt rất nhiều con gà, cực kỳ đỏ mắt.
Xem ra Triệu gia thôn này thật sự giàu có, bằng không đám gà kia có thể to béo như này?
Mùng chín tháng hai bắt đầu thi, mỗi ngày Triệu mẫu đều quỳ gối trước bài vị triệu thạch cầu nguyện trong một nén nhang.
La Tố mới biết được, nguyên lai là thời gian Triệu Từ làm bài thi Đình.
Nàng nghe nói qua, cuộc thi này tựa hồ khảo ba ngày liên tục, sau khi tiến vào ăn uống ngủ nghỉ đều ở bên trong. Thịt khô cùng cá muối nàng làm cho Triệu Từ, không biết có đủ ăn hay không.
*************
Ba ngày thi đình, đối với mỗi thí sinh dự thi mà nói không chỉ hành hạ trên tinh thần, mà còn tàn phá trên cả thể xác.
Lúc Triệu Từ từ bên trong đi ra, gương mặt tuấn tú cũng có đôi chút chật vật.
"Văn Độ huynh."
Tiết Lương Bình từ phía sau đuổi tới.
Mặc dù lần trước Tiết Lương Bình không trúng cử, nhưng bởi vì đút lót được một vị chủ khảo, vẫn được vào thi Đình, lần này hai người lại thi cùng nhau, vừa hay cũng ở cùng một khách điếm.
Triệu Từ quay đầu lại liếc hắn một cái, mang trên mặt vài phần vui vẻ: "Lương Bình huynh."
"Ai nha, may mắn đã thi xong, nếu lại thêm mấy ngày, ta chỉ sợ phải lết từ bên trong ra ngoài." Tiết Lương Bình rùng mình làm ra vẻ mặt hoảng sợ.
Mặc dù là người nhờ quyên tiền mà đến, nhưng khi đối mặt với Triệu Từ một cử nhân cùng trường có tiếng cũng có miếng như vậy, tâm lý hắn vẫn thăng bằng. Lần này không khảo trúng cử nhân, người trong nhà muốn hắn ở lại nhà tiếp tục ôn luyện, rồi khảo lại. Hắn một ngụm cự tuyệt. Bản thân hắn có bao nhiêu cân lượng, hắn biết rõ nhất. Thời gian lãng phí ở trong nhà hoang phí ba năm, còn không bằng đến Bắc Đô Thành học hỏi kiến thức một phen, lại lợi dụng cơ hội lần này kết giao vài cử tử có tiền đồ. Có đôi khi thứ giao thiệp này, hữu dụng hơn việc nhọc nhằn khổ sở mài mực đọc sách nhiều.
"Đi, lần này chúng ta cái gì đều không đề cập tới, đi đến Trạng Nguyên lâu phía trước đi, không khéo có thể cùng người tạo mối giao hảo." Thấy vẻ mặt Triệu Từ có chút mệt mỏi, hắn thần bí hề hề nói: "Nghe nói người đến đó có đều là con em thế gia ở Bắc Đô Thành, chúng ta đến đấy làm quen một lần, về sau tổng không có thiệt thòi."
Triệu Từ vốn là có chút chật vật, muốn đi về nghỉ một phen, nghe nói lời này, trong mắt hiện lên một tia sáng, cười nói: "Đa tạ Lương Bình huynh, chỉ là hiện giờ trên người lôi thôi, còn phải trở về đổi thân xiêm y rửa mặt một phen mới có mặt mũi đi gặp người khác."
"Đây là đương nhiên, chúng ta mau về khách sạn lấy y phục đến phòng tắm ngâm mình đi."