Editor: Đô Đô
Khi La Tố tỉnh lại, vẫn thấy mình nằm trên một chiếc giường sơn son chạm trổ tinh tế.
Bất quá màu sắc màn trướng thanh nhã hơn, không phô trương như ở trong phủ của Hoa nhị gia. Tiểu nha hoàn canh giữ ở bên cạnh cũng tỏ ra thân thiết hơn nhiều, thấy nàng đã tỉnh, trên mặt vui mừng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
"Phu nhân, ngài tỉnh rồi?"
Phu nhân? La Tố nhướn mày, đứng dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, phong cách bài trí vẫn hết sức cổ xưa nhưng nàng dám khẳng định, đây không phải là gian phòng nàng từng ở trong phủ Hoa gia. Chẳng lẽ lại xuyên qua sao? Lần này là xuyên vào ai đây?
Tiểu nha hoàn thấy nàng ngẩn người, lo lắng nói: "Phu nhân, ngài có nghe thấy nô tì nói gì không?" Lại nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ đã thả quá nhiều mê hương rồi?"
La Tố nghe thấy hai chữ mê hương, lúc này mới nhớ tới mùi hương trước khi bị ngất đi. Nàng sững sờ nói: "Nơi này là nơi nào?"
"Nơi này là Triệu phủ a, bây giờ ngài cùng lão phu nhân, còn có thiếu gia và tiểu thư đều đang ở Triệu phủ. Là người của Tề vương điện hạ đưa các ngài về đây."
Nghe tiểu nha hoàn nói vậy, lúc này La Tố mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, may là không có xuyên đến địa phương cẩu huyết nào đó. Đột nhiên, nàng nghiêm túc nhìn tiểu nha hoàn: "Là người của Tề vương đưa chúng ta trở lại? Chúng ta trở lại bằng cách nào, ta nhớ chúng ta đang ở trong một trạch viện khác cơ mà?"
Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Cái này nô tì cũng không biết."
Tiểu nha hoàn đi bưng một bát cháo tổ yến đến, cười nói: "Phu nhân, nô tì tên là tiểu Lục, về sau ngài có gì phân phó thì cứ gọi nô tì nhé."
Trong lòng La Tố nghi ngờ, trên mặt miễn cưỡng cười cười.
Tuy hiện giờ đã được cứu ra, quả thực khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỗ này lại lộ ra sự quỷ dị a. Tình huống trước mắt này, rất rõ ràng, Tề vương điện hạ có thể giải cứu các nàng, vậy mà lúc trước những ám vệ kia lại không có một chút động tĩnh. Hơn nữa lúc cứu các nàng còn dùng mê hương, này cũng quá coi thường các nàng đi.
La Tố nghĩ, nếu nàng là một chủ tử quyền cao chức trọng như Tề vương chắc chắn sẽ không lựa chọn loại phương thức này cứu các nàng.
Nói đi nói lại, chẳng qua là nàng cảm thấy hắn tình nguyện cứu nàng, nhưng không muốn tôn trọng nàng mà thôi.
Sự lĩnh ngộ này khiến trong lòng La Tố hết sức không thoải mái.
Tiểu Lục thấy sắc mặt nàng không tốt, lại không biết suy nghĩ trong lòng nàng, lo lắng mình làm hư việc, vội vàng chạy ra ngoài tìm ma ma quản sự. Lúc trước Triệu phủ chỉ có hai nô bộc mà thôi, còn đám người hiện giờ đều là người Tề vương điện hạ phái đến hầu hạ các nàng.
Ma ma quản sự Ngô ma ma nghe tin, khoát tay áo cho nàng lui ra, rồi chạy đến báo tin cho ám vệ ở trong nội các.
Dù sao trước khi đến đây vương gia đã phân phó, cần phải đặc biệt chú ý tâm tư của Triệu phu nhân, nếu có chút gì không thích hợp, phải lập tức bẩm báo.
Đương nhiên, La Tố không biết hành động này của bọn họ, mà có biết cũng không có cách nào. Hiện giờ cũng đã ở đây, bên cạnh đều là người của người ta, dù nàng có bất mãn, cũng không thể đấu lại vương quyền.
Triệu mẫu cùng hai hài tử trúng nhiều mê hương hơn nên hôn mê đến qua bữa trưa mới tỉnh lại, còn La Tố trúng ít hơn nên đã tỉnh lại từ ban sáng.
Giống như La Tố, bên cạnh bọn họ đều có người hầu hạ, thuận tiện nói cho bọn họ biết bọn họ đã được Tề vương điện hạ cứu ra, hiện tại đang ở trong phủ đệ của Triệu Từ.
Sau khi Triệu mẫu biết chuyện này, vội vàng trèo xuống giường, chạy ra ngoài cửa hướng lên trời dập đầu: "A Di Đà Phật, Tề vương điện hạ đúng là người tốt a."
Không thể không nói, ở trong loại tình huống nguy hiểm này, Tề vương điện hạ còn cứu bọn họ ra, ở trong mắt trong lòng Triệu mẫu chính là người tốt nhất thiên hạ, ân nhân lớn như trời.
Cho nên lúc xế chiều ngồi uống trà cùng La Tố, bà luôn miệng khen ngợi Tề vương điện hạ thật sự là người tốt.
Triệu mẫu vừa ăn điểm tâm vừa nói: "Cũng không biết Tề vương điện hạ là người như thế nào, thế nhưng còn cứu chúng ta, không có xem thường thường dân như chúng ta. Đợi Từ nhi trở về, ta nhất định phải nói lại với hắn, để sau này hắn ra sức báo đáp Tề vương điện hạ."
La Tố thấy Triệu mẫu hiện giờ đối với Tề vương vô cùng cảm kích, cuối cùng đoán ra lý do Tề vương không vội đi cứu bọn họ. Ở trước thời điểm người ta sắp chết, so với việc người ta chưa ý thức được nguy hiểm đi cứu người, lúc nào cũng khiến người ta khắc cốt ghi tâm hơn.
Nếu như nàng thực sự chỉ là một phụ nhân nông thôn cái gì cũng không biết, có lẽ, cũng sẽ giống như bà bà nàng bây giờ, thực sự coi Tề vương điện hạ là phụ mẫu tái sinh.
May mà lúc trước nàng còn không tin Tề vương điện hạ là người tốt chân chính vì dân vì nước đâu, quả nhiên, người tranh đoạt hoàng quyền, không thể dùng ánh mắt đơn giản để đánh giá.
"Nương, kỳ thật ngài cũng đã gặp Tề vương điện hạ." La Tố không định gạt bà bà. Nếu lúc này Tề vương đã không che đậy quan hệ giữ hắn cùng Triệu Từ, tự nhiên không cần thiết gạt nữa.
Triệu mẫu sững sờ, miếng bánh đang nhai trong miệng mắc ở cổ họng, kinh ngạc nói: "Ta gặp rồi, gặp lúc nào?"
La Tố rót cho bà chén trà, giúp bà nuốt trôi miếng bánh.
Thấy Triệu mẫu hết nghẹn, mới nói: "Nương còn nhớ hai vị công tử lần trước về Triệu gia thôn cùng Nhị đệ chứ, vị lớn lên vô cùng chững chạc trong đó, chính là Tề vương điện hạ."
"Cái gì, vị Lý công tử kia chính là Tề vương điện hạ?!" Tin tức này không thể nghi ngờ giống như một quả bom □□, ở Triệu mẫu trong lòng nổ tung.
Vị quan lớn nhất đời này bà từng gặp, đó chính là nhi tử bà. Không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy một vị hoàng tôn hậu duệ quý tộc a. Không những thế còn là một vị vương gia. Đặc biệt vị vương gia này còn ở trong nhà bà một đoạn thời gian, mỗi ngày gọi bà là bá mẫu.
"... Này, đây là thật? Đại nha, ngươi đừng có gạt ta a."
Triệu mẫu vẫn không thể tin được.
La Tố rất nghiêm túc gật đầu: "Nương, là thật."
"Lão thiên gia a, vương gia thế nhưng từng ở nhà ta!" Triệu mẫu kích động kêu lên, ôm ngực trợn to hai mắt.
Lúc này bên ngoài Triệu phủ, có một chiếc xe ngựa đi đến trước đại môn thì dừng lại. Người trên xe ngựa vén rèm che cửa sổ lên, nhìn vào hai cánh cửa chính đang đóng kín của Triệu gia.
"Nhị gia, chính là ở chỗ này." Phu xe nhỏ giọng nói với người bên trong.
Người ngồi trong xe ngựa, đúng là Hoa Nhị Gia.
Hoa Nhị Gia giương môi cười nhạo một tiếng: "Cũng tốt, ta cũng đã làm hết sức có thể, không chớp được cơ hội tốt này, cũng chẳng liên quan gì tới ta."
Hắn buông rèm xe xuống, nói với phu xe: "Đến biệt trang ngoài thành." Lại căn dặn tùy tùng bên ngoài: "Nếu có người tới tìm, cứ nói ta đã trở về Bì Lăng huyện rồi."
"Là."
Xe ngựa lần nữa lăn bánh, chậm rãi rời xa Triệu phủ.
Trong phòng, La Tố tự nhiên không biết Hoa Nhị Gia vừa đi qua cửa nhà nàng. Sau khi trấn an Triệu mẫu xong, liền đi ra bên ngoài thăm thú một vòng.
Tòa nhà này là Triệu Từ mới đặt mua. Trên thực tế bổng lộc của Triệu Từ, muốn ở Bắc Đô thành này mua một tòa nhà trên căn bản là điều không thể. Nhưng dầu gì Triệu Từ cũng là một thám hoa lang, ở trong Kim Loan điện được ban thưởng không ít, hơn nữa tại vương triều phong kiến này quan chức được hưởng đãi ngộ không sai. Mượn nhân mạch của Tề vương điện hạ, ngược lại cũng mua được một tòa nhà xem như phủ đệ.
Bất quá tòa nhà này cũng không lớn lắn, mặc dù là tam tiến tiểu viện, nhưng bên trong lại không có đình đài lầu các. La Tố nhớ tới đình đài lầu các từng thấy ở Hoa gia, châu ngọc trang trí nơi nơi, thầm nghĩ bất kể là cái niên đại nào, nhà của quan ở, đều không xa hoa bằng nhà của người làm ăn buôn bán ở a.
Bất quá nàng vẫn tương đối thích loại tiểu viện nhỏ này. Ít nhất đi nhà vệ sinh không cần lo lắng sẽ tè ra quần. Hơn nữa đi ra đi vào cũng tiện, mấu chốt nhất là ít người, không phức tạp lắm quy củ như hào môn thế gia.
Sau khi thưởng thức tòa nhà của Triệu Từ xong, La Tố liền trở về phòng ngồi đợi.
Nếu Tề vương điện hạ đã cứu nàng ra, tự nhiên sẽ không để cho nàng hưởng phúc một cách không công. Xem chừng chẳng bao lâu nữa, nhiệm vụ sẽ đến ngay thôi.
Nói thật, hiện tại nàng không chỉ không muốn trợ giúp chủ tử sau lưng họ Hoa, mà còn không muốn trợ giúp Tề vương.
Khổ nỗi nàng đã đắc tội họ Hoa, nên không thể đắc tội Tề vương bên này nữa. Hơn nữa Triệu Từ còn là phe cánh của Tề vương, nàng là tẩu tử của Triệu Từ, ở trong mắt người khác, cũng bị cho là người của Tề vương. Nếu như lúc này nàng đổi ý không làm. Về sau dù là Tề vương đăng cơ hay là một người khác lên thay đi nữa, phía bên nàng đều không tránh khỏi liên can dính líu.
Không bằng dứt khoát làm đến cùng, biết đâu thật sự thành công, còn có thể có được cơ hội sống yên phận.
***
Hoàng cung ngự thư phòng.
Sau Tề vương hồi phủ, chưa kịp đổi thân xiêm y, đã bị hoàng đế gọi vào cung hỏi thăm tình hình nạn dân Tây Nam. Thuận tiện còn hỏi thêm một chuyện gấp gáp khác.
Mặc dù toàn bộ thiên hạ hiện giờ vẫn còn trong trạng thái nghèo rớt mùng tơi, nhưng miễn cưỡng cũng được coi là an an ổn ổn chống đỡ đi qua. Dù sao chỉ cần không bức dân chúng nóng nảy, thì bọn họ vẫn có thể yên ổn sinh sống qua ngày.
Nhưng dân biến Tây Nam lần này đã khiến Chiêu Vũ Đế ngộ ra một sự thật.
Hiện giờ triều đình quá nghèo. Tây Nam vừa xảy ra thiên tai, liền nháo dân biến. Nếu năm nay mùa màng không tốt, nạn đói xảy ra khắp nơi, thiên hạ này chẳng phải sẽ đại loạn?
Ở trong loạn thế lăn lộn trèo lên ngai vàng Chiêu Vũ Đế rất nhanh tính toán xong các loại khả năng xảy ra, đột nhiên hắn nhớ tới phong mật thư cùng hộp đạo tuệ tam hoàng tử Tề vương Lý Triết gửi cho hắn lúc trước.
Không thể không nói, thời điểm Tề vương điện hạ đưa mật thư đến vô cùng chuẩn xác. Không thể quá sớm, bằng không lúc ấy hắn ở Tây Nam xa xôi, công chuyện chưa xử lý xong, không biết ngày về. Không chừng phụ hoàng hắn sẽ đem chuyện này giao cho người khác đi làm. Đương nhiên cũng không thể quá muộn, nếu bị người khác nhanh chân đến trước, mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Cho nên phong mật thư cùng hộp gấm và những bức tranh kia, hắn đều đợi sau khi sự tình xử lý xong, chuẩn bị động thân trở về, mới sai tâm phúc bên Bắc Đô Thành trình lên hoàng thượng.
"Phụ hoàng, lần này nhi thần đến Tây Nam, dọc theo đường đi nạn dân vô số, ngay cả một cọng cỏ cũng không có mà ăn. Thậm chí còn có người dùng một loại bùn đất gọi là quan âm để lót dạ. May mà lương thảo cứu trợ thiên tai lần này được đưa tới kịp thời, dân chúng cũng được ăn no bụng, hiện giờ ai nấy đều cảm động hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."
Mặt mũi Tề vương tràn đầy cảm khái, nói năng đặc biệt chân thành. Chiêu Vũ Đế nghe vậy, trước mắt hiện lên hình ảnh các lão bách tính gặm vỏ cây, nhai rễ cỏ. Sau khi được phát lương thực, thì từng người vui vẻ trở về nhà sống qua ngày, hốc mắt thế nhưng có chút nóng.
Từ nhỏ hắn đã bị đưa đến doanh trại, lại ở trong rừng thương mưa kiếm đoạt được ngôi vị hoàng đế. Tâm tính đã sớm cường ngạnh hơn người bình thường rất nhiều. Bất quá sau khi lên làm hoàng đế, trông thấy giang sơn nơi nơi bị thương tổn nặng nề, tâm tình cũng bị lây nhiễm một chút thương đau. Giống như một người chủ gia đình, trông thấy nhi nữ nhà mình mặc quần áo rách rưới, chân đi giầy rơm, người gầy như que củi, trong lòng cũng sẽ cảm thấy thất bại cùng chua xót.
Hắn khát vọng các hài tử của mình, có thể lớn lên khỏe mạnh, cường tráng hơn người Đột Quyết phương bắc. Ở lúc sinh thời, có thể vác trường đao, đạp nát quân man di dưới lòng bàn chân, quy phục vạn nước, thống nhất lãnh thổ.
Chiêu Vũ Đế lau khóe mắt một cái, cầm một bức tranh từ trên bàn lên, rũ một cái, một bức tranh điền viên vui mắt hiện ra trước mặt Tề vương.
Đây rõ ràng là bức tranh nông gia mùa thu hoạch do chính tay Tề vương vẽ ra ở Triệu gia thôn.
Khi La Tố tỉnh lại, vẫn thấy mình nằm trên một chiếc giường sơn son chạm trổ tinh tế.
Bất quá màu sắc màn trướng thanh nhã hơn, không phô trương như ở trong phủ của Hoa nhị gia. Tiểu nha hoàn canh giữ ở bên cạnh cũng tỏ ra thân thiết hơn nhiều, thấy nàng đã tỉnh, trên mặt vui mừng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
"Phu nhân, ngài tỉnh rồi?"
Phu nhân? La Tố nhướn mày, đứng dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, phong cách bài trí vẫn hết sức cổ xưa nhưng nàng dám khẳng định, đây không phải là gian phòng nàng từng ở trong phủ Hoa gia. Chẳng lẽ lại xuyên qua sao? Lần này là xuyên vào ai đây?
Tiểu nha hoàn thấy nàng ngẩn người, lo lắng nói: "Phu nhân, ngài có nghe thấy nô tì nói gì không?" Lại nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ đã thả quá nhiều mê hương rồi?"
La Tố nghe thấy hai chữ mê hương, lúc này mới nhớ tới mùi hương trước khi bị ngất đi. Nàng sững sờ nói: "Nơi này là nơi nào?"
"Nơi này là Triệu phủ a, bây giờ ngài cùng lão phu nhân, còn có thiếu gia và tiểu thư đều đang ở Triệu phủ. Là người của Tề vương điện hạ đưa các ngài về đây."
Nghe tiểu nha hoàn nói vậy, lúc này La Tố mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, may là không có xuyên đến địa phương cẩu huyết nào đó. Đột nhiên, nàng nghiêm túc nhìn tiểu nha hoàn: "Là người của Tề vương đưa chúng ta trở lại? Chúng ta trở lại bằng cách nào, ta nhớ chúng ta đang ở trong một trạch viện khác cơ mà?"
Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Cái này nô tì cũng không biết."
Tiểu nha hoàn đi bưng một bát cháo tổ yến đến, cười nói: "Phu nhân, nô tì tên là tiểu Lục, về sau ngài có gì phân phó thì cứ gọi nô tì nhé."
Trong lòng La Tố nghi ngờ, trên mặt miễn cưỡng cười cười.
Tuy hiện giờ đã được cứu ra, quả thực khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỗ này lại lộ ra sự quỷ dị a. Tình huống trước mắt này, rất rõ ràng, Tề vương điện hạ có thể giải cứu các nàng, vậy mà lúc trước những ám vệ kia lại không có một chút động tĩnh. Hơn nữa lúc cứu các nàng còn dùng mê hương, này cũng quá coi thường các nàng đi.
La Tố nghĩ, nếu nàng là một chủ tử quyền cao chức trọng như Tề vương chắc chắn sẽ không lựa chọn loại phương thức này cứu các nàng.
Nói đi nói lại, chẳng qua là nàng cảm thấy hắn tình nguyện cứu nàng, nhưng không muốn tôn trọng nàng mà thôi.
Sự lĩnh ngộ này khiến trong lòng La Tố hết sức không thoải mái.
Tiểu Lục thấy sắc mặt nàng không tốt, lại không biết suy nghĩ trong lòng nàng, lo lắng mình làm hư việc, vội vàng chạy ra ngoài tìm ma ma quản sự. Lúc trước Triệu phủ chỉ có hai nô bộc mà thôi, còn đám người hiện giờ đều là người Tề vương điện hạ phái đến hầu hạ các nàng.
Ma ma quản sự Ngô ma ma nghe tin, khoát tay áo cho nàng lui ra, rồi chạy đến báo tin cho ám vệ ở trong nội các.
Dù sao trước khi đến đây vương gia đã phân phó, cần phải đặc biệt chú ý tâm tư của Triệu phu nhân, nếu có chút gì không thích hợp, phải lập tức bẩm báo.
Đương nhiên, La Tố không biết hành động này của bọn họ, mà có biết cũng không có cách nào. Hiện giờ cũng đã ở đây, bên cạnh đều là người của người ta, dù nàng có bất mãn, cũng không thể đấu lại vương quyền.
Triệu mẫu cùng hai hài tử trúng nhiều mê hương hơn nên hôn mê đến qua bữa trưa mới tỉnh lại, còn La Tố trúng ít hơn nên đã tỉnh lại từ ban sáng.
Giống như La Tố, bên cạnh bọn họ đều có người hầu hạ, thuận tiện nói cho bọn họ biết bọn họ đã được Tề vương điện hạ cứu ra, hiện tại đang ở trong phủ đệ của Triệu Từ.
Sau khi Triệu mẫu biết chuyện này, vội vàng trèo xuống giường, chạy ra ngoài cửa hướng lên trời dập đầu: "A Di Đà Phật, Tề vương điện hạ đúng là người tốt a."
Không thể không nói, ở trong loại tình huống nguy hiểm này, Tề vương điện hạ còn cứu bọn họ ra, ở trong mắt trong lòng Triệu mẫu chính là người tốt nhất thiên hạ, ân nhân lớn như trời.
Cho nên lúc xế chiều ngồi uống trà cùng La Tố, bà luôn miệng khen ngợi Tề vương điện hạ thật sự là người tốt.
Triệu mẫu vừa ăn điểm tâm vừa nói: "Cũng không biết Tề vương điện hạ là người như thế nào, thế nhưng còn cứu chúng ta, không có xem thường thường dân như chúng ta. Đợi Từ nhi trở về, ta nhất định phải nói lại với hắn, để sau này hắn ra sức báo đáp Tề vương điện hạ."
La Tố thấy Triệu mẫu hiện giờ đối với Tề vương vô cùng cảm kích, cuối cùng đoán ra lý do Tề vương không vội đi cứu bọn họ. Ở trước thời điểm người ta sắp chết, so với việc người ta chưa ý thức được nguy hiểm đi cứu người, lúc nào cũng khiến người ta khắc cốt ghi tâm hơn.
Nếu như nàng thực sự chỉ là một phụ nhân nông thôn cái gì cũng không biết, có lẽ, cũng sẽ giống như bà bà nàng bây giờ, thực sự coi Tề vương điện hạ là phụ mẫu tái sinh.
May mà lúc trước nàng còn không tin Tề vương điện hạ là người tốt chân chính vì dân vì nước đâu, quả nhiên, người tranh đoạt hoàng quyền, không thể dùng ánh mắt đơn giản để đánh giá.
"Nương, kỳ thật ngài cũng đã gặp Tề vương điện hạ." La Tố không định gạt bà bà. Nếu lúc này Tề vương đã không che đậy quan hệ giữ hắn cùng Triệu Từ, tự nhiên không cần thiết gạt nữa.
Triệu mẫu sững sờ, miếng bánh đang nhai trong miệng mắc ở cổ họng, kinh ngạc nói: "Ta gặp rồi, gặp lúc nào?"
La Tố rót cho bà chén trà, giúp bà nuốt trôi miếng bánh.
Thấy Triệu mẫu hết nghẹn, mới nói: "Nương còn nhớ hai vị công tử lần trước về Triệu gia thôn cùng Nhị đệ chứ, vị lớn lên vô cùng chững chạc trong đó, chính là Tề vương điện hạ."
"Cái gì, vị Lý công tử kia chính là Tề vương điện hạ?!" Tin tức này không thể nghi ngờ giống như một quả bom □□, ở Triệu mẫu trong lòng nổ tung.
Vị quan lớn nhất đời này bà từng gặp, đó chính là nhi tử bà. Không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy một vị hoàng tôn hậu duệ quý tộc a. Không những thế còn là một vị vương gia. Đặc biệt vị vương gia này còn ở trong nhà bà một đoạn thời gian, mỗi ngày gọi bà là bá mẫu.
"... Này, đây là thật? Đại nha, ngươi đừng có gạt ta a."
Triệu mẫu vẫn không thể tin được.
La Tố rất nghiêm túc gật đầu: "Nương, là thật."
"Lão thiên gia a, vương gia thế nhưng từng ở nhà ta!" Triệu mẫu kích động kêu lên, ôm ngực trợn to hai mắt.
Lúc này bên ngoài Triệu phủ, có một chiếc xe ngựa đi đến trước đại môn thì dừng lại. Người trên xe ngựa vén rèm che cửa sổ lên, nhìn vào hai cánh cửa chính đang đóng kín của Triệu gia.
"Nhị gia, chính là ở chỗ này." Phu xe nhỏ giọng nói với người bên trong.
Người ngồi trong xe ngựa, đúng là Hoa Nhị Gia.
Hoa Nhị Gia giương môi cười nhạo một tiếng: "Cũng tốt, ta cũng đã làm hết sức có thể, không chớp được cơ hội tốt này, cũng chẳng liên quan gì tới ta."
Hắn buông rèm xe xuống, nói với phu xe: "Đến biệt trang ngoài thành." Lại căn dặn tùy tùng bên ngoài: "Nếu có người tới tìm, cứ nói ta đã trở về Bì Lăng huyện rồi."
"Là."
Xe ngựa lần nữa lăn bánh, chậm rãi rời xa Triệu phủ.
Trong phòng, La Tố tự nhiên không biết Hoa Nhị Gia vừa đi qua cửa nhà nàng. Sau khi trấn an Triệu mẫu xong, liền đi ra bên ngoài thăm thú một vòng.
Tòa nhà này là Triệu Từ mới đặt mua. Trên thực tế bổng lộc của Triệu Từ, muốn ở Bắc Đô thành này mua một tòa nhà trên căn bản là điều không thể. Nhưng dầu gì Triệu Từ cũng là một thám hoa lang, ở trong Kim Loan điện được ban thưởng không ít, hơn nữa tại vương triều phong kiến này quan chức được hưởng đãi ngộ không sai. Mượn nhân mạch của Tề vương điện hạ, ngược lại cũng mua được một tòa nhà xem như phủ đệ.
Bất quá tòa nhà này cũng không lớn lắn, mặc dù là tam tiến tiểu viện, nhưng bên trong lại không có đình đài lầu các. La Tố nhớ tới đình đài lầu các từng thấy ở Hoa gia, châu ngọc trang trí nơi nơi, thầm nghĩ bất kể là cái niên đại nào, nhà của quan ở, đều không xa hoa bằng nhà của người làm ăn buôn bán ở a.
Bất quá nàng vẫn tương đối thích loại tiểu viện nhỏ này. Ít nhất đi nhà vệ sinh không cần lo lắng sẽ tè ra quần. Hơn nữa đi ra đi vào cũng tiện, mấu chốt nhất là ít người, không phức tạp lắm quy củ như hào môn thế gia.
Sau khi thưởng thức tòa nhà của Triệu Từ xong, La Tố liền trở về phòng ngồi đợi.
Nếu Tề vương điện hạ đã cứu nàng ra, tự nhiên sẽ không để cho nàng hưởng phúc một cách không công. Xem chừng chẳng bao lâu nữa, nhiệm vụ sẽ đến ngay thôi.
Nói thật, hiện tại nàng không chỉ không muốn trợ giúp chủ tử sau lưng họ Hoa, mà còn không muốn trợ giúp Tề vương.
Khổ nỗi nàng đã đắc tội họ Hoa, nên không thể đắc tội Tề vương bên này nữa. Hơn nữa Triệu Từ còn là phe cánh của Tề vương, nàng là tẩu tử của Triệu Từ, ở trong mắt người khác, cũng bị cho là người của Tề vương. Nếu như lúc này nàng đổi ý không làm. Về sau dù là Tề vương đăng cơ hay là một người khác lên thay đi nữa, phía bên nàng đều không tránh khỏi liên can dính líu.
Không bằng dứt khoát làm đến cùng, biết đâu thật sự thành công, còn có thể có được cơ hội sống yên phận.
***
Hoàng cung ngự thư phòng.
Sau Tề vương hồi phủ, chưa kịp đổi thân xiêm y, đã bị hoàng đế gọi vào cung hỏi thăm tình hình nạn dân Tây Nam. Thuận tiện còn hỏi thêm một chuyện gấp gáp khác.
Mặc dù toàn bộ thiên hạ hiện giờ vẫn còn trong trạng thái nghèo rớt mùng tơi, nhưng miễn cưỡng cũng được coi là an an ổn ổn chống đỡ đi qua. Dù sao chỉ cần không bức dân chúng nóng nảy, thì bọn họ vẫn có thể yên ổn sinh sống qua ngày.
Nhưng dân biến Tây Nam lần này đã khiến Chiêu Vũ Đế ngộ ra một sự thật.
Hiện giờ triều đình quá nghèo. Tây Nam vừa xảy ra thiên tai, liền nháo dân biến. Nếu năm nay mùa màng không tốt, nạn đói xảy ra khắp nơi, thiên hạ này chẳng phải sẽ đại loạn?
Ở trong loạn thế lăn lộn trèo lên ngai vàng Chiêu Vũ Đế rất nhanh tính toán xong các loại khả năng xảy ra, đột nhiên hắn nhớ tới phong mật thư cùng hộp đạo tuệ tam hoàng tử Tề vương Lý Triết gửi cho hắn lúc trước.
Không thể không nói, thời điểm Tề vương điện hạ đưa mật thư đến vô cùng chuẩn xác. Không thể quá sớm, bằng không lúc ấy hắn ở Tây Nam xa xôi, công chuyện chưa xử lý xong, không biết ngày về. Không chừng phụ hoàng hắn sẽ đem chuyện này giao cho người khác đi làm. Đương nhiên cũng không thể quá muộn, nếu bị người khác nhanh chân đến trước, mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Cho nên phong mật thư cùng hộp gấm và những bức tranh kia, hắn đều đợi sau khi sự tình xử lý xong, chuẩn bị động thân trở về, mới sai tâm phúc bên Bắc Đô Thành trình lên hoàng thượng.
"Phụ hoàng, lần này nhi thần đến Tây Nam, dọc theo đường đi nạn dân vô số, ngay cả một cọng cỏ cũng không có mà ăn. Thậm chí còn có người dùng một loại bùn đất gọi là quan âm để lót dạ. May mà lương thảo cứu trợ thiên tai lần này được đưa tới kịp thời, dân chúng cũng được ăn no bụng, hiện giờ ai nấy đều cảm động hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."
Mặt mũi Tề vương tràn đầy cảm khái, nói năng đặc biệt chân thành. Chiêu Vũ Đế nghe vậy, trước mắt hiện lên hình ảnh các lão bách tính gặm vỏ cây, nhai rễ cỏ. Sau khi được phát lương thực, thì từng người vui vẻ trở về nhà sống qua ngày, hốc mắt thế nhưng có chút nóng.
Từ nhỏ hắn đã bị đưa đến doanh trại, lại ở trong rừng thương mưa kiếm đoạt được ngôi vị hoàng đế. Tâm tính đã sớm cường ngạnh hơn người bình thường rất nhiều. Bất quá sau khi lên làm hoàng đế, trông thấy giang sơn nơi nơi bị thương tổn nặng nề, tâm tình cũng bị lây nhiễm một chút thương đau. Giống như một người chủ gia đình, trông thấy nhi nữ nhà mình mặc quần áo rách rưới, chân đi giầy rơm, người gầy như que củi, trong lòng cũng sẽ cảm thấy thất bại cùng chua xót.
Hắn khát vọng các hài tử của mình, có thể lớn lên khỏe mạnh, cường tráng hơn người Đột Quyết phương bắc. Ở lúc sinh thời, có thể vác trường đao, đạp nát quân man di dưới lòng bàn chân, quy phục vạn nước, thống nhất lãnh thổ.
Chiêu Vũ Đế lau khóe mắt một cái, cầm một bức tranh từ trên bàn lên, rũ một cái, một bức tranh điền viên vui mắt hiện ra trước mặt Tề vương.
Đây rõ ràng là bức tranh nông gia mùa thu hoạch do chính tay Tề vương vẽ ra ở Triệu gia thôn.