Editor: Đô Đô
Vì khích lệ quần chúng nhân dân loại bông, bên Tây Nam thương hội lại tiếp tục phát huy tác dụng, đại lực thu mua bông.
Mùa đông ở Tây Nam chỉ ấm áp hơn mùa đông ở phương bắc một chút, nhưng bên này thích hợp loại bông, nếu như dùng đại diện tích đất trồng bông, chuyển đến phương bắc bán, có thể kiếm được một khoản lớn.
Hơn nữa phương bắc bên kia ở gần Bắc Đô thành, người phú quý nhiều, không lo không bán được giá tốt, Tây Nam thương hội bên này cấp giá thu mua tự nhiên cũng không thấp.
Tin tức này vừa truyền ra, đám người lúc trước còn la hét không muốn loại nhiều bông lập tức hối hả chạy vào trong Xuyên Châu thành cầu kiến La Tố, cầu xin cách thức loại bông.
La Tố sớm đã cho người viết ra cách loại bông cùng những hạng mục công việc cần chú ý trong khi trồng trọt, phân phát cho lý chính mỗi thôn trở về nhất nhất chỉ điểm thôn nhân của mình, mặt khác quy định đoàn người chỉ có thể dùng đất hoang mới khai khẩn để loại bông, không được dùng tất cả ruộng cạn để loại, còn phải loại lương thực.
Dù sao lần này khích lệ mỗi thôn mỗi xóm khai khẩn đất hoang, cũng khai được không ít. Cộng thêm Triệu Từ cũng đã hứa hẹn, tiền mua đất đất hoang có thể đợi đến sau khi thu hoạch có tiền dư giao cũng được, nếu không có tiền dư, vậy thì dùng lương thực trong ruộng trả dần trong ba năm. Như vậy vừa không ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng, còn bảo đảm cho mọi người ai cũng có thể được trồng trọt.
Hơn nữa La Tố còn khích lệ mỗi thôn cùng nhận thầu vùng núi tiến hành trồng trọt. Như vậy có thể có nhiều đất đai để loại đồ hơn.
Đương nhiên, phương thức nhận thầu tập thể ở thời đại này còn hết sức xa lạ, có khá nhiều thôn không dám thử, chỉ có một vài thôn có hình thức giống Triệu gia thôn dẫn đầu làm theo.
La Tố cũng không nóng nảy, nàng tin tưởng chỉ cần có người làm thành công, thực sự cải thiện hoàn cảnh trong thôn, đều kiếm bạc, đằng sau không cần nàng đi yêu cầu đi khích lệ, đều có người cướp học.
Trồng trọt bông kết thúc, cũng đến tháng Năm.
Bởi vì trồng bông so với tiểu mạch cùng lúa còn khó hơn, cộng thêm Tây Nam bên này chưa từng trồng trọt thứ này, cho nên lần này La Tố hao tốn không ít tâm tư, không chỉ sai người ghi chép lại cách thức trồng bông phân phát cho mỗi cái thôn xóm, còn đi đến từng nơi chỉ dạy tận tay. Như vậy gấp rút bận sống, người đều gầy đi một vòng.
La Tố cảm thấy may mắn khi mình xuyên vào trong thân thể La Đại Nha, nếu xuyên việt đến thân thể tiểu thư yêu kiều nhu nhược như Từ Oánh, chỉ sợ lăn qua lăn lại hai ngày như vậy chắc chắn nằm bẹp dí trên giường không dậy nổi.
Vừa nhắc tới Từ Oánh, thì thấy nàng dẫn theo hai người hầu mang lễ vật tới cửa.
Lần này khí sắc trông tốt hơn lần trước rất nhiều.
Vừa đến liền nói với La Tố tin tức tốt: "Vốn đang không cho ra cửa, còn là ta năn nỉ mãi, mới để cho người đưa ta đến."
La Tố thấy nàng nói chuyện chỉ nói nửa câu sau, nửa câu đầu ở đâu nghĩ ra được, cười vừa ăn hạt hướng dương, vừa nói: "Tại sao lại không cho ra cửa?"
Từ Oánh đỏ mặt sờ bụng: "Ngày hôm trước nhị gia tìm đại phu nhìn rồi, nói là... Đã có thai hơn một tháng."
Chuyện này nếu là người khác, nàng tuyệt đối không dám nói ra. Nhưng cùng La Tố thân cận lâu nay, mới dám mở cái miệng này.
La Tố vừa nghe, vui mừng nhìn nàng: "Nhanh như vậy?"
Thấy gương mặt Từ Oánh bỗng nhiên đỏ hơn, lập tức ý thức được lời nói vừa rồi không được hay cho lắm, cười nói: "Ý ta là, đây thật sự là chuyện tốt."
Nếu cổ nhân không phải sinh đẻ rất nhiều, thì là con nối dòng gian nan. Cứ xem Hồng lâu mộng thì biết, Lâm Như Hải cưới nhiều chính thê và tiểu thiếp, thế nhưng đằng sau cũng chỉ có Lâm Đại Ngọc một cái bệnh kiều nữ nhi.
May mắn thân thể Từ Oánh ngược lại rất tốt, nhanh như vậy đã mang thai.
Tuy biết nữ nhân ở thời đại này mới mười mấy tuổi đã mang thai là chuyện bình thường, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không được tự nhiên, thiết nghĩ so với việc liên tục không có tin tức gì, thì như thế này vẫn là tốt hơn, La Tố là thật tâm vui mừng cho nàng.
Từ Oánh lần đầu làm nương, trong lòng rất vui vẻ, thấy La Tố cũng vì nàng cao hứng, trong lòng càng thêm vui: "Qua ít ngày nữa ta sẽ không thể ra cửa, nếu tỷ tỷ không chê, có thể đến Hoa phủ tìm ta tâm sự. Ta ở nhà một mình cảm thấy cực kỳ khó chịu."
"Phu quân ngươi đâu?"
"Hắn lúc nào cũng bận rộn đâu. Mấy ngày trước còn nhìn thấy người, cà ngày hôm nay không thấy bóng dáng. Dường như đang cùng Triệu đại nhân thương nghị chuyện gì đó."
Triệu Từ cùng họ Hoa kia có thể thương nghị cái gì?
La Tố có chút suy nghĩ không thông, cũng không biểu hiện ra trước mặt Từ Oánh. Ngược lại cười nói: "Dù nam nhân có bận rộn hơn nữa, cũng phải để mắt tới thê tử trong nhà, nếu trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái, thì cứ uyển chuyển nói ra, đừng có để nghẹn trong lòng. Bằng không nam nhân vốn vô tâm, sẽ không thấu tâm tư ngươi."
Từ Oánh nghe vậy, sự vui vẻ trên mặt nhạt đi vài phần, thở dài nói: "Ai bảo ta thân thể bất tiện. Hôm qua bà vú còn nhắc nhở ta, dâng cho hắn hai cái nha hoàn thông phòng xinh đẹp, cũng tốt thu tâm hắn."
Chuyện này vốn dĩ nàng cũng không muốn chia sẻ với ai, chỉ là mẹ ruột nàng mất sớm, bên cạnh cũng chỉ có một hảo tỷ muội có thể tâm sự nỗi lòng, nghe La Tố nói như vậy, nàng không nhịn được nói ra khổ sở trong lòng.
La Tố vừa nghe, tức giận nói: "Ngươi vừa mới mang thai, đã phải tìm nữ tử khác cho hắn, nào có đạo lý như vậy."
Hồng Hạnh đứng bên cạnh nghe vậy, lập tức có chút nóng nảy, nhưng e ngại địa vị hiện giờ của La Tố, cho nên không dám chen miệng vào như lần trước. Chỉ nhỏ giọng lầu bầu: "Nếu không làm như vậy, chẳng phải cho đám hồ ly tinh bên ngoài cơ hội câu cô gia đi mất hay sao?"
"Đến lượt ngươi hồ ngôn loạn ngữ?" La Tố không vui nhìn Hồng Hạnh. Nàng không thích thái độ mắt cao hơn đầu của nàng ta, nhưng thiết nghĩ nàng ta đến cùng cũng là nô tì trung thành suy nghĩ cho chủ tử, nên cũng không so đo cái gì, lại không ngờ rằng đến nàng ta cũng muốn tẩy não Từ Oánh thay họ Hoa tìm nữ nhân khác. Đây là lời của một người trung thành suy nghĩ cho chủ tử nói ra sao?
Hồng Hạnh bị La Tố quát lớn như vậy, sợ hãi vội vàng rụt đầu lại, trong lòng lại đem La Tố cấp ghi hận.
Từ Oánh khoát tay một cái nói: "Nơi này không cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống trước đi."
Hồng Hạnh còn muốn nói chút gì đó, thấy La Tố nghiêm mặt, chỉ đành cúi đầu lui ra ngoài.
Bên cạnh tiểu Lục nói: "Này chớ không phải muốn bò lên giường chủ tử đi."
La Tố lườm nàng một cái: "Đừng nói liên thiên, chuyện này còn chưa có định đâu." Nàng lại nhìn Từ Oánh: "Ngươi không nên hồ đồ, bây giờ ngươi là có người thai đâu, chỉ cần gắng gượng qua đợt này thì tốt rồi. Chẳng lẽ nam nhân không gần nữ nhân một vài tháng, thì không thể sống nổi nữa?" Nếu sau này Triệu Từ dám làm như vậy, nàng nhất định không tha cho hắn.
Từ Oánh thở dài: " Bà vú cũng khuyên ta nâng Hồng Hạnh lên, dù sao cũng là người Từ phủ nuôi lớn, nàng còn luôn đi theo ta, sau này cũng sẽ không có tâm tư khác."
La Tố cười nói: "Chỉ sợ chỉ có mình ngươi nghĩ như vậy thôi, người ta không nghĩ như vậy đâu. Nữ nhân chúng ta lòng dạ hẹp hòi, ai cũng không thể phủ nhận, trong lòng ngươi có vui ý chia sẻ phu quân của mình với người khác, người khác có thể dung chứa được ngươi? Nghe ta khuyên một câu, chuyện này để sau hãy tính, tốt nhất ngươi nên thương lượng trước cùng Hoa Nhị Gia, không chừng bản thân hắn căn bản cũng không nghĩ đến chuyện này, ngươi ở đây thu xếp ngược xuôi, cuối cùng vẫn cùng hắn phu thê lục đục." Mặc dù nàng không tin tưởng nhân phẩm của họ Hoa, nhưng dầu gì Từ Oánh mới mang thai một tháng, nếu lúc này họ Hoa đã có ý muốn nạp thiếp, vậy thì thật sự là loại người cặn bã trong cặn bã.
Từ Oánh nghe La Tố phân tích, trong mắt có chút mong đợi: "La tỷ tỷ, lời ngươi nói là sự thật sao, nhị gia hắn thực sự không động tâm tư?"
Nhìn bộ dáng Từ Oánh suy tính hơn thiệt như vậy, trong lòng La Tố cảm thấy không đáng giá thay nàng, nữ tử thông tuệ của lúc trước, sau khi thành thân, liền biến thành người xoay quanh nam nhân như vậy sao. Nàng nói: "Mặc dù ta không thể thập phần bảo đảm, nhưng chỉ cần phu thê hai ngươi có thương có lượng, ngày mới có thể lướt qua càng thuận, nếu chuyện này đã có quan hệ đến Hoa Nhị Gia, ngươi liền thương lượng với hắn. Đừng tự mình ôm đồm mọi chuyện."
Nếu đổi lại là nàng, nàng liền đứng trước mặt mọi người hỏi trực tiếp đối phương, có phải ngươi muốn nạp thiếp hay không. Để xem hắn ta còn có gì để chống chế.
Cái thời đại này nam nhân sở dĩ không biết xấu hổ như vậy, âu cũng là do nữ tử quá mức hiền lành. Nam nhân còn không có mở miệng, lão bà liền thu xếp đem tiểu thiếp đưa về nhà. Chuyện tốt như vậy, người nam nhân nào không vui ý.
Từ Oánh trong nội tâm kính phục La Tố, hiện tại nghe La Tố nói có lý như vậy, trong lòng không khỏi cũng nghe lọt bảy tám phần: "La tỷ tỷ, may mà hôm nay đến đây tâm sự với ngươi, nếu không ta quả thật đã làm ra việc ngu ngốc."
La Tố cười nói: "Nếu sau này ngươi có chuyện khó xử, chỉ cần nhớ kỹ một câu - - ủy khuất ai cũng ngàn vạn lần không thể ủy khuất chính mình."
Ủy khuất ai cũng không thể ủy khuất chính mình. Trong lòng Từ Oánh thầm nhắc đi nhắc lại hai lần: "Tâm tư La tỷ tỷ quả nhiên cùng thường nhân bất đồng, Từ Oánh được ích lợi không nhỏ."
Từ Oánh đến cùng là có thân thể, không thích hợp ở bên ngoài lâu, hai người nói chuyện riêng tư một lát, La Tố liền tự mình đưa nàng ra xe ngựa, thấy xe ngựa đi, mới đi vào trong nhà.
Tiểu Lục nói: "Nô tì thấy ả Hồng Hạnh kia, không phải là cái người thành thật gì."
"Ngươi cũng biết điều đó sao." La Tố cười nhìn nàng: "Cứ cho là người không thành thật, thì ngươi có thể làm gì?"
"Phu nhân định không quản? Không phải ngài cùng Từ cô nương có quan hệ hảo hay sao?”
"Dù cùng Từ Oánh quan hệ hảo, cũng không thể quản chuyện gia đình của nàng ta. Hơn nữa, nàng ta thân là chủ mẫu Hoa gia, nếu ngay cả người bên cạnh mình cũng không đề phòng được, sau này làm sao đề phòng ngoại nhân tính kế."
La Tố nói xong, trong lòng có chút phiền muộn.
Nàng bây giờ đã dung nhập với thời đại này, lối suy nghĩ cũng đi theo người cái thời đại này. Nếu là lúc trước, nàng tất nhiên sẽ nhắc nhở Từ Oánh phải đề phòng người khác.
Trong xe ngựa, Từ Oánh bởi vì nghĩ thông suốt chuyện này, tâm tình tốt đẹp, bèn ăn thêm vài viên ô mai.
Hồng Hạnh thấy vậy, nhỏ giọng dò xét: "Phu nhân, chuyện này ngài nên suy nghĩ thật kỹ, bà vú là người từng trải, thấy qua nhiều chuyện, bà đều nói như vậy, ngài vẫn nên sớm đi an bài nhân hảo. Chớ để đám hồ ly tinh bên ngoài có cơ hội quyến rũ cô gia."
Từ Oánh vừa nghe, sắc mặt trầm lại, ném viên ô mai đang cầm trong tay vào trong hộp, không vui nói: "Chuyện này ta biết phải làm thế nào, không cần ngươi nhiều chuyện."
Hồng Hạnh nóng nảy: "Chẳng lẽ phu nhân thực sự nghe lời của La đại nhân?"
"Không nghe lời La đại nhân, chẳng lẽ nghe lời ngươi?" Từ Oánh nhíu mày: "Sau khi trở về, ta sẽ thay người tìm một người thích hợp, đến lúc đó ta sẽ ban thưởng thêm vài món đồ trang sức đeo tay làm đồ cưới, nhường ngươi gả đi có quang cảnh."
"Phu nhân, phu nhân đừng đuổi nô tỳ đi a." Hồng Hạnh vội vàng quỳ xuống cầu xin.
Nàng mới không cần gả cho những thứ dưa vẹo táo nứt kia đâu, nàng có gả, cũng phải gả cho nhân vật phong lưu phóng khoáng như cô gia. Nếu không, nàng đã không dùng một cái vòng tay bằng vàng, hối lộ bà vú giúp đỡ khuyên nhủ tiểu thư.
"Cầu xin ngài, phu nhân, về sau nô tỳ không dám lắm mồm nữa."
Từ Oánh nghiêm mặt không đáp lại. Hôm nay Hồng Hạnh biểu hiện như vậy, đã chạm đến lằn ranh của nàng. Người cũng nên đuổi rồi.
Hồng Hạnh thấy Từ Oánh kiên định như vậy, nhớ tới bình thường phu nhân đối xử với nàng hiền hòa, đối với chuyện nạp thiếp cũng rất ủng hộ, hiện giờ lại thay đổi chủ ý, tất nhiên là do La Tố xúi giục. Trong lòng lại đem La Tố cấp hận đến tận xương tủy.
Đều là nữ tử xuất thân nông thôn, ai cũng không cao quý hơn ai, chẳng qua là có chút vận khí gả cho cái hảo nhân gia, gặp được cái tiểu thúc có tiền đồ mà thôi, thế mà cũng dám đến bắt nạt nàng.
Hồng Hạnh tức giận đỏ mắt không thôi.
Vì khích lệ quần chúng nhân dân loại bông, bên Tây Nam thương hội lại tiếp tục phát huy tác dụng, đại lực thu mua bông.
Mùa đông ở Tây Nam chỉ ấm áp hơn mùa đông ở phương bắc một chút, nhưng bên này thích hợp loại bông, nếu như dùng đại diện tích đất trồng bông, chuyển đến phương bắc bán, có thể kiếm được một khoản lớn.
Hơn nữa phương bắc bên kia ở gần Bắc Đô thành, người phú quý nhiều, không lo không bán được giá tốt, Tây Nam thương hội bên này cấp giá thu mua tự nhiên cũng không thấp.
Tin tức này vừa truyền ra, đám người lúc trước còn la hét không muốn loại nhiều bông lập tức hối hả chạy vào trong Xuyên Châu thành cầu kiến La Tố, cầu xin cách thức loại bông.
La Tố sớm đã cho người viết ra cách loại bông cùng những hạng mục công việc cần chú ý trong khi trồng trọt, phân phát cho lý chính mỗi thôn trở về nhất nhất chỉ điểm thôn nhân của mình, mặt khác quy định đoàn người chỉ có thể dùng đất hoang mới khai khẩn để loại bông, không được dùng tất cả ruộng cạn để loại, còn phải loại lương thực.
Dù sao lần này khích lệ mỗi thôn mỗi xóm khai khẩn đất hoang, cũng khai được không ít. Cộng thêm Triệu Từ cũng đã hứa hẹn, tiền mua đất đất hoang có thể đợi đến sau khi thu hoạch có tiền dư giao cũng được, nếu không có tiền dư, vậy thì dùng lương thực trong ruộng trả dần trong ba năm. Như vậy vừa không ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng, còn bảo đảm cho mọi người ai cũng có thể được trồng trọt.
Hơn nữa La Tố còn khích lệ mỗi thôn cùng nhận thầu vùng núi tiến hành trồng trọt. Như vậy có thể có nhiều đất đai để loại đồ hơn.
Đương nhiên, phương thức nhận thầu tập thể ở thời đại này còn hết sức xa lạ, có khá nhiều thôn không dám thử, chỉ có một vài thôn có hình thức giống Triệu gia thôn dẫn đầu làm theo.
La Tố cũng không nóng nảy, nàng tin tưởng chỉ cần có người làm thành công, thực sự cải thiện hoàn cảnh trong thôn, đều kiếm bạc, đằng sau không cần nàng đi yêu cầu đi khích lệ, đều có người cướp học.
Trồng trọt bông kết thúc, cũng đến tháng Năm.
Bởi vì trồng bông so với tiểu mạch cùng lúa còn khó hơn, cộng thêm Tây Nam bên này chưa từng trồng trọt thứ này, cho nên lần này La Tố hao tốn không ít tâm tư, không chỉ sai người ghi chép lại cách thức trồng bông phân phát cho mỗi cái thôn xóm, còn đi đến từng nơi chỉ dạy tận tay. Như vậy gấp rút bận sống, người đều gầy đi một vòng.
La Tố cảm thấy may mắn khi mình xuyên vào trong thân thể La Đại Nha, nếu xuyên việt đến thân thể tiểu thư yêu kiều nhu nhược như Từ Oánh, chỉ sợ lăn qua lăn lại hai ngày như vậy chắc chắn nằm bẹp dí trên giường không dậy nổi.
Vừa nhắc tới Từ Oánh, thì thấy nàng dẫn theo hai người hầu mang lễ vật tới cửa.
Lần này khí sắc trông tốt hơn lần trước rất nhiều.
Vừa đến liền nói với La Tố tin tức tốt: "Vốn đang không cho ra cửa, còn là ta năn nỉ mãi, mới để cho người đưa ta đến."
La Tố thấy nàng nói chuyện chỉ nói nửa câu sau, nửa câu đầu ở đâu nghĩ ra được, cười vừa ăn hạt hướng dương, vừa nói: "Tại sao lại không cho ra cửa?"
Từ Oánh đỏ mặt sờ bụng: "Ngày hôm trước nhị gia tìm đại phu nhìn rồi, nói là... Đã có thai hơn một tháng."
Chuyện này nếu là người khác, nàng tuyệt đối không dám nói ra. Nhưng cùng La Tố thân cận lâu nay, mới dám mở cái miệng này.
La Tố vừa nghe, vui mừng nhìn nàng: "Nhanh như vậy?"
Thấy gương mặt Từ Oánh bỗng nhiên đỏ hơn, lập tức ý thức được lời nói vừa rồi không được hay cho lắm, cười nói: "Ý ta là, đây thật sự là chuyện tốt."
Nếu cổ nhân không phải sinh đẻ rất nhiều, thì là con nối dòng gian nan. Cứ xem Hồng lâu mộng thì biết, Lâm Như Hải cưới nhiều chính thê và tiểu thiếp, thế nhưng đằng sau cũng chỉ có Lâm Đại Ngọc một cái bệnh kiều nữ nhi.
May mắn thân thể Từ Oánh ngược lại rất tốt, nhanh như vậy đã mang thai.
Tuy biết nữ nhân ở thời đại này mới mười mấy tuổi đã mang thai là chuyện bình thường, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không được tự nhiên, thiết nghĩ so với việc liên tục không có tin tức gì, thì như thế này vẫn là tốt hơn, La Tố là thật tâm vui mừng cho nàng.
Từ Oánh lần đầu làm nương, trong lòng rất vui vẻ, thấy La Tố cũng vì nàng cao hứng, trong lòng càng thêm vui: "Qua ít ngày nữa ta sẽ không thể ra cửa, nếu tỷ tỷ không chê, có thể đến Hoa phủ tìm ta tâm sự. Ta ở nhà một mình cảm thấy cực kỳ khó chịu."
"Phu quân ngươi đâu?"
"Hắn lúc nào cũng bận rộn đâu. Mấy ngày trước còn nhìn thấy người, cà ngày hôm nay không thấy bóng dáng. Dường như đang cùng Triệu đại nhân thương nghị chuyện gì đó."
Triệu Từ cùng họ Hoa kia có thể thương nghị cái gì?
La Tố có chút suy nghĩ không thông, cũng không biểu hiện ra trước mặt Từ Oánh. Ngược lại cười nói: "Dù nam nhân có bận rộn hơn nữa, cũng phải để mắt tới thê tử trong nhà, nếu trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái, thì cứ uyển chuyển nói ra, đừng có để nghẹn trong lòng. Bằng không nam nhân vốn vô tâm, sẽ không thấu tâm tư ngươi."
Từ Oánh nghe vậy, sự vui vẻ trên mặt nhạt đi vài phần, thở dài nói: "Ai bảo ta thân thể bất tiện. Hôm qua bà vú còn nhắc nhở ta, dâng cho hắn hai cái nha hoàn thông phòng xinh đẹp, cũng tốt thu tâm hắn."
Chuyện này vốn dĩ nàng cũng không muốn chia sẻ với ai, chỉ là mẹ ruột nàng mất sớm, bên cạnh cũng chỉ có một hảo tỷ muội có thể tâm sự nỗi lòng, nghe La Tố nói như vậy, nàng không nhịn được nói ra khổ sở trong lòng.
La Tố vừa nghe, tức giận nói: "Ngươi vừa mới mang thai, đã phải tìm nữ tử khác cho hắn, nào có đạo lý như vậy."
Hồng Hạnh đứng bên cạnh nghe vậy, lập tức có chút nóng nảy, nhưng e ngại địa vị hiện giờ của La Tố, cho nên không dám chen miệng vào như lần trước. Chỉ nhỏ giọng lầu bầu: "Nếu không làm như vậy, chẳng phải cho đám hồ ly tinh bên ngoài cơ hội câu cô gia đi mất hay sao?"
"Đến lượt ngươi hồ ngôn loạn ngữ?" La Tố không vui nhìn Hồng Hạnh. Nàng không thích thái độ mắt cao hơn đầu của nàng ta, nhưng thiết nghĩ nàng ta đến cùng cũng là nô tì trung thành suy nghĩ cho chủ tử, nên cũng không so đo cái gì, lại không ngờ rằng đến nàng ta cũng muốn tẩy não Từ Oánh thay họ Hoa tìm nữ nhân khác. Đây là lời của một người trung thành suy nghĩ cho chủ tử nói ra sao?
Hồng Hạnh bị La Tố quát lớn như vậy, sợ hãi vội vàng rụt đầu lại, trong lòng lại đem La Tố cấp ghi hận.
Từ Oánh khoát tay một cái nói: "Nơi này không cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống trước đi."
Hồng Hạnh còn muốn nói chút gì đó, thấy La Tố nghiêm mặt, chỉ đành cúi đầu lui ra ngoài.
Bên cạnh tiểu Lục nói: "Này chớ không phải muốn bò lên giường chủ tử đi."
La Tố lườm nàng một cái: "Đừng nói liên thiên, chuyện này còn chưa có định đâu." Nàng lại nhìn Từ Oánh: "Ngươi không nên hồ đồ, bây giờ ngươi là có người thai đâu, chỉ cần gắng gượng qua đợt này thì tốt rồi. Chẳng lẽ nam nhân không gần nữ nhân một vài tháng, thì không thể sống nổi nữa?" Nếu sau này Triệu Từ dám làm như vậy, nàng nhất định không tha cho hắn.
Từ Oánh thở dài: " Bà vú cũng khuyên ta nâng Hồng Hạnh lên, dù sao cũng là người Từ phủ nuôi lớn, nàng còn luôn đi theo ta, sau này cũng sẽ không có tâm tư khác."
La Tố cười nói: "Chỉ sợ chỉ có mình ngươi nghĩ như vậy thôi, người ta không nghĩ như vậy đâu. Nữ nhân chúng ta lòng dạ hẹp hòi, ai cũng không thể phủ nhận, trong lòng ngươi có vui ý chia sẻ phu quân của mình với người khác, người khác có thể dung chứa được ngươi? Nghe ta khuyên một câu, chuyện này để sau hãy tính, tốt nhất ngươi nên thương lượng trước cùng Hoa Nhị Gia, không chừng bản thân hắn căn bản cũng không nghĩ đến chuyện này, ngươi ở đây thu xếp ngược xuôi, cuối cùng vẫn cùng hắn phu thê lục đục." Mặc dù nàng không tin tưởng nhân phẩm của họ Hoa, nhưng dầu gì Từ Oánh mới mang thai một tháng, nếu lúc này họ Hoa đã có ý muốn nạp thiếp, vậy thì thật sự là loại người cặn bã trong cặn bã.
Từ Oánh nghe La Tố phân tích, trong mắt có chút mong đợi: "La tỷ tỷ, lời ngươi nói là sự thật sao, nhị gia hắn thực sự không động tâm tư?"
Nhìn bộ dáng Từ Oánh suy tính hơn thiệt như vậy, trong lòng La Tố cảm thấy không đáng giá thay nàng, nữ tử thông tuệ của lúc trước, sau khi thành thân, liền biến thành người xoay quanh nam nhân như vậy sao. Nàng nói: "Mặc dù ta không thể thập phần bảo đảm, nhưng chỉ cần phu thê hai ngươi có thương có lượng, ngày mới có thể lướt qua càng thuận, nếu chuyện này đã có quan hệ đến Hoa Nhị Gia, ngươi liền thương lượng với hắn. Đừng tự mình ôm đồm mọi chuyện."
Nếu đổi lại là nàng, nàng liền đứng trước mặt mọi người hỏi trực tiếp đối phương, có phải ngươi muốn nạp thiếp hay không. Để xem hắn ta còn có gì để chống chế.
Cái thời đại này nam nhân sở dĩ không biết xấu hổ như vậy, âu cũng là do nữ tử quá mức hiền lành. Nam nhân còn không có mở miệng, lão bà liền thu xếp đem tiểu thiếp đưa về nhà. Chuyện tốt như vậy, người nam nhân nào không vui ý.
Từ Oánh trong nội tâm kính phục La Tố, hiện tại nghe La Tố nói có lý như vậy, trong lòng không khỏi cũng nghe lọt bảy tám phần: "La tỷ tỷ, may mà hôm nay đến đây tâm sự với ngươi, nếu không ta quả thật đã làm ra việc ngu ngốc."
La Tố cười nói: "Nếu sau này ngươi có chuyện khó xử, chỉ cần nhớ kỹ một câu - - ủy khuất ai cũng ngàn vạn lần không thể ủy khuất chính mình."
Ủy khuất ai cũng không thể ủy khuất chính mình. Trong lòng Từ Oánh thầm nhắc đi nhắc lại hai lần: "Tâm tư La tỷ tỷ quả nhiên cùng thường nhân bất đồng, Từ Oánh được ích lợi không nhỏ."
Từ Oánh đến cùng là có thân thể, không thích hợp ở bên ngoài lâu, hai người nói chuyện riêng tư một lát, La Tố liền tự mình đưa nàng ra xe ngựa, thấy xe ngựa đi, mới đi vào trong nhà.
Tiểu Lục nói: "Nô tì thấy ả Hồng Hạnh kia, không phải là cái người thành thật gì."
"Ngươi cũng biết điều đó sao." La Tố cười nhìn nàng: "Cứ cho là người không thành thật, thì ngươi có thể làm gì?"
"Phu nhân định không quản? Không phải ngài cùng Từ cô nương có quan hệ hảo hay sao?”
"Dù cùng Từ Oánh quan hệ hảo, cũng không thể quản chuyện gia đình của nàng ta. Hơn nữa, nàng ta thân là chủ mẫu Hoa gia, nếu ngay cả người bên cạnh mình cũng không đề phòng được, sau này làm sao đề phòng ngoại nhân tính kế."
La Tố nói xong, trong lòng có chút phiền muộn.
Nàng bây giờ đã dung nhập với thời đại này, lối suy nghĩ cũng đi theo người cái thời đại này. Nếu là lúc trước, nàng tất nhiên sẽ nhắc nhở Từ Oánh phải đề phòng người khác.
Trong xe ngựa, Từ Oánh bởi vì nghĩ thông suốt chuyện này, tâm tình tốt đẹp, bèn ăn thêm vài viên ô mai.
Hồng Hạnh thấy vậy, nhỏ giọng dò xét: "Phu nhân, chuyện này ngài nên suy nghĩ thật kỹ, bà vú là người từng trải, thấy qua nhiều chuyện, bà đều nói như vậy, ngài vẫn nên sớm đi an bài nhân hảo. Chớ để đám hồ ly tinh bên ngoài có cơ hội quyến rũ cô gia."
Từ Oánh vừa nghe, sắc mặt trầm lại, ném viên ô mai đang cầm trong tay vào trong hộp, không vui nói: "Chuyện này ta biết phải làm thế nào, không cần ngươi nhiều chuyện."
Hồng Hạnh nóng nảy: "Chẳng lẽ phu nhân thực sự nghe lời của La đại nhân?"
"Không nghe lời La đại nhân, chẳng lẽ nghe lời ngươi?" Từ Oánh nhíu mày: "Sau khi trở về, ta sẽ thay người tìm một người thích hợp, đến lúc đó ta sẽ ban thưởng thêm vài món đồ trang sức đeo tay làm đồ cưới, nhường ngươi gả đi có quang cảnh."
"Phu nhân, phu nhân đừng đuổi nô tỳ đi a." Hồng Hạnh vội vàng quỳ xuống cầu xin.
Nàng mới không cần gả cho những thứ dưa vẹo táo nứt kia đâu, nàng có gả, cũng phải gả cho nhân vật phong lưu phóng khoáng như cô gia. Nếu không, nàng đã không dùng một cái vòng tay bằng vàng, hối lộ bà vú giúp đỡ khuyên nhủ tiểu thư.
"Cầu xin ngài, phu nhân, về sau nô tỳ không dám lắm mồm nữa."
Từ Oánh nghiêm mặt không đáp lại. Hôm nay Hồng Hạnh biểu hiện như vậy, đã chạm đến lằn ranh của nàng. Người cũng nên đuổi rồi.
Hồng Hạnh thấy Từ Oánh kiên định như vậy, nhớ tới bình thường phu nhân đối xử với nàng hiền hòa, đối với chuyện nạp thiếp cũng rất ủng hộ, hiện giờ lại thay đổi chủ ý, tất nhiên là do La Tố xúi giục. Trong lòng lại đem La Tố cấp hận đến tận xương tủy.
Đều là nữ tử xuất thân nông thôn, ai cũng không cao quý hơn ai, chẳng qua là có chút vận khí gả cho cái hảo nhân gia, gặp được cái tiểu thúc có tiền đồ mà thôi, thế mà cũng dám đến bắt nạt nàng.
Hồng Hạnh tức giận đỏ mắt không thôi.