Không khí vô cùng gượng gạo, cô gái thì đỏ mặt muốn thoát ra, người đàn ông phúc hắc giữ chặt không buông. Mấy người làm trơn mắt há mồm, ông chủ của họ vô sỉ như vậy từ khi nào??????
Từ ngoài, Kim Ảnh đi vào, mặt hắn trắng bệch trước cảnh tượng bỏng mắt này. Như Băng áo quần nhăn nhúm, bị kéo cao lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Nhận thấy sự khác lạ của Kim, Lôi Kình rời mắt theo tầm nhì của cậu ta. Sắc mặt hắn trầm xuống. Mọi thứ trên người cô chỉ hắn mới được nhìn kẻ khác...cứ nằm mà mơ đi!!!
Hắn đẩy cô ngồi sang vị trí khuất tầm nhìn của Kim
- Ừhừm, có việc gì? - có chút tức giận
Kim Ảnh cả người lạnh toát, run lên cầm cập, có mồ hôi ẩn hiện trên trán. ( lạ nhỉ? Lạnh mà có mồ hôi)
- Điện hạ, đã bắt được người!- giọng nói đầy căng thẳng
- Chuẩn bị xe. - hắn lạnh mặt khôi phục vẻ lãnh khốc mọi khi
- Vâng!- nhanh chân chạy ra ngoài
Thấy Kim Ảnh đã đi Lôi Kình quay sang trừng Như Băng
- Đi thay đồ ngay!!!
Cô vô cùng bất mãn. Đã ăn người ta rồi còn lớn tiếng. Đúng tên dở hơi nắng mưa thất thường.
- Qủy hẹp hòi- cô nhỏ giọng
- Em nói gì?- hắn nhăn mày hỏi
- Đâu có, tôi lên phòng thay đồ đây!- cô chột dạ, chân chạy nhanh lên lầu
Sao tai hắn thính thế không biết? Cô nói nhỏ mà. Cô mà không chạy nhanh chằc bị hắn nhìn đến nội thương qúa.
( chị tượng ác thiệt!!!)
Một lúc sau Kim Ảnh đi vào. Mặc dù rất sợ nhưng cái tật hóng chuyện lại đàn áp hết cả.
* chia sẻ của Ưu: Anh Kim là người mạnh nhất trong năm người nhưng cũng là kẻ lắm chuyện nhất. Vì vậy mà thông tin của ảnh cũng rất nhanh. Nhiều lúc anh làm cho anh Kình cùng bốn người kia vô cùng bực mình.*
- Điện hạ, cô gái kia là người ngài mang đi trong bữa tiệc tối qua sao?- tò mò
- Sao? Có ý kiến?- Lôi Kình lãnh đạm hỏi
- Không, điện hạ! Vị tiểu thư này rất đẹp nhưng hình như không giống khẩu vị ngài cho lắm. Ngài thích....
Nhận thấy cái nhìn thiếu thiện cảm của ai đó, Kim Ảnh im bặt
- Có tin báo ở Sa-ha-ra hoang mạc phát hiện dầu mỏ. Hay là ta tiến cử cậu sang đó ha? Trông cậu rảnh thế cơ mà.
Kim Ảnh cả kinh
- Điện hạ, ta không cần đâu. Ngài cứ tìm người khác đi.- giọng vô cùng khép nép
Lôi Kình " hừ" một tiếng cảnh cáo bước vào xe. Lúc này Kim Ảnh mới thở ra. Nếu bắt hắn đi Sahara thì hắn thà sang châu Phi chơi với sư tử còn hơn.
Ônh trời ơi! Sao hắn lại có một ông chủ phúc hắc thích đe dọa người khác vậy kìa!!!
(Ưu: em thông cảm với anh, cố lên!, Kim* cảm động* : cũng có người hiểu ta)
Không khí vô cùng gượng gạo, cô gái thì đỏ mặt muốn thoát ra, người đàn ông phúc hắc giữ chặt không buông. Mấy người làm trơn mắt há mồm, ông chủ của họ vô sỉ như vậy từ khi nào??????
Từ ngoài, Kim Ảnh đi vào, mặt hắn trắng bệch trước cảnh tượng bỏng mắt này. Như Băng áo quần nhăn nhúm, bị kéo cao lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Nhận thấy sự khác lạ của Kim, Lôi Kình rời mắt theo tầm nhì của cậu ta. Sắc mặt hắn trầm xuống. Mọi thứ trên người cô chỉ hắn mới được nhìn kẻ khác...cứ nằm mà mơ đi!!!
Hắn đẩy cô ngồi sang vị trí khuất tầm nhìn của Kim
- Ừhừm, có việc gì? - có chút tức giận
Kim Ảnh cả người lạnh toát, run lên cầm cập, có mồ hôi ẩn hiện trên trán. ( lạ nhỉ? Lạnh mà có mồ hôi)
- Điện hạ, đã bắt được người!- giọng nói đầy căng thẳng
- Chuẩn bị xe. - hắn lạnh mặt khôi phục vẻ lãnh khốc mọi khi
- Vâng!- nhanh chân chạy ra ngoài
Thấy Kim Ảnh đã đi Lôi Kình quay sang trừng Như Băng
- Đi thay đồ ngay!!!
Cô vô cùng bất mãn. Đã ăn người ta rồi còn lớn tiếng. Đúng tên dở hơi nắng mưa thất thường.
- Qủy hẹp hòi- cô nhỏ giọng
- Em nói gì?- hắn nhăn mày hỏi
- Đâu có, tôi lên phòng thay đồ đây!- cô chột dạ, chân chạy nhanh lên lầu
Sao tai hắn thính thế không biết? Cô nói nhỏ mà. Cô mà không chạy nhanh chằc bị hắn nhìn đến nội thương qúa.
( chị tượng ác thiệt!!!)
Một lúc sau Kim Ảnh đi vào. Mặc dù rất sợ nhưng cái tật hóng chuyện lại đàn áp hết cả.
chia sẻ của Ưu: Anh Kim là người mạnh nhất trong năm người nhưng cũng là kẻ lắm chuyện nhất. Vì vậy mà thông tin của ảnh cũng rất nhanh. Nhiều lúc anh làm cho anh Kình cùng bốn người kia vô cùng bực mình.
- Điện hạ, cô gái kia là người ngài mang đi trong bữa tiệc tối qua sao?- tò mò
- Sao? Có ý kiến?- Lôi Kình lãnh đạm hỏi
- Không, điện hạ! Vị tiểu thư này rất đẹp nhưng hình như không giống khẩu vị ngài cho lắm. Ngài thích....
Nhận thấy cái nhìn thiếu thiện cảm của ai đó, Kim Ảnh im bặt
- Có tin báo ở Sa-ha-ra hoang mạc phát hiện dầu mỏ. Hay là ta tiến cử cậu sang đó ha? Trông cậu rảnh thế cơ mà.
Kim Ảnh cả kinh
- Điện hạ, ta không cần đâu. Ngài cứ tìm người khác đi.- giọng vô cùng khép nép
Lôi Kình " hừ" một tiếng cảnh cáo bước vào xe. Lúc này Kim Ảnh mới thở ra. Nếu bắt hắn đi Sahara thì hắn thà sang châu Phi chơi với sư tử còn hơn.
Ônh trời ơi! Sao hắn lại có một ông chủ phúc hắc thích đe dọa người khác vậy kìa!!!
(Ưu: em thông cảm với anh, cố lên!, Kim cảm động : cũng có người hiểu ta)