Sau cuộc chiến tàn khốc, Trác Khiêm nằm bất tỉnh trên sàn.
Ào...cả xô nước lạnh rội thẳng vào người hắn.
Mơ màng tỉnh lại,hắn cảm nhận toàn thân đau đớn.
- các người là ai? - hắn suy yếu hỏi
- ông đúng là người hay quên mà. Không nhớ tôi sao, chú Trác- Lôi Kình ngồi xuống trước mặt Trác Khiêm.
Hắn thất kinh
- Ngươi...là.....
- Đúng! Ta là nó- đứa trẻ mà ông hành hạ tới chết đi sống lại. Không ngờ ta còn sống sao?- hắn nói bằng giọng chào phúng.
- Sao ngươi lại ở đây?- Trác Khiêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Ha...ha..." hắn cười một cách đáng sợ.
- Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn! Trước lúc muốn giết ai đó ông nên tìm hiểu kĩ hắn là ai chứ.
- Chẳng...lẽ...ngươi...- hắn hoảng loạn nói không lên lời
" roẹt"...lớp dịch dung trên mặt bị lột ra
- Phải! Lôi Kình là ta và ta là Lôi Kình.Không nhờ phải không? Ông trốn kĩ qúa đấy,nếu không nhờ vụ ám sảt kia ta sẽ rất vất vả lắm đấy!
- Đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy.- Trác Khiêm lãnh đạm nói.
- Chậc ...ông dũng cảm lắm! Nhưng rất tiếc làm ông thất vọng. Ta sẽ trả lại ông những gì mà ông đã làm với ta và họ ( mẹ và ông ngoại anh Kình)- hắn tàn ác nói
Ha ha... Trác Khiêm cười lớn
- ta không sai. Mẹ ngươi là ả tiện nhân, dâm phụ. Đã hứa gả cho ta mà còn chạy theo một kẻ lạ mặt để rồi có ngươi,nghiệt chủng! Còn lão già kia chết rất đáng. Lão là kẻ hồ đồ rung túng làm loạn....
Bịch... Kim Ảnh đạp mạnh vào ngực kẻ dám bất kính với điện hạ
Khóe miệng Lôi Kình nhếch lên châm biếm
- Ông hình như có một cô con gái đang học bên Mĩ thì phải.
Sắc mắt Trác Khiêm chuyển từ trắng sang xanh.
- Ngươi muốn gì?
- Nếu con gái cưng của ông mà nằm dưới thân của hàng tá thằng đàn ông mà điên cuồng rên rỉ thì sao nhỉ.- hắn tỏ vẻ hứng thú.
- không ngươi không thể làm thế. Nó vô tội.
- Hắc Ninh, bẫt tivi lên- hắn ra lệnh
Tuân mệnh chủ nhân, Hắc Ninh mở tivi lên
Trên màn hình là cảnh một người con gái không mảnh vải che thân đang yêu kiều, thoả mãn mây mưa với bốn năm gã dàn ông bẩn thỉu.
Phụt... Trác Khiêm phun ra một ngụm máu tươi
- sao? Khó chịu, đau lòng ư? Ông có biết ta sẽ làm gì nếu cô ta mang thai không? Cô ta sẽ trở thành một món hàng trong chợ đen ở Lasvergats. Thế nào? Tuyệt vời đúng không?
- Ngươi...ngươi giống như cha ngươi vậy. Các ngươi không phải người. Ngươi là ác ma.
- đúng ta là ma qủy không phải người nên trở về đòi nợ ngươi đây.
Hắn điên cuồng, hắn độc ác, hắn khát máu chỉ vì hắn không phải người. Hắn đã chờ đợi suốt 20 năm rồi.
Bỏ lại Trác Khiêm với sự thống khổ ở trong, Lôi Kình mang theo thống khoái bước đi.
- Mang hắn tới chỗ Cung Hải Đường, bảo người ở đó không được để hắn chết mà phải để hắn sống không bằng chết.- Lôi Kình phân phó
- Vâng.- Hắc Ninh nhận mệnh
Ngồi vào trong xe Lôi Kình nhắm mắt dưỡng thần.
CHA! rốt cuộc ông là ai????????- đây là câu hỏi đè nặng lòng hắn bấy lâu nay
Sau cuộc chiến tàn khốc, Trác Khiêm nằm bất tỉnh trên sàn.
Ào...cả xô nước lạnh rội thẳng vào người hắn.
Mơ màng tỉnh lại,hắn cảm nhận toàn thân đau đớn.
- các người là ai? - hắn suy yếu hỏi
- ông đúng là người hay quên mà. Không nhớ tôi sao, chú Trác- Lôi Kình ngồi xuống trước mặt Trác Khiêm.
Hắn thất kinh
- Ngươi...là.....
- Đúng! Ta là nó- đứa trẻ mà ông hành hạ tới chết đi sống lại. Không ngờ ta còn sống sao?- hắn nói bằng giọng chào phúng.
- Sao ngươi lại ở đây?- Trác Khiêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Ha...ha..." hắn cười một cách đáng sợ.
- Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn! Trước lúc muốn giết ai đó ông nên tìm hiểu kĩ hắn là ai chứ.
- Chẳng...lẽ...ngươi...- hắn hoảng loạn nói không lên lời
" roẹt"...lớp dịch dung trên mặt bị lột ra
- Phải! Lôi Kình là ta và ta là Lôi Kình.Không nhờ phải không? Ông trốn kĩ qúa đấy,nếu không nhờ vụ ám sảt kia ta sẽ rất vất vả lắm đấy!
- Đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy.- Trác Khiêm lãnh đạm nói.
- Chậc ...ông dũng cảm lắm! Nhưng rất tiếc làm ông thất vọng. Ta sẽ trả lại ông những gì mà ông đã làm với ta và họ ( mẹ và ông ngoại anh Kình)- hắn tàn ác nói
Ha ha... Trác Khiêm cười lớn
- ta không sai. Mẹ ngươi là ả tiện nhân, dâm phụ. Đã hứa gả cho ta mà còn chạy theo một kẻ lạ mặt để rồi có ngươi,nghiệt chủng! Còn lão già kia chết rất đáng. Lão là kẻ hồ đồ rung túng làm loạn....
Bịch... Kim Ảnh đạp mạnh vào ngực kẻ dám bất kính với điện hạ
Khóe miệng Lôi Kình nhếch lên châm biếm
- Ông hình như có một cô con gái đang học bên Mĩ thì phải.
Sắc mắt Trác Khiêm chuyển từ trắng sang xanh.
- Ngươi muốn gì?
- Nếu con gái cưng của ông mà nằm dưới thân của hàng tá thằng đàn ông mà điên cuồng rên rỉ thì sao nhỉ.- hắn tỏ vẻ hứng thú.
- không ngươi không thể làm thế. Nó vô tội.
- Hắc Ninh, bẫt tivi lên- hắn ra lệnh
Tuân mệnh chủ nhân, Hắc Ninh mở tivi lên
Trên màn hình là cảnh một người con gái không mảnh vải che thân đang yêu kiều, thoả mãn mây mưa với bốn năm gã dàn ông bẩn thỉu.
Phụt... Trác Khiêm phun ra một ngụm máu tươi
- sao? Khó chịu, đau lòng ư? Ông có biết ta sẽ làm gì nếu cô ta mang thai không? Cô ta sẽ trở thành một món hàng trong chợ đen ở Lasvergats. Thế nào? Tuyệt vời đúng không?
- Ngươi...ngươi giống như cha ngươi vậy. Các ngươi không phải người. Ngươi là ác ma.
- đúng ta là ma qủy không phải người nên trở về đòi nợ ngươi đây.
Hắn điên cuồng, hắn độc ác, hắn khát máu chỉ vì hắn không phải người. Hắn đã chờ đợi suốt năm rồi.
Bỏ lại Trác Khiêm với sự thống khổ ở trong, Lôi Kình mang theo thống khoái bước đi.
- Mang hắn tới chỗ Cung Hải Đường, bảo người ở đó không được để hắn chết mà phải để hắn sống không bằng chết.- Lôi Kình phân phó
- Vâng.- Hắc Ninh nhận mệnh
Ngồi vào trong xe Lôi Kình nhắm mắt dưỡng thần.
CHA! rốt cuộc ông là ai????????- đây là câu hỏi đè nặng lòng hắn bấy lâu nay