Sáng sớm, những tia nắng chiếu vào phòng làm ngưới con gái nhăn nhăn mi tình giấc.
Toàn thân cô đau nhức, vừa muốn lật người cảm giác nhói buốt đến tận tim khiến cô không giám động. Những hình ảnh kinh hoàng kia như thước phim quay chậm đang diễn ra trong đầu cô. Cô rùng mình sợ hãi. Hắn đáng sợ hơn cô nghĩ. Hắn còn kinh khủng hơn cả ma quỷ. Thứ ngự trị trong cô chỉ sợ hãi và sợ hãi.
Cô đã sai khi chọc giận hắn. Thần thời gian xin người hãy cho thời gian trôi nhanh đi. Cô mệt lắm rồi!
Cạch. ..cửa phòng mở ra.
Như phản xạ cô thu mình lại run rẩy. Nhìn cảnh này Hà tỷ cảm thấy thật chua sót. Một cô gái tốt sao số lại khổ thế này.
- Tiểu Băng đừng sợ! Ta là Hà tỷ- bà đau lòng nói
Nghe thấy âm thanh quen thuộc cô thò cái đầu nhỏ ra. Nước mắt kìm nén đã lâu giờ tuôn ra như mưa.
Thấy cô khóc Hà tỷ vội tiến tới ôm cô vào lòng. Sợ đụng vào vết thương khiến nó đau thêm nên bà rất ô nhu nhẹ nhàng vô về cô, an ủi cô.
- Đứa trẻ tội nghiệp, đừng khóc.- tuy nói vậy nhưng nước mắt bà vẫn chảy ra.
Cô không nói gì mà chỉ nức nở trong lòng bà. Trên người bà có mùi hương của mẹ. Nó khiến cô an tâm, thả lỏng.
Mãi một lúc sau nhịp thở của cô trầm ổn, Hà tỷ mới buông cô ra. Bà thở dài. Hai người này đúng là oan gia mà. Ông chủ, ngài thật sự để ỳ người ta rồi. Nhưng không biết ngài có thể sớm nhận ra không. Đừng để bản thân hối hận.
--------- phân cách tuyến --------
Tầng cao nhất của toà cao ốc Vạn Niên
Rầm...tiếng đập bàn giận dữ
- Lôi Kình, tôi nói cậu bao nhiêu lần rồi là tới chỗ tôi kiểm tra rồi mà cậu không nghe.- Âu Dương Khắc hét lên
Buông tập tài liệu ra, hắn ngẩng đầu lên
- Đã 3 năm kể từ lúc tìm thấy Diệp Vi, nó không tái phát nữa.
Âu Dương Khắc lắc đầu
- Cái bệnh cuồng kiểm xoát của cậu càng ngày càng nặng rồi. Cứ việc gì không đúng như kế hoạch của cậu là tự nhiên cậu lại nổi điên lên như biến thành kẻ khác vậy. Nhưng sao tự dưng lại tái phát chứ? Mà kẻ chịu trận lại là cô bé đáng yêu kia?- tò mò
Âu Dương Khắc không khỏi thở dài. Sao số cô gái nhỏ này lại khổ thế? Lần nào hắn gặp cô là lúc ấy cô bị cái tên biến thái này làm cho thừa sống thiếu chết.
Nghe câu hỏ của Âu Dương Khắc, Lôi Kình lại nhớ về tiểu bướng bỉnh này. Nếu cô ngoan một chút thì hắn sẽ không nổi điên mà đối với cô như vậy. Chờ hắn đi công tác về mong sẽ thấy được sự thay đổi của cô.
( đúng là tên cuồng ngược mà! Làm chị Băng thành con nhím thế mà không thấy tội lỗi. Ta chọc chết ngươi *làm hình nộm rơm đâm cho đỡ tức nhổ nước miếng cho hắn chết đuối*)
Sáng sớm, những tia nắng chiếu vào phòng làm ngưới con gái nhăn nhăn mi tình giấc.
Toàn thân cô đau nhức, vừa muốn lật người cảm giác nhói buốt đến tận tim khiến cô không giám động. Những hình ảnh kinh hoàng kia như thước phim quay chậm đang diễn ra trong đầu cô. Cô rùng mình sợ hãi. Hắn đáng sợ hơn cô nghĩ. Hắn còn kinh khủng hơn cả ma quỷ. Thứ ngự trị trong cô chỉ sợ hãi và sợ hãi.
Cô đã sai khi chọc giận hắn. Thần thời gian xin người hãy cho thời gian trôi nhanh đi. Cô mệt lắm rồi!
Cạch. ..cửa phòng mở ra.
Như phản xạ cô thu mình lại run rẩy. Nhìn cảnh này Hà tỷ cảm thấy thật chua sót. Một cô gái tốt sao số lại khổ thế này.
- Tiểu Băng đừng sợ! Ta là Hà tỷ- bà đau lòng nói
Nghe thấy âm thanh quen thuộc cô thò cái đầu nhỏ ra. Nước mắt kìm nén đã lâu giờ tuôn ra như mưa.
Thấy cô khóc Hà tỷ vội tiến tới ôm cô vào lòng. Sợ đụng vào vết thương khiến nó đau thêm nên bà rất ô nhu nhẹ nhàng vô về cô, an ủi cô.
- Đứa trẻ tội nghiệp, đừng khóc.- tuy nói vậy nhưng nước mắt bà vẫn chảy ra.
Cô không nói gì mà chỉ nức nở trong lòng bà. Trên người bà có mùi hương của mẹ. Nó khiến cô an tâm, thả lỏng.
Mãi một lúc sau nhịp thở của cô trầm ổn, Hà tỷ mới buông cô ra. Bà thở dài. Hai người này đúng là oan gia mà. Ông chủ, ngài thật sự để ỳ người ta rồi. Nhưng không biết ngài có thể sớm nhận ra không. Đừng để bản thân hối hận.
--------- phân cách tuyến --------
Tầng cao nhất của toà cao ốc Vạn Niên
Rầm...tiếng đập bàn giận dữ
- Lôi Kình, tôi nói cậu bao nhiêu lần rồi là tới chỗ tôi kiểm tra rồi mà cậu không nghe.- Âu Dương Khắc hét lên
Buông tập tài liệu ra, hắn ngẩng đầu lên
- Đã năm kể từ lúc tìm thấy Diệp Vi, nó không tái phát nữa.
Âu Dương Khắc lắc đầu
- Cái bệnh cuồng kiểm xoát của cậu càng ngày càng nặng rồi. Cứ việc gì không đúng như kế hoạch của cậu là tự nhiên cậu lại nổi điên lên như biến thành kẻ khác vậy. Nhưng sao tự dưng lại tái phát chứ? Mà kẻ chịu trận lại là cô bé đáng yêu kia?- tò mò
Âu Dương Khắc không khỏi thở dài. Sao số cô gái nhỏ này lại khổ thế? Lần nào hắn gặp cô là lúc ấy cô bị cái tên biến thái này làm cho thừa sống thiếu chết.
Nghe câu hỏ của Âu Dương Khắc, Lôi Kình lại nhớ về tiểu bướng bỉnh này. Nếu cô ngoan một chút thì hắn sẽ không nổi điên mà đối với cô như vậy. Chờ hắn đi công tác về mong sẽ thấy được sự thay đổi của cô.
( đúng là tên cuồng ngược mà! Làm chị Băng thành con nhím thế mà không thấy tội lỗi. Ta chọc chết ngươi làm hình nộm rơm đâm cho đỡ tức nhổ nước miếng cho hắn chết đuối)