Ngơ ngác! Mơ màng! Không thể tin...khụ...khụ...
Hôm qua, cô và hắn...èhèm, có chút không thể tin nha! À thì tự nhiên ác ma hình như ăn chay nên không có làm gì cô. Nhưng mà theo như hiểu biết của cô thì khi ở bên hắn cô thường có nguy cơ bị chảy máu.
( ai đọc mấy chương trước thì tự hiểu nha! )
Hiện giờ cô đang trong tư thế khá là quỷ dị. Đơn giản là ai đó đang coi cô thành gối ôm, ai đó nhân lúc cô ngủ mà lột trần cô, ai đó vô duyên kề miệng vào sát "anh đào nhỏ" của cô, ai đó...tự nhiên ngủ cạnh cô cả đêm. Không phải là hắn không thích ngủ cùng người khác sao? Chẳng lẽ...
- Tỉnh?- hắn đột nhiên mở mắt
Giật mình. Làm ơn đi, đừng có hù doạ tráu tim yếu ớt của cô được không?
Cô không nói mà chỉ gật đầu. Cô cựa quậy mong thoát khỏi cái tình cảnh này. Mọi lần khi tỉnh lại hắn đều đã đi hoặc không có ở đây. Nên cô ngại cũng là bình thường thôi.
- Ngủ thêm đi!- ra lệnh, sao hắn chỉ biết ra lệnh thôi thế?
Hắn lại ôm cô.
Nhịn.
- Anh không cần đi làm à?-cút đi hộ cái
Hắn nhìn cô thâm trầm
- Tôi vừa từ Nhật về. Hôm nay là thứ bảy.- hắn đột nhiên nhiên lên tiếng
- Ủa, hình như công ty anh làm việc cả thứ 7 mà?
Hắn lại nhìn cô
- Tôi vừa từ Nhật về.
Cô gật đầu tỏ ra đã hiểu mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ. Đừng tưởng có tiền mà muốn làm gì thì làm, cái loại nham hiểm ác độc, bóc lột sức lao động của nhân viên còn mình thì ở nhà hành hạ một cô gái yếu đuối thì sớm muộn gì cũng phá sản. Hư!
Nếu mà Lôi Kình biết được cái suy nghĩ ngây thơ của cô thì chắc anh sẽ cười tới nổ phổi mất.
( Ưu* nhìn khinh bỉ*: ngu ngốc, Băng* bóp tay*: muốn chết?, Ưu* ôm đầu, nước mắt ràn ruạ*: hình tượng nữ chính ngây thơ đáng yêu của tôi!huhu!!!!)
------Phân cách tuyến đau khổ------
Trong vườn
Như Băng ngồi ngẩn ra nhìn mấy khóm hoa cúc vàng choé vô cùng không phù hợp với khung cảnh kia. Một vòng tay ấm áp ôm lấy cô
- Sao lại mất hồn thế?- hắn nói vào tai cô
Rùng mình một cái, đâu cần thân mật vậy chứ?
- Anh có cảm thấy mọi thứ có gì đó không phù hợp không? Đây là cô đang ám chỉ nha. Hà tỷ đã từng nói với cô là mấy khóm hoa ấy là do Trầnlão trồng nên Lôi Kình rất quý trọng chúng. Rút kinh nhiệm từ mấy bài học xương máu nên cô không dám đụng chạm gì tới quyền uy của hắn.
- Không thích chúng?- chỉ khóm hoa
Run...không dám nói mà chỉ hơi cúi đầu. Đừng có dùng cái giọng này được không? Anh như vậy làm tôi sợ đấy!
Hắn trầm ngâm một lúc
- Không thích thì em cho người đánh chúng đi. Muốn trồng gì tuỳ em
Sốc! Không phải chứ? Anh cũng đừng dã man như vậy được không? Đập tôi một gậy rồi cho tôi quả táo. Anh ác nó vừa thôi. Hu...hu... Chẳng lẽ là bình yên trước bão táp sao? Mấy ngày nay tôi ngoan mà.
Có lẽ do sự thay đổi quá mức lạ củ Lôi Kình mà cô bị hoảng loạn nên không nhận ra sự bất thường tích cực này.
( khỏi phải biện minh đi. Nói thẳng ra chị có xu hướng bị ngược thành quen thì có. Trong ta hoàn toàn thất vọng....)
Ngơ ngác! Mơ màng! Không thể tin...khụ...khụ...
Hôm qua, cô và hắn...èhèm, có chút không thể tin nha! À thì tự nhiên ác ma hình như ăn chay nên không có làm gì cô. Nhưng mà theo như hiểu biết của cô thì khi ở bên hắn cô thường có nguy cơ bị chảy máu.
( ai đọc mấy chương trước thì tự hiểu nha! )
Hiện giờ cô đang trong tư thế khá là quỷ dị. Đơn giản là ai đó đang coi cô thành gối ôm, ai đó nhân lúc cô ngủ mà lột trần cô, ai đó vô duyên kề miệng vào sát "anh đào nhỏ" của cô, ai đó...tự nhiên ngủ cạnh cô cả đêm. Không phải là hắn không thích ngủ cùng người khác sao? Chẳng lẽ...
- Tỉnh?- hắn đột nhiên mở mắt
Giật mình. Làm ơn đi, đừng có hù doạ tráu tim yếu ớt của cô được không?
Cô không nói mà chỉ gật đầu. Cô cựa quậy mong thoát khỏi cái tình cảnh này. Mọi lần khi tỉnh lại hắn đều đã đi hoặc không có ở đây. Nên cô ngại cũng là bình thường thôi.
- Ngủ thêm đi!- ra lệnh, sao hắn chỉ biết ra lệnh thôi thế?
Hắn lại ôm cô.
Nhịn.
- Anh không cần đi làm à?-cút đi hộ cái
Hắn nhìn cô thâm trầm
- Tôi vừa từ Nhật về. Hôm nay là thứ bảy.- hắn đột nhiên nhiên lên tiếng
- Ủa, hình như công ty anh làm việc cả thứ mà?
Hắn lại nhìn cô
- Tôi vừa từ Nhật về.
Cô gật đầu tỏ ra đã hiểu mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ. Đừng tưởng có tiền mà muốn làm gì thì làm, cái loại nham hiểm ác độc, bóc lột sức lao động của nhân viên còn mình thì ở nhà hành hạ một cô gái yếu đuối thì sớm muộn gì cũng phá sản. Hư!
Nếu mà Lôi Kình biết được cái suy nghĩ ngây thơ của cô thì chắc anh sẽ cười tới nổ phổi mất.
( Ưu nhìn khinh bỉ: ngu ngốc, Băng bóp tay: muốn chết?, Ưu ôm đầu, nước mắt ràn ruạ: hình tượng nữ chính ngây thơ đáng yêu của tôi!huhu!!!!)
------Phân cách tuyến đau khổ------
Trong vườn
Như Băng ngồi ngẩn ra nhìn mấy khóm hoa cúc vàng choé vô cùng không phù hợp với khung cảnh kia. Một vòng tay ấm áp ôm lấy cô
- Sao lại mất hồn thế?- hắn nói vào tai cô
Rùng mình một cái, đâu cần thân mật vậy chứ?
- Anh có cảm thấy mọi thứ có gì đó không phù hợp không? Đây là cô đang ám chỉ nha. Hà tỷ đã từng nói với cô là mấy khóm hoa ấy là do Trầnlão trồng nên Lôi Kình rất quý trọng chúng. Rút kinh nhiệm từ mấy bài học xương máu nên cô không dám đụng chạm gì tới quyền uy của hắn.
- Không thích chúng?- chỉ khóm hoa
Run...không dám nói mà chỉ hơi cúi đầu. Đừng có dùng cái giọng này được không? Anh như vậy làm tôi sợ đấy!
Hắn trầm ngâm một lúc
- Không thích thì em cho người đánh chúng đi. Muốn trồng gì tuỳ em
Sốc! Không phải chứ? Anh cũng đừng dã man như vậy được không? Đập tôi một gậy rồi cho tôi quả táo. Anh ác nó vừa thôi. Hu...hu... Chẳng lẽ là bình yên trước bão táp sao? Mấy ngày nay tôi ngoan mà.
Có lẽ do sự thay đổi quá mức lạ củ Lôi Kình mà cô bị hoảng loạn nên không nhận ra sự bất thường tích cực này.
( khỏi phải biện minh đi. Nói thẳng ra chị có xu hướng bị ngược thành quen thì có. Trong ta hoàn toàn thất vọng....)