Ngồi trên chiếc ghế da cao cấp, đầy uy quyền, hắn nhìn chăm chú vào chiếc hộp màu nâu trên bàn
- Điện hạ, vừa rồi Phúc bá báo Hạ tiểu thư mất tícj mà ở đây chúng ta lại nhận được chiếc hộp kì lạ này. Liệu có phải là quá mức trùng hợp không?- Mộc Ảnh phân tích
- Mở ra!- Lôi Kình ra lệnh
Tuy không muốn mở vì sợ trong đó có gì ảnh hưởng tới điện hạ nhưng Mộc Ảnh vẫn phải làm. Không ai được phép trái lời điện hạ.
Ngoài dự liệu của Mộc Ảnh, bên trong chỉ có một chiếc điện thoại đang phát sáng. Một hàng số dài ẩn hiện trên màn hình
-Alô!- hắn bình thản trả lời
Đầu dây bên kia là một giọng nam ma mị( vâng, chính là Nhiếp Thanh)
-" Lôi tổng, vui vì anh bắt máy"- hắn ta nói như cô cùng quen biết
- Vào thẳng vấn đề đi.- Lôi Kình nhàn nhạt mở miệng
- " Được! Bây giờ Hạ Như Băng đang ở chỗ tôi. Nếu muốn nhìn thấy cô ta thì chuẩn bị cho tôi một triệu đô. Bằng không cô ta có xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi."- Nhiếp Thanh nói vô cùng tự tin. Trước đó hắn ta đã điều tra và biết được Như Băng rất đặc biệt với Lôi Kình. Bởi cô là phụ nữ đầu tiên được hắn mang về "Bảo Đế thành".
Ha...như nghe được chuyện cười hắn cười thành tiếng
- Nhiếp Thanh cậu cho rằng Lôi Kình tôi vì một bộ quần áo mà để bị uy hiếp sao? Xin lỗi vì làm cậu thất vọng. Cảnh báo trước là mạng của cậu không biết còn kéo dài tới bao lâu.
Không cho Nhiếp Thanh thời gian phản ứng thì Lôi Kình đã cúp máy. Muốn uy hiếp hắn? Đừng hòng! Hắn là ma vương của ma vương nên chỉ có hắn ra lệnh chứ không kẻ nào được phép uy hiếp, ra lệnh cho hắn. Với hắn, cô là một vật nhỏ mà hắn còn hứng thú mà thôi. Đây mới chính là hắn, độc ác, tàn nhẫn, máu lạnh vô tình,...
- Điện hạ, đã tra được tung tích của bọn chúng.
Tiếp tục xem tài liệu hắn không buồn ngẩng đầu nói
- Bảo Hoả cho người tới xử chúng. Phải mang người về đây an toàn.- hắn ra lệnh
Nghe phân phó, Mộc Ảnh nhanh chóng ly khai. Căn phòng chỉ còn mình hắn. Buông tài liệu ra hắn lười biếng dựa vào ghế. Hắn sẽ không để ai nắm được điểm yếu của mình. Muốn làm tử huyệt của hắn? Cô không xứng!
Ngồi trên chiếc ghế da cao cấp, đầy uy quyền, hắn nhìn chăm chú vào chiếc hộp màu nâu trên bàn
- Điện hạ, vừa rồi Phúc bá báo Hạ tiểu thư mất tícj mà ở đây chúng ta lại nhận được chiếc hộp kì lạ này. Liệu có phải là quá mức trùng hợp không?- Mộc Ảnh phân tích
- Mở ra!- Lôi Kình ra lệnh
Tuy không muốn mở vì sợ trong đó có gì ảnh hưởng tới điện hạ nhưng Mộc Ảnh vẫn phải làm. Không ai được phép trái lời điện hạ.
Ngoài dự liệu của Mộc Ảnh, bên trong chỉ có một chiếc điện thoại đang phát sáng. Một hàng số dài ẩn hiện trên màn hình
-Alô!- hắn bình thản trả lời
Đầu dây bên kia là một giọng nam ma mị( vâng, chính là Nhiếp Thanh)
-" Lôi tổng, vui vì anh bắt máy"- hắn ta nói như cô cùng quen biết
- Vào thẳng vấn đề đi.- Lôi Kình nhàn nhạt mở miệng
- " Được! Bây giờ Hạ Như Băng đang ở chỗ tôi. Nếu muốn nhìn thấy cô ta thì chuẩn bị cho tôi một triệu đô. Bằng không cô ta có xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi."- Nhiếp Thanh nói vô cùng tự tin. Trước đó hắn ta đã điều tra và biết được Như Băng rất đặc biệt với Lôi Kình. Bởi cô là phụ nữ đầu tiên được hắn mang về "Bảo Đế thành".
Ha...như nghe được chuyện cười hắn cười thành tiếng
- Nhiếp Thanh cậu cho rằng Lôi Kình tôi vì một bộ quần áo mà để bị uy hiếp sao? Xin lỗi vì làm cậu thất vọng. Cảnh báo trước là mạng của cậu không biết còn kéo dài tới bao lâu.
Không cho Nhiếp Thanh thời gian phản ứng thì Lôi Kình đã cúp máy. Muốn uy hiếp hắn? Đừng hòng! Hắn là ma vương của ma vương nên chỉ có hắn ra lệnh chứ không kẻ nào được phép uy hiếp, ra lệnh cho hắn. Với hắn, cô là một vật nhỏ mà hắn còn hứng thú mà thôi. Đây mới chính là hắn, độc ác, tàn nhẫn, máu lạnh vô tình,...
- Điện hạ, đã tra được tung tích của bọn chúng.
Tiếp tục xem tài liệu hắn không buồn ngẩng đầu nói
- Bảo Hoả cho người tới xử chúng. Phải mang người về đây an toàn.- hắn ra lệnh
Nghe phân phó, Mộc Ảnh nhanh chóng ly khai. Căn phòng chỉ còn mình hắn. Buông tài liệu ra hắn lười biếng dựa vào ghế. Hắn sẽ không để ai nắm được điểm yếu của mình. Muốn làm tử huyệt của hắn? Cô không xứng!