Ba...gương mặt xinh xắn của cô lại bị hung hăng đánh một cái rõ đau.
- Mẹ kiếp! Cứ nghĩ cô được hắn quan tâm nhưng ai ngờ cô cũng chỉ là một con điếm không hơn không kém.- Nhiếp Thanh tức giận sỉ nhục cô
- Vậy sao anh còn bắt tôi?- cô nở nụ cười khinh bỉ
Gương mặt đen như đít nồi của Nhiếp Thanh giờ càng đen hơn. Hắn túm lấy mái tóc giờ đã rối tung lên
- Mày biết vừa rồi Lôi Kình, hắn đã nòi gì không? Hắn nói mày chỉ là vật làm ấm giường cho hắn. Hắn chẳng quan tâm gì đến sống chết của mày cả.- hắn nói rõ từng câu từng chữ như muốn cô đau khổ
Dù biết không nên quá hi vọng gì vào người đàn ông này nhưng sao cô thấy tim mình lạnh quá. Chắc có lẽ anh ta mấy ngày nay đối xử tốt với cô một chút nên mới thấy hụt hẫng thế này. Cô thật ngốc mà! Người ta cười với cô thì cô cho là họ thích mình. Cũng tốt, bây giờ biết cũng không muộn. Thà thất vọng còn hơn tuyệt vọng.
Trước hết là cô phải thoát khỏi tên khốn này đã. Cô cố gắng cong khoé miệng lên trào phúng
- Anh biết vậy sao còn bắt tôi?
Hắn nhìn cô cười còn khó nhìn hơn khóc. Chết đến nơi còn to mồm
- Hắn đã không xem mày ra gì thì tao cũng không cần khách khí. Nhìn mày mê người như thế thì bán đi cũng sẽ rất được dù không còn là xử nữ. Nhưng trước tiên tao phải nếm thử hương vị của mày đã.
Xoẹt...chiếc áo sơmi của cô bị xé rách. Cảnh xuân vô hạn hiện ra trước mặt Nhiếp Thanh.
( thằng cầm thú!!!)
Đôi mắt hắn ta ẩn chứa thứ ánh sáng khiến người ta rùng mình. Cô sợ hãi cùng lo lắng. Chưa kịp la lên thì cô đã bị đẩy ngã trên nền đất lạnh. Cô biết hắn muốn làm gì.
- Chậc! Thật là đáng yêu! Không ngờ con nhóc ngày đó bám theo ta giờ trổ mã thành một đại mĩ nhân rồi ha.- hắn nói bằng cái giọng cợt nhả
Tức giận, nhục nhã, uất ức...
- Khốn kiếp! Anh là tên khốn nạn, thả tôi ra.- cô gào nên trong vô vọng. Cô không muốn bị tên khốn này làm nhục
Giãy giụa, phản kháng trong vô vọng, cả người cô bị hắn giữ chặt.
- Ngoan, nghe lời nếu không sẽ rất đau đấy!- hắn ta nhỏ giọng dụ dỗ
- Tôi hận anh!- nước mắt cô chảy ra.
Ông trời, chẳng lẽ người đối với con tàn nhẫn vậy sao?- cô than thầm.
Khi hắn chuẩn bị tiến vào cơ thể cô thì... Rầm...cửa nhà kho bị đạp tung. Hơn chục người tiến vào
- Bọn mày là ai?- Nhiếp Thanh chột dạ
Nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị túm lại.
Người đàn ông bước tới gần cô, lấy áo khoác lên người cô. Cũng may trên người cô vẫn còn chút quần áo nên không quá chật vật
- Hạ tiểu thư, chúng tôi tới cứu cô. Điện hạ chờ cô ở "Bảo Đế thành"
Không trả lời, cô đứng dậy, bước đi như một cái xác. Không ai biết cô nghĩ gì cả. Một sự thay đổi dần hình thành.
Ba...gương mặt xinh xắn của cô lại bị hung hăng đánh một cái rõ đau.
- Mẹ kiếp! Cứ nghĩ cô được hắn quan tâm nhưng ai ngờ cô cũng chỉ là một con điếm không hơn không kém.- Nhiếp Thanh tức giận sỉ nhục cô
- Vậy sao anh còn bắt tôi?- cô nở nụ cười khinh bỉ
Gương mặt đen như đít nồi của Nhiếp Thanh giờ càng đen hơn. Hắn túm lấy mái tóc giờ đã rối tung lên
- Mày biết vừa rồi Lôi Kình, hắn đã nòi gì không? Hắn nói mày chỉ là vật làm ấm giường cho hắn. Hắn chẳng quan tâm gì đến sống chết của mày cả.- hắn nói rõ từng câu từng chữ như muốn cô đau khổ
Dù biết không nên quá hi vọng gì vào người đàn ông này nhưng sao cô thấy tim mình lạnh quá. Chắc có lẽ anh ta mấy ngày nay đối xử tốt với cô một chút nên mới thấy hụt hẫng thế này. Cô thật ngốc mà! Người ta cười với cô thì cô cho là họ thích mình. Cũng tốt, bây giờ biết cũng không muộn. Thà thất vọng còn hơn tuyệt vọng.
Trước hết là cô phải thoát khỏi tên khốn này đã. Cô cố gắng cong khoé miệng lên trào phúng
- Anh biết vậy sao còn bắt tôi?
Hắn nhìn cô cười còn khó nhìn hơn khóc. Chết đến nơi còn to mồm
- Hắn đã không xem mày ra gì thì tao cũng không cần khách khí. Nhìn mày mê người như thế thì bán đi cũng sẽ rất được dù không còn là xử nữ. Nhưng trước tiên tao phải nếm thử hương vị của mày đã.
Xoẹt...chiếc áo sơmi của cô bị xé rách. Cảnh xuân vô hạn hiện ra trước mặt Nhiếp Thanh.
( thằng cầm thú!!!)
Đôi mắt hắn ta ẩn chứa thứ ánh sáng khiến người ta rùng mình. Cô sợ hãi cùng lo lắng. Chưa kịp la lên thì cô đã bị đẩy ngã trên nền đất lạnh. Cô biết hắn muốn làm gì.
- Chậc! Thật là đáng yêu! Không ngờ con nhóc ngày đó bám theo ta giờ trổ mã thành một đại mĩ nhân rồi ha.- hắn nói bằng cái giọng cợt nhả
Tức giận, nhục nhã, uất ức...
- Khốn kiếp! Anh là tên khốn nạn, thả tôi ra.- cô gào nên trong vô vọng. Cô không muốn bị tên khốn này làm nhục
Giãy giụa, phản kháng trong vô vọng, cả người cô bị hắn giữ chặt.
- Ngoan, nghe lời nếu không sẽ rất đau đấy!- hắn ta nhỏ giọng dụ dỗ
- Tôi hận anh!- nước mắt cô chảy ra.
Ông trời, chẳng lẽ người đối với con tàn nhẫn vậy sao?- cô than thầm.
Khi hắn chuẩn bị tiến vào cơ thể cô thì... Rầm...cửa nhà kho bị đạp tung. Hơn chục người tiến vào
- Bọn mày là ai?- Nhiếp Thanh chột dạ
Nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị túm lại.
Người đàn ông bước tới gần cô, lấy áo khoác lên người cô. Cũng may trên người cô vẫn còn chút quần áo nên không quá chật vật
- Hạ tiểu thư, chúng tôi tới cứu cô. Điện hạ chờ cô ở "Bảo Đế thành"
Không trả lời, cô đứng dậy, bước đi như một cái xác. Không ai biết cô nghĩ gì cả. Một sự thay đổi dần hình thành.