Cốc...cốc...cốc...cửa thư phòng mở ra, Trần lão bước vào.
- Chú Trần, người tìm con?- Lôi Kình hỏi
- Ừm, ngày mai ta sẽ trở về Úc.
- Sao lại nhanh vậy? Chú ở lại đây thêm một thời gian đi.
Trần Lão nhàn nhạt lắc đầu
- Ta già rồi, cần có một nơi nghỉ ngơi. Thời đại này là của giới trẻ các ngài. Lão già như ta chỉ nên làm việc với ruộng vườn thôi.
- Được rồi, ngày mai máy bay của con sẽ đưa chú về. Con sẽ thu xếp công việc bên này để qua thăm chú.
Nghe vậy, Trần lão nghiêm mặt
- Điện hạ đã quên những gì ta nói với ngài sao? Dù bây giờ ngài đã là người trên vạn người nhưng đừng bao giờ cho phép bản thân được thư thả lơ là.
- Vâng!- hắn nghiêm túc lắng nghe
- Được rồi! Ta đi nghỉ đây. Tuổi cao nên có chút dễ mệt.
Trước khi đi khỏi, Trần lão nói mấy lời làm Lôi Kình cả kinh
- Điện hạ, ta biết ngài luôn đi tìm cô ta và ngài đã tìm được. Ta nói lại lần cuối cùng. Cô ta không thích hợp với ngài. Tâm cơ cô ta quá nặng, nó sẽ khiến ngài phải đau lòng. Trái tim của ngài cần trao cho một người xứng đáng. Tim ngài quá lạnh rồi. Cô gái kia là một lựa trọn không tồi.
Nói rồi ông bước ra khỏi phòng. Không khí lặng yên tới mức đáng sợ. Khuôn mặt hắn lạnh băng. Hắn bỏ tài liệu xuống, bước đi về phía phòng ngủ.
Cô gái! Tôi đánh giá thấp em rồi!
Đẩy cửa vào, hắn thấy cô đang ngủ ngon lành.
Trong giấc mơ, cô thấy mình bị đè nén vô cùng khó chịu. Mơ màng mở mắt ra, cô bị giật mình. Lôi Kình hắn ghì chặt cô xuống giường.
- Lôi Kình! Anh bị điên sao? Anh không ngủ thì để yên cho tôi chứ.- cô gắt nên.
Hắn nheo mắt, âm trầm nhìn cô khiến người cô lạnh run
- Chậc, không nghĩ cô có thủ đoạn như vậy. Mới một ngày đã lôi kéo lòng tin của người khác.
- Anh nói cái quái gì vậy?- cô khó hiểu
- Đừng có diễn kịch với tôi. Dù bằng thủ đoạn nào mà cô lấy được lòng tin của chú Trần nhưng cô đừng mong đạt được mục đích. Loại người như cô chỉ là vật ấm giường cho tôi thôi. Cái khác? Cô không xứng!
Giới hạn của hắn bùng nổ. Hắn không muốn bị người khác điều khiển. Cô gái này dám qua mặt hắn. Muốn một bước lên cao, chim sẻ biến thành phượng hoàng? Nằm mơ đi.
Cô mở to đôi mắt nhìn hắn. Cô không biết gì hết. Cô đã làm sai cái gì mà hắn lại dùng lời lẽ cay nghiệt như vậy nói với cô.
Kìm nén nước mắt, cô không thể khóc trước mặt tên ác ma này.
- Tôi không biết anh đang nói gì nhưng anh không cần phải nói lại về thận phận của tôi. Cho dù tôi là được anh bao nuôi nhưng anh không nên trà đạp nhân càch tôi như vậy.
- Cô biết rõ thân phận mình thì tốt.
Rầm...hắn đón sầm cửa lại, bỏ đi
Cô ngồi sụp xuống, nước mắt kìm nén từ nãy chảy ra như mưa.
Thật không ngờ đối với hắn cô tiện như thế!
Cốc...cốc...cốc...cửa thư phòng mở ra, Trần lão bước vào.
- Chú Trần, người tìm con?- Lôi Kình hỏi
- Ừm, ngày mai ta sẽ trở về Úc.
- Sao lại nhanh vậy? Chú ở lại đây thêm một thời gian đi.
Trần Lão nhàn nhạt lắc đầu
- Ta già rồi, cần có một nơi nghỉ ngơi. Thời đại này là của giới trẻ các ngài. Lão già như ta chỉ nên làm việc với ruộng vườn thôi.
- Được rồi, ngày mai máy bay của con sẽ đưa chú về. Con sẽ thu xếp công việc bên này để qua thăm chú.
Nghe vậy, Trần lão nghiêm mặt
- Điện hạ đã quên những gì ta nói với ngài sao? Dù bây giờ ngài đã là người trên vạn người nhưng đừng bao giờ cho phép bản thân được thư thả lơ là.
- Vâng!- hắn nghiêm túc lắng nghe
- Được rồi! Ta đi nghỉ đây. Tuổi cao nên có chút dễ mệt.
Trước khi đi khỏi, Trần lão nói mấy lời làm Lôi Kình cả kinh
- Điện hạ, ta biết ngài luôn đi tìm cô ta và ngài đã tìm được. Ta nói lại lần cuối cùng. Cô ta không thích hợp với ngài. Tâm cơ cô ta quá nặng, nó sẽ khiến ngài phải đau lòng. Trái tim của ngài cần trao cho một người xứng đáng. Tim ngài quá lạnh rồi. Cô gái kia là một lựa trọn không tồi.
Nói rồi ông bước ra khỏi phòng. Không khí lặng yên tới mức đáng sợ. Khuôn mặt hắn lạnh băng. Hắn bỏ tài liệu xuống, bước đi về phía phòng ngủ.
Cô gái! Tôi đánh giá thấp em rồi!
Đẩy cửa vào, hắn thấy cô đang ngủ ngon lành.
Trong giấc mơ, cô thấy mình bị đè nén vô cùng khó chịu. Mơ màng mở mắt ra, cô bị giật mình. Lôi Kình hắn ghì chặt cô xuống giường.
- Lôi Kình! Anh bị điên sao? Anh không ngủ thì để yên cho tôi chứ.- cô gắt nên.
Hắn nheo mắt, âm trầm nhìn cô khiến người cô lạnh run
- Chậc, không nghĩ cô có thủ đoạn như vậy. Mới một ngày đã lôi kéo lòng tin của người khác.
- Anh nói cái quái gì vậy?- cô khó hiểu
- Đừng có diễn kịch với tôi. Dù bằng thủ đoạn nào mà cô lấy được lòng tin của chú Trần nhưng cô đừng mong đạt được mục đích. Loại người như cô chỉ là vật ấm giường cho tôi thôi. Cái khác? Cô không xứng!
Giới hạn của hắn bùng nổ. Hắn không muốn bị người khác điều khiển. Cô gái này dám qua mặt hắn. Muốn một bước lên cao, chim sẻ biến thành phượng hoàng? Nằm mơ đi.
Cô mở to đôi mắt nhìn hắn. Cô không biết gì hết. Cô đã làm sai cái gì mà hắn lại dùng lời lẽ cay nghiệt như vậy nói với cô.
Kìm nén nước mắt, cô không thể khóc trước mặt tên ác ma này.
- Tôi không biết anh đang nói gì nhưng anh không cần phải nói lại về thận phận của tôi. Cho dù tôi là được anh bao nuôi nhưng anh không nên trà đạp nhân càch tôi như vậy.
- Cô biết rõ thân phận mình thì tốt.
Rầm...hắn đón sầm cửa lại, bỏ đi
Cô ngồi sụp xuống, nước mắt kìm nén từ nãy chảy ra như mưa.
Thật không ngờ đối với hắn cô tiện như thế!