Ánh sáng bình minh thật đẹp, một ngày mới bắt đầu. Trên gương mặt góc cạnh hoàn hảo là biểu tỉnh nhu tình hiếm gặp. Hắn đã tỉnh từ rất lâu rồi.
Cô và hắn đã trải qua sinh tử, đồng cam cộng khổ. Có lẽ kể từ lúc nhảy khỏi máy bay thì cô đã có một vị trí nhất định trong lòng hắn. Hắn sẽ cho cô ở lại bên cạnh hắn lâu dài hoặc cả đời miễn là cô biết vị trí của mình. Hắn đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ.
( khốn kiếp! Sao có thể vô lí thế hả?! Người ta tốt đẹp vậy mà lại bắt làm tiểu tam cả đời. Ôi nhân vật n9 của t sao lại vậy??? "=")
- Anh tỉnh rồi?- cô mơ màng hỏi
- Ừ!
- Hết sốt rồi!- cô đặt tay lên trán hắn, không nén nổi vui mừng vì nhiệt độ hắn đã giảm.
- Phải!- hắn vẫn nhìn cô.
Kì lạ, cô nhìn theo tầm mắt hắn. Á...trần trụi, cô...cô...trần như nhộng nói chuyện với hắn như vậy.
Cô vội lấy tay che mắt hắn lại
- Không, không cho nhìn!- cô ngượng chín mặt
Hắn cười kéo tay cô ra, cầm lấy đưa nên môi hôn như một vật trân quý.
- Sao không cho nhìn? Đồ là em cởi màem còn ôm tôi rất chặt nữa.
- Tôi...tôi...chỉ muốn giúp anh giữ ấm thôi chứ...chứ...không... Á...đừng...mà...- cô la lên chặn ma trảo của hắn.
- Đừng cản, em biết là vô dụng mà. Ngoan, tôi sẽ dịu dàng, sẽ khiến em thoải mái.- hắn dụ dỗ
- Đừng! Anh đang bị thương không nên vận động mạnh, với lại đây là ở trên đảo.
Động tác hắn dừng lại. Hắn nhìn cô chằm chằm, rồi khoé miệng nhếch lên
- Ok, tôi sẽ tha cho em nhưng mà khi ra khỏi đây thì tôi sẽ tính toán với em.
Cô thở ra một cái. Biết là thoát mồng một nhưng không tránh được mười lăm nhưng được ngày nào hay ngày đó ha.
Nhìn biểu cảm vui mừng như được ân xá của cô thì sao hắn muốn chêu đùa cô quá. Nghĩ là làm hắn giữ chặt gáy cô, kề sát mặt cô gần mình.
- Anh...anh làm gì vậy?- cô sợ
- Tôi muốn lấy lãi.
Hắn liền áp lên cánh môi phấn hồng của cô. Cái lưỡi điêu luyện quấn lấy cái lưỡi ngây ngô của cô. Một phần vì bất ngờ một phần vì cô không có kinh nhiệm nên bị dồn vào thế bị động. Dù gì thì kĩ thuật của hắn thật tốt khiến cô mờ mịt.
Mãi tới khi thấy cô khó thở thì hắn mới luyến tiếc buông cô ra. Hắn kề trán mình lên trán cô.
- Ngốc, ai bảo em nín thở hả? Lần sau khi hô phải thở biết không?- hắn răn dạy
Được tự do, cô cố gắng hít thở. Cô nép vào ngực hắn nhu thuận gật đầu. Cô vẫn còn rung động vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi.
- Mặc đồ vào đi, đừng có quyến rũ tôi nữa nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.
Ghét ghê! Lại chêu chọc cô nữa rồi. Cô nhanh chóng mặc đồ vào mà không quên liếc kẻ nào có vẻ mặt đáng kia.
Ánh sáng bình minh thật đẹp, một ngày mới bắt đầu. Trên gương mặt góc cạnh hoàn hảo là biểu tỉnh nhu tình hiếm gặp. Hắn đã tỉnh từ rất lâu rồi.
Cô và hắn đã trải qua sinh tử, đồng cam cộng khổ. Có lẽ kể từ lúc nhảy khỏi máy bay thì cô đã có một vị trí nhất định trong lòng hắn. Hắn sẽ cho cô ở lại bên cạnh hắn lâu dài hoặc cả đời miễn là cô biết vị trí của mình. Hắn đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ.
( khốn kiếp! Sao có thể vô lí thế hả?! Người ta tốt đẹp vậy mà lại bắt làm tiểu tam cả đời. Ôi nhân vật n của t sao lại vậy??? "=")
- Anh tỉnh rồi?- cô mơ màng hỏi
- Ừ!
- Hết sốt rồi!- cô đặt tay lên trán hắn, không nén nổi vui mừng vì nhiệt độ hắn đã giảm.
- Phải!- hắn vẫn nhìn cô.
Kì lạ, cô nhìn theo tầm mắt hắn. Á...trần trụi, cô...cô...trần như nhộng nói chuyện với hắn như vậy.
Cô vội lấy tay che mắt hắn lại
- Không, không cho nhìn!- cô ngượng chín mặt
Hắn cười kéo tay cô ra, cầm lấy đưa nên môi hôn như một vật trân quý.
- Sao không cho nhìn? Đồ là em cởi màem còn ôm tôi rất chặt nữa.
- Tôi...tôi...chỉ muốn giúp anh giữ ấm thôi chứ...chứ...không... Á...đừng...mà...- cô la lên chặn ma trảo của hắn.
- Đừng cản, em biết là vô dụng mà. Ngoan, tôi sẽ dịu dàng, sẽ khiến em thoải mái.- hắn dụ dỗ
- Đừng! Anh đang bị thương không nên vận động mạnh, với lại đây là ở trên đảo.
Động tác hắn dừng lại. Hắn nhìn cô chằm chằm, rồi khoé miệng nhếch lên
- Ok, tôi sẽ tha cho em nhưng mà khi ra khỏi đây thì tôi sẽ tính toán với em.
Cô thở ra một cái. Biết là thoát mồng một nhưng không tránh được mười lăm nhưng được ngày nào hay ngày đó ha.
Nhìn biểu cảm vui mừng như được ân xá của cô thì sao hắn muốn chêu đùa cô quá. Nghĩ là làm hắn giữ chặt gáy cô, kề sát mặt cô gần mình.
- Anh...anh làm gì vậy?- cô sợ
- Tôi muốn lấy lãi.
Hắn liền áp lên cánh môi phấn hồng của cô. Cái lưỡi điêu luyện quấn lấy cái lưỡi ngây ngô của cô. Một phần vì bất ngờ một phần vì cô không có kinh nhiệm nên bị dồn vào thế bị động. Dù gì thì kĩ thuật của hắn thật tốt khiến cô mờ mịt.
Mãi tới khi thấy cô khó thở thì hắn mới luyến tiếc buông cô ra. Hắn kề trán mình lên trán cô.
- Ngốc, ai bảo em nín thở hả? Lần sau khi hô phải thở biết không?- hắn răn dạy
Được tự do, cô cố gắng hít thở. Cô nép vào ngực hắn nhu thuận gật đầu. Cô vẫn còn rung động vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi.
- Mặc đồ vào đi, đừng có quyến rũ tôi nữa nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.
Ghét ghê! Lại chêu chọc cô nữa rồi. Cô nhanh chóng mặc đồ vào mà không quên liếc kẻ nào có vẻ mặt đáng kia.