Cuộc sống cứ thế trôi qua, mỗi người một suy nghĩ một dự định riêng. Quán Ảo Vọng
- Như Băng, em cứ để cô ta ở cùng Lôi Kình sao?- Diêu Khả Khả hét lên
- Không như vậy thì làm sao? Em lấy tư cách gì đuổi cô ta? Tình nhân sao? Cô ta còn là người yêu anh ta đấy.- cô trả lời một cách hết sức tự nhiên. Trong khoảng thời gian qua cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
- Em sao lại bi quan như vậy?- Khả Khả có chút buồn bực
Cô cười lắc đầu, cô không bi quan mà chỉ là đang đối mặt và chấp nhận sự thật mà thôi.
-Chị có biết tình nhân và bạn gái có điểm gì nhau không? Bạn gái thì sẽ được công nhận còn tình nhân thì không. Bạn gái sẽ có quyền trở thành vợ còn tình nhân thì chỉ là một phần của bóng tối, trở thành vợ là việc xa vời. em chỉ là tình nhân của anh ta, nói đúng hơn thì giữa bọn em là một giao dịch tương đối công bằng. Chỉ cần hết thời gian giao dịch là mỗi người một ngả. Vậy tại sao em phải tranh giành làm gì cơ chứ?
khả Khả thở dài, cô nhấp một ngụm cà phê
- Chị hiểu suy nghĩ của em nhưng chị chỉ muốn hỏi em là em có tình cảm với anh ta không?
-Điều này quan trọng không? Khi mà anh ta đã yêu người con gái khác. em không muốn giống mẹ mình chờ đợi một người đàn ông trong tuyệt vọng. Bà đã tin là ông ta yêu bà, sẽ tới đón bà nhưng cuối cùng bà chỉ nhận được cái chết trong sự cô đơn. Em không biết anh ta có yêu mình không và cũng không dám mơ tưởng là anh ta có tình cảm với mình.
- Chị cũng rất đồng cảm với em nhưng chị chị chỉ muốn nói với em một điều là hạnh phúc là phải tự mình giành lấy. em chỉ cần đã cố gắng, đã dám truy tìm hạnh phúc cho bản thân thì em sẽ không phải hối hận dù kết quả khiến em đau lòng.
Cô im lặng không nói gì thêm. Cô cũng đang suy nghĩ về những gì mà khả khả vừa nói. Có thể những gì chị ấy nói là đúng nhưng trái tim của cô yếu đuối lắm. Cô không muốn nó bị tổn thương. Cô sợ, rất sợ.
........#$#$#$#$#$#$#.....
Buổi tối, bar Mị Hoặc
- Kình, cậu thực sự yêu và muốn kết hôn với Diệp Vi?- Lăng thiếu Phong hỏi
- Tôi cần phải có trách nhiệm với cô ấy.- hắn nhàn nhạt trả lời
- Tôi hỏi cậu là có yêu cô ta không.
- Tôi nợ cô ấy.
- Đường, tôi hết cách với cậu ta.- Lăng Thiếu Phong bực bội
Cung Hải Đường im lặng ngồi đó cuối cùng cũng lên tiếng.
- Cậu không cần phải thấy nợ cô ta. Chuyện năm đó không phải do cậu.
- Nếu không vì cứu tôi thì cô ấy sẽ không bị tụi Jack cưỡng bức. Cô ấy đã hi sinh cho tôi quá nhiều.-hắn nói đầy áy náy.
- Hôm đó cậu bị bỏ thuốc mà.- Thiếu Phong
Hắn im lặng uống rượu
- Cậu không cảm thấy chuyện ngày hôm đó có gì đấy không bình thường sao? Tôi thấy nó...
Lời nói của Cung Hải Đường bị đánh gãy
- Dù hôm đó mọi chuyện có nhiều nghi vấn thì sao chứ? Tôi cũng không thể phủ nhận chuyện đã xảy ra với Vi. Hai cậu không cần quan tâm việc này nữa.
- Ok, nhưng còn cô nhóc kia thì sao? Kết hôn rồi thì ngoan ngoãn làm người chồng tốt đi chứ.
- kết hôn rồi thì sao? Tôi cũng cần có không gian riêng của mình. Còn cô nhóc kia tôi chơi còn chưa chán.- hắn cợt nhả.
Lăng Thiếu Phong trợn tròn mắt
- Chưa chán? Lần này có vẻ lâu nha.
- Lâu lâu đổi món nên khẩu vị có vẻ tốt.
À...a...à...Hai người kia nhìn nhau cười mờ ám' cậu tin không?- tin chết liền luôn'
- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Còn cậu, Lăng thiếu gia, sao khuôn mặt "xinh đẹp" của cậu lại như thế này, hử?- hắn nói đầy châm chọc
Cung Hải Đường cũng gật đầu tò mò. Đang cười vui vẻ thì gương mặt ai đó vặn vẹo vô cùng khó coi. Cứ nhắc đến vết thương trên trán mình là Lăng Thiếu Phong lại thấy sôi máu.
- Không cẩn thận bị ngã.- anh gắn từng chữ
- Ồ! Ngã, thế mà tôi tưởng bị ai đập cơ chứ.- Cung Hải Đường nói
Phụt...rượu vừa vào miệng liền phun ra sạch. Tên kia đúng là không tha một ai. Nhưng anh còn tức giận một ai đó hơn. con nhỏ xấu xí đáng ghét
- Có người bị nói trúng thì phải?- đúng là đổ dầu vào lửa.
- Hai người i miệng lại cho tôi.- anh gào lên
- Ok,- hai người phối hợp đáp
Phong ca ca thở phập phồng chứng minh anh rất tức giận, đến tên ngốc còn nhận ra huống chi hai vị đại boss của chúng ta a.
Ngồi thêm chút nữa thì Lôi Kình nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi nên đứng dậy về trước. Khi không còn bóng dáng của hắn thì hai người kia mới nói rõ suy nghĩ của mình.
- Cậu thấy sao?- Lăng Thiếu Phong
- Cậu ta "sập bẫy" rồi.
- Việc này tốt hay xấu a?!
- Sẽ rất tốt nếu cô ta không trở lại.
Lăng Thiếu Phong cũng trầm ngâm gật đầu
Diệp Vi đã làm gì mà khiến hai người quyền lực nhất thành phố F lo sợ đến vậy????
Cuộc sống cứ thế trôi qua, mỗi người một suy nghĩ một dự định riêng. Quán Ảo Vọng
- Như Băng, em cứ để cô ta ở cùng Lôi Kình sao?- Diêu Khả Khả hét lên
- Không như vậy thì làm sao? Em lấy tư cách gì đuổi cô ta? Tình nhân sao? Cô ta còn là người yêu anh ta đấy.- cô trả lời một cách hết sức tự nhiên. Trong khoảng thời gian qua cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
- Em sao lại bi quan như vậy?- Khả Khả có chút buồn bực
Cô cười lắc đầu, cô không bi quan mà chỉ là đang đối mặt và chấp nhận sự thật mà thôi.
-Chị có biết tình nhân và bạn gái có điểm gì nhau không? Bạn gái thì sẽ được công nhận còn tình nhân thì không. Bạn gái sẽ có quyền trở thành vợ còn tình nhân thì chỉ là một phần của bóng tối, trở thành vợ là việc xa vời. em chỉ là tình nhân của anh ta, nói đúng hơn thì giữa bọn em là một giao dịch tương đối công bằng. Chỉ cần hết thời gian giao dịch là mỗi người một ngả. Vậy tại sao em phải tranh giành làm gì cơ chứ?
khả Khả thở dài, cô nhấp một ngụm cà phê
- Chị hiểu suy nghĩ của em nhưng chị chỉ muốn hỏi em là em có tình cảm với anh ta không?
-Điều này quan trọng không? Khi mà anh ta đã yêu người con gái khác. em không muốn giống mẹ mình chờ đợi một người đàn ông trong tuyệt vọng. Bà đã tin là ông ta yêu bà, sẽ tới đón bà nhưng cuối cùng bà chỉ nhận được cái chết trong sự cô đơn. Em không biết anh ta có yêu mình không và cũng không dám mơ tưởng là anh ta có tình cảm với mình.
- Chị cũng rất đồng cảm với em nhưng chị chị chỉ muốn nói với em một điều là hạnh phúc là phải tự mình giành lấy. em chỉ cần đã cố gắng, đã dám truy tìm hạnh phúc cho bản thân thì em sẽ không phải hối hận dù kết quả khiến em đau lòng.
Cô im lặng không nói gì thêm. Cô cũng đang suy nghĩ về những gì mà khả khả vừa nói. Có thể những gì chị ấy nói là đúng nhưng trái tim của cô yếu đuối lắm. Cô không muốn nó bị tổn thương. Cô sợ, rất sợ.
........$$$$$$.....
Buổi tối, bar Mị Hoặc
- Kình, cậu thực sự yêu và muốn kết hôn với Diệp Vi?- Lăng thiếu Phong hỏi
- Tôi cần phải có trách nhiệm với cô ấy.- hắn nhàn nhạt trả lời
- Tôi hỏi cậu là có yêu cô ta không.
- Tôi nợ cô ấy.
- Đường, tôi hết cách với cậu ta.- Lăng Thiếu Phong bực bội
Cung Hải Đường im lặng ngồi đó cuối cùng cũng lên tiếng.
- Cậu không cần phải thấy nợ cô ta. Chuyện năm đó không phải do cậu.
- Nếu không vì cứu tôi thì cô ấy sẽ không bị tụi Jack cưỡng bức. Cô ấy đã hi sinh cho tôi quá nhiều.-hắn nói đầy áy náy.
- Hôm đó cậu bị bỏ thuốc mà.- Thiếu Phong
Hắn im lặng uống rượu
- Cậu không cảm thấy chuyện ngày hôm đó có gì đấy không bình thường sao? Tôi thấy nó...
Lời nói của Cung Hải Đường bị đánh gãy
- Dù hôm đó mọi chuyện có nhiều nghi vấn thì sao chứ? Tôi cũng không thể phủ nhận chuyện đã xảy ra với Vi. Hai cậu không cần quan tâm việc này nữa.
- Ok, nhưng còn cô nhóc kia thì sao? Kết hôn rồi thì ngoan ngoãn làm người chồng tốt đi chứ.
- kết hôn rồi thì sao? Tôi cũng cần có không gian riêng của mình. Còn cô nhóc kia tôi chơi còn chưa chán.- hắn cợt nhả.
Lăng Thiếu Phong trợn tròn mắt
- Chưa chán? Lần này có vẻ lâu nha.
- Lâu lâu đổi món nên khẩu vị có vẻ tốt.
À...a...à...Hai người kia nhìn nhau cười mờ ám' cậu tin không?- tin chết liền luôn'
- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Còn cậu, Lăng thiếu gia, sao khuôn mặt "xinh đẹp" của cậu lại như thế này, hử?- hắn nói đầy châm chọc
Cung Hải Đường cũng gật đầu tò mò. Đang cười vui vẻ thì gương mặt ai đó vặn vẹo vô cùng khó coi. Cứ nhắc đến vết thương trên trán mình là Lăng Thiếu Phong lại thấy sôi máu.
- Không cẩn thận bị ngã.- anh gắn từng chữ
- Ồ! Ngã, thế mà tôi tưởng bị ai đập cơ chứ.- Cung Hải Đường nói
Phụt...rượu vừa vào miệng liền phun ra sạch. Tên kia đúng là không tha một ai. Nhưng anh còn tức giận một ai đó hơn. con nhỏ xấu xí đáng ghét
- Có người bị nói trúng thì phải?- đúng là đổ dầu vào lửa.
- Hai người i miệng lại cho tôi.- anh gào lên
- Ok,- hai người phối hợp đáp
Phong ca ca thở phập phồng chứng minh anh rất tức giận, đến tên ngốc còn nhận ra huống chi hai vị đại boss của chúng ta a.
Ngồi thêm chút nữa thì Lôi Kình nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi nên đứng dậy về trước. Khi không còn bóng dáng của hắn thì hai người kia mới nói rõ suy nghĩ của mình.
- Cậu thấy sao?- Lăng Thiếu Phong
- Cậu ta "sập bẫy" rồi.
- Việc này tốt hay xấu a?!
- Sẽ rất tốt nếu cô ta không trở lại.
Lăng Thiếu Phong cũng trầm ngâm gật đầu
Diệp Vi đã làm gì mà khiến hai người quyền lực nhất thành phố F lo sợ đến vậy????