Sáng hôm sau két.t...t...t...t.... chiếc BMW dừng lại trước mặt Như Băng và Tô Dai
- Hi! Đúng là trùng hợp thật! Rất vui khi gặp lại cô Hạ tiểu thư. -Người đàn ông tỏ vẻ vui mừng nói
- Chào anh, Quân tiên sinh! Thật là trùng hợp.
- Đúng vậy! Tôi có vinh hạnh mời cô đi uống tách trà chứ?- anh ta tỏ vẻ thân sĩ mời
- Việc này...- Cô có chút lo lắng. Cả tối qua cô không về "Bảo Đế thành", mà bây giờ cô chưa trở lại thì có sao không nhỉ?
Nhìn biểu tình đắn đo suy nghĩ của cô, Quân Hạo có chút buồn cười.
- Nếu cô không rảnh thì thôi vậy. Tôi đành đi một mình vậy. Tuy có chút buồn nhưng không sao!
- Được rồi! Tôi đi cùng anh nhưng chỉ một lúc thôi nha. Tôi có việc bận!- cô thỏa hiệp,cứ nghĩ tới nơi đó đã có một Diệp Vi rồi thì có hay không có cô cũng chẳng sao cả..
Cô bước lên xe mà không biết có người đang chụp lén mình. Chiếc xe phóng đi như bay, nhanh chóng rời khỏi khu Nam Khang
##$##$#$#$##
Nhà hàng Molalisa, hai người ngồi ở bàn khách VIP thong thả dùng bữa
- Hạ tiểu thư, tôi có thể gọi cô bằng tên và cô có thể gọi tôi là Quân Hạo chứ?- anh lên tiếng trước.
- Được!- cô trả lời
- Không biết cô là người ở thành phố này hay ở nơi khác tới?
- Tôi đến từ thành phố E. Tôi được mẹ nuôi đón tới đây!- Cô thành thực trả lời
- Vậy sao? Tôi thật không ngờ cô có quá khứ bi thương đến vậy!- anh tỏ ra đồng cảm
(Điêu! Điều tra người ta chán chê rồi mà còn nói không ngờ)
Không khí lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng dao dĩa va chạm nhau
- Á... - cô hét lên.
- Như Băng, không có gì! Tôi chỉ là lấy thứ không sạch sẽ dính trên tóc cô mà thôi!- anh trấn an cô
khóe mắt cô rưng rưng
- Nhưng sao anh nhổ cả tóc của tôi?
- Xin lỗi, tôi không cố ý. - hắn tỏ ra ăn năn
Thấy vẻ mặt này của anh, cô cũng có chút buồn cười
- Không sao, tôi cũng không đau lắm.- cô cười
Anh cũng cười nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua thứ trong tay mình. Chỉ một bước nữa thôi, mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ.
" Bảo Đế thành"
Choang... tách cà phê bị ném vỡ không thương tiếc. Sau khi nghe báo cáo kết quả điều tra của Kim ảnh, Lôi Kình vô cùng tức giận. Hắn không thích đồ của mình bị kẻ khác đụng vào. Cô cũng không ngoại lệ. Quân Hạo, người này không hề đơn giản giống vẻ bề ngoài. Nhìn hắn có vẻ cợt nhả, tự kỉ nhưng bên trong lại vô cùng cẩn thận. Anh ta vô cùng thông minh. Người như vậy mới là nguy hiểm nhất. Hắn suy nghĩ mình nên làm gì để nhắc nhở cô về nghĩa vụ của mình đây.
Như Băng vô hình không biết mình bị theo dõi mà vô tư đi mua sắm đồ đạc cho bạn thân Tô Dai của mình. Cô không biết rằng tai họa sắp ập xuống đầu mình.
Sắp xếp cho Tô Dai ổn thỏa xong cô liền trở lại Bảo Đế thành.
- Hà tỷ, cháu về rồi.- Vừa vào cửa cô đã kêu lớn lên như sợ mọi người không biết mình trở về.
- Như Băng, con về rồi sao? Gặp bạn có vui không?- Bà quan tâm hỏi
- Dạ! Vui lắm ạ! Lâu rồi không gặp nên bọn cháu đã nói rất nhiều chuyện với nhau. - Cô tươi cười kể lại cho bà nghe những việc đã làm cùng với Tô Dai cho Hà Tỷ nghe.
-Vậy là tốt rồi. Ta có nấu canh cá mà con thích ăn, mau lên phòng thay đồ đi.
Cô vui vẻ chạy lên lầu. Nói thật cô rất thích ăn cá. Khi vừa mở cửa cô liền rơi vào một vòng tay mạnh mẽ. cô vô cùng hoảng sợ. Nhưng giọng nói trầm thấp quen thuộc kia đã khiến cô bình tĩnh lại.
- Cuối cùng cũng biết đường về rồi sao?
-......!
- Tôi thấy cô càng ngày càng không biết điều. Có phải muốn ta dạy dỗ thì cô mới nghe lời không?
- Tôi không có. Tôi đã báo cho Hà tỷ rồi mà!
- Ta đã đồng ý chưa?
Im lặng. Cô không có gì để nói nữa.
- Sao? Không còn gì để nói sao? Vậy bây giờ cô muốn tôi trừng phạt cô như thế nào đây?
- Tôi có làm gì sai mà muốn trừng phạt tôi. Tôi cũng có việc riêng của mình chứ.?- cô cảm thấy vô cùng bất công và ức chế.
- Ồ! Lại còn cãi lời cơ à? Móng vuốt dài quá nên ngứa thịt sao? Tôi phải dạy dỗ lại cô rồi!
- Dạy dỗ? Anh muốn làm gì?- cô nuốt nước bọt
- Cô thử nói xem, một người đàn ông muốn dạy dỗ đàn bà của mình thì nên làm thế nào.?- hắn dùng cái giọng nhè nhẹ như thổi khí vào tai cô
Chưa nghe câu trả lời của cô hắn đã bế ngang người cô lên đi về phía giường. Hắn thô bạo ném cô lên giường rồi nằm đè lên người cô.
Ngoài cửa một bóng dáng mảnh khảnh có chút cô đơn đang đứng. Cô ta chưa bao giờ có cảm giác vị trí của mình lung lay như vậy....
Sáng hôm sau két.t...t...t...t.... chiếc BMW dừng lại trước mặt Như Băng và Tô Dai
- Hi! Đúng là trùng hợp thật! Rất vui khi gặp lại cô Hạ tiểu thư. -Người đàn ông tỏ vẻ vui mừng nói
- Chào anh, Quân tiên sinh! Thật là trùng hợp.
- Đúng vậy! Tôi có vinh hạnh mời cô đi uống tách trà chứ?- anh ta tỏ vẻ thân sĩ mời
- Việc này...- Cô có chút lo lắng. Cả tối qua cô không về "Bảo Đế thành", mà bây giờ cô chưa trở lại thì có sao không nhỉ?
Nhìn biểu tình đắn đo suy nghĩ của cô, Quân Hạo có chút buồn cười.
- Nếu cô không rảnh thì thôi vậy. Tôi đành đi một mình vậy. Tuy có chút buồn nhưng không sao!
- Được rồi! Tôi đi cùng anh nhưng chỉ một lúc thôi nha. Tôi có việc bận!- cô thỏa hiệp,cứ nghĩ tới nơi đó đã có một Diệp Vi rồi thì có hay không có cô cũng chẳng sao cả..
Cô bước lên xe mà không biết có người đang chụp lén mình. Chiếc xe phóng đi như bay, nhanh chóng rời khỏi khu Nam Khang
$$$$
Nhà hàng Molalisa, hai người ngồi ở bàn khách VIP thong thả dùng bữa
- Hạ tiểu thư, tôi có thể gọi cô bằng tên và cô có thể gọi tôi là Quân Hạo chứ?- anh lên tiếng trước.
- Được!- cô trả lời
- Không biết cô là người ở thành phố này hay ở nơi khác tới?
- Tôi đến từ thành phố E. Tôi được mẹ nuôi đón tới đây!- Cô thành thực trả lời
- Vậy sao? Tôi thật không ngờ cô có quá khứ bi thương đến vậy!- anh tỏ ra đồng cảm
(Điêu! Điều tra người ta chán chê rồi mà còn nói không ngờ)
Không khí lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng dao dĩa va chạm nhau
- Á... - cô hét lên.
- Như Băng, không có gì! Tôi chỉ là lấy thứ không sạch sẽ dính trên tóc cô mà thôi!- anh trấn an cô
khóe mắt cô rưng rưng
- Nhưng sao anh nhổ cả tóc của tôi?
- Xin lỗi, tôi không cố ý. - hắn tỏ ra ăn năn
Thấy vẻ mặt này của anh, cô cũng có chút buồn cười
- Không sao, tôi cũng không đau lắm.- cô cười
Anh cũng cười nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua thứ trong tay mình. Chỉ một bước nữa thôi, mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ.
" Bảo Đế thành"
Choang... tách cà phê bị ném vỡ không thương tiếc. Sau khi nghe báo cáo kết quả điều tra của Kim ảnh, Lôi Kình vô cùng tức giận. Hắn không thích đồ của mình bị kẻ khác đụng vào. Cô cũng không ngoại lệ. Quân Hạo, người này không hề đơn giản giống vẻ bề ngoài. Nhìn hắn có vẻ cợt nhả, tự kỉ nhưng bên trong lại vô cùng cẩn thận. Anh ta vô cùng thông minh. Người như vậy mới là nguy hiểm nhất. Hắn suy nghĩ mình nên làm gì để nhắc nhở cô về nghĩa vụ của mình đây.
Như Băng vô hình không biết mình bị theo dõi mà vô tư đi mua sắm đồ đạc cho bạn thân Tô Dai của mình. Cô không biết rằng tai họa sắp ập xuống đầu mình.
Sắp xếp cho Tô Dai ổn thỏa xong cô liền trở lại Bảo Đế thành.
- Hà tỷ, cháu về rồi.- Vừa vào cửa cô đã kêu lớn lên như sợ mọi người không biết mình trở về.
- Như Băng, con về rồi sao? Gặp bạn có vui không?- Bà quan tâm hỏi
- Dạ! Vui lắm ạ! Lâu rồi không gặp nên bọn cháu đã nói rất nhiều chuyện với nhau. - Cô tươi cười kể lại cho bà nghe những việc đã làm cùng với Tô Dai cho Hà Tỷ nghe.
-Vậy là tốt rồi. Ta có nấu canh cá mà con thích ăn, mau lên phòng thay đồ đi.
Cô vui vẻ chạy lên lầu. Nói thật cô rất thích ăn cá. Khi vừa mở cửa cô liền rơi vào một vòng tay mạnh mẽ. cô vô cùng hoảng sợ. Nhưng giọng nói trầm thấp quen thuộc kia đã khiến cô bình tĩnh lại.
- Cuối cùng cũng biết đường về rồi sao?
-......!
- Tôi thấy cô càng ngày càng không biết điều. Có phải muốn ta dạy dỗ thì cô mới nghe lời không?
- Tôi không có. Tôi đã báo cho Hà tỷ rồi mà!
- Ta đã đồng ý chưa?
Im lặng. Cô không có gì để nói nữa.
- Sao? Không còn gì để nói sao? Vậy bây giờ cô muốn tôi trừng phạt cô như thế nào đây?
- Tôi có làm gì sai mà muốn trừng phạt tôi. Tôi cũng có việc riêng của mình chứ.?- cô cảm thấy vô cùng bất công và ức chế.
- Ồ! Lại còn cãi lời cơ à? Móng vuốt dài quá nên ngứa thịt sao? Tôi phải dạy dỗ lại cô rồi!
- Dạy dỗ? Anh muốn làm gì?- cô nuốt nước bọt
- Cô thử nói xem, một người đàn ông muốn dạy dỗ đàn bà của mình thì nên làm thế nào.?- hắn dùng cái giọng nhè nhẹ như thổi khí vào tai cô
Chưa nghe câu trả lời của cô hắn đã bế ngang người cô lên đi về phía giường. Hắn thô bạo ném cô lên giường rồi nằm đè lên người cô.
Ngoài cửa một bóng dáng mảnh khảnh có chút cô đơn đang đứng. Cô ta chưa bao giờ có cảm giác vị trí của mình lung lay như vậy....