Như Băng từ từ mở mắt ra. Cả người cô đau nhức ê ẩm. Nước mắt bất giác chảy ra, lần đầu tiên của cô bị cưỡng đoạt một cách thô bạo bởi một kẻ gần như xa lạ. Cô hận!
Khóc suốt một buổi cô mới bình tĩnh lại mà quan sát nơi này. Đây không phải là căn phòng tối qua.
Phịch...cô thực hiện cú hôn đất vô cùng ngọt ngào. Phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn.
Cái tên xấu xa không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Bây giờ cô phát hiện thêm một việc là toàn thân cô trần như nhộng a. Đảo mắt một vòng, cô vơ lấy cái áo sơ mi bị ai đó vứt trên ghế.
Cái áo dài chùm kín mông che được cảnh xuân bên trong nhưng cả người cô chằng chịt những vết xanh tím. Nhăn mày cô tận tình hỏi han tổ tông mấy đời thủ phạm ( anh Kình đấy)
Bỏ qua khó chịu cô lê bước ra khỏi phòng. Phải đi thám hiểm đồn địch cái đã.
( Ưu: anh kình thành kẻ thù từ bao giờ vậy?, Băng: từ 1s trước. Ngươi theo phe nào?, Ưu* đắn đo*: em ở phe trung lập.,Băng* cốc đầu*: ngươi là quân phản bội.,Ưu* đau khổ*: sao bảo dân chủ mà.huhu)
Nơi này rộng qúa ha, nhưng sao vắng tanh vắng ngắt thế này .đang suy nghĩ vẩn vơ thì....
- Tiểu thư cô dậ rồi?- một người phụ nữ xuất hiện sau lưng cô.
( sao giống ma thế?)
- À...ừm...bà là...???- cô lúng túng hỏi
- Tôi là Hà Liên, quản gia ở đây. Mọi người gọi tôi là Hà tỷ.- người phụ nữ từ tốn giải thích
- Hà tỷ, bà cho tôi biết sao tôi ở đây không?
- Ông chủ mang cô về đây và ngài ấy đang chờ cô trong phòng ăn
- Tôi không muốn gặp hắn. Cho hỏi đường ra khỏi đây?
- Xin lỗi, không có lệnh của ông chủ cô không thể ra khỏi " Bảo Đế thành" .
Mặt cô nhăn lại, vô cùng bực bội
- Tôi sẽ đi gặp hắn
Cái tên xấu xa này đã phá đi trong sạch của người ta rồi còn định giam giữ trái phép người khác. Ta sẽ kiện!!!- cô thề với lòng mình
* Cố lên nha chị. Thua cho đẹp một chút
* Đồ miệng quạ, hư!!!