Đã hơn hai mươi ngày rồi, cô vẫn không tỉnh, lúc nào cũng nằm im trên giường, một cái động đậy cũng không có. Tịnh Vy vẫn vậy, vẫn xinh đẹp dịu dàng, nhưng chỉ còn anh suy sụp theo thời gian. Anh luôn mang theo bên mình sợi dây chuyền cùng cuốn sổ tay của cô. Anh luôn coi nó là vật báu quý giá nhất.
Sau khi cô tai nạn, bộ phim cô đang đóng đã ngưng bấm máy để sửa lại diễn viên, Linh Đan được vào vai nhân vật chính thay thế cho Tịnh Vy. Rất nhiều lời cầu mong cùng những món quà gửi tới cô rất nhiều.
Một buổi sáng hôm đó, có lẽ là một ngày vô cùng đặc biệt, đó là ngày chào mừng cô công chúa bé nhỏ Hứa Tịnh Vy ra đời vào 25 năm trước. Một ngày mới không có gì đặc biệt, chỉ là nắng sáng vô cùng ấm áp và hiếm hoi giữa trời thu se se lạnh, và những ngày âm u mưa bão suốt những ngày qua.
Mặc dù một số thiết bị đã tháo ra bớt, nhưng nhìn cô cứ nhắm lịm đôi mắt, trái tim anh đau xót đến vô cùng.
Anh đi xin bác sĩ có thể đưa cô ra ngoài một chút được hay không? Lâu lắm mới có một ngày đặc biệt như thế này, với lại hôm nay là sinh nhật của cô, anh không muốn nó cũng bình thường như những ngày qua.
Để dời cô đi ra hành lang đứng ngay ban công lộng gió cũng là một chuyện rất cực, nhưng mọi người vẫn muốn giúp anh hoàn thành tâm ý. Tống Thiên Ân dịu dàng đứng bên cạnh cô, đôi mắt sáng nhìn cô và nhìn bầu trời, giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi.
Anh còn nhớ rất rõ, cô nói cô không thích nắng, vì nắng sẽ làm gia của cô sạm đi, cô cũng không thích mưa vì mưa sẽ làm nhem nhuốc lớp trang điểm cùng bộ quần áo xinh đẹp của cô, cô chỉ thích một ngày mà không mưa cũng không nắng, chỉ có lồng lộng thổi bay.
- Cậu có vẻ rất thương cô ấy?
Một người phụ nữ trung niên, là bác sĩ ở đây vừa xem dây truyền nước vừa nhìn cậu. Vì do phải di chuyển đi, nên một số máy móc đã tháo bớt, nhưng không đứng đây được lâu, chỉ một chút. Một chút thôi, hãy để anh cùng cô ấy cảm thấy bình yên một chút sau những ngày qua.
- Khi 2 người đám cưới, tôi thấy rất nhiều trên ti vi, và cũng rất nhiều y tá ở đây bàn tán về điều đấy. Tôi cảm thấy 2 người rất đẹp đôi, khi cô ấy cấp cứu, nét mặt lo lắng trên mặt của cậu làm chúng tôi cảm thấy cảm phục rất nhiều. Cảm phục về tình yêu của 2 người. Thời gian không dài, hãy làm những điều mình muốn làm. Đừng để sau này phải hối hận.
Anh không nói gì, chỉ im lặng, nhưng anh nghe rất rõ, những lời nói kia. Cô nói đúng, cuộc sống của cô là do anh làm loạn cả lên, là do anh ép buộc cô, để rồi khi xảy ra sự việc, chỉ biết đứng nhìn. Anh nợ cô một lời xin lỗi, không, anh nợ cô cả một khoảng thời gian hạnh phúc.
Lúc đấy, ngón tay áp út đã hằn lên dấu đeo nhẫn có một chút động đậy, nhưng chỉ là một sự di chuyển nhẹ, không một ai để ý. Nhưng có lẽ ông trời đã giúp cô hiểu những dòng tâm sự kia của anh.
Ba mẹ anh và ba mẹ của cô khuyên nhủ anh hãy giữ gìn sức khỏe của mình. Một thông tin mới là chiếc xe bán tải đó là của một công ty hải sản, có lẽ là tài xế trong đêm ỷ đường vắng nên bất cẩn chạy tốc độ rất nhanh rồi bị lạc tay lái trong cơn buồn ngủ kéo tới, một đêm kinh hoàng của tất cả mọi người.
***
- Thiên Ân, Thiên Ân dậy đi đừng ngủ nữa.
- Tịnh Vy.
- Ừ là em. Anh đừng ngủ nữa, dậy đi chúng ta đi chơi nhé.
- Tịnh Vy.
- Đừng gọi tên em nữa mà, là em đây.
Nhưng khi anh đưa tay lên vuốt má cô thì lại biến mất. Anh bật dậy, lại là một cơn mơ, mặt trời đã xuống, hoàng hôn đã lên, mặt trời vàng úa cả một góc trời xanh biếc.
Anh đợi mẹ cô tới rồi đi về nhà, tắm rửa thật sạch, cao râu vuốt tóc thật bảnh bao. Đến một tiệm bánh mua một cái bánh sinh nhật thật to, trên đó ghi hàng chữ Tịnh Vy của anh sinh nhật vui vẻ.
Trong ban đêm, cạnh chiếc giường, anh thắp nến, dịu dàng hát bài chúc mừng sinh nhật, một giọt lệ nhẹ rơi trên khuôn mặt của anh, rất nhanh.
Đêm hôm đó, anh ngồi bên cô, nắm thật chặt tay cô, dịu dàng thì thầm rất nhiều.
- Tịnh Vy nè, sao cô chưa tỉnh? Đã rất nhiều ngày rồi, hoa păng xê cô trồng sau vườn gần tàn rồi. Sao cô cứ lười biếng nằm mãi ở đây thế hả? Tôi xin lỗi, à không, một lời xin lỗi không thể đủ với cô, nhưng dù sao tôi vẫn nói xin lỗi, cô nói gì cũng được, mắng sao cũng được, tôi nghe hết. Tôi chỉ mong cô tỉnh dậy thôi, đừng ngủ nữa. Sẽ mập đấy, cô mà mập rồi không ai thương đâu.
Anh thì thầm với cô rồi ngủ cạnh cô, bàn tay anh vẫn nắm chặt không buông, ngón trỏ của cô nhẹ nhàng cử động, mặc dù chỉ vài giây nhưng nó đã cử động.
Thiên Ân nằm im lặng ngay giường mà ngủ đi, có lẽ khi mất đi, người ta mới cảm thấy hối tiếc, hối tiếc về những sự việc đã qua, rồi dùng hai từ xin lỗi để giải quyết.
Trong lòng Thiên Ân mặc dù đã thích người khác, nhưng Tịnh Vy cũng đã từng có tư tưởng sẽ là người thay thế cô gái kia trong lòng anh. Tịnh Vy cô đã yêu anh, không biết từ khi nào, chỉ biết là mình đã yêu anh, yêu rất sâu đậm.
Nhưng lúc cô ân cần nhìn anh, hay dịu dàng chăm sóc anh, anh đều bỏ mặc cho qua, không biết gì cả. Anh không biết rằng, chính từ những lúc đó cô đã dần dần yêu anh rồi. Tịnh Vy đã có một lần nói em yêu anh, nhưng lúc đó là khoảnh khắc anh quay lưng bước đi, ba từ đó nói rất nhỏ, chỉ nằm trong cổ họng thôi.
Tịnh Vy cũng từng suy nghĩ rằng khi mình biến mất đi, anh liệu có tìm cô không? Và đến bây giờ, cô đã biến mất, cô không biến mất đi hình dáng, mà cô biến mất đi linh hồn chỉ còn thân thể nằm im nơi đây, rồi lúc này Thiên Ân nhận ra, hóa ra cô từ khi nào đã trở nên quá trọng với mình đến như vậy.
____
Mình nói là mình sẽ cố gắng up truyện nhanh, nếu các bạn cảm thấy bực thì có thể đợi full rồi đọc. Mình đã bảo là mình học cấp 3, thời gian rất ít. Mình xin cảm ơn vì các bạn theo dõi truyện của mình, mình sẽ ra khi nhanh nhất chứ đừng comment hù dọa các kiểu gây áp lực ình:)
Sau khi cô tai nạn, bộ phim cô đang đóng đã ngưng bấm máy để sửa lại diễn viên, Linh Đan được vào vai nhân vật chính thay thế cho Tịnh Vy. Rất nhiều lời cầu mong cùng những món quà gửi tới cô rất nhiều.
Một buổi sáng hôm đó, có lẽ là một ngày vô cùng đặc biệt, đó là ngày chào mừng cô công chúa bé nhỏ Hứa Tịnh Vy ra đời vào 25 năm trước. Một ngày mới không có gì đặc biệt, chỉ là nắng sáng vô cùng ấm áp và hiếm hoi giữa trời thu se se lạnh, và những ngày âm u mưa bão suốt những ngày qua.
Mặc dù một số thiết bị đã tháo ra bớt, nhưng nhìn cô cứ nhắm lịm đôi mắt, trái tim anh đau xót đến vô cùng.
Anh đi xin bác sĩ có thể đưa cô ra ngoài một chút được hay không? Lâu lắm mới có một ngày đặc biệt như thế này, với lại hôm nay là sinh nhật của cô, anh không muốn nó cũng bình thường như những ngày qua.
Để dời cô đi ra hành lang đứng ngay ban công lộng gió cũng là một chuyện rất cực, nhưng mọi người vẫn muốn giúp anh hoàn thành tâm ý. Tống Thiên Ân dịu dàng đứng bên cạnh cô, đôi mắt sáng nhìn cô và nhìn bầu trời, giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi.
Anh còn nhớ rất rõ, cô nói cô không thích nắng, vì nắng sẽ làm gia của cô sạm đi, cô cũng không thích mưa vì mưa sẽ làm nhem nhuốc lớp trang điểm cùng bộ quần áo xinh đẹp của cô, cô chỉ thích một ngày mà không mưa cũng không nắng, chỉ có lồng lộng thổi bay.
- Cậu có vẻ rất thương cô ấy?
Một người phụ nữ trung niên, là bác sĩ ở đây vừa xem dây truyền nước vừa nhìn cậu. Vì do phải di chuyển đi, nên một số máy móc đã tháo bớt, nhưng không đứng đây được lâu, chỉ một chút. Một chút thôi, hãy để anh cùng cô ấy cảm thấy bình yên một chút sau những ngày qua.
- Khi 2 người đám cưới, tôi thấy rất nhiều trên ti vi, và cũng rất nhiều y tá ở đây bàn tán về điều đấy. Tôi cảm thấy 2 người rất đẹp đôi, khi cô ấy cấp cứu, nét mặt lo lắng trên mặt của cậu làm chúng tôi cảm thấy cảm phục rất nhiều. Cảm phục về tình yêu của 2 người. Thời gian không dài, hãy làm những điều mình muốn làm. Đừng để sau này phải hối hận.
Anh không nói gì, chỉ im lặng, nhưng anh nghe rất rõ, những lời nói kia. Cô nói đúng, cuộc sống của cô là do anh làm loạn cả lên, là do anh ép buộc cô, để rồi khi xảy ra sự việc, chỉ biết đứng nhìn. Anh nợ cô một lời xin lỗi, không, anh nợ cô cả một khoảng thời gian hạnh phúc.
Lúc đấy, ngón tay áp út đã hằn lên dấu đeo nhẫn có một chút động đậy, nhưng chỉ là một sự di chuyển nhẹ, không một ai để ý. Nhưng có lẽ ông trời đã giúp cô hiểu những dòng tâm sự kia của anh.
Ba mẹ anh và ba mẹ của cô khuyên nhủ anh hãy giữ gìn sức khỏe của mình. Một thông tin mới là chiếc xe bán tải đó là của một công ty hải sản, có lẽ là tài xế trong đêm ỷ đường vắng nên bất cẩn chạy tốc độ rất nhanh rồi bị lạc tay lái trong cơn buồn ngủ kéo tới, một đêm kinh hoàng của tất cả mọi người.
***
- Thiên Ân, Thiên Ân dậy đi đừng ngủ nữa.
- Tịnh Vy.
- Ừ là em. Anh đừng ngủ nữa, dậy đi chúng ta đi chơi nhé.
- Tịnh Vy.
- Đừng gọi tên em nữa mà, là em đây.
Nhưng khi anh đưa tay lên vuốt má cô thì lại biến mất. Anh bật dậy, lại là một cơn mơ, mặt trời đã xuống, hoàng hôn đã lên, mặt trời vàng úa cả một góc trời xanh biếc.
Anh đợi mẹ cô tới rồi đi về nhà, tắm rửa thật sạch, cao râu vuốt tóc thật bảnh bao. Đến một tiệm bánh mua một cái bánh sinh nhật thật to, trên đó ghi hàng chữ Tịnh Vy của anh sinh nhật vui vẻ.
Trong ban đêm, cạnh chiếc giường, anh thắp nến, dịu dàng hát bài chúc mừng sinh nhật, một giọt lệ nhẹ rơi trên khuôn mặt của anh, rất nhanh.
Đêm hôm đó, anh ngồi bên cô, nắm thật chặt tay cô, dịu dàng thì thầm rất nhiều.
- Tịnh Vy nè, sao cô chưa tỉnh? Đã rất nhiều ngày rồi, hoa păng xê cô trồng sau vườn gần tàn rồi. Sao cô cứ lười biếng nằm mãi ở đây thế hả? Tôi xin lỗi, à không, một lời xin lỗi không thể đủ với cô, nhưng dù sao tôi vẫn nói xin lỗi, cô nói gì cũng được, mắng sao cũng được, tôi nghe hết. Tôi chỉ mong cô tỉnh dậy thôi, đừng ngủ nữa. Sẽ mập đấy, cô mà mập rồi không ai thương đâu.
Anh thì thầm với cô rồi ngủ cạnh cô, bàn tay anh vẫn nắm chặt không buông, ngón trỏ của cô nhẹ nhàng cử động, mặc dù chỉ vài giây nhưng nó đã cử động.
Thiên Ân nằm im lặng ngay giường mà ngủ đi, có lẽ khi mất đi, người ta mới cảm thấy hối tiếc, hối tiếc về những sự việc đã qua, rồi dùng hai từ xin lỗi để giải quyết.
Trong lòng Thiên Ân mặc dù đã thích người khác, nhưng Tịnh Vy cũng đã từng có tư tưởng sẽ là người thay thế cô gái kia trong lòng anh. Tịnh Vy cô đã yêu anh, không biết từ khi nào, chỉ biết là mình đã yêu anh, yêu rất sâu đậm.
Nhưng lúc cô ân cần nhìn anh, hay dịu dàng chăm sóc anh, anh đều bỏ mặc cho qua, không biết gì cả. Anh không biết rằng, chính từ những lúc đó cô đã dần dần yêu anh rồi. Tịnh Vy đã có một lần nói em yêu anh, nhưng lúc đó là khoảnh khắc anh quay lưng bước đi, ba từ đó nói rất nhỏ, chỉ nằm trong cổ họng thôi.
Tịnh Vy cũng từng suy nghĩ rằng khi mình biến mất đi, anh liệu có tìm cô không? Và đến bây giờ, cô đã biến mất, cô không biến mất đi hình dáng, mà cô biến mất đi linh hồn chỉ còn thân thể nằm im nơi đây, rồi lúc này Thiên Ân nhận ra, hóa ra cô từ khi nào đã trở nên quá trọng với mình đến như vậy.
____
Mình nói là mình sẽ cố gắng up truyện nhanh, nếu các bạn cảm thấy bực thì có thể đợi full rồi đọc. Mình đã bảo là mình học cấp 3, thời gian rất ít. Mình xin cảm ơn vì các bạn theo dõi truyện của mình, mình sẽ ra khi nhanh nhất chứ đừng comment hù dọa các kiểu gây áp lực ình:)