Đường Hiên thử đẩy một đĩa móng heo tới trước mặt hắn. Đại Hùng thích ăn cái này nhất.
Ai ngờ Tô Ngọc dường như không để ý đến, tiếp tục miếng có miếng không, dùng đũa lùa cơm vào miệng.
“Tô Ngọc.” Đường Hiên đập đũa xuống bàn.
“Hả?” Tô Ngọc hoàn hồn: “Làm sao vậy?”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy hả?” Đường Hiên trừng mắt nhìn hắn, đồ ăn đã nguội cả rồi.
“Mấy ngày nay ta nghe nói, các môn phái kết hợp vây diệt Trình thiếu hiệp phải không?” Tô Ngọc dè dặt hỏi.
“Đúng vậy.” Trong lòng Đường Hiên không vui. Đại Hùng dám nghĩ tới người khác khi ăn cơm cùng mình!
“Sao lại làm như vậy?” Tô Ngọc lo lắng buông đũa xuống: “Trình thiếu hiệp không phải là người xấu.”
“Giết nhiều người như vậy còn không phải người xấu?” Đường Hiên cơn tức đầy bụng.
“Nói không chừng là hiểu lầm.” Tô Ngọc nói giúp cho Trình Mộc Phong: “Nói không chừng hắn bị người ta uy hiếp, hoặc là bị người ta lợi dụng…”
” Ngươi quan tâm hắn đến thế cơ à?” Đường Hiên mất hết hứng ăn.
“Ừ.” Tô Ngọc gật đầu, thành thật nói: “Tiểu Hử và hắn đều là người tốt.”
Đường Hiên “Hừ” Một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
“Bọn họ thật sự là người tốt.” Tô Ngọc nhỏ giọng nhấn mạnh.
“Không phải!” Đường Hiên cực kỳ ấu trĩ phản bác
“Phải!” Tô Ngọc càng ấu trĩ hơn, tiếp tục nhấn mạnh.
Đường Hiên hết chỗ nói, xoay người bỏ đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, vẫn nghe được tiếng lẩm bẩm của Tô Ngọc: “Bọn họ là người tốt!”
Đại Hùng thành công chọc Lục thiếu gia Đường gia tức đến choáng váng. Đều là người tốt, vậy ta là người xấu à?!
Từ lúc đó cho đến mấy ngày sau, Đường Hiên đều không đến tiểu viện của Tô Ngọc nữa. Vốn nghĩ Đại Hùng nhất định sẽ đến xin lỗi mình, ai ngờ ba ngày liên tục vẫn không thấy hắn đến đây, phái người lén lút nhìn trộm, Đại Hùng lúc cần ăn thì vẫn ăn, lúc cần ngủ thì vẫn ngủ như thường, tâm tình hình như chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết.
Vì thế Đường Tiểu Lục càng tức giận, cả ngày mặt lầm lì loanh quanh nhà, nhìn cái gì cũng không thấy vừa mắt.
“Ai quét sân đây?” Đường Hiên gầm thét: “Chưa quét sạch sẽ.”
“Ai giặt quần áo đây? Sao lại nhăn nhúm thế này?!”
“Ai nấu cơm đây? Quá mặn!”
“Nước rửa mặt quá nóng.”
“Nước tắm quá lạnh.”
“Chăn quá dầy.”
“Gối đầu quá cao.”
“…”
Vì thế, tất cả nha hoàn, gã sai vặt ở Đường gia đều mang vẻ mặt khóc như đưa đám đi tìm Đường Diệp: “Tam thiếu gia, xin người đi khuyên nhủ Lục thiếu gia…”
Đường Diệp nghi hoặc. Tiểu Hiên không phải người cố tình gây sự như vậy.
“Tiểu Lục!” Giữa trưa, Đường Diệp lớn tiếng kêu, vui mừng hớn hở chạy vào sân: “Xem ca mua gì cho ngươi!”
“Cái gì?” Đường Hiên đang ngồi trên ghế trong viện ngẩn người, nghe thấy giọng của gã thì ngẩng đầu, không để ý hỏi.
“Cái này!” Đường Diệp thần thần bí bí đưa một vật ra: “Thích không?”
Dưới nắng ấm, cây chủy thủ bằng bạc phát sáng rạng rỡ, vỏ đao khảm một chữ “Hiên”, nhìn qua rất đẹp mắt. Nhìn kỹ lại, chuôi đao có một con dấu ghi chữ Liễu nhỏ vô cùng khéo léo, cho biết xuất xứ bất phàm của cái chuôi đao này.
Liễu Ý – đao sư nổi tiếng nhất của tất cả vương triều. Một năm chỉ làm một thành phẩm, không biết bao nhiêu người xếp hàng cầu xin.
Đường Hiên tiện tay tuốt đao ra, suýt bị ánh sáng phản chiếu của lưỡi đao làm hoa mắt.
“Thích không?” Đường Diệp lại hỏi.
“Thích.” Đường Hiên gật đầu: “”Cảm ơn Tam ca.”
“Thích mà vẻ mặt đau khổ vậy?” Đường Diệp bất mãn vỗ bàn: “Cái tên mập chết bầm kia bắt nạt đệ phải không? Đã mấy ngày nay đệ không cười rồi.”
“Hắn không bắt nạt đệ.” Đường Hiên tức giận: “Đệ ghét hắn.”
“Vì sao?” Đường Diệp lập tức hỏi.
“Hắn nói giúp Trình Mộc Phong, còn nói hắn đệ không phải người xấu.” Đường Hiên vỗ bàn, Đại Hùng ngu dốt lại đối nghịch mình vì tên họ Trình kia.
“Vì cái này?” Đường Diệp trợn mắt.
“Lý do này chưa đủ?” Đường Hiên giận.
“Thế thì đơn giản thôi, đuổi hắn ra ngoài.” Đường Diệp đề xuất.
“Không được!” Đường Hiên không hề nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt: “Đệ không cho hắn đi!”
Đường Diệp đau lòng rơi lệ. Tiểu Lục chẳng lẽ uống lộn thuốc gì rồi sao…
“Tam ca.” Đường Hiên lắc lắc tay áo Đường Diệp.
“Hả?”
“Ca có cách nào để Tô Ngọc xin lỗi đệ không?” Ánh mắt Đường Hiên cực kỳ kỳ vọng.
“…” Yết hầu Đường Diệp động vài cái, khó khăn hỏi: “Để hắn xin lỗi?”
“Đúng vậy.” Đường Hiên gật gật đầu, nghĩ thầm, dù sao người xin lỗi cũng nhất định không phải là mình!. Mấy ngày nay, y đều ngủ một mình, không có cái lò sưởi to ấm áp kia, trước khi ngủ cũng không có ai để nói chuyện, không thấy vui chút nào hết..
“Đệ không phải ghét hắn sao?” Đường Diệp thăm dò nói.
Đường Hiên im lặng, nghĩ thầm, chờ hắn nói xin lỗi xong thì không ghét nữa, kỳ thật Đại Hùng rất tốt.
Đường Diệp chớp mắt mấy cái, trong lòng cảm xúc lẫn lộn….Tiểu Hiên Hiên nét mặt bây giờ là đang thẹn thùng sao?
“Tam ca?” Đường Hiên vẫy vẫy tay trước mắt gã, bất mãn nói: “Đệ đang hỏi ca mà, mau nói đi.”
“A.” Đường Diệp hoàn hồn: “Đệ tiếp tục không để ý hắn hai ngày nữa, hắn chắc chắn sẽ tới xin lỗi đệ.”
“Đơn giản như vậy sao?” Đường Hiên nghi hoặc.
“Yên tâm đi!” Đường Diệp vỗ vai y: “Ca lừa gạt đệ bao giờ chưa?”
Đường Hiên nghe thế thì liền yên tâm, hớn hở cầm đao vào phòng.
Đường Diệp cảm thấy không cam lòng…. Dựa vào cái gì mà mình lẫn chủy thủ quý giá không đổi được một nụ cười của Tiểu Lục, còn chỉ một lời xin lỗi của Tô Ngọc lại có thể làm được?
Càng nghĩ càng tức, Đường Diệp bừng bừng đi dạo khắp nhà để hạ hỏa.
“Lão Tam!” Đường Khải bị tiếng kẽo kẹt trên đỉnh đầu làm ồn đến mức đau đầu, tiện tay lấy cái nghiên mực trên bàn ném lên trần: “Đệ quậy gì trên nóc nhà thế?”
Nóc nhà bị thủng một lỗ, cái mặt đáng đánh đòn của Đường Diệp xuất hiện trước lỗ thủng: “Đại ca.”
“Cút xuống đây.” Đường Khải không kiên nhẫn vẫy tay.
Đường Diệp vào phòng, dựa vào ghế thở ngắn than dài.
“Uống nhầm thuốc à?” Đường Khải trừng mắt nhìn y.
“Tại sao Tiểu Hiên lại để ý tới tên Tô Ngọc kia?” Đường Diệp sống chết cũng nghĩ không ra.
“Đệ quản nó làm gì, tiểu hài tử làm loạn thì cứ kệ hắn.” Đường Khải điềm nhiên.
“Nhưng mà cái tên họ Tô kia có gì tốt? Chẳng có gì tốt cả!” Đường Diệp ngồi xuống, giơ ngón tay ra đếm trước mặt Đường Khải: “Võ công không giỏi, đầu óc trì độn, gia thế bình thường, quan trọng hơn là bộ dáng khó coi như thế.”
“Đúng vậy.” Đường Khải lạnh lùng nói: “Nếu nói đến đẹp, đâu ai so sánh được với Liễu Vân Hi của Vân Mộng thành.”
Liễu Ý, tự Vân Hi.
“Đại ca.” Đường Diệp chột dạ: “Đệ thật ra chỉ vì muốn tặng đao cho Tiểu Lục mới phải đi tìm hắn thôi.”
“Trên đời này có rất nhiều đồ cổ quý hiếm, Tiểu Lục cũng chưa từng nói nhất định phải là thanh đao kia.” Đường Khải lại cười: “Biết bao nhiêu Vương Tôn công tử, quan to hiển hách ở Kim Sơn chầu chực ngoài cửa nhà hắn, hắn đến gặp cũng chẳng muốn gặp, nhưng duy nhất lại dễ dãi với đệ.”
Đường Diệp cười khổ, cũng không giải thích gì.
Đường Khải hừ lạnh một tiếng, đứng lên phất tay áo bỏ đi, vô ý làm ngã ống đựng bút màu xanh trên bàn, Đường Diệp đưa tay muốn bắt lấy nhưng không được. Ống đựng bút rơi xuống đất, vỡ vụn.
Nghe được tiếng Ngọc Thạch vỡ vụn, Đường Khải vội vàng xoay người lại thì nhìn thấy Đường Diệp ngồi xổm trên đất nhặt từng mảnh vỡ vụn.
Cái ống đựng bút này được bày trên bàn Đường Khải mười mấy năm, dù tất cả những vật khác đã thay nhiều lần, cũng chưa từng thay cái mới.
Lúc mười tuổi, Đường Diệp theo đội buôn của nhà đi Bắc Cương. Lúc trở về thì hắn tặng Đường Khải ống đựng bút này làm quà.
Nói quý cũng không quý. Nhưng đây là thứ đầu tiên Đường Diệp tặng cho Đường Khải.
“Nhìn Tam thiếu gia ôm cái đó như ôm bảo bối vào trong ngực, ta còn tưởng là tặng cho cô nương nhà ai, thì ra là cho đại thiếu gia.” Người cầm đầu đội buôn lớn tiếng nói.
“Thấy đẹp, liền mua cho đại ca thôi.” Đường Diệp hiếm khi đỏ mặt.
Đường Khải đưa tay vuốt ống đựng bút ấm nhuận trơn bóng, khóe miệng hơi cong lên.
Từ đó về sau, cái ống đựng bút này chưa từng rời khỏi bàn học của Đường Khải
Nhìn thứ mình nâng niu mười năm bỗng dưng không còn, Đường Khải bỗng cảm thấy như tim mình trống rỗng.
Đường Diệp vẫn cúi đầu nhặt, đầu ngón tay bị cứa qua, máu đỏ tươi chảy xuống nền đá xanh trắng, nhìn cũng cảm thấy như tim run lên.
“Đừng nhặt nữa!” Đường Khải ngồi xổm xuống cầm tay Đường Diệp.
“Còn gắn lại đuợc nữa không?” Đường Diệp thấp giọng lẩm bẩm.
Nước mắt từng giọt từng giọt ấm nóng rớt xuống tay Đường Khải, bỏng rát đến xót lòng.
“Tiểu Diệp.” Đường Khải đưa tay định lau nước mắt giúp y, lại bị né tránh.
“Đệ về đây.” Đường Diệp đứng lên muốn chạy, Đường Khải nắm lấy cổ tay y không buông.
“Ngươi là đại ca của ta.” Giọng nói Đường Diệp có chút buồn bả.
Đường Khải ngẩn người, buông lỏng tay ra.
Đường Diệp xoay người, cũng không quay đầu lại.
Đường Khải ngồi trên ghế, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Ba năm trước, Đường Khải 25, Đường Diệp 21.
“Hai ngươi tính khi nào thì nạp thê?” Tại một lần tụ tập bữa cơm gia đình, Đường Ngạo Thiên bất mãn mở miệng thúc giục: “Con trai của lão nhị đã kêu ta là ông nội.”
Hai người, một người dùng bữa, một người uống rượu, nói nói cười cười một chút rồi đánh trống lảng
Bữa cơm kết thúc, Đường Diệp ngồi ngây ra trên nóc nhà. Hồi lâu sau, dũng khí nổi lên, y vào phòng ngủ Đường Khải.
Đẩy cửa vào thì nồng nặc mùi rượu, trong mắt Đường Khải có chút tơ máu, đang ngồi trên ghế ngây ngây nhìn mình.
Từ nhỏ đến lớn, nhiều năm trôi qua, có thứ đã âm thầm mọc rễ trong lòng hai người. Cuối cùng cũng chui lên, nẩy mầm trong buổi tối này.
Tất thảy đều rối loạn, những cái ôm thật chặt, những nụ hôn nóng bỏng, những cái vuốt ve vội vàng, nhưng đến bước cuối thì ngừng lại.
Đường Diệp nhìn Đường Khải trên người mình, môi run nhè nhẹ. Dù như thế nào thì cũng không muốn gọi hắn một tiếng ca.
“Ca say rồi.” Đường Khải nhổm dậy từ trên giường, quay người chạy mất, cũng không dám nhìn Đường Diệp một cái.
Thiên Lang quốc dù tục lệ có phóng khoáng đến mấy đi chăng nữa,, cũng không thể tiếp nhận chuyện huynh đệ loạn luân.
Huống hồ Đường gia là danh môn vọng tộc, nếu việc này bị truyền ra ngoài, tất cả người trong Đường gia đều sẽ mất mặt.
Đường Diệp quần áo xộc xệch ngồi trên giường, không thể kiềm chế bi thương trong mắt.
Ngày hôm sau, Đường Khải một mình đi phân đà ở Đông Nam, một năm sau mới trở về.
Đường Diệp lưu manh cười, còn có huynh đệ tỷ muội Đường gia đón tiếp tẩy trần cho hắn, đều gọi một tiếng đại ca thân thiết tự nhiên.
Chuyện đêm hôm đó, hai người đều để trong lòng mà không nói ra. Đường Khải vẫn chín chắn, bình tĩnh cười như cũ. Đường Diệp vẫn quậy ầm ĩ như cũ.
Nhưng một khi đã yêu, không thể muốn quên liền quên.