Rất không dễ dàng mà đến Vọng Xuyên Thành, ngày cả nhà Đường Hiên cũng không trở về, trực tiếp đến khách điếm.
Vào cổng, vừa hay nhìn thấy Tô Ngọc một mình dùng trà trong đại sảnh.
“Đại Hùng!” Đường Hiên bay tới.
“Tiểu Hiên!” Tô Ngọc vui mừng quá đỗi, vội vàng đưa tay đón y vào trong ngực.
Thực khách chung quanh thấy nhao nhao chỉ trỏ.
Mấy ngày nay tới giờ, tin tức Lục thiếu gia vì một người nam nhân mà cắt đứt quan hệ với Đường gia, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy thật.
Nơi đông người, hai nam nhân ấp ấp ôm ôm, thật sự là không ra thể thống gì nữa.
Có ý tranh công, đã sớm chạy nhanh như làn khói đến Đường Môn báo tin.
Đường Hiên mặc kệ ánh mắt của những người nhàn rỗi này, Đại Hùng hoàn hảo không có việc gì, lâu ngày không gặp, Đường Tiểu Lục dựa vào người Tô Ngọc không chịu buông.
Tô Ngọc cười cười, ôm Đường Hiên về phòng.
“Đại ca không làm khó dễ ngươi?” Đường Hiên vừa vào phòng liền hỏi Tô Ngọc.
“Không có, đại ca rất tốt với ta, sợ Nhạc Uy dùng ám chiêu, còn phái người âm thầm bảo vệ ta.” Tô Ngọc vén tóc cho Đường Hiên: “Sao chật vật như vậy? Tóc và y phục đều lộn xộn.”
“Đại ca viết thư, nói nếu ta không trở về, hắn liền ném ngươi vào trong sông hộ thành, ta đương nhiên phải nhanh trở về.” Đường Hiên mím môi.
“Tắm rửa trước đi, sau đó nghỉ ngơi tốt một chút, được không?” Tô Ngọc cọ khuôn mặt của hắn: “Chờ ngươi tỉnh dậy, ta nói cho ngươi biết chuyện xảy ra mấy ngày nay.”
“Ừm.” Đường Tiểu Lục gật đầu, nhìn Tô Ngọc gọi nước tắm.
Ngâm mình trong nước nóng một hồi, Đường Tiểu Lục thoải mái ngáp.
Mơ mơ màng màng, cảm thấy mình thỏa mãn rồi bước ra, lau khô nước rồi thay áo trong, sau đó bị nhét vào trong chăn.
“Ngủ đi.” Tô Ngọc cúi đầu hôn nhẹ miệng y.
Đường Hiên nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên.
Từ nhỏ đã luyện võ, cho nên mặc dù là ở nhà, cũng phải thường xuyên duy trì cảnh giác cao độ, ngay cả ngủ cũng vậy, sớm đã thành thói quen.
Nhưng ờ cùng Tô Ngọc, mình có thể thả lỏng tất cả thần kinh, an tâm ngáy o o.
Cả mình cũng không thể nói rõ nguyên nhân.
Tô Ngọc ngồi trên giường, im lặng bên y.
Hình như Tiểu Hiên gầy một chút, có điều đẹp mắt hơn trước kia.
Nhìn mà thích, vì thế không kìm lòng nổi mà cúi đầu muốn hôn, nhưng môi còn chưa chạm vào Đường Hiên, đột nhiên nghe thấy trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Đường Hiên bị giật mình tỉnh giấc, vừa ngồi dậy từ trên giường, cửa phòng đã bị người đá văng, nhất thời chỉ thấy một đống gia đinh Đường Môn tiến vào.
“Theo ca trở về!” Sắc mặt Đường Khải âm trầm.
“Không về.” Đường Hiên trợn mắt nhìn hắn.
“Người tới, buộc Lục thiếu gia trở về cho ta.” Đường Khải không kiên nhẫn mà phất tay.
Hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Người nào cũng biết Lục thiếu gia là bảo bối của Đường Môn, ai dám thương tổn đến y?
Thấy không ai ra tay, sắc mặt Đường Khải trầm xuống, nâng chưởng liền đánh.
Thân hình Đường Hiên chớp lóe, lấy ngoại bào khoát lên người, trong giây lát mà trong tay có hơn mấy mũi ám khí, nâng tay lên, chỉ thấy không trung hiện lên mấy đạo lam quang.
“Vì tên mập này, đệ lại dùng độc với ca?” Đường Khải lắc mình né qua, nhìn Đường Hiên cười lạnh.
“Ta không trở về nhà.” Đường Hiên ngoảnh mặt đi.
“Nếu ca muốn đệ về?” Sắc mặt Đường Khải vô cùng khó coi: “Vì cái tên vô dụng bị tộc nhân đuổi này mà đệ liền muốn Đường Môn đoạn tuyệt?”
“Câm miệng!” Đường Hiên giận dữ, múa kiếm liền đâm lên.
Không bao lâu, hai người liền chiến, từ trong phòng đánh ra ngoài phòng, rồi ra trên đường làm mọi người ào ào ngẩng đầu nhìn.
“Tiểu Lục, đệ một vừa hai phải thôi.” Đường Khải đè Đường Hiên trên nóc nhà, nhỏ giọng nói.
Sao tiểu hài tử này đánh không ngừng?
“Lúc trước đã bàn tốt, chúng ta trở mặt là được, ai cho ca nói Tô Ngọc là tên vô dụng?!” Đường Hiên phất tay chém: “Đệ không cho ca nói lung tung!”
Đường Khải dở khóc dở cười, cùng y đánh mấy chục chiêu, sau đó nhận một chưởng của y..
“Này!” Đường Hiên giật mình, sao không né?!
“Mất mặt xấu hổ.” Đường Khải lau máu tươi bên mép: “Đường gia ta không có loại ăn chơi bôi nhọ gia phong như ngươi!”
“Ai thèm làm người Đường gia.” Đường Hiên về phòng, hung hăng khép cửa phòng lại.
“Nhìn cái gì?! Theo ta trở về!” Vẻ mặt Đường Khải thẹn quá thành giận, dẫn người rời khỏi khách điếm.
Trong phòng, Đường Hiên đang sờ bụng của Đại Hùng: “Cái kia... Đại ca của ta nói lung tung, ngươi đừng để ý.”
“Không sao.” Tô Ngọc cười cười: “Ta không vô dụng, ta tự mình biết.”
“Ừm.” Đường Hiên gật đầu thật mạnh: “Ta cũng biết rõ, ngươi lợi hại nhất! Sau khi chuyện này chấm dứt, ta và ngươi đi Vân Nam thành, chúng ta tiếp tục mở tiêu cục, sau đó một ngày nào đó, chúng ta liền mua tất cả hiệu buôn trong tay đại ca! Tức chết hắn!”
“Ha ha, được.” Tô Ngọc gật đầu, ôm Đường Hiên vào trong ngực.
Lúc Tiểu Hiên giở tính trẻ con là đáng yêu nhất.
Đường Khải trở về nhà, đến chỗ Nhạc Uy để nói chuyện trong khách điếm.
“Thôi, hôm nào ta tự mình đến tìm y.” Bây giờ Nhạc Uy không có chút hứng thú với chuyện này, lại không thể không giả vờ giả vịt.
“Vâng.” Đường Khải hơi hơi cúi đầu, xoay người ra ngoài rồi đến phòng Đường Diệp.
“Đại ca.” Đường Diệp mới uống xong thuốc, chỉ thấy Đường Khải đẩy cửa tiến vào.
“Hôm nay cảm thấy như thế nào?” Đường Khải ngồi trên giường.
“Ừm, khá tốt.” Đường Diệp để chén thuốc trong tay xuống, ánh mắt trong lúc vô ý thoáng nhìn vết máu trên áo màu trắng của Đường Khải, trong lòng cả kinh: “Ca bị thương?”
“Không sao.” Đường Khải lắc đầu.
“Không sao thì sao lại chảy máu, bị thương ở đâu?” Đường Diệp sốt ruột.
“Vừa rồi náo loạn với Tiểu Hiên trong khách điếm một trận, y đánh đó, khống sao đâu.” Đường Khải ôm y vào trong ngực: “Nói trước, đệ phải dưỡng thân thể cho tốt, cái khác không cần quan tâm, hửm?”
“... Tiểu Hiên trở lại, sao y không trở về nhà?” Đường Diệp nhìn Đường Khải: “Có phải y... ”
“Không liên quan gì đến đệ.” Đường Khải cắt ngang lời y: “Không được nghĩ lung tung.”
Đường Diệp cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng tựa vào trong lòng Đường Khải.
Dưới đáy lòng Đường Khải thở dài, đưa tay ôm chặt y.
Hiện tại Tiểu Diệp như vậy, mình rốt cuộc phải làm sao với y?
Nửa đêm, khách điếm trong thành, Đường Tiểu Lục cuộn trong lòng Tô Ngọc, hai gò má vẫn hơi hơi phiếm hồng.
“Vừa rồi có đau không?” Tô Ngọc vỗ nhẹ lưng trần của y, nhỏ giọng hỏi.
“... Tàm tạm.” Giọng Đường Hiên thấp như tiếng muỗi kêu.
“Vậy thoải mái không?” Đại Hùng tiếp tục hỏi.
Lỗ tai Đường Hiên nóng lên, rụt đầu vào trong chăn.
“Tiểu Hiên, thoải mái không?” Đại Hùng không hiểu sắc mặt, tiếp tục hỏi.
“...”
“Tiểu Hiên.”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Đường Tiểu Hiên thở hổn hển cắt ngang lời hắn.
Đại Hùng ngu ngốc muốn chết, cái này có cái gì hay mà hỏi?
Tô Ngọc bị hoảng sợ, không dám mở miệng nữa.
Đường Tiểu Hiên rống xong, cảm thấy mình có chút hung dữ, vì thế chủ động hôn Tô Ngọc một chút.
Đại Hùng vui vẻ, ôm Đường Hiên cọ cọ, thử nhìn y.
Còn muốn… cái kia một lần nữa.
Đường Hiên không nói chuyện, chỉ vùi mặt vào lòng hắn.
Vậy... Ngầm đồng ý?
Tô Ngọc vui sướng, ôm y hôn thật sâu.
Nhưng hôn chưa được bao lâu, Đường Hiên đột nhiên đẩy Tô Ngọc ra, nhảy xuống giường mặc ngoại bào.
“Làm sao vậy?” Tô Ngọc bị hoảng sợ.
Đường Hiên cầm bội kiếm đứng cạnh cửa sổ, ý bảo Tô Ngọc không nên cử động.
Một lát sau, chỉ thấy cửa sổ bị người đẩy ra.
“Đại ca?” Đường Hiên nhẹ nhàng thở phào.
Đường Khải nhảy vào phòng, vốn thấy quần áo Đường Hiên không chỉnh tề, lại thấy Tô Ngọc đang ngồi trên giường.
“Đại ca.” Tô Ngọc có chút xấu hổ.
“Sao ca lại đến đây?” Đường Hiên cũng rất không vui.
Dọa người vào đúng lúc này, nhỡ sợ quá mắc bệnh gì thì làm sao?
“Đổi bộ y phục, theo ca trở về nhà.” Đường Khải chỉnh cổ áo bị mở toang của Đường Hiên.
“Hiện tại? Trong nhà đã xảy ra chuyện?” Đường Hiên giật mình.
“Trong nhà không có việc gì.” Đường Khải lắc đầu: “Ca dẫn đệ đi gặp Tiểu Diệp, tình hình gần đây của y thật không tốt, đệ đi gặp y, nói không chừng có thể cho y yên tâm một chút.”
“Tam ca làm sao vậy?” Đường Hiên cả kinh.
“Vì để cho nội lực y gia tăng, phụ thân không bằng cầm thú kia của y cho y uống trầm mộng.” Vẻ mặt Đường Khải mỏi mệt: “Chuyện trong lòng y quá nhiều, vẫn sợ đệ trách y.”
“Đệ đi.” Đường Hiên nóng nảy.
Từ nhỏ đến lớn, Tam ca rất tốt với mình, sao mình có thể trách y?
Thay đổi y phục dạ hành, Đường Hiên đi theo Đường Khải, nhờ bóng đêm mà lẻn vào Đường Môn.
Rõ ràng là nhà của lão tử! Đường Tiểu Hiên oán hận trong lòng.
“Tiểu Lục, đợi lát nữa đừng nói với Tiểu Diệp bất luận đề tài gì có liên quan đến Nhạc Uy.” Đường Khải dặn: “Nói chuyện với y thôi.”
“Ừm.” Đường Hiên gật đầu, từ cửa sau lẻn vào phòng Đường Diệp.
“Tam ca.” Đường Hiên ngồi trên giường, nhẹ giọng gọi y.
“Ừm?” Đường Diệp mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi thấy rõ người trước mắt thì vui vẻ: “Tiểu Hiên!”
“Tam ca.” Đường Hiên chui vào trong lòng y như ngày thường, đáy lòng đã có chút đau.
Mới bao lâu không gặp, sao Tam ca có thể bệnh thành như vậy?
“Tiểu Lục.” Giọng nói Đường Diệp có chút khàn khàn: “Ca... Thực xin lỗi.”
“Không trách ca.” Đường Hiên lắc đầu: “Đệ và đại ca đều coi ca là huynh đệ ruột, ca dưỡng bệnh cho tốt.”
“Đúng vậy, từ nhỏ Tiểu Lục đã thích đệ.” Đường Khải cười, giúp Đường Diệp vén tóc: “Y sẽ không trách đệ.”
Hốc mắt Đường Diệp đỏ lên, ôm Đường Hiên không buông tay.
“Tiểu Lục ngoan, gặp Tiểu Diệp rồi thì nhanh về đi.” Đường Khải kéo Đường Hiên ra: “Đi đường cẩn thận.”
“Đệ muốn ở với Tam ca một chút.” Đường Hiên luyến tiếc Đường Diệp.
“Trở về ở với tên mập kia đi, Tiểu Diệp có ca rồi.” Đường Khải ngồi trên giường, ôm Đường Diệp vào lòng.
“Vì cái gì?!” Đường Hiên rất không vui: “Tam ca không phải của ca.”
“Sao đệ biết y không phải của ca?” Đường Khải cười, cúi đầu hôn môi Đường Diệp một chút.
“Này!” Đường Diệp giật mình, vội vàng đẩy hắn ra, xấu hổ đến mức cổ cũng hồng.
Đường Tiểu Hiên há to miệng.
Đại ca... và Tam ca?!
Oa, đây là tình huống gì vậy?!!!