Mười một năm trước, một thôn xóm nhỏ ở sa mạc phía Tây bị thổ phỉ cướp sạch, sau khi đệ tử Vân Sát Bảo nghe tin thì vội đến tiêu diệt, nhưng vẫn chậm một bước.
Tất cả người trong thôn xóm đã bị giết sạch, chỉ còn một tiểu hài tử bốn năm tuổi, bởi vì bị giấu trong đống cỏ khô cho nên tránh được tai kiếp.
Có lẽ là bị hoảng sợ, tiểu hài tử phát sốt, còn có chút mơ mơ màng màng, Gia Cát lo lắng, tận tâm cố gắng ba ngày mới cứu được mạng của y.
Sau khi mang về Vân Sát Bảo, tiểu hài tử được Diệp thẩm quét rác nhận nuôi, nhưng cũng từ đó càng ngày càng nhu thuận, không nói năng gì hết, cả ngày chỉ ngơ ngác.
Có một ngày Thần Tử Việt trong lúc vô ý đi bộ vào trong viện thì thấy một tiểu hài tử mặc áo bông cũ, đang ôm cái chổi còn cao hơn y, nghiêm túc chăm chỉ quét rác, cái mũi và tay nhỏ đều bị đông lạnh đến đỏ bừng.
“Ngươi tên là gì?” Thần Tử Việt ngồi xổm cười tít mắt hỏi y.
“Diệp Nhiên.” Tiểu tử kia ngoan ngoãn trả lời.
“Có muốn ăn không?” Thần Tử Việt lấy ra một bao tùng tử đường cho y.
“Ăn.” Diệp Nhiên gật đầu.
Tiểu hài tử Ngốc thật đáng yêu, Thần Tử Việt đưa tay nhéo má của y.
Trên đường trở về thì gặp được Diệp thẩm, tò mò liền hỏi một chút mới biết được thân thế tiểu hài tử này thê thảm.
Vì thế trong cuộc sống sau này, Thần Tử Việt thường xuyên dành thời gian đến gặp y, càng nhìn càng thấy tiểu hài tử ngốc này đáng yêu, sau này dứt khoát bắt đầu tự mình dạy y võ công.
Tuy Diệp Nhiên không thông minh, nhưng đồng ý chịu khổ lại cố gắng, lại thêm Thần Tử Việt dốc lòng truyền thụ nữa, bởi vậy võ công càng luyện càng tốt.
Lúc y mười lăm tuổi, Thần Tử Việt tính đưa y đến chỗ Đoàn Tinh làm thủ hạ, kết quả tiểu hài tử chết sống cũng không chịu, cứ muốn đi theo Trình Mộc Phong.
“Nhiên Nhiên, Mộc Phong đã có vợ rồi.” Thần Tử Việt vỗ trán.
“Ta không cần buôn bán, ta muốn giết người xấu.” Diệp Nhiên ôm cánh tay Trình Mộc Phong không buông tay.
“...” Thần Tử Việt im lặng.
Vì thế sau sinh nhật mười lăm tuổi của Diệp Tiểu Nhiên, liền vác bao quần áo đi Nam Hải với Trình Mộc Phong, thành sát thủ nhỏ nhất của Mộc Vân Cung.
Trong phòng nghị sự, tất cả phân đường Đường chủ nhìn con cừu nhỏ ngốc ngếch, cũng có chút buồn cười.
Bộ dáng ngơ ngác như vậy, ai dám phái y hắn đi chấp hành nhiệm vụ?
“Các ngươi ai hướng dẫn y?” Trình Mộc Phong hỏi.
Các Đường chủ tất thảy ngước nhìn trời rồi lại nhìn đất, nhưng không ai nhận.
“Võ công của ta rất tốt.” Diệp Tiểu Cừu cực kỳ uất ức, vì sao không ai nguyện ý muốn mình?
“Ta hướng dẫn y.” Trong đám người đột nhiên truyền đến một câu.
Trình Mộc Phong gật đầu đáp ứng, Diệp Nhiên cảm kích ngẩng đầu nhìn, liền thấy người vừa nói là một Hắc y nhân tuổi còn trẻ, ngũ quan, bộ dáng cực kỳ hung hãn, nhưng dáng tươi cười cũng rất ấm áp.
Các phân đường Đường chủ khác cũng cực kỳ buồn bực, nghĩ thầm, Vệ Lam điên rồi phải không?
Nhưng chưa tới nửa năm, mới biết được con cừu nhỏ lại do Thần Tử Việt đích thân dạy dỗ, vì thế mọi người liên tục vỗ ngực, liên tục hối hận không thôi.
Hôm nay Diệp Tiểu Cừu chấp hành hết nhiệm vụ, đang ở trong phòng cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa thì thấy Vệ Lam đẩy cửa vào.
“Vệ Đường chủ.” Diệp Nhiên cười tít mắt chào hỏi hắn.
“Sao rồi?” Vệ Lam hỏi y.
“17 người.” Diệp Nhiên cánh tay nhẵn bóng khoa tay múa chân với Vệ Lam: “Trông khá mà không dùng được, không tới một khắc đã bị ta giải quyết hết.”
“Giết nhiều người như vậy, không sợ?” Vệ Lam nhìn mặt có chút như trẻ con của y, thật sự không muốn gắn liền y với người giết người như ngóe. Lúc trước mình lưu y lại chỉ vì là không nhẫn tâm thấy y xấu hổ, tuyệt đối không muốn để y giết người thật.
“Không sợ, bọn họ là người xấu.” Vẻ mặt Diệp Nhiên nghiêm túc: “Ta không giết bọn họ, bọn họ sẽ đi giết người tốt, người tốt nên sống tốt, không nên bị người xấu ức hiếp.”
“...” Vệ Lam bật cười, tiến lên xoa xoa đầu y: “Tiểu Cừu, ngươi rốt cuộc có ngốc không?”
“Hả?” Diệp Nhiên mím môi: “Ta không ngốc.”
“Vậy có mệt không?” Vệ Lam hỏi y.
“Mệt.” Nhiên Nhiên cởi quần: “Ta muốn tắm rửa rồi đi ngủ.”
Thân thể Tiểu Ngốc trắng nõn, Vệ Đường chủ nhìn mà huyết khí có chút dâng lên, bưng mũi bình tĩnh ra ngoài.
Sau đó mười mấy buổi tối sau, Vệ Lam vừa nhắm mắt, trong đầu liền xuất hiện khuôn mặt nghiêm túc của Tiểu Ngốc... và thân thể nõn nà, vì thế bọn hạ nhân Mộc Vân Cung cũng cực kỳ buồn bực, vì sao Vệ Đường chủ tự mình giặt khăn trải giường vào sớm tinh mơ?
Vệ Lam phơi khăn trải giường ở trong sân, thầm mắng mình thực con mẹ nó hạ lưu.
Đang nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên thấy nhân vật chính trong mộng xuân cầm một chuỗi thịt nướng vào sân.
“Vệ Đường chủ, cái này cho ngươi.” Diệp Tiểu Cừu đưa thịt nướng trong tay cho hắn, sau đó cười tít mắt ra khỏi sân.
Vệ Lam cầm chuỗi thịt, cảm thấy tim đập rộn lên.
Cái ánh mắt sáng kia trong lạn sáng tinh mơ, Vệ Đại đường chủ rốt cục tỉnh lại nhận ra, mình... động tình rồi!
Vì thế trong cuộc sống sau này, Vệ Đường chủ vẻ ngoài đạo mạo, trong lòng lại thường xuyên nghĩ chuyện nam nam vụng trộm.
Tiểu Cừu ngốc như vậy, nếu mình tùy tiện mở miệng, có dọa y sợ không? Vậy thì quanh co một chút đi.
Chuẩn bị cho y đồ ăn vặt ngon nhất, dẫn y du sơn ngoạn thủy, trời lạnh nhắc nhở y mặc thêm áo, trời nóng chuẩn bị tốt khối băng hạ nhiệt độ cho y, Vệ Lam cảm thấy cho dù là cọc gỗ cũng nên có cảm giác chứ?
Diệp Tiểu Cừu quả nhiên cực kỳ cảm động, lúc mọi người đang ăn cơm, Diệp Nhiên đã uống khá nhiều rượu, sau đó nước mắt lưng tròng ôm Vệ Lam khóc.
Mọi người ai cũng biết tâm tư của Vệ Đường chủ đối với Tiểu Cừu, lúc này vừa thấy một màn này, cũng cảm khái người hữu tình sẽ thành gia quyến, ngày mai dứt khoát động phòng?
Trên mặt Vệ Lam không chút gợn sóng, trong lòng lại cực kỳ hứng khởi, vừa định ôm tới gặm cái miệng kia, liền nghe Tiểu Cừu thút tha thút thít nói một câu.
“Vệ Đường chủ, ngươi rõ ràng là mẹ ta!”
Một câu vừa nói, huynh đệ chung quanh thiếu chút nữa là cười phát điên, Vệ Lam thiếu chút nữa thổ huyết, sắc mặt xanh mét khiêng Tiểu Cừu trở về phòng, hung hăng vứt y lên giường rồi xé vạt áo.
Khuôn mặt Diệp Nhiên đỏ hồng, hai mắt mờ mờ nhìn Vệ Lam.
Vệ Lam nhìn ánh mắt vô tội của Tiểu Ngốc dưới thân, thở dài, cuối cùng xoay người ra ngoài.
Buổi tối, Vệ Lam có chút nản lòng thoái chí ngồi trên nóc phòng uống rượu, lại nhìn thấy Trình Mộc Phong đi về phía mình.
“Thiếu Cung Chủ.” Vệ Lam giữ vững tinh thần chào hỏi hắn.
“Đừng nản chí.” Trình Mộc Phong kéo bờ vai của hắn qua: “Tiểu Nhiên không nhạy bén, nếu không lần này ta ra ngoài dẫn y theo? Lâu ngày không gặp ngươi, nói không chừng có thể biết tâm ý của bản thân.”
“Có ích?” Vệ Lam có chút chần chừ.
“Đương nhiên là có ích.” Trình Mộc Phong cực kỳ quả quyết.
Vệ Lam cúi đầu không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Năm ngày sau, Diệp Nhiên xuất hải với Trình Mộc Phong, trước khi đi tìm thế nào cũng tìm không thấy Vệ Lam.
Vệ Đường chủ không tiễn biệt mình...
Diệp Nhiên ngồi xổm ở trên sàn tàu, cực kỳ không vui.
Sau đó, không còn người dặn phòng bếp làm điểm tâm ngon, cũng không có người luyện công với mình, cũng không ai nhắc nhở mình trời lạnh thì mặc thêm áo.
Tiểu Cừu lạnh cóng vô cùng nhớ Vệ Lam, hu hu, trừ Vệ Đường chủ, tất cả mọi người không ai quan tâm mình!
Vì thế Vệ Lam thường xuyên nhận được thư của Diệp Nhiên, chủ đề chỉ có một... Vệ Đường chủ, ta nhớ ngươi.
“Ta nói, ngươi tính âm thầm đi theo y tới khi nào?” Trình Mộc Phong bất đắc dĩ hỏi hắn.
“Không biết, như vậy cũng thú vị.” Vệ Lam nhìn bóng dáng viết thư của Tiểu Cừu trên cửa sổ, khóe miệng hơi hơi cười.
Diệp Nhiên cải trang lẫn vào trong quân đội của Hạ Như Uyên, lại không biết bên cạnh y là Vệ Lam đã dịch dung.
Vệ Lam cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, Tiểu Cừu này có cái gì tốt? Vì sao mình lại thích như vậy?
Trong ngày đại hỉ của Trình Mộc Phong, Diệp Nhiên đứng ở trong đám người cười ngây ngô.
“Cười gì vậy?” Vệ Lam nhéo mũi y.
“Phương thiếu gia thật là đẹp.” Diệp Nhiên rướn cổ lên xem náo nhiệt.
“Ngươi cũng vậy.” Vệ Lam dẫn y ra khỏi hỉ đường: “Ngươi muốn thành thân không?”
“Không muốn.” Diệp Nhiên lắc đầu: “... Vệ Đường chủ, còn ngươi?”
“Ta muốn.” Vệ Lam nhìn y.
“...” Diệp Nhiên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vệ Lam, tự dưng cảm thấy cái mũi có chút cay cay.
Vệ Đường chủ muốn thành thân... Cũng đúng, hắn đẹp trai như thế.
Nhưng nếu hắn thành thân, không thể ở bên cạnh mình, nói không chừng ngay cả thời gian nói chuyện với mình cũng không có.
Càng nghĩ càng thương tâm.
“Khóc cái gì?” Thấy hốc mắt y đỏ lên, trong lòng Vệ Lam vui vẻ, vẻ mặt lại nhàn nhạt như cũ.
“Ta không khóc.” Diệp Nhiên hu hu hu: “Vệ Đường chủ, ta chúc ngươi trăm năm hảo hợp.”
Vệ Lam thiếu chút nữa ngất đi, Tiểu Ngốc này.
Tiệc mừng Trình Mộc Phong diễn ra liên tục đến đêm khuya còn chưa xong, Diệp Nhiên đi theo một đống huynh đệ, ôm cái tô uống rượu.
Sau khi uống rượu xong thì Tiểu Cừu khóc đến nước mắt, nước mũi rơi một đống, kéo người bên cạnh mà bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Vệ Đường chủ muốn thành thân, hu hu hu...”
“Ngươi uống say rồi, hôm nay Thiếu Cung Chủ thành thân.”
“Vệ Đường chủ muốn thành thân, hu hu hu...”
“...”
Vệ Lam cười đau ruột, tiến tới ôm lấy Diệp Nhiên nghênh ngang mà đi, vứt tiếng ồn ào của huynh đệ sau lưng.
Sau khi trở về phòng, Vệ Lam dùng khăn mặt ấm lau sạch khuôn mặt y, cúi đầu hôn y một chút.
“Vệ Đường chủ...” Diệp Nhiên uống đến choáng váng, vẫn nhịn không được mà nức nở: “Ngươi đừng thành thân.”
“Vì sao?” Vệ Lam ngồi ở bên giường nhìn y.
“Ta không muốn ngươi thành thân với người khác.” Tiểu Cừu đứng lên chui vào trong lòng Vệ Lam, sống chết ôm hắn.
“Không muốn ta cưới người khác?” Vệ Lam nâng cằm của y lên.
“Ừ.” Diệp Nhiên mắt say lờ đờ, mông lung gật đầu.
“Vậy ngươi muốn ta cưới ai? Cưới ngươi có được không?” Giọng nói Vệ Lam trầm thấp hấp dẫn.
Cưới ta? Tiểu Cừu cực kỳ kích động, kịch liệt gật đầu.
“Vậy không cho ngươi hối hận.” Trong đôi mắt màu hổ phách của Vệ Lam dấy lên dục hỏa khó tắt.
“Ta không hối hận!” Diệp Nhiên ra sức ôm lấy cổ Vệ Lam: “Ta thích Vệ Đường chủ, ta muốn thành thân với ngươi.”
Còn chưa nói xong, miệng Tiểu Cừu đã bị hung hăng chặn lại.
“Ngoan.” Sau khi triền miên hôn xong, Vệ Lam cởi bỏ áo của y: “Cho ta được không?”
“Được.” Tiểu Cừu ngốc như vậy, tùy ý để sói xám lớn gạt mình, nuốt không chừa một mảnh nào.
“Đau.” Diệp Nhiên nhăn mày nhăn mũi, chân nhỏ giẫm đạp lung tung vô ích.
“Chịu một chút, lát nữaa sẽ không đau.” Vệ Lam dịu dàng lừa gạt Tiểu Cừu, cúi người hôn cái miệng của y.
Sáng ngày hôm sau, Vệ Lam trợn mắt nhìn Diệp Nhiên đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh mình, lộ ra cái lưng tràn đầy dấu hôn.
Sau khi sói xám lớn ăn no thì ôm Tiểu Cừu cọ cọ, mới lưu luyến rời khỏi giường, rửa mặt xong rồi ra ngoài với tinh thần sảng khoái.
Các huynh đệ trong đại viện đang tụm năm tụm ba huyên thuyên, thấy Vệ Lam đến đây, một đám ồn ào nói chúc mừng tân lang.
Tâm tình Vệ Đường chủ tốt đến không thể tốt hơn, ngồi trên ghế ôm quyền nói cùng vui, cùng vui, vô cùng vô liêm sỉ.
Một đống người đang nói giỡn, đột nhiên thấy hai tay Diệp Nhiên ôm mông, khập khiễng chạy vào sân.
Lông mi Vệ Lam nhảy dựng, còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Nhiên bổ nhào về phía mình.
“Làm sao vậy?” Vệ Lam ôm được y, nghĩ thầm, chẳng lẽ tiểu gia này đổi ý, chạy tới liều mạng với mình?
“Vệ Đường chủ.” Diệp Nhiên cực kỳ uất ức: “Trong rượu tối hôm qua có độc, hu hu hu...”
“Có độc?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không sao hết mà.
“Nhất định có độc.” Diệp Nhiên lau nước mũi, vén áo cho Vệ Lam nhìn: “Ngươi xem, trên người có chấm đỏ! Còn có, mông đau quá, hu hu hu...”
Trong viện yên tĩnh một lát, sau đó cười vang, thiếu chút nữa cả Vân Sát Bảo nghiêng ngửa.
Vệ Lam dở khóc dở cười, đưa Tiểu Ngốc trở về phòng ngủ.
“Vệ Đường chủ, ngươi làm gì vậy?” Diệp Nhiên bị Vệ Lam đè ở trên giường, có chút khẩn trương.
Vệ Lam cúi người, dịu dàng hôn cái miệng của y.
“Tiểu Cừu, ta thích ngươi.”
“... Ừm.”