Hai năm sau...
Thời gian trôi qua không bao giờ dừng lại khiến con người ta càng trở nên hối hả chạy đua theo nhịp sống chỉ mong kịp mà sống hết kiếp người này. Họ không biết làm sao và làm như thế nào để có thể chậm lại, một lần quay đầu nhìn lại những gì đã trôi qua dù cho đó là kí ức vui hay buồn. Có bao giờ bạn tự hỏi bản thân vui nhất là khi nào, hạnh phúc nhất là khi nào? Với những người lớn tuổi,cái tuổi gần đất xa trời người ta sẽ nghĩ về khoảng thời gian mình còn trẻ, khi họ như một loài chim còn đang buông rộng đôi cánh trên bầu trời. Còn với những người sắp ra trường, sắp tốt nghiệp hoặc đã đi làm thì có lẽ khoảng thời gian học cấp ba là khoảng thời gian vui vẻ nhất, nhiều kỉ niệm nhất.
Người ta thường dành rất nhiều sự nuối tiếc để nói về quãng đời học sinh, cho dù lúc đó gần như đứa nào cũng chỉ ước được gào lên là không muốn học. Cấp 2 thì còn hơi bé để nghĩ chuyện này chuyện kia, nhưng cấp 3 quả thực là một quãng thời gian tuyệt vời để sau khi chia xa, dù là một vài năm, hay cho đến mãi sau này cũng đều lưu luyến.
Lúc đó, mọi thứ có trong tay chẳng có gì ngoài đám kiến thức từ sách vở bữa thuộc, bữa quên; chẳng có gì ngoài đám bạn lớn xác to đầu, nghĩ ra đủ trò phá phách chọc ghẹo. Rồi những tình cảm ngô nghê, những mối quan hệ sớm nở tối tàn nhưng nhớ mãi không làm sao quên được. Những thứ có trong tay còn là một tâm hồn đầy mộng mơ, một trái tim của tuổi thanh xuân căng tràn sức sống. Không giàu có về vật chất, cũng chẳng hề cao sang, thế mà cấp 3 lại là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, vì những gì chúng ta có đều thuần khiết, trong lành và xuất phát từ trái tim!
Nhóm của Nguyệt Anh bây giờ cũng vậy. Đứa nào đứa nấy bù đầu bù cổ vào lo học để thi tốt nghiệp, thi đại học, thời gian ngoài gặp trên lớp cũng ít dần, chỉ thỉnh thoảng ngày nào đó cả đám được nghỉ ngơi là y như rằng tìm nhau rồi đi ăn tám phét. Cả ba cùng hứa với nhau phải ráng học để mai mốt còn học chung với nhau, cùng đèo nhau về rồi tiện đường ghé đâu đó mua đồ ăn vặt, vừa ăn vừa học...
Cái ngày bộ ba thi xong rồi nhận thông báo kết quả, đứa nào cũng mừng chỉ hận không đem được niềm vui này đi khoe cho cả thế giới biết thôi. Tụi nó thi đậu rồi!!!
Nhưng đời mà chuyện này vui sẽ có chuyện khác buồn. Biết được kết quả cũng là lúc Nguyệt Anh và Quân phải chia tay Ngọc. Gia đình cô nàng đã quyết định chuyển nơi ở mới để thuận tiện với công việc. Dù gì thì gì cũng đã là bạn bè với nhau từ rất lâu rồi, bảo tụi nó từ nay không còn gặp nhau tám phét, ghẹo nhau cái này ghẹo nhau cái kia, quả là có chút khó khăn đấy. Nhiều khi thấy chia tay bạn bè còn đau buồn nhiều hơn cái cảm giác chia tay người mình yêu nữa cơ. Nhưng có một điều chắc chắn, khi gặp lại, họ sẽ không đánh mất sự thân thuộc của tình bạn.
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.
Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thuở vẫn còn vương
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.
Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ say nhạc say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.
Còn chút gì để mà nhớ mà thương
Đừng gợi lại những nỗi lòng đau khổ
Đường gợi lại những buồn đau tủi hổ.
Hai năm sau...
Thời gian trôi qua không bao giờ dừng lại khiến con người ta càng trở nên hối hả chạy đua theo nhịp sống chỉ mong kịp mà sống hết kiếp người này. Họ không biết làm sao và làm như thế nào để có thể chậm lại, một lần quay đầu nhìn lại những gì đã trôi qua dù cho đó là kí ức vui hay buồn. Có bao giờ bạn tự hỏi bản thân vui nhất là khi nào, hạnh phúc nhất là khi nào? Với những người lớn tuổi,cái tuổi gần đất xa trời người ta sẽ nghĩ về khoảng thời gian mình còn trẻ, khi họ như một loài chim còn đang buông rộng đôi cánh trên bầu trời. Còn với những người sắp ra trường, sắp tốt nghiệp hoặc đã đi làm thì có lẽ khoảng thời gian học cấp ba là khoảng thời gian vui vẻ nhất, nhiều kỉ niệm nhất.
Người ta thường dành rất nhiều sự nuối tiếc để nói về quãng đời học sinh, cho dù lúc đó gần như đứa nào cũng chỉ ước được gào lên là không muốn học. Cấp thì còn hơi bé để nghĩ chuyện này chuyện kia, nhưng cấp quả thực là một quãng thời gian tuyệt vời để sau khi chia xa, dù là một vài năm, hay cho đến mãi sau này cũng đều lưu luyến.
Lúc đó, mọi thứ có trong tay chẳng có gì ngoài đám kiến thức từ sách vở bữa thuộc, bữa quên; chẳng có gì ngoài đám bạn lớn xác to đầu, nghĩ ra đủ trò phá phách chọc ghẹo. Rồi những tình cảm ngô nghê, những mối quan hệ sớm nở tối tàn nhưng nhớ mãi không làm sao quên được. Những thứ có trong tay còn là một tâm hồn đầy mộng mơ, một trái tim của tuổi thanh xuân căng tràn sức sống. Không giàu có về vật chất, cũng chẳng hề cao sang, thế mà cấp lại là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, vì những gì chúng ta có đều thuần khiết, trong lành và xuất phát từ trái tim!
Nhóm của Nguyệt Anh bây giờ cũng vậy. Đứa nào đứa nấy bù đầu bù cổ vào lo học để thi tốt nghiệp, thi đại học, thời gian ngoài gặp trên lớp cũng ít dần, chỉ thỉnh thoảng ngày nào đó cả đám được nghỉ ngơi là y như rằng tìm nhau rồi đi ăn tám phét. Cả ba cùng hứa với nhau phải ráng học để mai mốt còn học chung với nhau, cùng đèo nhau về rồi tiện đường ghé đâu đó mua đồ ăn vặt, vừa ăn vừa học...
Cái ngày bộ ba thi xong rồi nhận thông báo kết quả, đứa nào cũng mừng chỉ hận không đem được niềm vui này đi khoe cho cả thế giới biết thôi. Tụi nó thi đậu rồi!!!
Nhưng đời mà chuyện này vui sẽ có chuyện khác buồn. Biết được kết quả cũng là lúc Nguyệt Anh và Quân phải chia tay Ngọc. Gia đình cô nàng đã quyết định chuyển nơi ở mới để thuận tiện với công việc. Dù gì thì gì cũng đã là bạn bè với nhau từ rất lâu rồi, bảo tụi nó từ nay không còn gặp nhau tám phét, ghẹo nhau cái này ghẹo nhau cái kia, quả là có chút khó khăn đấy. Nhiều khi thấy chia tay bạn bè còn đau buồn nhiều hơn cái cảm giác chia tay người mình yêu nữa cơ. Nhưng có một điều chắc chắn, khi gặp lại, họ sẽ không đánh mất sự thân thuộc của tình bạn.
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.
Còn gặp nhau thì hãy cứ thươngbg-ssp-{height:px}
Tình người muôn thuở vẫn còn vương
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.
Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ say nhạc say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.
Còn chút gì để mà nhớ mà thương
Đừng gợi lại những nỗi lòng đau khổ
Đường gợi lại những buồn đau tủi hổ.