-Minh 6C, tớ không biết cậu là Nguyễn Giản Đơn có quan hệ như thế nào, tớ chỉ cần biết tớ thích cô ấy! Chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng!!!
Minh nhếch mép cười khinh đời. Cô bạn của cậu xem ra cũng có sức hút rất lớn đấy chứ? Minh nghĩ đến đó xoay chân bước đi, trước khi đi còn vỗ vay cậu bạn nọ thì thầm rất thân tình:
-Điểm khác nhau của chúng ta chính là ở chỗ đó! Cậu “thích cô ấy”, còn tôi “chỉ thích một mình cô ấy”!
Minh bước vào lớp, bỏ lại cậu bạn kia vừa không hiểu vừa tức giận. Vốn nghĩ cậu ta chỉ là loại mọt sách nhát gan không ngờ cũng cứng như thế. Định doạ vài câu cho Minh rút lui cuối cùng thành bị cắn ngược, lại còn bị nói một câu khó hiểu. Haizzz nghĩ cách khác vậy, dù sao loại có thể nhảy từ lớp C lên lớp A cũng không phải hạng dễ đối phó gì.
-A!
Một cô bạn ngồi bàn đầu sau khi nhìn thấy luôn mặt “tủ lạnh” cute của Minh thì bị giật mình, hét lên một tiếng khiến ai cũng chú ý đến phía này. Thanh nhận ra người quen, vẫy tay chào khuyến mãi theo nụ cười rất tươi. Minh cười nhẹ đáp lại, tiến đến gần đó. Đơn vẫn không để ý, tai cô đeo headphone, mặt chúi vào quyển tiểu thuyết. Nhận ra ghế của mình có phần lõm xuống cô mới giật mình ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đang bị bàn tay to lớn của Minh sờ vào trán. Minh lẩm bẩm:
-May không lây sốt của tao.
Đơn tháo headphone xuống, tò mò hỏi:
-Cái gì cơ?
-Không có gì!
Thanh và Đơn bắt đầu tám chuyện, mặc kệ cho cậu bạn Minh của chúng ta nghịch điện thoại. Cả 3 đều nói chuyện rất bình thường, tuy nhiên hành động sờ trán của Minh vừa nãy đã lọt vào mắt xanh của “kha khá” bạn trong lớp, thế là chuyện mà ai cũng biết xảy ra, trong lớp bắt đầu xuất hiện những tiếng lầm rầm chỉ chỏ. Thư nhìn về phía này mắt hơi nhăn, lúc nhìn vào đôi mắt trầm thấp của Minh liền hơi đỏ mặt.
-Thành đâu?
-Không biết, trốn học từ tiết hai tới giờ à!
Thanh chỉ ngón trỏ lên trán nhớ lại, nhận ra động tác của Minh hơi cứng đờ cô liền lén cười hì hì. Đúng lúc đó Thành bước vào, mặt hầm hần giận dữ khiến các bạn khác hoảng sợ tản ra xa. Thành lờ đi Minh, tức giận đập bàn một nhát “Rầm”:
-Có biết cái thằng mà đợt Đơn bị trêu xấu mà bọn mày gọi ra quán gần trường không?
Thanh Đơn nhìn nhau, gật đầu. Thành nghe thế tức giận hét lên:
-Mịa, nó đổ cho Thư tức là nó nói điêu còn gì??? May mà đợt đấy tao không đi tra tội nó cùng bọn mày không có tao đã hiểu nhầm đánh chết con Thư rồi! Đi với tao, nó hẹn tao ở sân thượng kìa!
Thành bỏ đi thẳng bỏ lại 3 đứa đang hoài nghi ở phía sau. Lát sau Thanh thức thời chạy theo, Đơn ngồi đăm chiêu rồi cũng đi biến, Minh ở lại, nhăn trán nhíu mày, cuối cùng vẫn ỡm ờ nối bước, lòng dấy lên chút khó chịu. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy mình vô dụng biết bao! Đơn bị chơi xấu, cậu chỉ giải quyết được một phần, toàn cục vẫn là do một thằng con trai khác ra mặt hộ Đơn.
4 đứa dẫn nhau lên sân thượng, gió đông rét căm căm, trên trời là một mảng xám như sắp muốn có bão. Gió táp vào da thịt khiến Đơn lạnh buốt, cô co quắp người lại, kéo cổ áo cho nó cao lên. Bỗng nhiên từ phía sau có thứ gì đó âm ấm áp vào cổ. Minh đang tháo chiếc khăn quàng trên cô mình, vô tư quàng vào cho Đơn.
-Cám ơn.
Cô thở hắt, Minh nghe được tiếng nói run lẩy bẩy thì gật đầu nhẹ. Cậu còn kéo Đơn ra đằng sau lưng, lấy bản thân mình chắn hết gió trời cho cô. Đơn thấy dễ chịu hơn hẳn liền đành theo bản năng trốn ra sau lưng Minh.
Đảo mắt, phía gần lan can xuất hiện một cậu trai. Cậu ta có dáng người bé nhỏ, đang vươn tay vuốt ve những chiếc lá cuối cùng còn sót lại của mấy cây cảnh được trồng trên sân thượng. Khuôn mặt quen thuộc đó không khó để Đơn và Thanh nhận ra cậu bạn run rẩy đợt trước, vừa thấy cả đám bước vào cậu ta đã xông tới, điên cuồng níu kéo lấy vạt áo Đơn:
-Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi mà!! Mấy cậu làm ơn xin thầy cô đừng phạt Thuỷ được không? Cậu ấy trước giờ chưa từng trải qua truyện thế này, cú sốc này cậu ấy chịu không nổi!!! Tớ xin mấy cậu đấy, Thuỷ sợ hãi kiệt quệ lắm rồi, cậu ta cũng đã bị bố mẹ đánh rất nhiều rồi, các cậu làm ơn tha cho cậu ấy được không???
Ơ cái thằng này, có ai làm gì Thuỷ của cậu nữa đâu mà tha mới chả thứ? Nói đi cũng phải nói lại, nhóm của Đơn mới chỉ trình báo vụ việc cho nhà trường thôi, chứ nếu không trình báo, chỉ sợ Thuỷ lại tiếp tục làm cái việc kia, mà chả nhẽ lại để Đơn tiếp tục bị ăn hành chắc?
Trông cậu ta cứ như một tên điên gào thét. Đơn luống cuống, cố gắng gạt tay cậu ta ra khỏi chân váy mình mà không thành, không ổn, nếu cứ kéo nữa váy cô sẽ tuột mất. Đơn khó xử níu níu hai chân, Minh thấy vậy liền đi đến hất phăng tay cậu ta ra, còn Thành thì tiện thể đạp cho tay cậu ta một phát. Dối trá, đã hãm hại còn đổ vạ cho người khác. Thành cứ tiếp tục đánh cậu ta như muốn trút đi tức giận của mình, dường như những đòn đánh đó khiến Thành cảm thấy nguôi ngoai hơn mặc dù nó khá là nhẹ. Cậu bạn kia vẫn khóc lóc la lối om sòm, tất cả đều cảm thấy nhức đầu, Đơn bắt đầu lo lắng, cô sợ việc này sẽ biến thành bạo lực học đường mất, mặc dù nãy giờ Thành đạp toàn vào đất, chỉ dẫm hơi mạnh khiến cậu bạn kia hơi hoảng thôi. Đơn chạy đến chắn giữa cậu bạn và Thành, đứng ra khuyên can:
-Này, thôi đi!
-Mày điên à? Nó chơi mày như thế mà mày vẫn để yên được hả???
Thành mặt đỏ phừng phừng, giọng nói mơ hồ có pha mùi xã hội đen thay vì chất giọng non nớt của học sinh lớp 6. Đơn lắc đầu, nói lại:
-Tao có bị gì sao? Cuối cùng vẫn an toàn vượt qua kì thi còn gì? Còn nữa, cậu ta không phải kẻ đầu sỏ, cậu ta chỉ nói dối thôi. Cậu ta đáng trách nhưng không đáng đánh!
Thanh đứng im lặng nãy giờ liền tiến đến, cô cợt nhả nghịch tóc, bộ dáng rất dửng dưng. Thanh đứng lên trước mặt Thành, mái tóc vàng của cô bập bềnh theo sự chuyển động của cơ thể, cô vỗ vỗ vai cậu an ủi:
-Cậu ta cũng chỉ là quá thích con nhóc kia thôi!
Thành siết chặt nắm đấm, mặt đỏ lên tức giận, cuối cùng trước vẻ mặt cương quyết của Đơn đành phải nhượng bộ. Cậu khoát tay, buông thõng một câu:
-Thôi bỏ đi!
Đơn gật đầu, chạy đến cạnh Minh. Minh cảm thấy bất lực, dang tay ra siết lấy vai Đơn. Đơn thấy thương hại cậu bạn kia, cậu ta có vẻ vô cùng sợ hãi, mặt xám ngoét. Đơn thở dài, ngồi xuống nhắc nhở cậu ta:
-Thích như cậu là hại bạn đấy!
Đơn toan bỏ đi, bất thình lình cửa sân thượng bị mở ra thật mạnh. Thuỷ chạy vào, hét vọng xuống dưới:
-Đây này bác bảo vệ ơi, trên này có đánh hội đồng này!!!
Tiếc bước chân nặng nề ngày một gần, Thuỷ cười đắc thắng, xoay ngược ngón cái xuống như muốn nói: Chúng mày thua rồi!
Trùng hợp thật đấy, hay là sắp xếp từ trước? Việc cậu bạn này gọi Thành lên cũng là sắp xếp, cậu ta kéo Đơn lại không cho Đơn đi là để câu thời gian sao?
Bác bảo vệ cùng một giáo viên kéo lên, khi hai người nhìn thấy Đơn và Minh thì không khỏi sững sờ. Thành nổi tiếng nghịch ngợm đã không nói, cả cô bé Đơn và Minh đứng nhất khối cũng tham gia trò đánh hội đồng này là sao? Cô giáo cảm thấy khó xử, cô và bác bảo vệ cứ đứng chùn chân tại chỗ. Cuối cùng thì bác bảo vệ vẫn là người tỉnh táo nhất, bác mời tất cả lên phòng hiệu trưởng làm việc.
Điều hoà hai chiều trong phòng hiệu trưởng khiến không khí trở nên ấm áp. Trên chiếc bàn gỗ được khắc hoạ tinh xảo đặt 6 chén trà bốc khói nghi ngút, mấy thầy cô nhìn đám học sinh lớp 6, trong đó có một cậu bé mặt mày tái mét vì sợ mà không khỏi thở dài.
Cô chủ nhiệm 6A bị gọi lên ngay tức khắc, cô chủ nhiệm 6C cũng bị gọi lên do Thuỷ là người phát hiện vụ việc đầu tiên. Giờ đã vào tiết nhưng dường như không có thầy cô nào có ý định ra khỏi căn phòng ấm áp, tất cả đều muốn ở lại xem xét vụ việc, mà bọn học sinh được trống tiết vui vẻ quẩy tưng bừng, kéo lũ kéo lĩ đến nép sát ở cửa vào bên ngoài phòng hiệu trưởng.
Nghe xong phong phanh qua vụ việc cô Hằng 6A liền cười xoà, cố gắng làm cho thành tích lớp mình không bị tụt giảm:
-Mấy anh xem lại chứ học sinh lớp em em biết, Thành không nói, chứ Đơn với Thanh không có chuyện đánh người đâu!
-Cô không thể nói thế được cô Hằng à, học sinh đến tuổi này cũng đã bắt đầu hình thành cá tính rồi, cô không bao bọc nó được mãi đâu!
Cô Hồng 6C lên tiếng phản bác. Cô vốn đã ghét con bé Giản Đơn này từ đợt nó làm cho học sinh xuất sắc nhất lớp cô bị mất tư cách xếp loại. Dù biết là Thuỷ sai rành rành, nhưng không có lửa làm sao có khói? Con nhóc này nó phải làm gì mới khiến cho Thuỷ làm ra cái trò như thế. Đấy là chưa kể nội bộ các giáo viên trong trường thường hay ganh đua tị nạnh nhau, so đo thành tích với nhau từng tí, hiển nhiên lúc này giữa cô Hằng và cô Hồng đang có dòng điện le lói.
-Các cô yên lặng cho học sinh trình bày! Cô tóc vàng, cô nói trước!
Thầy hiệu trưởng khẽ gõ gõ xuống mặt bàn, chắp tay chờ đợi một lời giải thích. Ngữ điệu của thầy đã chuyển thành “cô”, chắc chắn thầy đang rất tức giận. Thanh nuốt nước bọt cười xuề xoà:
-A ha cũng không có gì, chỉ là nói chuyện thông thường thôi, a ha ha…
Thanh vừa nói vừa không quên véo nhẹ vào đùi cậu bạn mặt tím tái sợ hãi bên cạnh. Cậu bạn sợ, đang định gật phụ hoạ thì Thuỷ đứng lên phản đối:
-Điêu! Rõ ràng tớ thấy các cậu đánh bạn ý, nhất là bạn Thành kia kìa!!
Thuỷ tiện thể lườm cho cậu bạn kia một nhát khiến cậu ra rụt đầu lại, không ho he gì nữa. Thanh tức tối hừ nhẹ, nhìn Thuỷ như muốn ăn tươi nuốt sống. Thầy hiệu trưởng lệnh cho Thủy ngồi xuống, quay sang hỏi Thành:
-Em Thành, em giải thích sao?
-Không có gì, em thích thì em đánh, thế thôi!
Tất cả mọi người trợn mắt nhìn Thành, cuối cùng vẫn không nhìn ra cậu ta có ý tứ gì đằng sau cái thái độ dửng dưng kia. Thanh hậm hực phải biết, Thành nói thế tức là nhận tội rồi còn gì, là biến cô thành kẻ nói dối còn gì? Kể cả thế thì Thành vừa nãy cũng có đánh thật đâu, tính sao được?
-Cậu kia, cái thái độ gì đấy hả??
Thầy hiệu trưởng đập bàn làm mấy thầy cô trong phòng giật mình thon thót. Bên ngoài cũng đã vọng lại mấy tiếng xì xào kiểu “Ôi ngầu quá!” hay “Cứng vãi!” nọ kia. Thầy xoa xoa trán, hỏi sang Minh:
-Em học sinh nhất khối, em trình bày xem nào!
-Thưa thầy em không có ý kiến, nếu thầy cho phép, em cũng muốn đánh cậu ta!
Câu trả lời càng khiến thầy tức hơn. Lũ học sinh bây giờ thật là láo toét, một lũ bất trị! Thành trước câu trả lời khiến mình vô cùng vừa lòng lập tức quay sang cười một cái với Minh một cái đầy sự đắc ý và đồng cảm. Thuỷ cười thầm trong lòng, một lũ ngu, thế là làm cho cô lợi hơn còn gì?
Đơn cảm thấy không ổn, cô cắn cắn móng tay, nhíu mày, hai tay xoắn xoắn vào nhau như có điều muốn nói. Đôi đồng tử nâu trong veo như hai viên ngọc thạch màu cafe ánh lên như có điều muốn nói khiến mấy thầy cô có cảm giác cưng chiều. Con bé Đơn này trước giờ nổi tiếng ngoan ai chẳng biết, thầy hiệu trưởng thấy thế liền gật đầu cho Đơn nói, bất giác nảy sinh tình thầy trò bao la trong lòng, tâm huyết nghề nghiệp trôi lên dào dạt, ôi, học sinh có uẩn khúc, thầy cô tất nhiên phải giải quyết rồi.
-Em thưa các thầy các cô, có thể bây giờ em nói gì mọi người cũng không tin đâu ạ! Nhưng thật sự thì là cậu bạn này gọi bọn em lên sân thượng trước.
Lảng tránh đi vấn đề đánh nhau, ai khơi mào trước mới đáng nói, Đơn quả là rất thông minh. Thầy hiệu trưởng gật gù quay qua hỏi cậu bạn gì đó, tạm gọi là Tím Mặt đi:
-Em kia, có đúng thế không?
Tím Mặt run rẩy, hết nhìn thầy rồi lại nhìn Thuỷ. Cậu ta được Thuỷ dặn là cái gì cũng một mực chối bay, nhưng tính cậu ta xưa nay vốn rất nhát gan, nói dối không chớp mắt thế cậu ta không làm được. Tím Mặt cúi gầm mặt xuống, mười ngón tay đan vào nhau, lí nhí:
-Dạ… dạ không phải ạ……
-Thế là sao?
-Là Thành hẹn bạn ý lên thầy ạ!
Thuỷ nhanh nhảu trả lời thay cho Tím Mặt, nhận lại là cái nhìn đầy nghi ngờ của thầy hiệu trưởng. Thầy nạt Thuỷ:
-Em kia, trong tường trình em khai là vô tình nhìn thấy đánh nhau nên chạy xuống gọi bảo vệ, em làm thế nào mà biết được người hẹn trước là Thành?
Thuỷ nhận ra mình nói hớ, bối rối nhìn quanh, cô lấp liếm nói lại:
-À… à là… Trước khi đi bạn ý nói với em là Thành hẹn bạn ý, em thấy lo lo nên chạy lên ạ….
-Hoá ra em và cậu kia quen nhau à?
Thuỷ giật thót, ấp úng không thốt nên lời. Thầy hiệu trưởng chăm chú nhìn sự lắp bắp ấy, kinh nghiệm mấy chục năm trong nghề mách bảo thầy trong này có vấn đề bất thường. Cuối cùng để tránh trễ nải việc học của học sinh các lớp thầy đành hắng giọng phân phó:
-Tôi làm giáo viên đến nay ngấp nghé 20 năm rồi, cái gì đúng cái gì sai tôi biết hết! Sau sự việc ngày hôm nay tôi cho các anh chị về suy nghĩ kiểm điểm lại bản thân, xem xét lại chính mình. Sau 3 ngày nữa mời các anh chị lên đây trình bày lại, có vướng mắc gì nói ra hết cho tôi. Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại, các anh chị cứ nhớ như thế! Giờ thì giải tán đi!
Thầy gõ cộc cộc xuống mặt bàn, tay xoa xoa thái dương đầy mệt mỏi. Lúc này các thầy cô mới lục đục giải tán, ra ngoài xua đám học sinh về lớp. Thuỷ vẫn đứng bất động tại chỗ, cắn môi đầy băn khoăn, trán cô dù mùa đông vẫn lấm tấm mồ hôi, chứng minh một trong những việc cô làm là sự gian dối. Đám Minh Đơn lục tục kéo nhau về lớp, không ai bảo ai mà tự động lờ đi việc vừa rồi. Về đến lớp nhóm bạn liền bị cả lớp xô nhau vào hỏi, Thành, Minh và Đơn tất nhiên im lặng thay cho câu trả lời, chỉ có Thanh là cười như nắng xuân, các bạn hỏi một đằng trả lời một nẻo, làm như cái việc cả bọn bị kéo lên hiệu trưởng là chưa từng xảy ra. Lớp không khai thác được gì thì chán lắm, uể oải sắp sách vở chờ tiết mới. Mọi chuyện tạm kết tại đây.
Dãy bàn cuối gần cửa sổ có người âm thầm nhíu mày, cái đầu tính toán xem nên giải quyết thế nào để không làm liên luỵ đến con hàng xóm. Lát sau có người cười khẩy, rất vui vẻ lật sách ra nghiên cứu.
***