Sáng sớm ngủ dậy Đơn có nghe có tiếng nói chuyện rôm rả, tiếng thìa va lạch cạch trong những chén trà sứ. Cô đánh răng rửa mặt rồi bước xuống dưới tầng, nhanh chóng đã nhìn thấy cả hai đại gia đình ngồi lù lù ở đó. Vừa nhìn thấy Minh cô đã bất giác đỏ mặt, nhớ lại chuyện ngày hôm qua… thật là xấu hổ!
-Hey bạn, ga của tớ vừa mới khô, bây giờ đang sạchhhhh lắm!
Minh nhấn mạnh, bộ mặt rất đểu. Cậu nhìn xoáy vào mắt Đơn, nhếch môi cười đầy ý tứ làm trống ngực cô đập từng nhịp thình thình. Cô nghiến răng, thằng đểu! Bố mẹ Dạ nghe con trai mình nói vẫn ngây ngô không hiểu tại sao bỗng dưng nó lại lôi ga trải giường ra để bàn, trong khi đó bố mẹ Nguyễn lại tủm tỉm nhìn nhau cười. Đơn lờ đi khuôn mặt kia, đường hoàng đi xuống tầng:
-Mọi người đang bàn chuyện gì thế?
-À đúng lúc lắm con, mọi người đang bàn chuyện đi biển!
Mẹ Dạ vui vẻ cười, ánh mắt híp lại một đường. Mẹ Nguyễn cũng hớn hở nói thêm:
-Mọi người đang dự định đi siêu thị chuẩn bị đồ, con lên thay bộ quần áo tử tế chút rồi đi cùng đi!
Đơn gật đầu, đảo mắt lườm qua Minh một cái rồi mới từ từ đi lên gác.
***
-Không, không được là không được, nhất quyết là không được!!!!
Minh rít lên, cả người ôm siết lấy người Đơn vào trong lòng. Đơn mặt đỏ bừng, khó chịu đẩy tên điên kia ra, mà càng đẩy nó lại cành siết chặt, miệng thì cứ gào bên tai cô, điếc hết cả tai!
Quay trở lại nhiều phút trước đó.
Minh và Đơn được bố mẹ dắt vào trung tâm thương mại. Cũng chỉ là đi chơi bình thường thôi, khổ nỗi hai cái mẹt của hai đứa nó cute vô đối quá nên người đi qua cứ nhìn nhìn. Đơn lầm lũi đi cách xa Minh một khoảng, không hiểu sao cô lại cảm thấy sợ Minh. Phía sau bố mẹ trò chuyện với nhau rôm rả, truyện từ trên trời xuống dưới biển, còn lập cả chi tiết lịch trình đi chơi đến món ăn mỗi bữa. Trưa đi đâu ăn này, chiều ăn gì này, sáng đi chơi rồi lại ăn cái gì này,… Chưa đi đâu, nhưng nghe kể thế thôi cũng đã thấy mệt lắm rồi.
-Ê Đơn, chỗ kia bán ga kìa!
Đơn nhìn theo hướng Minh chỉ, nghiến răng kèn kẹt. Chọc ngoáy, lại chọc ngoáy. Cô nhéo nó thật mạnh vào eo khiến nó la lên oai oái, sau đó hùng hổ quay mặt đi đầy tức giận.
-Khu bán đồ bơi đây rồi, vào chọn đi các con!
Mẹ Nguyễn vui vẻ đẩy lưng hai đứa vào, cả nhà cùng nhau vào chọn đồ bơi, hai cô nhân viên bên trong đón tiếp niềm nở. Các bố với Minh thì đơn giản, có thì mặc không có thì sắm tạm cái quần đùi cũng được. Có mấy mẹ với Đơn thì khác, chọn qua chọn lại, màu sắc kiểu dáng kích cỡ đủ thứ, còn dúi cho Đơn một đồng đồ bắt vào thay thử. Đơn còn ngại, đẩy ra, ai ngờ cuối cùng bị ép quá nên đành lầm lũi vào thay đồ, mẹ Nguyễn cười đầy bí ẩn, vào “giúp” con gái.
Một loạt những âm thanh phát ra trong rèm thử.
-Mặc cái này vào!
-Không, quá chặt, bó sít vào người con!
-Cái này?
-Toàn dây là dây! Mẹ à, con năm nay mới có 12 tuổi thôi đấy!
-Ô, cái này đẹp này!
-Ren đen? Cái cửa hàng này bị sao vậy? Đồ cho trẻ con mà nhập loại này à?
-Hì hì, thật ra đây là đồ của mẹ…
-MẸ!!!
-Được rồi nghiêm túc nào, màu nước biển nhé, hay xanh lơ?
Mẹ Dạ bên ngoài nghe hai mẹ con nhà kia chí choé bên trong rốt cuộc phải nhảy vào. Bố Dạ ở ngoài thờ ơ nghe điện thoại, chỉ có Minh nghe tiếng chí choé mà cứ nóng ngoài nóng trong, nóng trong rồi lại nóng ngoài.
Rồi khoảnh khắc ấy tới, rèm mở. Từ trong bước ra, là… hai bà mẹ trẻ, Minh đang nghển hết cả cổ lên, bỗng nhiên xị mặt, hầm hầm hừ hừ. Mẹ Dạ cười cậu quý tử, trêu:
-Nhanh lên Đơn ơi, con trai bác ngóng quá rồi này!
-MẸ!!…
Minh gằn lên, phía trong có tiếng của Đơn:
-Con không ra đâu, xấu hổ lắm ạ…
-Ra cho mọi người còn xem chứ?
-Không đâu, thử đồ tắm cũng phải ngắm ạ?
Đơn kì kèo bên trong, mãi không chịu ra. Rốt cuộc mẹ Nguyễn hạ lệnh nếu Đơn không ra mẹ sẽ đốt hết đống tiểu thuyết, cắt tiền tiêu vặt, tịch thu điện thoại không cho Đơn mò lên mạng được nữa. Đơn nghe đến đó tá hoả, muốn triệt hết đường sống không cho cô đọc truyện? Ức chế, vẫn phải nhịn, lọ mọ bò ra.
Ló nhẹ cái đầu, khép na khép nép. Khuôn mặt đang yêu cúi gằm xuống, mái tóc dài mượt che hết đi vành tai đang đỏ lên vì xấu hổ. Da trắng ngần, cơ thể nhỏ nhắn chưa phát triển hết, thon thon nhỏ nhỏ, khiến cho người ra có cảm giác muốn cưng nựng trên tay. Đơn dùng hai tay ôm lấy người mình, vẫn không thể che hết làn da trần trắng như ngọc cùng bộ đồ hai mảnh xanh lơ đang ôm khít lấy cơ thể mềm mại. Cô cảm thấy hết sức xấu hổ, thật sự rất muốn chui lại trốn trong rèm thay.
-Ơ con trai, sao thế?
Đơn ngẩng mặt lên đã thấy Minh đứng trước mặt, cậu nhìn cô, ánh mắt rất sắc. Bỗng nhiên Minh ôm chầm lấy Đơn, vòng tay lớn siết chặt cơ thể bé nhỏ đang run lên, Minh hét lớn:
-TẤT CẢ KHÔNG AI ĐƯỢC NHÌN!!
Hả? Thằng điên này?
Các bố mẹ đứng im, mắt ai nấy trợn to, Đơn trong lòng Minh cứng đờ người, muốn dãy ra không được mà đứng yên cũng chẳng xong. Minh nghiến răng kèn kẹt, hở cổ, hở bụng, hở chân, hở tay, hở lưng, hở toàn thân! Hở thế này sao không nude luôn cho nhanh đi, bày đặt che tí ngực với tí mông làm gì? Lại còn thắt nơ cơ mà, ra biển sóng đánh một cái có phải nơ tụt, quần mất không? Thôi thì cởi luôn ra cho nhanh đi! Nóng hết cả mắt!
-Minh, con làm gì em thế? Bỏ ra cho mọi người còn ngắm chứ?
Ngày xưa đợt mà Đơn và Minh vẫn xưng “anh em” với nhau mẹ Dạ vẫn hay gọi như vậy. “Minh ơi ra chơi với em này”, “Đơn ơi anh Minh đến chơi này”. Giờ mặc dù giờ cách xưng hô đã đổi nhưng bố mẹ hai bên vẫn gọi như thế. Mẹ Dạ ra sức khuyên can, phụ huynh hai bên đã nhảy vào tách hai đứa ra nhưng không thành. Căn bản là Minh ôm Đơn chặt quá, vừa ôm vừa che không cho ai nhìn cô bé khiến mọi người cứ buồn cười. Đơn xấu hổ, gạt Minh ra:
-Bỏ ra!
-Không, không được là không được, nhất quyết là không được!!!!
Minh rít lên, cả người ôm siết lấy người Đơn vào trong lòng. Đơn mặt đỏ bừng, khó chịu đẩy tên điên kia ra, mà càng đẩy nó lại cành siết chặt, miệng thì cứ gào bên tai cô, điếc hết cả tai!
-Có bỏ ra không thì bảo?
-Cởi đồ ra!
-Cái…
-Mày quay lại phòng thay đồ, thay đồ ra thì tao bỏ!
Đơn bị ôm Minh riết quá nên hoảng, đành nhượng bộ gật đầu. Minh nhấc bổng Đơn lên mang ra gần rèm, xác định đã an toàn mới ném piu cô bé xuống. Cậu bước vào, kéo rèm ngăn không cho ai bên ngoài nhìn thấy.
Dù lí do chính đáng đến nhường nào thì ôm con gái nhà người ta ném vào chỗ kín rồi kéo rèm lại cũng có hơi… Mẹ Dạ thở dài, con trai à, sao có thể thiếu phong độ đến mức đấy? Bố Dạ bên cạnh cười khúc khích, giờ có thể xác định đây đúng là con trai bố, không phải con trai thằng khác! Hai cô nhân viên nhìn nhau, rồi lại nhìn lên bảng ghi chữ rất to đầy hoang mang: BUỒNG THAY ĐỒ NỮ.
-Mày bị điên à?
Đơn tức tối gào lên, đấm thùm thụp vào ngực Minh. Minh né tránh, cậu chụp lấy tay Đơn ấn sát vào tường, đợi cho cô bình tĩnh mới quay lưng ra. Đơn tưởng Minh đi ra cho cô thay đồ, nào ngờ nó vẫn đứng lừng lững ở đấy. Lưng nó lớn, người nó cao hơn cô một cái đầu, tuy thế cô vẫn có thể nhìn rõ vành tai hơi đo đỏ của nó. Đơn nạt:
-Gì nữa?!?
-Mày…
Minh ngập ngừng, hít một hơi:
-Lần sau đừng có tuỳ tiện mặc đồ hở hang ra ngoài, người ta nhìn người ta cười cho!
Cái đờ…
Thằng này nó còn dạy đời cô nữa cơ!
Không phải là chỉ thử đồ thôi sao, cô thấy chả ai cười cô cả, cười nó là chính ý!
Nhưng mà thằng này hôm nay nó hâm quá, ừ một cái cho nó vui.
-Ờ!
-Tốt!
Minh yên tâm ra khỏi phòng thử đồ. Cậu vừa đặt chân ra ngoài một trận cười giòn tan đã truyền đến. Minh đen mặt, quên xừ mất là cái rèm nó không cách âm. Bố Dạ cười to nhất, tiếp đến là mẹ Nguyễn, bố Nguyễn ngại nên nín cười, mẹ Dạ thì cười tủm tỉm. Bố Dạ vừa cười chảy nước mắt vừa nhại:
-Cái gì ý nhờ? À! “Lần sau đừng có tuỳ tiện mặc đồ hở hang ra ngoài, người ta nhìn người ta cười cho!” Ôi chết mất! Hahahaha! Muốn một mình nhìn thôi thì nói đại luôn đi còn làm màu! Hahahahahaha!
-Anh, không trêu con!
Mẹ Dạ nhắc nhẹ chồng nhưng bản thân thì không giấu nổi hai má lúm đồng tiền trên má. Bố Dạ nín cười đến đỏ bừng cả hai mặt, muốn cười lắm nhưng vợ không cho nên đành phải nuốt vào, miệng bố vẫn phát ra những tiếng cười đầy kìm nén nơi cổ họng. Mẹ Nguyễn ôm lấy tay chồng mà cười, nhưng vì nhìn cậu nhóc con hàng xóm có vẻ sắp bộc phát rồi nên nghiêm chỉnh đứng dậy, lặng lẽ núp ra sau lưng bố Nguyễn để… khúc khích cười tiếp.
Minh tức, tức, tức. Lầm lì ngồi phịch xuống ghế chờ, lôi điện thoại ra nghịch.
Một lúc sau Đơn gọi mọi người vào hẳn buồng xem thử, tuy nhiên chỉ có hai mẹ và bố Nguyễn vào, bố Dạ chỉ ngó cái rồi ngồi ngoài móc mỉa con trai:
-Con trai không vào xem thử à? Lần này không đến mức người ta cười cho đâu con!
Dạ Từ Minh, ức không để đâu cho hết. Rõ là chỉ vì một phút bồng bột, một chút ham muốn, một chút chiếm hữu mà để lại hậu quả nhục nhã như ngày hôm nay. Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười, sáng vừa mới cười con Đơn vụ cái ga, giờ bản thân lại bị làm tâm điểm để người nhà trêu ghẹo. Nhưng nếu cho chọn lại Minh vẫn chọn ôm thân ảnh bé nhỏ ấy vào lòng, bởi vì người ấy bé lắm, mong manh và dễ vỡ, thà cậu bị cười còn hơn là để người ngoài nhìn thấy thân ảnh ấy khi thân chỉ có 2 mảnh vải.
***
-Hứm………
Thanh ngó nghiêng, tìm nhà của Đơn theo địa chỉ mà Đơn đã ghi cho cô. Thanh đi trước, Thành lẽo đẽo theo sau. Cậu ta ngáp dài, tay chắp sau đầu vẻ rất chán nản:
-Rốt cuộc thì chúng ta phải tìm bao lâu nữa?
-Im đi, sắp tới rồi!
Thành ngán ngầm nhìn Thanh ngó ngó nghiêng nghiêng, điên tiết giật lấy tờ giấy ghi địa chỉ xem xét. Cậu chỉ vào một căn nhà khá lớn:
-Kia!
-Oh ok!
Thanh tiến lại gần ngôi nhà lớn rồi bấm chuông inh ỏi. Phía gần cổng có một chiếc màn hình nhỏ, trong đó phát ra âm thanh:
-“Cho hỏi ai đấy ạ?”
-A chào chị, em là Thanh bạn Đơn ạ!
-“À em ơi Đơn…”
Cô người hầu chưa kịp nói gì thì đã có tiếng nói vang lên:
-Cậu làm gì ở đây?
Từ xa Minh bước nhanh tới, theo sau là Đơn. Các bậc phụ huynh đã đi tăng 2, dự là đến sẩm tối mới về nên Minh và Đơn được cho về trước. Tay Minh xách túi lớn túi nhỏ đồ của Đơn nhìn rất buồn cười, trong khi đó Đơn chỉ việc nhởn nhơ theo sau. Thành thấy Đơn liền vồ đến, bám vào chân Đơn mà gào:
-Đơn yêu quý à, nghỉ hè rồi, mày không có ở gần nên Thanh nó cứ bắt nạt tao mãi thôi! Nó lôi tao đi dưới trời nắng tìm mày 3 tiếng đồng hồ rồi!!
Minh im im, không nói gì nhưng tay lại đưa ra ngăn không cho Thành lại gần cô hàng xóm. Giờ lại đến lượt Thanh, cô vồ lấy Đơn mà hỏi han:
-Eo ơi nhà to thế? To như biệt thự ý, to hơn cả nhà tao với nhà Thành!
-Đâu, đây là nhà Minh, nhà tao kia kìa.
Đơn chỉ vào một căn nhà 5 tầng giản dị ngay cạnh. Căn nhà được sơn màu trắng và nâu gỗ sậm, không lớn cũng không nhỏ, nhưng so với 3 đứa con nhà đại gia kia thì lại là quá bé. Hai đứa kia buột miệng:
-Bé thế?
-Tát cho giờ…
Đơn cười cười, mắng Thành với Thanh một câu rồi đón lấy túi đồ trên tay Minh. Cô mời mọi người vào nhà chơi, tất nhiên, trừ Minh.
-Sao tao lại phải đứng ngoài?
Minh tức tối, bắt nạt cậu chưa đủ sao? Sáng thì bị cả nhà cười, giờ thì lại không được vào chơi cùng chúng nó. Đơn lắc đầu nguầy nguậy:
-Đi về nhà mày mà chơi với mấy cô hầu gái ý!
Cho nó vào nhà cô làm sao được, từ hôm qua đến giờ ngồi cạnh nó là cô cứ bị đỏ mặt, dư âm của “cái vụ kia” vẫn chưa tan hết. Cô không muốn gần nó, mất công lại xỉa xói nhau. Nên là mặc kệ cậu bạn đứng nhăn nhó mặt mày ở cổng, Đơn thản nhiên lùa hai đứa kia bào, khoá chốt cửa. Cô phẩy phẩy hai đứa kia, bước lên tầng. Bỗng đằng sau có tiếng gào lớn:
-Đơn, mày mà không cho tao vào là tao… đi biển tao bắt mày làm hầu gái nhảy “ba lô” giữa biển đấy!
-…Mày… Đồ chơi đểu!!!
***
Đơn chẳng thể hiểu nổi, không rõ vì động cơ gì mà Thuỷ bỗng nhiên mò lên phòng hiệu trưởng thú nhận hết tội lỗi. Vì cảm thấy áy náy sao? Dù sao thì việc đó cũng đã vào dĩ vãng, cô cũng không muốn quan tâm làm gì.
Một học kì nữa thấm thoát đã trôi qua. Cả lớp hiện tại vừa thi xong môn cuối cùng của học kì II, tụ tập quẩy tưng bừng ở dưới sân trường rợp đầy màu đỏ của hoa phượng. Minh từ ngày vác cặp di cư sang A cũng đã gây được nhiều ấn tượng “tốt đẹp” lắm, tỉ như là được full vật lí chẳng hạn, hay là lên “tranh luận” tay đôi về cách giải với thầy dạy toán, nói chung là chiến tích cũng nhiều.
Minh ngồi nghịch điện thoại trên ghế đá, mặc kệ cho bọn lớp mình nhao nhao lên so kết quả. Cậu quay sang nhìn con bé đang gượng gạo gật đầu đồng ý với màn đi quẩy của lớp mà không khỏi mỉm cười.
Giờ này học kì trước vẫn còn đang khốn đốn vụ đánh hội đồng, vậy mà giờ đã sắp nghỉ hè rồi. Thời gian trôi nhanh thật! Nhớ đợt ấy cậu mới nói cho vào câu kiểu mách bố mẹ mà Thuỷ đã sợ muốn tè cả ra quần.
Mà thôi, chuyện cũ không cần nhắc lại. Quan trọng là bây giờ hoàn thành nốt trò chơi đợt trước. Minh âm thầm tính toán, cậu quen hết lớp A, cũng quen hết lớp C, trong khi đó Đơn chỉ quen mỗi lớp A, vậy là ai thắng? Còn phải hỏi sao? Nhưng con bé kia nó có vẻ đã quên mất cái vụ chơi bời đấy rồi, làm cậu đành phải nhắc cho nó nhớ.
Đơn đang chuyện thì bị Minh gọi ra. Cô xốc cặp tiến lại gần cậu, ngồi xuống ngay cạnh. Minh có vẻ gặp được chuyện gì vui, hí hứng nghịch điện thoại, ánh mắt đen sâu hút toát lên vẻ ma lanh khác thường. Đơn băn khoăn nhìn cậu, cô cảm thấy cậu bạn mình có gì đó ngờ ngợ, một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng cô, dấm dứt cảnh báo thể hiện tích cực giá trị của một giác quan thứ .
-Sao thế?
-Không có gì, nhắc cho mày nhớ vụ thi đua đầu năm.
Đơn nghe đến đó ngẩn ra, lục lọi trí nhớ.
-Thi đua gì?
-Thi xem ai có nhiều bạn hơn, ai thua thì bị người kia sai một việc ý!
Đơn lập tức nhớ ra, cô lặng lẽ ngồi yên tính toán. Tính ra cô cũng quen được khá nhiều đấy chứ! A này, các anh chị sao đỏ xung kích này, mấy bạn lớp khác nữa này, còn có mấy bạn trong nhóm văn của cô Hằng bồi dưỡng nữa. Đơn gật đầu, quay qua bảo Minh:
-Tao thắng rồi, tao quen được nhiều lắm! A, đội xung kích, đội bồi dưỡng văn, mấy bạn mấy anh chị lớp khác, nhiều.
Minh bĩu môi, dùng ngón trỏ cốc vào trán Đơn một cái khiến cô xuýt xoa xoa trán. Cậu vắt chéo chân, kể với giọng rất khinh thường:
-Thôi đi, mấy người mày quen tao đều quen hết! Tao còn quen cả lớp C nữa, cả người đứng đầu bảng xếp hạng nữa. Mày nói xem ai thắng?
Đơn đần ra, mắt chớp chớp vài cái. Ơ, thế cuối cùng là mình thua à?
-Mày muốn gì?
-Con kia, nhanh lên!!!
Ờ, cái gì thì cái, riêng khoản hành hạ người khác thì cứ ra hỏi Minh. Cậu rung chân rung đùi ngồi trên ghế sô pha dài, đối diện là cái ti-vi màn hình cong cỡ lớn. Đơn bặm môi, tay nắm chặt lấy gấu váy của bộ đồ bồng bềnh, lặng lẽ tiến đến cạnh Minh.
-Dạ……..
Dạ dài, Đơn từ phòng thay đồ đi ra làm mặt Minh tự nhiên đần thối, cứ ngắm mãi con hàng xóm trong bộ đồ hầu gái mà cậu nhờ mấy chị hầu trong nhà may hộ. Không hiểu sao cùng một bộ đồ mà Đơn mặc lại vô thức khiến cho Minh có cảm giác khan khan nơi yết hầu. Cậu nuốt nước bọt, ẹ hèm quay đi chỗ khác lấy lại phong độ, vẫy vẫy Đơn ra hiệu:
-Lấy dao gọt quả táo này ra đi.
-Vâng.
-Ê, cắt nhỏ ra!
-Vâng.
-Bát đâu, bỏ vào!
-Vâng.
-Lấy tăm xiên vào, đút cho tao.
-Vâng.
-Sao mày suốt ngày vâng thế? Vâng cái gì mà vâng!
-Ừ.
-Ơ con này, mày cứng nhỉ?
Đơn cắn chặt răng, cả người run lên vì tức giận, một cánh tay cầm xiên táo vẫn đang giơ ra giữa không trung. Thằng nhãi này, nó được đà lấn tới, chèn ép cô. Minh cảm nhận được bão sắp tới, vội vàng dừng nhây, vỗ vỗ đầu Đơn nịnh nọt:
-Thôi thôi tao đùa đấy, đây tao há miệng rồi này, đút đi!
Minh há miệng, chờ Đơn đưa miếng táo vào. Đơn bặm môi, nhồi vào mồm Minh thật mạnh một cái trút giận. Minh ho sặc sụa, biết điều ngoan ngoãn xem ti vi không đòi hòi gì hết, thỉnh thoảng lại há mồm ra cho Đơn đút táo vào.
Tất cả chị hầu được thuê về ai cũng thuộc hàng người hầu chuyên nghiệp, ai cũng có tay, ai cũng có thể gọt táo rất đẹp rất chuẩn, nhưng các chị giờ đây chỉ có thể đứng yên như những con ma-nơ-canh nhìn cậu chủ nhỏ hành hạ một cô bé đến gọt táo còn vụng về,
mà chưa chắc đã nói là vụng về được, vì cái tay đang run lên kia có khi là do tức giận chứ không phải không biết làm. Nghĩ là thế nhưng chị nào chị nấy đâu có dám nói. Cậu chủ có tính toán của cậu chủ, bao đồng là chỉ có chết!
-Ơ…. con gái, sao con ăn mặc……. kì lạ thế?
Bà chủ đi làm về mắt chữ A mồm chữ O trước cô bé con hàng xóm, hiếu kì nhìn chằm chằm vào bộ đồ người hầu cô bé đang mặc trên người. Ông chủ đi sau thấy dáng vẻ hưởng thụ của thằng con thì đã hiểu, âm thầm lườm nó một cái cảnh cáo rồi dắt vợ lên tầng. Thằng quý tử nháy mắt lại ra điều đùa sẽ có giới hạn, chỉ có bà xã là vẫn đang ú a ú ớ bị ông xã kéo lên, không bằng lòng muốn nán lại. Đơn nhìn bóng hai người đã khuất sau hành lang rồi lại liếc xuống bộ đồ của mình, xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Chạy lông nhông khắp nhà người ta trong bộ đồ nhố nhăng, bản thân lại là một đứa con gái, chả hiểu người ta nghĩ gì?
Sự xấu hổ của Đơn chuyển thành tức giận, mà sự tức giận đó lập tức được chĩa vào kẻ tội đồ đã gây ra việc này. Nếu không phải vì thua trò chơi đó thì cô đã không đồng ý làm người hầu cho nó trong suốt kì nghỉ hè. Mới đầu còn tưởng nó chỉ sai này sai nọ vớ vẩn, ai ngờ đâu nó đầu tư hẳn một bộ đồ rất hoành tráng, thành công biến cô thành thú tiêu khiển đích thực. Đơn khó chịu trước cái vẻ dửng dưng của “thằng chủ”, nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt. Cô đập rầm cái cốc xuống bàn khiến Minh giật nảy mình. Cậu ẹ hèm kêu đói đánh trống lảng, bắt mấy chị hầu mang cơm ra.
Thế là cuối cùng Đơn cũng được thả về nhà tắm rửa ăn cơm, xong xuôi lại chạy sang nhà hàng xóm làm kiếp con hầu. Lần này cô nhất quyết không mặc bộ đồ người hầu nữa, Minh biết nếu làm quá thì Đơn sẽ nổi giận nên đành ậm ừ cho qua.
-Mày ngồi yên trên giường chờ tao đi tắm, truyện trên kệ, lấy ra mà đọc.
Minh cầm đồ bước vào nhà tắm, trước khi đi còn dặn dò “người hầu” cẩn thận. Đơn gật đầu, chờ Minh quay lưng đi liền lục lọi kệ tủ. Ôi trời, bạn cô nghiện ngôn tình từ lúc nào không biết, trên kệ phải đến hơn hai chục quyển, Tào Đình, Vô Ý Bảo Bảo, Lục Xu, Cố Mạn, bao nhiêu tác giả nổi tiếng bên Trung đều sưu tập đủ hết. Đơn tò mò lôi một quyển của ra đọc, cảm thấy nội dung khá vừa, ít cảnh nóng nên ngồi đọc rất say mê. Cô nhập tâm vào quyển sách, đến nỗi Minh từ cửa phòng tắm bước ra cũng không hay biết gì.
Minh cười nhẹ, tiến lại gần Đơn. Cậu vươn tay xoa xoa đầu cô, sau đó ra lệnh cho cô lấy máy sấy sấy tóc cho mình như mọi khi. Đơn đứng dậy, đang định ra lấy thì bỗng nhiên Minh từ đằng sau vùng dậy ẩy cô ngồi yên trên giường. Hai tay cậu run run, mắt nhắm lại, Đơn khó hiểu:
-Sao vậy?
Da đầu Minh run lên, cậu nhìn nhầm phải không, chắc chắn nhìn nhầm phải không?
Minh nhấc Đơn đứng dậy một lần nữa, ngó xuống, sau đó lại đỏ mặt tía tai đẩy con hàng xóm ngồi lại.
-Làm sao??
Đơn tức giận quát vào cái bản mặt đang đỏ tưng bừng kia. Tự dưng bắt cô đứng lên ngồi xuống đứng lên ngồi xuống, xong còn đỏ mặt nhìn cô nữa, làm Đơn vừa tò mò vừa cuống, không nhịn được định xô ra bỏ về. Ai ngờ Minh liền giữ cô lại, nhanh chóng nói:
-Mày không về trong tình trạng này được!
-Rốt cuộc là làm sao?
Nhẫn nại của cô có hạn. Minh hít sau một hơi, giấu giấu giếm giếm:
-À đây, mày lấy cái khăn tắm của tao quàng vào lưng này. Ối xời khăn tắm xanh đi với quần hồng hợp thế cơ chứ! Chứ như là công chúa khăn lau người ý!
-DẠ-TỪ-MINH!!!
-Rồi rồi, mày phải thật bình tĩnh khi tao nói nhé, nhớ đấy!
Đơn gật đầu, Minh đi đi lại lại, định nói rồi lại ngập ngừng, cuối cùng mặt cậu đỏ đến đỉnh điểm, lấy tay che mặt, ngại ngùng quay mặt vào tường lí nhí:
-Đũng quần mày.. có màu đỏ… Ga cũng có……
Ai, cô bé của cậu lớn rồi…
Minh ngập ngừng, Đơn bối rối quay lại, trên nền ga trắng xuất hiện một vết rất nhỏ còn đỏ tươi. Cô đỏ bừng mặt, hiểu được cơ thể mình gặp phải vấn đề gì, ngây người đứng im một chỗ, miệng há ra không biết giải thích thế nào. Đơn đứng đực ra, xấu hổ đến mức nước mắt như sắp trực trào khoé mi.
Đơn đang thật sự, thật sự rất xấu hổ!!!
Minh lưỡng lự một hồi, không thể chịu nổi cái không khí ngượng ngập này, lục tủ vớ lấy cái áo khoác cẩn thận quàng vào lưng Đơn, che khuất đi phần màu đáng xấu hổ. Cậu vỗ nhẹ vào đầu cô trấn an:
-Ngoan, không có gì phải ngượng hết. Đi, tao dẫn mày về!
Đơn cúi gầm mặt, gật nhẹ một cái rồi túm vào áo Minh lẽo đẽo theo sau cậu.
-Đơn, đi đâu mà quàng cái áo khoác lùm xùm thế con?
Mẹ Nguyễn lúc mở cửa nhìn thấy cô con gái nhỏ bụng choàng áo khoác nép sau lưng Minh thì không khỏi lấy làm lạ. Minh gật đầu chào, đoạn hướng Đơn đi lên phòng, mình thì ở lại nói chuyện với phụ huynh.
Đơn tắm giặt sửa soạn xong liền đi xuống dưới tầng, cô cảm thấy bố mẹ nhìn mình rất kì quái, mẹ còn không ngừng cười tủm. Mẹ vẫy vẫy cô lại gần, Đơn ngoan ngoãn tiến tới ngồi xuống cạnh mẹ. Bố ngồi bên nhấp ngụm nước, ôn tồn góp ý:
-Con gái giờ lớn rồi, đi đâu phải giữ ý giữ tứ, phải biết bảo vệ bản thân.
Đơn gật đầu vâng dạ, đoạn mẹ dúi vào tay cô một xấp tiền lẻ, thì thầm sai cô ra hàng tạp hoá mua mấy cái gói hồng hồng về. Đơn cầm lấy chỗ tiền lập tức đứng dậy định đi. Minh ngồi đối diện gọi lại:
-Ê con gái con nứa đêm hôm đi đâu? Cần gì tao chạy ra mua cho?
Đơn xấu hổ quay mặt lại nạt:
-Mới có giờ đêm cái gì mà đêm!
-Cứ nói đi tao ra mua cho!
-Đồ này mày không mua được, thằng điên!!
Minh tẽn tò ngồi một chỗ, nhìn con bạn chạy ra khỏi cửa mà không dám chạy theo. Cậu không biết bố mẹ Nguyễn ngồi sau lưng mình đang không ngừng nín cười. Con trai ơi là con trai, galant quá mức thế này nhiều khi không tốt đâu con, doạ gái chạy mất dép!
Đơn sau khi mua được cái gói kia về liền được mẹ chỉ dạy tận tình, cách sử dụng, biểu hiện giai đoạn đầu, cái gì cần phải tránh. Mẹ bảo tuy nó chỉ là… nhưng nhiều người quan niệm nó là thứ rất bẩn, nên tránh dây ra đồ của người khác hoặc là để người ta nhìn thấy, bằng không sẽ vô cùng đáng xấu hổ. Đơn nghe mẹ nói trộm nhớ lại việc ban nãy, cô luống cuống, vâng dạ cho qua chuyện rồi phóng sang nhà Minh.
-Hả? Mình mày giặt cái ga to đùng đấy làm sao? Để đấy tao bảo mấy chị giặt!
-Không được, xấu hổ lắm!
Minh chặn cửa phòng không cho Đơn bước vào, cậu một mực bác bỏ ý kiến lột ga đem về giặt của Đơn. Đơn khó xử, “dây bẩn” trước mặt một cậu con trai là việc khiến cô cảm thấy xấu hổ nhất từ trước tới giờ, càng nghĩ tới mặt Đơn lại càng đỏ, nhất quyết đẩy Minh định xông vào phòng lột ga, nào ngờ Minh không chịu, ẩy lại. Hai đứa giằng nhau ở cửa một hồi, cuối cùng Minh quyết định chơi hèn đóng cửa lại, cậu hét vọng ra:
-Bạn bè với nhau không cần phải xấu hổ gì hết! Mày về đi!
-Ơ cái thằng này?
-Thằng gì mà thằng? Bảo biến là biến! Người hầu mà dám cãi chủ à?
Đơn tức giận dậm dậm chân xuống sàn, ném lại câu: “Mày nhớ đấy!” rồi hậm hực bỏ về.
Sau khi Đơn đã đi Minh mới yên tâm bước về phía giường. Cậu nhìn cái vết đo đỏ nhỏ xíu như bông tuyết mà không khỏi ngại ngùng gãi đầu gãi tai. Cậu lột ga ra, mang vào nhà tắm.
-Chị, phơi hộ em cái ga này!
Chị hầu gái đang quét dọn gần đó thấy cậu ấm nhỏ người ướt như chuột luột đang ôm một cái ga to đùng ướt không kém thì không khỏi hốt hoảng. Chị đón lấy cái ga từ tay Minh sốt sắng hỏi:
-Cậu chủ sao lại giặt ga? Sao không để bọn chị giặt?
Minh ậm ừ, phất phất tay:
-Vết bẩn có tí xíu, phiền chị làm gì!
Chị hầu gái méo mồm. Trời ạ cậu chủ nhỏ, mọi lần trước không dây tí bẩn nào cậu vẫn còn bắt bọn chị đem đi giặt, sao hôm nay tự dưng nổi hứng giặt ga thế không biết? Nghĩ trong đầu là thế nhưng chị hầu vẫn đành ừ đồng ý, ôm cái ga to đùng đi phơi.
Minh khó chịu sờ bộ quần áo đã ướt, thở dài đi thay đồ. Cậu không muốn làm Đơn xấu hổ với các chị nên đã tự mình giặt cái đó đi. Việc làm của cậu còn có một tâm tư xấu xa nho nhỏ…
Nói ra lại cảm thấy xấu hổ, cậu là cậu muốn bí mật này chỉ là của mình cậu và Đơn thôi. Nghĩ đến đây Minh không khỏi mỉm cười, vui vẻ chọn một bộ đồ ngủ khác để đi thay. Lúc ấy bạn Minh của chúng ta con nít con nôi biết cái gì là “vấn đề tế nhị” đâu? Biết thì biết đấy, nhưng quan niệm đơn giản, cứ coi nó như là “máu cam” mà mang đi giặt. Khờ, khờ hết sức!
Đơn tối đó trằn trọc không ngủ được. Phải chăng cô và Minh đã quá thân thiết, đến nỗi làm nhưng việc xấu hổ mà không có vấn đề gì? Không được không được, chuyện này không thể cứ thế tái diễn. Nếu còn xảy ra việc gì giống như hôm nay thì chỉ sợ rằng cô sẽ phải đào hố mà chui xuống mất! Đơn cắn cắn môi, quyết định nhắn cho Minh một cái tin:
“Xin lỗi!”
Vài phút sau điện thoại phát ra ánh sáng nhấp nháy. Đơn mở điện thoại, tin nhắn của Minh hiện ra:
“Xin lỗi vì cái gì?”
“Vì… Biết rồi còn hỏi?”
“Úi trời! Haha!”
“Cái gì mà cười?”
“Mỗi thế thôi mà làm quá. Chẳng phải hồi nhỏ có lần mày bị chảy máu cam chùi hết vào cái áo sơ mi trắng của tao sao? Sao lúc đấy không xin lỗi?”
“Lúc đấy bé biết cái gì!”
“Thôi đi cô nương ạ, cô cứ coi như hôm nay cô bị chảy máu cam đi. Đừng có để ý nhiều, tôi với cô đã vượt quá cái giới hạn bạn bè bình thường rồi, tôi không chấp nhặt mấy cái chuyện đấy đâu!”
Đơn bất giác mỉm cười, nhắn lại:
“Ừ, cám ơn bạn, bạn tôi cao thượng quá cơ.”
“Ừ, ngủ đi!”
Chỉ mỗi thế thôi mà làm Đơn bớt căng thẳng hẳn. Nãy giờ nhắn qua lại một hồi khiến Đơn buồn ngủ. Cô đặt điện thoại lên mặt tủ, thiêm thiếp ngủ mất.
Dạ Từ Minh, đáng yêu nhất trên đời!