Thấm thoát đã gần hết năm học, thời gian mang đi bao kỉ niệm, mang đi những trang giấy trắng, mang đi cả những kỉ niệm trong sáng của tuổi học trò. Cánh phượng phiêu đãng rơi giữa không trung, đỏ chói rực rỡ điểm xuyết trên bờ áo trắng, hay vô tình vướng vào tóc các bạn nữ dưới sân trường.
-Thành, nốt hôm nay thôi là bế giảng rồi sao không làm nốt bài cho hẳn hoi?
Thanh hét lên, lấy ngón tay dứ dứ vào trán Thành khiến cậu khó chịu hất ra.
-Thi xong rồi còn bắt làm đề cương Toán, củ chuối không chịu được!
-Ai bảo trước khi thi không làm để nộp lấy điểm? Bây giờ làm bù cho chết!
-Nhưng mà nó dài vl ý, làm mãi không xong!
-Điêu! Tao làm mất có 4 tiếng!
Thanh hét lên, khó hiểu đập bàn.
-Gì? Làm có 4 tiếng á? Tao làm cả ngày thứ bảy chưa xong này, mày chăm bằng tao chưa? 4 tiếng mà đòi so với 24 tiếng, xì!
-Gì? Làm cả ngày thứ 7? Sao mày ngu thế?
-Có mày ngu ý! Bố mày vừa học vừa chơi!!
Cả lớp nghe xong cuộc đối thoại của hai đứa liền bò lăn ra cười. Thành vẫn mãi là Thành thôi, cậu bé đầu gấu nhưng bé bỏng của lớp, mặc dù cậu ta chỉ bày ra bộ dáng bé bỏng trước mặt Đơn, còn với Thanh thì cứ như hai bà tranh nhau một chồng ấy, cãi nhau suốt. Thành cuối cùng trước lời uy hiếp cộng đe doạ của Thanh tổ trưởng vẫn phải bò ra mà làm đề cương, ngậm ngùi nhìn cả lớp túm đen túm đỏ lôi tú lơ khơ ra đánh. Cậu giương ánh mắt hình cún con tới Đơn ngồi gần đó, phụng phịu bĩu môi đầy tội nghiệp, tay lại lay lay ra điều rất đáng thương. Đơn suýt mủi lòng, định lôi đề cương đã làm ra cho cậu chép, ai ngờ Thành chưa kịp cười thì Minh ngồi cạnh Đơn đã đóng ngay cặp của cô lại, lừ mắt với Thành:
-Tự làm đi!
Thành chán, xì một cái, lại đành quay lên. Đơn thương lắm nhưng chẳng dám giúp, vì giúp là hại nó, tạo cho nó thói ỷ lại, nhất là cả Minh và Thanh đều đang đe doạ cô với con mắt đầy sát khí. Đơn thở dài, đang định lôi sách ra đọc thì có cô bạn chạy tới. Cô bạn vẻ mặt khẩn thiết, nài nỉ Đơn:
-Đơn ơi, nhà tao có việc gấp phải về ngay bây giờ, mà tao lại phải đến câu lạc bộ mĩ thuật dọn đồ giúp, mày đi thay tao được không? Tao nhờ quanh lớp rồi nhưng không ai chịu đi cả!
Đơn nhìn xung quanh lớp học, quả nhiên ai cũng ham hố đánh bài, không dứt được ra. Cô lưỡng lự nhìn quyển sách mình đang đọc giở, đành gật đầu. Cô bạn kia nhảy cẫng lên hoan hô, thơm chụt cái vào má Đơn rồi nói:
-Cảm ơn nhé, thôi tao về trước đây!
Đơn cười nhẹ, gật đầu với cô bạn kia. Minh liếc qua con bạn lại lên cơn thánh mẫu, hiền gì mà hiền quá, ai nhờ cái gì cũng làm. Mà thôi, nó hiền thì nó mới là Đơn, không thì nó đã là con dở nào đấy. Minh nghĩ đến đó mặc kệ Đơn muốn làm gì thì làm, gục mặt xuống bàn ngủ.
Tan học Đơn để mấy đứa “con” về trước rồi rảo bước đến câu lạc bộ mĩ thuật. Ngó vào cánh cửa trắng trên tầng 3 của dãy nhà A, bên trong bày la liệt dụng cụ vẽ các loại, các anh chị cũng các bạn và các em ai nấy đều tất bật chạy quanh dọn dẹp. Quy định của trường đối với các lớp hay câu lạc bộ đều giống nhau, cuối năm là phải dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ rồi mới được nghỉ hè, không tuân thủ sẽ bị phạt nặng vào lễ bế giảng, không được ở dưới sân trường tham gia buổi lễ mà phải vào nhà vệ sinh quét dọn. Đơn nhón chân bước qua bộ dụng cụ chắn trước cửa phòng, loay hoay một chút mới được mấy thành viên để ý tới. Bất ngờ thay Nguyên cũng ở trong này, anh ngạc nhiên:
-Đơn?
Đơn cười gật đầu với Nguyên, cúi người xuống chào:
-Em chào anh chị, em thay Ngọc Minh đến phụ câu lạc bộ ạ.
Nói rồi ngẩng đầu lên, đứng im chờ chỉ thị. Mấy thành viên trong câu lạc bộ bất ngờ nhìn nhau, xì xầm bàn tán:
-Nguyễn Giản Đơn 7A?
-Chính nó, bé con được lên confession trường suốt ấy.
-À à, cũng xinh, nhưng mới chỉ lớp 7 thôi. Không hiểu mấy thằng tỏ tình với nhóc con đấy nghĩ gì.
Phải vài phút sau một anh lớp lớn mới chạy ra cười nói:
-Bạn của Ngọc Minh hả? Được rồi làm phiền em nhé!
-Không sao ạ!
Đơn nhẹ nhàng trả lời, cất cặp vào giá để ở góc phòng. Cô xắn tay áo lên, bắt đầu lôi một đống tranh toán loạn ra sắp xếp vào file rồi xếp gọn lên kệ tủ, sau đó ôm một đống cọ dốc ra, xếp từng loại vào từng khay, không quên mang đi rửa lau qua cho sạch màu. Trước mấy chục con mắt cứng đờ, Đơn tự nhiên làm thuần thục đến nổi mấy mem trong phòng không thích nghi nổi, trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng khi người lạ, à không, nhân vật “nổi tiếng” vào dọn hộ.
Ở phía góc phòng có người nào đó vừa phủi bụi cho mấy kệ vẽ, vừa không tập trung lén lút ngó liên tục qua phía bên này. Nguyên không tự chủ được cứ nhìn trộm mãi, hồi hộp đến tim đập thình thịch. Còn gì đau khổ hơn crush ở ngay trước mặt mà không thể ra bắt chuyện? Nguyên rầu rĩ bê từng thùng đựng đồ một xếp vào góc, đầu mông lung nghĩ ngợi. Chỉ còn 1 tuần nữa thôi là khối 6, 7, 8 đã nghỉ hè rồi, còn mỗi anh đây khối 9 ở lại ôn thi cấp III. Lên cấp III xa trường, xa thầy cô bạn bè, và xa cả cô bé kia. Lời tỏ tình của anh từ giữa năm vẫn còn chưa được hồi đáp, nhưng anh lại sắp không được gặp em nữa rồi.
Nhìn thoáng qua Đơn đang cặm cụi quét sàn, mắt Nguyên dấy lên một chút buồn mang máng, phảng phất thêm vài phần mê luyến. Xem ra mối tình bọ xít này của anh chưa chớm nở đã phải tàn lụi, chưa kịp viết lên một dòng yêu thương đã phải xé đi cả trang giấy trắng. Nguyên thở dài, quay lại tiếp tục công việc.
1 tiếng rưỡi sau đã dọn xong, Đơn cúi chào anh chị rồi xách cặp ra về. Đến bậc cửa bỗng dưng Nguyên đằng sau gọi với:
-Từ đã, chờ anh về chung!
Đơn gật nhẹ đầu, xuống dưới sân tìm một ghế đã ngồi tạm. Nguyên nhận được cái gật đầu của Đơn mới yên tâm làm tiếp, phần việc của anh còn chưa xong.
Đơn ngồi xưới tán phượng, ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh nắng chiều rực rỡ xuyên qua cánh hoa tạo nên màu đỏ đặc sắc, vài cánh phượng rơi lả tả, phía xa xa có mấy bác lao công đang quét sân. Đơn tự nhiên cảm thấy mệt quá, mơ mơ màng màng, cuối cùng lại ngủ thiếp đi trên ghế lúc nào không hay.
Qua một quãng thời gian Đơn nghe thấy tiếng gọi trầm ổn bên tai, vai cô bị lắc, cô giật mình tình dậy. Nguyên có vẻ đã đứng đợi sẵn ở đó, thấy cô tỉnh liền cười đến vui vẻ:
-Hey, đi về thôi!
Đơn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. Nguyên cao hơn Đơn hẳn hơn cái đầu, đi song song cô chỉ đứng ngang vai anh. Bây giờ đã là 3 giờ chiều, cái nắng nóng oi bức của những buổi chiều hè chói rọi làm Đơn cảm thấy bức bách, mày nhăn lại. Một chiếc ô màu đỏ sẫm chắn lên trước đầu khiến cô dịu bớt, ngẩng đầu lên, Nguyên ở bên cạnh đang cười rồi giương ô che cho cả hai đứa.
-Em… nghỉ hè này em có đi đâu nữa không?
-Dạ? Em chưa biết ạ.
Đơn lắc đầu nguầy nguậy, tóc cô theo đó bay lên vô cùng đáng yêu. Đi cạnh Nguyên tuy cũng thân nhưng Đơn không thấy thoải mái như khi đi cùng hội bọn Thành, bởi vì đi với anh cô cứ ngại ngại kiểu gì ấy. Đơn với anh chẳng biết nhau, không hiểu sao từ đợt tham quan lại quen được, nghĩ thấy kì lạ vô cùng. 1 năm nay liền, anh hễ gặp là chạy qua bắt chuyện với cô, chỉ có cô, gặp anh là lúng túng, không biết nói gì. Ngẫm lại có lẽ một phần là do câu nói kia…
“Anh thích em”…
Nghĩ đến là hai má lại nóng bừng, chậc, năm nay cô mới lên lớp 8, như vậy đã được tỏ tình liệu có hơi sớm quá không?
-Cẩn thận!!
Một chiếc xe máy rít còi phóng vèo qua, Nguyên kịp thời tóm lấy Đơn đẩy ra sát bờ tường, lẩm bẩm chửi bới:
-Vô ý thức, đi cả lên lề đường!
Nói rồi lại quay sang:
-Em sao không?
Đơn ngọ nguậy, muốn đẩy Nguyên ra. Nguyên chợt nhớ ra tư thế hiện giờ của mình, đỏ bừng mặt xích ra xa. Đơn phủi qua quần áo, khó xử lí nhí nói 3 tiếng “em cảm ơn”. Nhìn bộ mặt bối rối của cô Nguyên bỗng cười phá lên, anh kéo cô lại gần, nắm tay lại hình quả đấm xoáy vào đỉnh đầu cô như trêu đùa đứa em gái, buồn cười nói:
-Ngượng cái gì mà ngượng, anh có định làm thịt em đâu?
Đơn bĩu môi, anh cũng vừa mới ngượng đấy còn gì!
Ai mà chả ngượng khi tỏ tình với đối phương xong? Ai mà chả ngượng khi biết đối phương thích mình? Vấn đề tâm lí đơn giản như thế, tránh được chắc? Đơn ư ư a a lên vì đau, nắm lấy tay Nguyên định hất xuống, ai ngờ hai tay anh vừa dứt khỏi đầu cô liền chuyển xuống má, bẹo mạnh làm mặt cô biến dạng, đã thế còn vừa cười vừa trêu:
-Đây này, cái má này mềm lắm này, vừa mềm vừa phính vừa hồng hồng, cứ như quả đào ý, chỉ muốn cắn thôi!
Vui vẻ được một đoạn lại ngập ngừng:
-Bảo sao… bảo sao anh nhìn… mà không rời mắt đi được….
Mày Đơn đang nhíu chặt bỗng giãn ra, đầu óc ngừng hoạt động, mắt mông lung nhìn người trước mặt. Đáy mắt Nguyên như chất chứa bao nhiêu thứ, vừa định tuôn ra, cuối cùng lại ngừng lại, lắng xuống, đong đầy. Nguyên tự hỏi cái thứ tình cảm mà anh đang mang trong lòng này là tình hâm mộ, tình hiếu kì, hay là tình yêu? Cái cảm giác muốn chở che bao bọc này là tình anh em hay là thứ gì khác? Trẻ con tầm tuổi này biết thích biết yêu là chuyện bình thường, nhất là anh sắp lên lớp 10, yêu được rồi, thế nhưng tình cảm của anh lại xảy ra với một cô nhóc năm nay mới lên lớp 8. Nói quá đáng, anh đã thích cô bé từ khi cô bé mới lên lớp 7, làm gì có loại tình cảm nào biến thái thế không?
Trẻ con thích nhau, người lớn yêu nhau, anh đây có khác gì thằng già đi mê em bé?
Nhưng người ta nghĩ thế nào thì nghĩ, anh mặc, anh kệ, anh chỉ biết khát khao được ôm chầm lấy con người kia là thật, thật 100%, thật 1000‰.
-Em… Em… Em xin lỗi!
Đơn lắp bắp, nhắm tịt mắt, cúi gập cả người xuống như vừa làm ra hành vi sai trái không thể tha thứ. Nguyên bất ngờ trước phản ứng của Đơn, lát sau anh chỉ cười nhạt, gác tay quàng lên vai cô, kéo cô về. Đơn bị kéo đi không dám nhúc nhích mà chỉ dám chạy theo. Cô ngẩng mặt lên lại bắt gặp ánh mắt mang nét cười của Nguyên, lại nhắm mắt cúi xuống.
-Em về cẩn thận!
Nguyên vẫy chào với Đơn đang bước vào cửa, vui vẻ cười. Đến khi bóng dáng kia khuất sau cánh cửa anh mới buông thõng tay xuống, thất thần.
Suy đi suy lại, trước tới giờ cô còn mới chỉ coi anh là đàn anh.
Suy đi suy lại, đây cũng chỉ là tình cảm bọ xít trẻ trâu.
Tình yêu tuổi học trò, dễ thích, dễ yêu…
Dễ dàng từ bỏ.
Nguyên xoè bàn tay trái phải đang nắm chặt của mình ra, trong lòng bàn tay anh là một chiếc khuyên tai bằng bạc nho nhỏ. Lấy trong túi quần ra lại là một chiếc khuyên tai cũng bằng bạc nhưng kiểu dáng khác. Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, Nguyên mỉm cười rồi quay đi thẳng.
Xin lỗi em, coi như anh nhát gan vậy!
Đôi khuyên tai này anh vốn định tặng em nhưng lại không thể mở nổi lời. Thấy em ngủ anh khẽ khàng đánh tráo nó với khuyên của em. Cảm giác lúc chạm vào người em khi ấy nó lạ lắm, cô bé với đôi hàng mi dày ngủ gục trên ghế đá trông vừa đáng yêu vừa buồn cười. Rồi em giật mình, khi ấy anh mới tráo được một bên, sợ em phát hiện nên nhét vội nhét vàng vào túi quần, giả vờ gọi em dậy.
Tặng em món quà cuối cũng không xong, anh đích thị là thằng ngốc!
Đơn mới cởi dép chạy vào trong nhà đã thấy thằng hàng xóm ngồi chình ình ở ghế sofa phòng khách. Vừa thấy cô Minh liền nhận ra điểm khác lạ, cậu đứng bật dậy, tiến nhanh đến chỗ Đơn, nhăn mày hỏi:
-Một bên khuyên tai của tao đâu?
-Hả, làm sao?
Đơn vươn tay sờ lên hai bên tai, tự dưng thấy lạ tay. Cô chợt nhận ra hoa tai của cô tuy vẫn còn nhưng lại là một bên dài một bên ngắn, luống cuống định tháo xuống nhưng Minh đã ngăn lại, cậu bảo:
-Thôi cứ để đấy, dù sao nhìn dài ngắn nhưng cũng hợp. Đợi hôm nào tao mua cho mày cái khác.
Đơn gật đầu nhưng vẫn tò mò hỏi:
-Sao mắt mày tinh thế, gần bằng Thành rồi?
Thành có thể tia bất cứ thứ gì trong khoảng cách rất xa, hơn nữa còn có thể nhìn được trong bóng tối, càng nhìn lâu càng rõ. Đôi khuyên tai cô đeo bé tí ti thế mà vừa vào cửa nó đã nhìn thấy rồi, không thể hiểu nổi!
-Khuyên tai tao tặng mày ngắn, tự nhiên tai phải mày lại lòi ra quả khuyên dài hơn những 1cm, lại đung đa đung đưa. Muốn không nhìn thấy sợ còn hơi khó.
-…
Khiếp, lại còn biết 1cm. Hãi hùng!
Đơn giật giật khoé miệng bỏ lên tầng 2, chỉ có điều chưa bước được ba bước đã bị Minh giật tay lại. Cậu cười đầy ranh mãnh một cái khiến Đơn sởn hết cả da gà. Thình lình Minh ẩn Đơn xuống sofa, hai tay cậu chống lên hai bên, kẹp Đơn vào giữa. Da đầu Đơn tê rân rân, mặt quay nghiêng, một mắt nhắm lại. Minh cười khẽ, từ tốn hỏi:
-Vừa nãy mày đi bộ về với ai, hả Nguyễn-Giản-Đơn?
Mặt Đơn đỏ bừng lên, không phải vì khuôn mặt đang ở ngay trước mặt, mà là do nhớ đến ai đó.
-Về… với…..
Minh nhướng mày lên, bộ dáng của con bạn cậu lúc này nói không ngoa chính là giống thiếu nữ e lệ vì tình. Mắt mông lung, hai má hồng hồng, môi mấp máy, vô cùng “gợi cảm”. Minh hừ nhẹ, khoảnh cách ngày cành gần hơn. Giọng cậu pha chút chua chua:
-Tao nhớ không nhầm thì Chu Quang Nguyên 9C trường mình tham gia câu lạc bộ mĩ thuật phải không nhỉ?
Nhíu mày trước hơi nóng phả vào vành tai, Đơn hỏi:
-Ừ, rồi sao?
-Chậc!
Minh chán nản buông Đơn ngã kềnh ra ghế. Cậu gãi gãi đầu, hờ hững nói:
-Con gái con lứa như mày chán thật đấy, trai đẹp ngay sát mắt thế này mà chả có chút cảm nhận nào cả!
Đơn hừ nhẹ đầy khó hiểu trước khuôn mặt bình thản của cậu bạn. Cô bỏ lên phòng để mặc cho cậu hàng xóm cứ thế rơi vào trạng thái trầm tư.
Minh nhớ đến lời bố mẹ cậu nói buổi ban trưa.
-Đi du học?
-Bạn bố ở bên đó đã dành sẵn cho con một suất rồi, lên cấp 3 chỉ việc làm thủ tục rồi qua luôn!
-Nhưng con không muốn…
-Con trai à bố nói nghe này, thời buổi bây giờ cạnh tranh khốc liệt, mình đã giỏi rồi còn phải giỏi hơn nữa mới mong hơn được người ta. Việt Nam mình bây giờ người đi du học đầy ra đấy, chẳng nhẽ con trai bố lại thua kém họ sao? Con sang đó học cấp III, tiện thể thi luôn đại học rồi về nước vào công ti bố làm, có được hay không?
-Con…
-Con phải hiểu cho bố, các bạn bố con cái đều ra nước ngoài hết rồi, con không đi, nói thật bố có chút tự ti…
-…
Đi bao nhiêu năm ạ?
Đi du học, hơn nữa còn phải học cả cấp III rồi lên luôn đại học, ít thì là 5, 6 năm, nhiều là 7, 8 năm. Bố Dạ nói nếu cậu học nhanh thì chỉ việc học 2 năm cấp III, 3 năm đại học là được, bố có thể lợi dụng mối quan hệ cho cậu ra trường sớm. Nhưng 5 năm, người ta còn nỡ, chứ cậu, cậu nỡ xa Việt Nam 5 năm sao?
Không, nói xa Việt Nam chỉ là cái cớ. Căn bản, là không muốn xa con nhóc ấy.
-Bố!
-Sao?
-Học hết lớp 8, con đi luôn có được không?
***
Đôi lời của tác giả: Tuần này tôi đăng 2 chap, tuần sau tôi nghỉ. Tôi bận thi giữa kì:>> Cảm ơn các độc giả đã theo tôi đến tận chap này, sắp hết phần 1 rồi:>>> Chap gần đây hơi sến, vì tác giả bị lên cơn, hihi:
Đi tham quan thì phải chia nhóm cho dễ kiểm soát, tất nhiên mọi hoạt động của từng nhóm sẽ do người trong nhóm quyết định, bao gồm cả giờ giấc ăn uống nghỉ ngơi, lộ trình đi chơi. Cô Hằng vừa cho giải tán là đám học sinh đã nhao lên, chân như phết dầu mà chạy đi xung quanh, chẳng mấy chốc đã bu đầy ở mấy chỗ trò chơi mạo hiểm.
-Thảm bay, đi thảm bay trước!!
Thành mắt sáng rạng rỡ kéo cả lũ đi ra chỗ thảm bay xếp hàng. Hàng thì dài mà trời thì nóng, mùi mồ hôi của đám con nít làm Thanh nổi cả da gà. Thanh khó chịu dậm chân, tay quơ quơ chiếc quạt bắp ngô. Chết tiệt, giờ này năm ngoái trời đã vào thu rồi mà năm nay sao lại nóng thế không biết! Nhìn xem, nắng chói chang, không có tí tẹo gió nào! Điên tiết Thanh quát tướng lên:
-Đi về, không có chơi bời gì hết!! Mệt mỏi!!!
Thành biết Thanh đại tiểu thư mà bỏ hàng là cả lũ sẽ bỏ cậu mà đi luôn, nên ra sức lấy lòng, chạy lên chen vào giữa Đơn với Thanh, hai tay xoa xoa nắn nắn bóp bóp, miệng luôn mồm nịnh:
-Chộ ôi công chúa, công chúa mệt ở đâu tại hạ bóp cho nào!
-Bỏ ngay cái tay ra, nóng chết đi được!
Đơn bị đẩy xuống đứng cạnh Minh. Người Đơn vốn yếu, đứng nắng làm cô thấy ong ong, tay cô vô thức giơ lên trán nắn nắn. Minh đứng cạnh để ý thấy, kéo sát Đơn vào, gương ô to lên rồi che về phía Đơn. Mặt Đơn thoáng đỏ lên rồi lại biến mất như không có chuyện gì xảy ra.
Thật ra từ sau cái hôm nhận được lời cảnh cáo của cậu bạn thân cô đã nhận ra được nhiều thứ. Ví dụ như hai đứa đã lớn, ví dụ như hai đứa đã dậy thì, ví dụ như hai đứa vốn là một nam một nữ, mà nam nữ thì không nên gần nhau quá nhiều… Ôi đau đầu! Mà Minh nhận ra sự khác lạ của cô bạn thì lại khó hiểu, hoàn toàn quên rằng mình là nguyên nhân gây ra sự “khác” kia. Cậu lắc đầu lôi từ trong túi ra một cái mũ rộng vành đang gấp nhỏ, sau đó giỡ ra đội lên đầu cho Đơn.
Một trai một gái, trai đưa ô cho gái cầm, dịu dàng đội mũ cho, gái thì cầm ô, đầu hơi ngẩng, lãng mạn đến có người chán nản. Khánh vỗ vai an ủi cậu bạn thân đang rầu rĩ, tự hào hô không sao, thua keo này ta bày keo khác, “izy izy”!
Lúc đi tàu lượn siêu tốc phải leo lên một cái cầu thang rất cao, đã thế lại để cho một đống người xô nhau leo lên cùng một lúc. Đơn không cẩn thận bị một nhóm học sinh chen lên đẩy xuống nên ngã ngửa ra đằng sau, gần như là bay luôn khỏi bậc thang mà té xuống dưới.
-A…
-Đơn!!
Minh vươn tay ra định đỡ cô lại nhưng có người khác còn nhanh hơn. Cầu thang cao, Nguyên lại đứng ngay sau Đơn, cô vừa ngã đã nhanh chóng tóm gọn vào người. Đơn lúc đó đã tưởng mình lăn mất xác rồi, hoàn hồn lại mới xoay qua bối rối cảm ơn người ta. Ai ngờ người ta không nhận lời cảm ơn mà nói câu rõ khó hiểu:
-Em không nhận ra anh à?
Đơn lắc đầu, nhưng Minh đứng trên bậc kia thì lại nhớ.
Nhớ chứ, Minh nhíu mày lại, khoé môi cong cong lại thành hình trăng khuyết rất đẹp. Cậu nhớ như in cảnh tượng ngày hôm đấy, sau khi cậu xông vào trong kho “chứa hàng” thì bắt gặp ngay cảnh con bé nhà cậu nằm co ro trên đùi Nguyên, mắt Nguyên thì lại nhìn Đơn với ánh mắt nóng quá mức bình thường. Ngay lập tức cảnh giác của Minh tăng cao.
-Đi lên đây!
Minh giật lấy tay Đơn, tay còn lại cầm eo cô gần như là nhấc bổng Đơn lên đứng cạnh mình. Tay Nguyên có vẻ hụt hẫng, Đơn khó hiểu day day trán, mặc kệ hành động kì lạ của một số người kì lạ, yên lặng đứng xếp hàng. Cô không hề biết sau “sự kì lạ” này là liên tiếp các chuỗi sự kiện “kì lạ” khác đang chờ đón.
Ví dụ như lúc ngồi lên tàu, một ghế ngồi được người. Thanh và Thành đã đi chuyến trước, Minh với Đơn bất đắc dĩ phải lên ngồi cùng một người khác, vô tình lại là Nguyên. Đơn vừa ngồi xuống thì Minh đã chen vào, nhích mông ngồi lọt xuống giữa. Đơn thở dài, lại ngồi dịch ra ngoài để chiều bạn.
Lại kể đến lúc đi trên đường vé của Đơn bị rơi xuống đất. Cô đang cúi xuống định nhặt thì Nguyên phía sau đã nhặt hộ, còn cười tươi đưa ra vô cùng trịnh trọng. Vốn muốn giơ tay cảm ơn rồi nhận lấy nhưng thằng hàng xóm ở bênh cạnh đã nhanh tay giật phắt cái vé, sau đó nó đưa vé của nó cho cô, nói tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra:
-Vé rơi xuống đất bẩn rồi, đừng có chạm vào.
Tiếp đến là lúc gặp một bác chuyên khắc chữ lên vòng tay. Đơn nhìn thấy đẹp thích lắm, dự tính mua về tặng bố mẹ. Không hiểu sao anh trai đi phía đằng sau lại hỏi cô rằng em có thích không. Đơn theo phản xạ gật đầu thôi, ai ngờ anh ý quay qua bảo bác bán hàng:
-Bác ơi khắc cháu chữ “Đơn”!
Đơn ngẩn ra, lúc nhận vòng tay tinh xảo khắc chữ “Đơn” kia luống cuống móc tiền trả mà anh bảo anh không cần nên đành ngại ngùng nhận lấy. Nhẹ đeo vào tay, quay lại, chưa chi đã thấy bạn hàng xóm mặt tối sầm.
-Mày thích à?
-Ừ!
Chưa kịp định thần, Minh đã tiến đến chỗ bán hàng điềm tĩnh phán rõ thánh:
-Khắc hộ cháu “Phong Dật Hiên”, “Hà Quốc Trung”, “Fay”, “Kurogane”, “Koro-sensei”, “Tiêu Nại Hà”, “G-Dragon”, “Lí Mẫn Đức”, “Trang Kỳ”, “Bạc Cận Ngôn”, “Rin x Len”, “”, “Adele”,…
-Áaaaa!!!!!
Đơn sung sướng nhảy cẫng lên, nhào ra ôm lấy người Minh, nói với:
-Khắc cả “Dạ Từ Minh” nữa, khắc to vào bác ơi, idol lớn nhất của đời cháu!!
Minh cười phá lên, nhéo má con bé đang ôm siết mình phía dưới. Đơn cười, lấy tiền của người lạ thì ngại, nhưng lấy tiền của bạn thì không ngại tẹo nào!
-Ơ, Thanh với Thành chạy đâu rồi nhỉ?
-Này…
-Gì?
-Tao mua nhiều cho mày như thế mà mày không định đáp lễ gì cả à?
Hai đứa, mỗi đứa cầm một que kem vừa đi vừa ăn. Minh đi cạnh Đơn thản nhiên nhắc nhở. Lạ thật đấy, bình thường nó hay yêu cầu cái gì đó biến thái lắm cơ, không ngờ hôm nay nó lại hiền vậy, để cô tự chọn quà. Cô đăm chiêu ngẫm nghĩ, lại ngước đầu lên nhìn vào khuôn mặt mong chờ của Minh. Chợt nhìn thấy hàng thuê xe đạp đôi, Đơn chỉ về phía đó:
-Vậy đi xe đạp đôi nhé!
Minh gật đầu không do dự. Thật ra thì con nhóc này chọn trò khỉ gió nào cũng được cậu không quan tâm, miễn sao không có sự góp mặt của ai đó học lớp đi lẽo đẽo đằng sau từ nãy đến giờ là được rồi. Minh nhếch môi, có vẻ rất hứng thú.
-Minh ơi hết đôi rồi, đơn nhé!
-Ừ, tao thích Đơn hơn…
-Vậy bác ơi cho cháu lấy đơn nhé!
-…..
Đơn chèo lên đằng trước, hồn nhiên vỗ vỗ đằng sau yên chỉ Minh ngồi lên. Trước khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia mà mặt ai đó tối sầm, đã thế thằng nào-đấy-học-lớp- còn bụm miệng phì cười nữa chứ. Khoé miệng Minh giật giật, gân xanh nổi lên. Cậu tiến đến bế thốc Đơn lên tay.
-Từ.. Từ từ đã!!
Đơn còn đang vui vẻ cười thì đã bị Minh nhấc bổng lên, ôm ra đằng sau ngồi. Bị ôm trong lòng, người Đơn run lên, tim đập nhanh, mùi dầu gội của con trai phảng phất rõ quanh chóp mũi. Cái thằng này nó không biết xấu hổ là gì cả!! Cả người Đơn cử động lúng túng, mãi mới ngồi vững trên yên xe, còn lật lọng suýt ngã. Cô chới với bám vào người Minh, sau khi bị cậu lườm cho một nhát thì Đơn ngoan ngoãn ngồi im ở yên sau. Minh bắt đầu đạp, Đơn vui vẻ cảm nhận gió lùa qua kẽ tóc, lấy tay lên giữ mũ cho khỏi bay, mắt Đơn mở to đầu thích thú. Minh liếc thấy tâm trạng con đằng sau có vẻ đang vui, nhẹ hỏi:
-Đơn!
-Hả?
-Thích không?
-Thích!
Tóc cọ loà xoà vào mặt làm Đơn thấy ngưa ngứa. Bóng lưng cậu con trai phía trước cao và rộng, nhấp nhô theo từng nhịp đạp. Gió làm tóc Minh bay bay, mang theo mùi dầu gội hoà vào trong không khí. Bất giác Minh buột miệng:
-Sau này ngày nào tao cũng chở mày đi thế này nhé?
Đơn nhíu mày trầm ngâm, giữ chặt lấy yên xe. Ý nó là sau này không đi ô tô đến trường mà đi xe đạp á? Đơn nghĩ ngợi rồi gật gật đầu đồng ý:
-Ừ cũng được. Nhưng mà đi xe đạp cầm ô có vẻ hơi khó, trời lại nắng nữa. Tẹo ra bảo Thanh đi, từ sau không phải đón chúng mình nữa, chúng mình đi xe đạp đến trường.
Minh phía trên nghe được câu trả lời tức giận đến suýt bẻ gãy tay cầm. Cậu cười to đầy ác ý, nặng nề nhấn mạnh:
-Mày dạo này béo phết nhỉ? Xe đạp lún quá!
-Hả?
Nụ cười trên mặt Đơn bỗng dưng trở nên cứng ngắc. Khung cảnh dễ chịu như thế này bỗng chốc vì một câu nói mà tan tành hết. Đơn quay lên dùng hai tay với lên véo tai Minh làm cậu cười khanh khách. Đơn khinh bỉ quay mặt đi, cô biết mà cô biết mà, thằng này không bao giờ nói được câu gì tử tế đâu! Đang yên đang lành tự nhiên gây sự với cô, đồ khó chịu!
Minh cười nhẹ, chân đạp đều trên bàn đạp. Sau này, có thể là một vài năm, một vài thập kỉ, cũng có thể, là cả cuộc đời. Ngồi lặng đi, Minh bỗng dưng nhớ đến hồi hai đứa còn nhỏ…
Hai đứa trẻ nhà họ Dạ và họ Nguyễn được mệnh danh là lười nhác và kì quái từ hồi bé tí xíu.
Năm đó Minh và Đơn đang học lớp mẫu giáo bé, bố mẹ hai bên nghĩ cũng đến lúc phải cho hai đứa học đi xe đạp bánh rồi…….
-Hông đâu!
-Không thích!
Vừa mở miệng ra hỏi thì đã bị hai đứa con đáng yêu chặn ngay miệng, mặt hai đứa vẫn thản nhiên, một đứa chơi game, một đứa ngồi trong lòng bi ba bi bô chỉ chỏ.
Con nhà người ta, không cần ai bảo cũng nằng nặc đòi đi xe. Còn con nhà mình, haizzzz… Các cụ thầm nhủ cứ đà này bọn nó chẳng làm nên được trò trống gì đâu. Đến khi hai đứa học mẫu giáo lớn các bậc phụ huynh mới trố mắt lên.
Hai đứa, thằng lớn ngồi đằng trước đạp xe vèo vèo, con nhỏ ngồi yên đằng sau vui vẻ thả diều, luôn miệng hô đạp nhanh lên nào các kiểu cho diều bay. Khủng bố hơn nữa là chúng nó đi xe đạp hai bánh!! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lại quan sát tiếp.
-Anh ơi Đơn không biết đi xe!
-Lên đạp thử đi, tớ đỡ cho!
Thế là con nhỏ chèo lên yên xe trước, thằng lớn ở sau giữ. Con nhỏ vừa đạp là thằng lớn thả luôn tay ra, con nhỏ vẫn đi von von…
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…!!!!!!!!!!!! Đạp được luôn kìa!!!!!!!!! Các vị phụ huynh cứ ôm nhau mà khóc…
Năm hai đứa học lớp , các phụ huynh cho con đi bơi.
-Nào con trai, ra đây bố dạy bơi nào!
-Không!
Quả nhiên, ông Dạ giật giật khoé miệng, biết ngay thằng quý tử nó sẽ nói thế mà.
-Con trai biết không, bơi cũng là một phương pháp chứng tỏ độ đàn ông đấy! Nhìn em Đơn đang mong được xem con bơi kìa!
Quý tử nhìn theo hướng tay bố Dạ chỉ, đập vào mắt là đôi đồng tử long lanh đầy mong chờ của con hàng xóm. Quý tử hơi đỏ mặt, thở dài:
-Thôi được, con nể bố lắm đấy!
Trên đầu bố Dạ bỗng nhiên xuất hiện đầy quạ đen…
-Con trai nhìn bố làm mẫu nhé!
Bố Dạ vui vẻ bơi một vòng quang bể, động tác chuẩn xác không thể chê vào đâu được. Hiện giờ trong đầu ông đang rất phấn khích, tưởng tượng ra cảnh quý tử nhìn mình với ánh mắt sùng bái, rồi nó sẽ như bao đứa trẻ khác nằng nặc đòi ông dạy bơi. Tình phụ tử cao cả trỗi dậy, bố Dạ mặc kệ đang còn bơi, cười đến toác cả miệng, sặc cả một đống nước.
-Bố bơi siêu không con trai?
-Tưởng gì, đơn giản!
Nói rồi cậu quý tử nhảy tùm xuống nước, trước con mắt trợn trắng của bố mình mà chìm nổi cũng ngo nghoe được hẳn , mét. Tất cả người lớn đều đang trong tình trạng chết lâm sàng.
Đơn từ xưa đến nay vốn ghi nhớ nhanh, nhìn hai người bơi đã có thể nhớ chính xác từng cử động. Cô vùng vẫy đòi mẹ cho ra bơi với Minh, hồn nhiên nhảy xuống bể, nhanh đến nỗi người lớn trên bờ không kịp cản. Chỉ có điều nhớ nhanh không có nghĩa là thực hành được. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối Đơn đi bể bơi. Từ đó đến tận năm học cấp nhóc con không dám mò xuống bể, đơn giản vì cô gái bé nhỏ của chúng ta lúc ấy vẫn bé, cứ tưởng nước làm giảm trí thông minh của mình đi nên mới không bơi được, mãi sau này lớn mới nhận ra sự thật.
Minh nghĩ đến đó bỗng nhiên phì cười. Chân cậu đạp mạnh, đèo Đơn đi vèo vèo quanh khu tham quan khiến cô sợ hãi hét ầm.
-Nhanh lên Đơn ơiiii, Minh ơiiii, ăn thôiiiiii!
Thanh hào hứng vẫy vẫy tay gọi lại, nhanh chóng trải thảm rồi bày ra một đống bát đĩa bóng loáng. Hiển nhiên con nhóc này thật sự đói. Đơn chạy lại, ngồi yên vị vào thảm, phụ giúp Thanh trải đồ và thức ăn ra. Minh thở dài ngồi xuống, Thành dưới sự chỉ huy của Thanh rầu rĩ lau bát đĩa.
-Cho anh ngồi với nhé?
Tất cả cùng nhau ngước mắt lên, đập vào mắt là hình ảnh một anh với mái tóc nâu và đôi đồng tử đầy linh động. Anh nói rồi anh lại tự động ngồi xuống rất thản nhiên, không cần ai cho phép cả. Ba trong số bốn đứa không tự chủ giật giật khoé miệng, chưa thấy ai hồn nhiên như thế bao giờ.
-A, anh ngồi với!
Một anh nữa vô cùng tự nhiên ngồi vào cùng, hồn nhiên hơn cả anh trước. Thành đang định hé mồm ra hỏi thì Thanh đã chặn miệng cậu lại, vui vẻ giới thiệu:
-Là tao bảo hai anh tham gia cùng đấy! Đây là anh Nguyên, còn đây là anh Khánh. Vừa nãy lúc đi xe đạp tao bị ngã được hai anh ý giúp, hai anh lại bảo quên không chuẩn bị đồ ăn nên tao mời ra đây luôn. Có được không?
Minh hừ nhẹ. Hoá ra trong lúc câu với Đơn đi đạp xe đã lập được kế hoạch khác rồi cơ à? Đơn từ chối cho ý kiến, còn Thành chỉ chăm chăm vào đống sushi đang được bày ra. Nguyên gãi đầu cười cười, thật ra không biết có nên gọi là may mắn không mà anh với Khánh lại vô tình gặp Thanh đúng lúc con bé đang ngã, lại còn được Thanh mời về ăn cùng. Dù sao đi nữa, việc anh và Khánh không có đồ ăn là thật. Nhóm bạn còn lại thuộc lớp C của anh đã hứa chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa, vậy mà bây giờ lại không biết chúng nó chạy đi đâu.
-Ăn thôi! Mời cả nhà ăn cơm!
-Mời cả nhà ăn cơm.
Thành hào hứng mời cơm rồi lao đũa đến món ăn phía trước. Lần lượt từng người trong nhóm Đơn cứ mời như thế tiếp. Nguyên với Khánh nhìn nhau, cũng phải mời theo. Hai người tự nhủ bọn trẻ ở đây có thói quen kì lạ thật đấy, trước giờ chưa thấy đứa nào thân với nhau đến mức “mời cả nhà” tự nhiên như một gia đình thế cả. Nguyên với Khánh không hề biết Thanh Thành và Minh thường xuyên qua nhà Đơn ăn chực, việc mời cơm này dường như đã thành thói quen.
Mỗi người một cái bát, tự gắp tự ăn. Đơn gắp bị rơi sốt ra tay phải tìm khăn giấy để lau. Ngoảng đi ngoảnh lại được vài giây, quay qua đã thấy đồ ăn chất trong bát cao như núi. Đơn không biết nói gì hơn:
-Là ai… Đã gắp…?
-Tao!
-Tao!
-Tao nữa.
Thanh với Thành giơ tay, Minh bình thản giật giấy từ tay cô lau lên miệng. Đơn cảm thấy muốn khóc, bảo sao, bảo sao cô chả béo!
Minh cười nhẹ, nhìn con hàng xóm phụng phịu ăn. Thật ra cậu nói vậy thôi chứ nó cũng chẳng béo lắm. Thon thon nhỏ nhỏ, ôm vừa phải, rất đáng yêu. Minh tự cốc vào đầu mình, cái gì mà ôm vừa phải, chết đi bản thân!
Đôi lời của tác giả: Thật ra cái cảnh ngồi xe đạp nó sẽ rất lãng mạn nếu nó ở ngoài đời thực hoặc trong shoujo manga. Tiếc thay, đây là truyện chữ:v