Đôi lời của tác giả: Tôi đăng hôm nay bởi vì tôi rảnh, hahaahaa:v Mình thích thì mình đăng thoi =))
***
Kì nghỉ hè năm nay thay vì đi biển thì cả lũ nhóm Đơn tụ lại dắt nhau đi chơi đây đó. Bọn nhóc cũng đã lên lớp 8, khả năng tự lập đầy mình, đường nhiên các vị phụ huynh cũng sẽ không ngại cho con đi chơi một chút. Nào là đi Bờ Hồ, đi trung tâm thương mại, đi ra “chơi điện tử xèng”, đi học làm bánh (hay còn gọi là sang ở nhây nhà Đơn), đi ăn nhà hàng, đi ăn vỉa hè, đi mua sắm, đi xem phim,… Nói chung lịch trình mùa hè của bọn nhóc đầy rẫy những ngày đi chơi và đi ăn, vui vui vẻ vẻ, chả quan tâm đến sang năm mới học nặng hơn rất nhiều gì cả.
2 tháng cứ thế thấm thoát trôi qua, nhẩm đếm, mấy đứa đã cùng nhau trải qua hai mùa hoa phượng, chẳng biết sau này còn được ở cùng nhau như vậy nữa không?
Câu hỏi này cũng chẳng phải là vô căn cứ, bởi vì sự đời đầy rẫy những chuyện khó lường trước. Có khi hôm nay vừa mới nắm tay nhau đi chơi, mai đã mỗi đứa một phương trời.
Đơn ngẩn ngơ nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy tay mình kia, lại ngẩng lên ngắm chủ nhân của nó. Bốn đứa đang tụ tập ở nhà Thanh để chuẩn bị quần áo cho buổi khai giảng sắp bắt đầu trong 30 phút nữa. Vì muốn cả lũ có thể mặc đồng phục một cách “không đụng hàng”, Thanh từ sáng sớm tinh mơ đã gọi điện đến nhà từng đứa giục qua chỗ nó ngay lập tức. Đơn khe khẽ thở dài, đã là đồng phục thì không hiểu làm nó “không đụng hàng” kiểu gì đây?
Minh đã thay xong từ lâu, ngồi im một chỗ không nói năng câu nào. Thằng này từ trước đến nay nhiều khi vẫn hay trầm như thế nên chẳng ai buồn quan tâm đến nó cả. Có mỗi Đơn ngồi gần nó nhất, nhận ra dạo này nó hơi lạ.
Nó nắm tay cô, ừ cũng quen rồi, nhưng không hiểu sao cô thấy cái nắm tay này lạ lắm. Siết chặt lại giống kiểu sợ người kia biến mất, lại đan xen một chút lo lắng, cứ như đứa trẻ nhỏ ôm chặt cánh tay mẹ không nỡ buông vậy. Đơn cầm bàn tay đang nắm lấy tay cô kia lên, dùng tay còn lại vuốt nhè nhẹ. Lúc này Minh bên cạnh mới chịu ngẩng cái đầu đang cúi gằm lên, ánh mắt mông lung vô định ngừng nghĩ, nhìn vào hai bàn tay đang đan xen.
-Buồn…
Minh thốt lên thật khẽ, nếu không phải Đơn ngồi ngay cạnh thì đã không thể nghe thấy. Cô bình thản cười, nắm lấy tay Minh giơ lên lắc lắc:
-Nắm chặt như thế này, không sờ cho buồn thì sẽ chịu buông ra chắc?
Minh nhận thức được bàn tay Đơn đã bị mình siết cho tím tái mấy đầu ngón liền giật mình vội vã buông ra, áy náy xoa xoa mấy đốt ngón tay của cô. Đơn cảm thấy mức độ lạ lùng của bạn cô ngày càng tăng liền chống cằm khó hiểu. Ngồi sát lại gần Minh, Đơn nghịch tay cậu nhẹ nhàng dỗ dành:
-Làm sao thế? Bạn Minh của mình có điều gì tâm sự nói ra cho mình nghe tí nào?
Sến chảy nước ra, “bạn Minh” mới chả bạn không minh. Minh biết là Đơn nịnh cho mình vui nhưng vẫn không chịu nói gì, như con cún nhỏ dụi đầu vào vai Đơn. Đơn tiếp tục cố gắng ngọt nhạt:
-Bạn Minh của mình bị bệnh à?
-Ờ, đang bệnh đây, bệnh nặng lắm!
Cuối cùng cũng chịu nói rồi! Đơn cười khẽ, xoa đầu Minh vỗ vỗ:
-Trời ơi, khoẻ mạnh thế này thì bệnh gì được? Đằng ấy làm màu thế?
-Mình đau trong tim ý, Đơn làm sao mà biết được?
-………….
-………….
-………….
Sẩm má…?
Cả 3 đứa trong phòng nghe đến đó đều dừng mọi động tác quay sang phía này. Thành đang định nói gì liền bị Thanh vồ lên bịt miệng vào, ứ ứ mãi chả thốt lên được đành im lặng. Mắt hai đứa sáng lên, long la long lanh hướng về chỗ hai đứa còn lại đang ngồi tay đan tay vô cùng là rồ man tịch trên ghế dài. Thanh quay cuồng, đừng có nói là tỏ tình nhé, tỏ tình là Thanh chết luôn đấy! Máy quay đâu, đm điện thoại đâu, lấy nhanh ra còn quay lại nào! Cái máy in tiền kiêu ngạo kia chuẩn bị tỏ tình kìaaaaaa!!!
Mắt Đơn trợn tròn, thằng nhóc này không phải là đã đến tuổi dậy thì rồi đấy chứ? Cũng biết thích biết yêu rồi cơ à? Là ai? Ai mà giỏi vậy, làm được cho cục đá nhà cô thích cơ!
Trong phút chốc Đơn không ý thức được rằng, cục đá “nhà cô” ở đây ám chỉ ai…
-Bệnh tương tư à?
-Ờ!
Giật cả mình! Đơn không cờ Minh nó thẳng thắn vậy cơ. Cô tò mò lắm, bạn thân của cô, thanh mai trúc mã của cô, hàng xóm nhà cô, kiêm luôn cả bạn cùng bàn luôn, vậy mà bấy lâu nay nó cứ giấu im ỉm im ỉm, chẳng chịu tâm sự gì cho cô nghe gì cả! Trong lòng Đơn hơi tò mò nhưng vẫn phải nhịn, ngọt ngào dụ dỗ:
-Ai đấy? Đơn có biết không?
-Biết chứ! Người này Đơn biết, Thanh biết, Thành cũng biết luôn!
Đơn liếc Thanh với Thành, thấy hai đứa chúng nó vẫn đang nhìn cô với ánh mắt mong chờ, lộ rõ ý tứ chờ mong ra hiệu cho cô hỏi tiếp đi. Đơn ngẫm nghĩ, chả nhớ được ra cô bạn nào cả. Bỗng mắt Thanh trợn lên, làm khẩu hình chữ “Thư” với Đơn. Đáp án này khiến Đơn há hốc mồm. Chẳng có lẽ nước chảy đá mòn, tấm chân tình của bạn Thư đã làm Minh cảm động rồi? Nhưng mà tình cảm của Thư, Minh biết rõ, nếu Minh thích thì chỉ cần nói một câu, Thư kiểu gì chả đồng ý ngay, việc gì phải khổ sở thế này?
-Thư hả?
-…
Không trả lời tức là không phải, Thanh lại tiếp tục ra dấu chữ “Thuỷ”. Đơn càng hoảng hơn. Đừng có nói là Thuỷ nhé, nếu là Thuỷ thì Đơn không đồng ý đâu, Đơn ghét Thuỷ lắm.
Thanh nhìn phản ứng của con bạn mà chán nản. Con này, nó không ghen tí nào à? Cả cái nhóm 4 đứa này, đến 3 đứa biết Minh thích ai, mình nó không biết.
-Thuỷ à?
Đơn hỏi vẩn vơ.
-Nếu đúng thì sao?
Minh bình thản trả lời. Đơn lập tức buông tay Minh ra, mặt xầm xì:
-Thế thì tao sẽ cho mày chọn, một là tao, hai là Thuỷ!
Giọng đổi luôn 180° kìa. Cả 3 đứa còn lại bỗng nhiên cười phá lên làm Đơn chẳng hiểu gì. Minh bên cạnh cười đến mức làm vai Đơn run lên, Đơn tức giận hất đầu nó ra không cho dựa nữa. Minh xoa đầu Đơn, khuất phục nói:
-Tao chọn mày, tất nhiên là chọn mày rồi!
Nói xong lại cười tiếp, đến khi tới trường rồi vẫn còn cười tủm tỉm.
Nắng sớm chiếu rọi qua khung cửa sổ, cánh phượng rơi từng tầng từng tầng xuống sân trường tạo nên những đốm đỏ điểm xuyết. Đơn phải công nhận cách mặc đồng phục này bá thật. Trường Đơn học nam mặc sơ mi với cà vạt, quần màu nâu kem, nữ mặc sơ mi với váy nâu kem, cổ thắt nơ điệu đà. Mà xem Minh với Thành bây giờ kìa, Thành thì quần đồng phục xắn lên gần đầu gối, mở bung hàng cúc đầu lại không chịu đeo cà vạt, Minh thì xắn tay áo lên tận khuỷu, cà vạt cài lỏng lẻo, so với đám nam sinh chỉnh chu ở đây thì cá biệt thật. Còn Thanh thì sắm thêm đôi tất dài đến tận bắp chân, váy cắt ngắn lên trên đầu gối phải đến 10 phân, viền trong còn gắn thêm chút ren trắng thập thò và thêm vài lớp vải nhìn bồng lên như váy búp bê. Đơn bị Thanh bắt cắt bớt gấu váy nhưng không chịu, cuối cùng vẫn phải thoả hiệp cắt đến trên đầu gối một tẹo, cổ áo cô được gắn thêm một chút ren trắng giống váy Thanh, tay áo lại trùm đến hơn nửa bàn tay, nhìn rất là điệu. Xem thoáng qua có lẽ không ai để ý đồng phục của hai đứa con gái bị chỉnh sửa một chút, chỉ biết là thấy đẹp hơn thôi. Có lẽ phải soi kĩ lắm mới phát hiện được, mà có phát hiện cũng chỉ là thêm một tí ren thập thò ẩn hiện cho trông nữ tính chút chứ không thêm vào quá nhiều, không thể vì thế mà phạt kiểm điểm.
Nói tóm lại, riêng về khoản quần áo, Thanh là khéo nhất hội. Cả bọn tiến tới phía hàng ghế của lớp mình chuẩn bị xếp ghế giúp lớp.
-A!
Bỗng nhiên từ đằng xa có cô bé tay cầm lon coca, vì mải đuổi theo một bạn khác mà va vào Đơn khiến lon coca đổ ào, cả mảng áo sơ mi của Đơn chuyển thành màu đen.
-E… Em xin lỗi chị! Em xin lỗi chị ạ!
Bé con ríu rít, luống cuống tìm khăn giấy lau lau cho Đơn, náo nhiệt làm bọn trong lớp chạy lại xem. Đơn nhận lấy khăn giấy, mỉm cười kêu không sao rồi bước nhanh về phía phòng vệ sinh.
-Chúng mày cứ làm tiếp đi, tao đi vệ sinh một chút.
Chất lỏng ngọt ngọt dính trên áo khiến cả người Đơn nhớp nháp khó chịu. Sắp tới giờ buổi lễ khai giảng bắt đầu, Đơn chạy nhanh hơn, chẳng may lại va phải một bạn nữ ngồi trên xe lăn, là cô bạn cùng học đội tuyển Văn với cô-Ngân.
-Tôi xin lỗi, cậu có sao không?
-Không sao.
Cả người cả xe ngã ngửa ra nền đất lạnh, Đơn bối rối chạy tới dựng xe lăn lên. Trường có đặc cách trợ cấp đặc biệt cho bạn nữ này, bạn bị liệt một bên chân không thể đi lại nên được miễn giảm học phí, đi lên xuống cầu thang không tiện nên lớp của bạn cố định luôn ở tầng 1 chứ không phải chuyển theo mỗi năm như các lớp khác. Bạn bệnh tật nhưng lại rất cố gắng, chiếm được cảm tình của nhiều thầy cô và bạn bè trong trường. Anh trai hơn bạn 1 tuổi thì ngược lại, là học sinh cá biệt trong lớp. Thầy cô hay lấy hai anh em ra so sánh, nhưng người anh này vẫn có vẻ rất thương em cho nên thầy cô hay niệm tình bỏ qua một vài lỗi nhỏ cho anh ta. Hiện tại anh ta đi kè kè sau xe lăn nhưng suốt cả quá trình xảy ra lại không có ý giúp Đơn dựng xe dậy. Đơn thầm nghĩ, đây là “thương em” theo lời đồn sao?
-Này con kia, mày đi đứng kiểu gì đấy? Mắt mày để trên đầu à?
-Em xin lỗi.
Tên anh trai kia quát tháo ầm ĩ, sấn tới dứ dứ đẩy Đơn về phía sau. Đơn vẫn đứng im cúi đầu, à, hoá ra “thương em” theo kiểu này.
Là giả bộ, hay là thật?
-Xin cái gì mà xin? Đi mắt cứ tơn tớn tơn tớn lên, không thấy bạn bệnh à mà còn đâm vào?
-Anh, thôi đi, người ta đã xin lỗi rồi!
Ngân lừ mắt với anh mình, anh ta lập tức hừ một cái, đút tay vào túi quần lùi về phía sau. Cô bạn cười với Đơn, nhỏ nhẹ nói:
-Cậu thông cảm nhé, anh tôi hơi nóng tính. Tôi không sao đâu, cậu cứ đi đi.
-Không sao cái gì? Con gái con đứa chạy mà không chịu nhìn, xong còn lấy người ta ra làm đệm thịt nữa. Tưởng xinh mà ngon á? Xinh thì thích làm gì cũng được á?
-Anh!!
Ngân quát lên, quay qua Đơn nhỏ nhẹ xin lỗi. Đơn thấy ngại, đâm vào người ta mà còn bị người ta cúi đầu nhận lỗi với mình. Cô đành gật đầu tỏ vẻ không sao, nói xin lỗi thêm hai ba câu nữa rồi khó xử bỏ vào phòng vệ sinh. Trước khi đi qua còn bị anh trai cô bạn dứ dứ cho vài cái đỏ cả trán, Đơn vẫn nhịn. Là cô sai trước, cô không có quyền trách cứ người ta.
-Mày để cho nó đi thế à?
-Ơ cái anh này, chả để thì sao?
-Làm màu vl…
-Gì? Anh nói gì cơ? Nói to lên em nghe tí?
-Tao bảo mày hai mặt đấy! Thể nào cũng có ngày cái bộ mặt của mày bị lột lên cho mà xem.
-Anh… ghét em thì nói thẳng, việc gì phải đặt điều như thế?
Cô bạn ngồi trên xe lăn nước mắt trực trào, run run siết chặt gấu váy. Tên anh trai kia hếch mặt một cái rồi phất áo bỏ đi, để lại cô em gái đáng thương ngồi ở đó khóc thút thít, không xuống được bậc thang để ra sân trường.
Khóc được một lúc đột nhiên cảm thấy xe lăn có người đẩy, quay mặt ra đằng sau đã thấy bóng dáng một cậu bạn cao lớn đứng đó. Minh cất giọng bình thản:
-Cậu có muốn xuống sân trường không để tôi đẩy xuống?
-Th… Thôi cậu để tôi tự làm!
Cô bạn ngại ngùng nói, hai tay đặt lên bánh xe lăn vào phòng ý tế. Minh ở phía sau thở dài, lắc đầu chạy đi tìm Đơn.
***
-Năm nay các em đã lớp 8 nên có thể tham gia vào các đội tuyển của trường. Em nào có năng khiếu môn gì thì lên đăng kí với cô nhé, một phần được giải thì sẽ đẹp học bạ, hai là nếu giải cao thì sẽ được cộng điểm vào cấp III đấy.
Cô Hằng đứng trên bục giảng khuyên giải, phân tích xem học sinh nào trong lớp nên vào đội tuyển nào. Ngoài Dạ Từ Minh như cá gặp nước, đội tuyển nào cũng vào được ra thì Đơn bé nhỏ chỉ khiêm tốn đăng kí môn Văn. Cô Hằng dạy Văn, đối với sự lựa chọn này của Đơn đường nhiên sướng khỏi nói:
-Thế Minh chọn môn gì?
-Môn nào ôn cùng buổi với môn Văn hả cô?
-Làm gì có môn nào! Đòi hỏi vớ vẩn!
Cô Hằng quắc mắt lên, Minh đành đăng kí chọn môn Toán. Thanh thi môn Anh, Thành không muốn nhưng vẫn bị cô ép thi cùng mình. Thanh người nước ngoài thì đúng rồi, nhưng Thành sao lại thi Anh? Đơn băn khoăn:
-Thành giỏi anh à?
-Ô mày không biết à? Thành sống ở nước ngoài, lên cấp II mới về Việt Nam mà!
Đơn khó hiểu lắng nghe điều Thanh nói với mình. Ngoại hình của Thành hoàn toàn cũng có chút gì giống người nước ngoài cả, nếu có chỉ là tính cách phóng khoáng mà nó sở hữu. Dù thế thì tại sao Thanh biết mà cô lại không biết?
-Sao tao không biết?
-Mày thì có cái gì biết? Minh nó còn biết kìa, chỉ có mày là cứ ngơ ngơ thôi!
Đơn quay sang nhìn Minh chờ đợi sự trả lời, đáp lại là cái cười pha thở dài. Đầu Đơn ong lên, tự hỏi rốt cuộc cô có phải là một phần của nhóm không nữa. Ngẫm lại, từ trước đến nay chơi với 3 đứa này đều được bọn nó chủ trương cho từ A tới Z, cô hình như chưa phải động tay động chân lần nào ngoài việc làm đồ ăn. Đi đâu, đến chỗ nào nên ăn món gì, đây là nơi nào, người này là ai, tất cả thông tin đều được lấy từ Thanh Thành và Minh, còn cô, được bọn nó bọc như bọc trứng, lúc nào cũng bênh cũng che trở, giờ thì sao, cái gì cũng chẳng hay.
Đơn thấy buồn buồn, bởi vì có lẽ bọn nó còn giấu cô rất nhiều thứ.
Đơn cúi đầu xuống nhìn ngón tay, không để ý Minh liếc qua cô đầy sâu xa, Thanh lo lắng quay xuống rồi lại quay lên, còn Thành thì nở nụ cười đầy quỷ dị.
Không sai, nụ cười đầy ma mãnh, lại có cả sức lạnh, rất lạ lùng. Minh thấy thế quay qua lườm Thành một cái khiến cậu ngừng cười, tuy nhiên chút ý vị vẫn vương trên khoé môi. Nếu Đơn thấy được chắc chắn sẽ nghĩ rằng Thành vừa cười kia hoàn toàn không phải Thành thường ngày vẫn chơi với cô! Chỉ tiếc cô bé của chúng ta lúc này vẫn đang buồn bã cúi đầu, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ.
Chỉ 1 năm nữa thôi, cô bé này sẽ biết những gì cần biết.
***
Ngày thi thử đầu tiên để lọc học sinh giỏi đi thi quận tới, các học sinh thường buổi này được nghỉ một ngày. Giữa cái nắng chói chang ở sân trường, Thanh với Thành như ông hoàng bà hoàng hoành tráng bước ra khỏi phòng thi. Quanh sân vẫn chưa có bóng dáng ai đi ra cả, đắc ý cũng phải thôi, hai đứa sống ở nước ngoài không giỏi Anh mới là lạ.
Chợt hai đứa sững lại khi thấy thằng chết bầm nào đấy giỏi nhất khối đã ngồi thảnh thơi ở ghế đằng canteen chơi điện tử được rồi. Minh đã gọi sẵn 4 cốc đá bào siro, chỉ đợi bọn nó ra là chén, nhanh đến phát sợ. Nghe bảo Toán là môn khó nhất trong các môn, đủ dạng đủ loại, thế mà thằng siêu nhân này sao lại ra nhanh thế hả giời? Thanh và Thành toát mồ hôi tiến lại.
-Làm hết không?
Minh vắt chéo chân, nhàn nhã hỏi.
-Hết, mày thì sao?
Thành cầm lấy cốc đá bào mút chùn chụt, Minh không ngẩng đầu lên, hờ hững:
-Ờ, cũng tàm tạm.
-…
Vậy thì thôi tất cả bọn nào thi môn Toán cứ tập xác định đi, Minh nó còn tàm tạm thì chúng bây không làm hết được cái đề đấy đâu.
-Đơn ra kìa! Đơn ơi, ra đây, làm hết không mày?
Thanh hét lên, vẫy vẫy Đơn ra phía này. Nhất Toán nhì Văn ba Ngoại Ngữ, Lí Hoá ờ thì cũng khó đấy, nhưng không phải kiểu mỗi người chấm một cách như Văn. Môn nào đều sẽ có đáp án nhất định, riêng Văn, đáp án thì chung chung, cách chấm muôn phường muôn ngả, chả biết đường nào mà lần. Trong Toán có Văn, trong Văn có Toán. Nếu Minh đi thi phải chú ý cách dùng từ cho chính xác thì Đơn thi Văn vừa phải học thuộc cả tá thứ, vừa phải tư duy lần mò theo từng câu từng chữ cho đề bài sao cho đạt bố cục và ý chính chuẩn xác nhất. Ba đứa còn lại thương Đơn lắm, bọn nó sợ nhất là Văn, bỗng chốc cảm thấy Đơn thật là giỏi. Đơn ngồi xuống cầm lấy cốc lên mút, mỉm cười:
-Văn không biết làm cũng phải cố làm cho hết mà!
Đạo lí này đứa học sinh nào cũng biết, nhất lại là bọn đội tuyển Văn. Xem ra Thanh hỏi thừa rồi.
***
-A!!!
-Ôi, em xin lỗi!
Đơn cuống lên, giật nhanh mấy tờ giấy ăn lau vào tay Nguyên. Vừa nãy khi ăn xong dọn dẹp cô giơ bát ra đã vô tình va phải tay anh, làm nước nóng trong bát hất hết vào khiến tay anh phỏng rộp. Đơn hoảng hốt lau lau làm mấy người xung quanh cũng cuống theo. Da Nguyên đã trở nên đỏ ửng nhưng anh không dám kêu một lời nào.
-Đi tìm cô Nhân y tế, cô lúc nào cũng mang theo đồ sơ cứu!
Thành nói lớn với Đơn, phụ Khánh đỡ Nguyên dậy. Nguyên xua xua tay tỏ ý không sao nhưng Đơn vẫn rất lo lắng. Chân mày Đơn nhíu chặt, miệng mấp máy, cô sốt sắng lau qua tay rồi kéo Nguyên đi:
-Mọi người cứ ăn trước, tao dẫn anh ý đi tìm cô Nhân!
-Chờ đã, tao đi với mày!
Minh gọi với theo, định bụng đứng dậy, ai ngờ đằng xa có tiếng loa:
-Tất cả bạn nam khối tập trung về phía bãi cỏ chơi kéo co tập thể. Nhắc lại, tất cả bạn nam khối tập trung về phía bãi cỏ chơi kéo co tập thể. Lớp A và B thi trước, đề nghị tất cả các bạn nam lớp A và B nhanh chóng tập trung ra bãi cỏ.
Đơn nghe tiếng loa quay đầu lại, cản Minh:
-Không sao đâu, tao đi được rồi. Mày với Thành ra đi, thi cho lớp mà! Thanh ơi, mày với anh kia dọn nốt hộ tao nhé!
-Ok!
Rồi trước sự ngỡ ngàng của Nguyên, Đơn kéo anh đi.
Được đi riêng với người thầm thích, tim Nguyên đập thình thịch. Anh rè rặt nắm lại bàn tay bé nhỏ đang nắm lấy mình, cố gắng đi sát vào với cô, khẽ khàng hít hà mùi Enchanteur phảng phất trong gió. Nguyên nhìn bóng dáng người con gái nhỏ trong ánh trắng trưa rực rỡ, tóc tơ màu nắng bay bay, tấm lưng nhỏ mà quật cường. Lại nhớ đến đợt hai đứa bị bắt cóc, bé con này bề ngoài dịu dàng, bên trong nội tâm thì lại cứng như sắt thé. Từng lời nói sắc bén đến bình tĩnh hôm đó đến nay nhớ lại vẫn khiến tim Nguyên nhảy lên liên hồi. Hình ảnh cô gái bé nhỏ bị sốt đến cả người nóng hầm hập, nằm co ro một chỗ mà vẫn cố gượng dậy sờ trán Nguyên xem có bị lây sốt không đã xoáy vào tâm trí anh một ấn tượng thật sâu không thể phai mờ. Anh thật sự thích cô gái bé nhỏ này, mặc dù nói đúng ra đây chỉ là tình yêu bọ xít trẻ trâu của tuổi học sinh.
-Đ… Đơn này, em không nhớ anh là ai thật à?
Nguyên lúng túng, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay anh kia làm anh hồi hộp. Đơn quay đầu lại nhìn Nguyên một lượt, rốt cuộc chỉ nói:
-Em nhìn anh thấy hơi quen mắt thôi…
Nguyên thất vọng sụp mắt xuống, khẽ nói “vậy à”, yên lặng đi theo Đơn.
-Thật ra anh là…
-Cô Nhân kia rồi! Cô ơi!!!
Lời nói chưa dứt đã bị bé con lôi tay kéo đi. Nguyên cười khổ trong lòng, thầm nghĩ bao giờ có cơ hội thì giải thích sau cũng được.
Sau khi sơ cứu xong cô Nhân liền cho về. Đơn muốn đi đường cũ nhưng Nguyên nhất quyết không chịu, đòi vòng ra đường khác để đi. Anh dắt Đơn đi loanh quanh, cuối cùng lại vòng ra tiệm bán vòng gần đó, nói muốn gì cứ lấy, anh cho. Bản thân Đơn không hiểu tại sao Nguyên lại liên tục muốn mua đồ cho cô, sự thể hiện của bậc đàn anh chăng? Cô không bao giờ biết rằng cái kế hoạch tán gái vớ vẩn của Khánh đã tiêm nhiễm vào đầu Nguyên bao nhiêu thứ vô bổ. Đơn chẳng muốn chọn gì nhưng trước thái độ kiên quyết của Nguyên Đơn đành thở dài nhìn quanh một lượt. Cô sớm đã hết hứng thú với mấy thứ đồ lấp lánh trẻ con này rồi, thế mà ngó sang gian hàng bên cạnh, một chiếc headphone to đùng đập vào mắt, tai của nó không như tai của headphone bình thường, nó in hình trên đó, phỏng theo khuôn hình mà cấu thành rồi phủ nhựa trong cứng trong lên, hoàn toàn không như mấy thứ đồ dán đại hình dán giấy vào cho có ở ngoài cửa hàng đằng kia. Đơn hơi bất ngờ, liếc sơ qua gian hàng. Đó là một gian hàng trò chơi, người chơi phải trả tiền để mua lượt bắn súng, bắn trúng bảng mục tiêu phía đối diện sẽ được thưởng tuỳ theo độ chính xác, mà cái headphone kia là giải nhất…
Đơn khe khẽ thở dài, kéo tay Nguyên:
-Em chả thấy gì hay cả, đi thôi!
Nguyên băn khoăn nhìn theo hướng Đơn vừa liếc qua, nơi treo thưởng một chiếc headphone màu trắng trong vô cùng đẹp. Dấy lên chút băn khoăn, Nguyên rút ra khỏi tay Đơn. Anh cười cười, chỉ vào phía gian hàng kia:
-Chò một chút được không, anh muốn chơi thử quá!
Đơn khó hiểu vén mấy lọn tóc loà xoà ra sau tai, để ý đến vết bỏng được băng trên tay Nguyên, muốn cản mà lại không dám. Nguyên coi như Đơn đã đồng ý, kéo cô ra chỗ gian hàng rồi nói với ông chủ hàng:
-Bác ơi cho cháu mua lượt!
Cũng không có việc gì làm, Đơn đứng sau lưng Nguyên, lặng lẽ quan sát anh bắn. Cô khẽ thở dài, tầm này chắc là lớp đã kéo co xong rồi, chẳng biết thắng hay thua nữa.
phát đầu tiên, trượt. Nguyên có vẻ không cam lòng, mua liền tù tì phát. Bác chủ hàng cười tươi roi rói, hỏi han ân cần xem anh có cần thêm gì nữa không, Nguyên lắc đầu, chú tâm vào mục tiêu.
-Cứ bình tĩnh anh nhé!
Đơn cười nhẹ, vô tình làm cho tên con trai đang cầm súng kia xao xuyến, ý thức chiến đấu tăng cao.
-A, trượt rồi!
-Uầy, suýt trúng!
-Kia kìa kia kìa, chếch sang chếch sang.
-Bình tĩnh, anh bắn nhanh thế?
Cứ bắn rồi lại bắn, càng ngày Nguyên càng tập trung. Đơn đứng bên cạnh theo bản năng quan sát chăm chú, lúc kích động thì kiễng chân lên xem, động viên “Cố lên sắp được rồi kìa!” Cô bé của chúng ta khi ấy đơn thuần chỉ nghĩ đàn anh đứng đây là đang hứng thú với vật gì đó của giải thưởng thôi. Đến những phát bắn cuối cùng, độ chính xác ngày càng cao. Thế rồi khì tích xảy ra, ở phát thứ , viên đạn không được gọi là chính giữa hồng tâm, nhưng cũng được tính là vào.
-Yayyyy!!!
Nguyên theo phản xạ hét lên, Đơn đứng bên mắt tròn mắt dẹt. Cô làm bộ ngạc nhiên động viên hỏi sao anh bắn giỏi thế, anh chỉ cười cười đáp lại là anh ăn may. Lúc nhận được giải thưởng được bọc cẩn thận đẹp đẽ trong tay anh còn vui vẻ huýt sáo thật dài. Đơn nghĩ thầm, có lẽ là anh này đang sung sướng lắm. Thấy Nguyên có vẻ quên đi vết đau trên tay, Đơn bớt lo đi phần nào. Cô nói:
-Về thôi, em còn xem lớp em thua hay thắng.
Bỗng nhiên Đơn lại liên tưởng đến Minh. Cậu mà bắn thì có trúng được như thế không nhỉ? Lắc lắc đầu Đơn cười trừ, thân quá thành ra đầu độc nhau, giờ cái gì cũng nghĩ đến thằng hàng xóm kia mới chết. Lơ mơ định đi trước, bỗng nhiên cánh tay Đơn bị nắm lại. Đơn không chuyển động được, hiếu kì quay ra đằng sau. Không ngờ được, vẻ ngượng ngùng bối rối của đàn anh bỗng dưng làm cô thấy lúng túng.
Lại làm sao?
-Sao ạ?
Đơn nhăn mày, rụt rè hỏi. Bộ dạng này, hình như là muốn đi vệ sinh nhưng ngại nói?
-A… Anh…
Nguyên ấp a ấp úng, mặt đỏ rần rần. Trời ạ, trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày ngượng ngùng thế này đâu, nhất là đối phương lại là một cô nhóc lớp , quả thật chưa từng nghĩ đến.
Nắng chói chang trên đỉnh đầu làm Đơn thấy hoa hoa. Cô đưa tay lên nhấn một cái vào đầu, cảm thấy sao anh này khó hiểu quá đi mất, nhíu chặt chân mày hỏi lại:
-Anh… muốn đi vệ sinh ạ?
Nghe xong câu hỏi, cả người Nguyên bỗng chốc nóng bừng lên như bị luộc chín, tai đỏ ửng, mặt đỏ hồng, hoàn toàn chết sốc trước câu đối đáp kia. Đầu nhóc con tuổi này chứa cái gì không biết?!?
-Không phải!!!
Nguyên xấu hổ hét lên làm Đơn giật mình. Cô ngẩn ra, rụt rè hỏi lại:
-Thế làm sao ạ?
-Anh… Anh…… Anh…………. Anh……………………… Aaaaa!!!!!
Như không thể chịu nổi nữa, Nguyên hét lên, vứt thẳng túi quà vào tay Đơn rồi chạy biến. Đơn ở lại, vẫn cứ đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng đàn anh khuất dần mà đáy mắt tràn ngập sự bất lực.
Tâm lí các anh bây giờ khó hiểu còn hơn cả tâm lí Thanh nữa…
-Sau đây tôi xin phép được công cố giải thưởng khối ! Giải nhất, lớp A, giải nhì C, giải ba D. Mời đại diện các lớp lên nhận giải!
Cả một khoảng trời nhộn nhịp, tiếng loa vang vọng làm những người xung quanh cảm thấy đinh tai nhức óc. Mấy bạn nam A ai nấy đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại ngồi phủ phục xuống thảm cỏ, thở hổn hển như vừa trải qua thứ gì đó khó khăn lắm. Thư đứng trên bục nhận giải mặt lạnh như tiền, xem thắng cuộc là việc quá hiển nhiên, mặc dù giải nhất được thưởng số tiền khá lớn.
Thành mệt mỏi nằm kềnh ra bãi cỏ, Thanh ở bên cạnh chu đáo lôi ra mấy chai nước cho các bạn uống. Minh thản nhiên giật nước từ tay Thành khiến nó la oai oái, tu một ngụm, Minh thở hắt một hơi, khe khẽ hỏi Thành:
-Anh Nguyên kia, mày thấy sao?
Thành khịt khịt cái mũi, bâng quơ lấy điện thoại ra chơi:
-Theo kinh nghiệm năm làm người năm làm chó của tao thì anh ý phảng phất một chút mùi “thính”!
-Mày thì thính như chó rồi.
Minh bĩu môi cốc vào đầu Thành một cái. Từ phía xa xa Đơn chạy lại, thở gấp, trên tay cầm bọc quà nhỏ. Minh liếc cái đã biết chủ nhân gói quà kia là ai. Cậu đợi Đơn tới gần rồi ngay lập tức ấn nó nằm xuống trên đùi mình, Đơn vừa dãy dụa đã bị quát:
-Nằm im, ngủ!
-Ơ buồn cười thế, tao muốn chơi mà!
Thanh gần đó đã dải xong xuôi thảm to ra rồi. Cô vuốt vuốt thảm cho phẳng, bắt cả đứa nhảy vào nằm:
-Sáng nay dậy sớm, giờ ngủ đi một chút, chiều dậy lại chơi.
Thành mệt mỏi, thức thời bò vào nằm kềnh ra giữa, Thanh lắc lắc đầu phì cười xong cũng nằm xuống. Minh không nói hai lời bế bổng Đơn lên đặt ra rìa, bản thân thì chen vào nằm giữa Thành với Đơn. Cuối cùng nháo loạn một hồi cũng yên vị, hai đứa con gái nằm ngoài, hai thằng con trai khoẻ mạnh lại nằm giữa. Xung quanh học sinh cũng bắt đầu trải cặp nằm la liệt, ai nấy đều mệt mỏi sau cuộc chơi, chỉ có một số là vẫn hăm hở bỏ đi chơi tiếp. Minh thấy Đơn bồn chồn không yên đành thở dài. Cậu nhẹ nhấc gói quà đặt lên đầu, quay qua vỗ vỗ Đơn:
-Ngủ đi, chiều tao đi trả quà với mày.
Đơn lúng túng nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt vào. Rõ là Minh đã quá hiểu cô, đoán ngay ra được cô muốn mang quà đi trả. Vỗ được vài cái Minh đột nhiên cảm thấy người Đơn đang cứng ngắc dưới lòng mình, bọn Thanh Thành sớm đã ngủ mê mệt, cậu áp sát lại gần cô, hỏi:
-Sao thế?
-A.. À…
Đơn luống cuống ấp úng, khó xử ngọ nguậy người. Cô chỉ là cảm thấy Minh gần cô quá, không phải mới tối hôm trước nó còn nói muốn giữ khoảng cách sao? Nói đến mới nhớ, hình như cô và Minh từ bé đến giờ toàn làm ra những hành động thân thiết quá mức, lớn từng này rồi mà không biết điểm dừng sợ người ta sẽ hiểu nhầm. Đôi đồng tử đen láy của Minh cứ nhìn xoáy vào Đơn khiến cô bối rối, mãi đến khi mặt đã đỏ đến cực hạn Đơn mới cúi gầm mặt xuống, lí nhí:
-Tại sao mày cứ luôn ôm tao thế?
Minh há mồm, không ngờ con ranh này nó lại hỏi cái câu ngu xuẩn đó. Bởi vì tao thích, cậu không dám trả lời như vậy! Mặt Minh xẹt qua một tia xấu hổ rồi lại trở về ngay như thường, nhanh đến nỗi Đơn nằm gần như vậy còn không nhận ra. Minh nói không ngượng ngùng:
-Tao quen phải ôm cái gì đó mới ngủ được, mày nỡ để tao thức còn chúng mày ngủ à?
Đơn nghe vậy rối lên, hai tay quơ quơ, ra sức phản đối, bộ dáng đáng yêu vô cùng:
-Không phải! Nhưng mà.. mày có thể quay ra ôm Thành mà….
Giọng Đơn nhỏ dần, nhỏ dần, dáng vẻ ngượng ngùng làm Minh phải ôm mặt than trời. Minh vò mạnh tóc Đơn, bất chấp kéo cô lại gần, hơi ngửi trên đầu Đơn rồi nhẹ nhàng nói:
-Người mày thơm hơn, người Thành hôi mù. Tao thích ôm mày hơn!
Đầu Đơn như muốn nổ tung lên, cả người nóng bừng, cô muốn đẩy ra nhưng lại không dám, cố gắng nhắm tịt mắt lại coi như cô chưa nghe thấy gì hết. Chẳng mấy chốc Đơn đã chìm sâu vào giấc ngủ. Minh lúc này mới mở mắt ra, cười cười, khẽ đưa tay lên vén vài lọn tóc loà xoà trên mặt con bạn rồi lặng thinh suy nghĩ.
Cậu thích Đơn từ lúc nào ý nhỉ? Có lẽ là ngay từ lần đầu tiên gặp nó đã thấy thích rồi!
Chiều ngủ dậy, Minh dắt Đơn dung dăng dung dẻ đi tìm anh Nguyên C trả quà. Lúc nghe Đơn tìm mình thì mắt anh trợn lên, bất ngờ lắm, mà khi nhìn thấy Minh với Đơn dắt tay nhau đi thì mặt anh lại xụ xuống, đến cái giọng cũng hạ thấp tiu ngỉu:
-Đơn à?
-Anh ơi, em trả anh quà!
-Sao lại thế?
Mặt Nguyên xị ra như cái bị, đoạn liếc sang Minh, nhóc con kém anh tuổi mà lại nhìn anh như ánh mắt muốn xẻ thịt phanh thây quăng vào lò nướng ý. Khỏi cần nghĩ nhiều, trăm phần trăm Đơn trả quà anh là do thằng nhóc này sai khiến! Đơn cười gượng trước câu hỏi của Nguyên, đặt lại gói quà vào tay Nguyên đang ngây đơ, thủ thỉ:
-Giá trị quá lớn, em nhận không nổi.
-Giải thưởng là miễn phí mà? Sao lại giá trị lớn?
-Nhưng anh đã bỏ rất nhiều tiền ra để chơi thắng trò này.
-Em cứ nhận đi, anh xin em đấy… Anh thích em mà…
-…..
Thế giới yên lặng.
giây
giây
giây.
Sau đó khoảnh giây, xung quanh bắt đầu nổ tung mãnh liệt.
T-t-t-t… Tỏ tình?!?!?!?!?!
Ánh mắt men lớp C cứ vậy quay qua nhìn Nguyên, trợn tròn.
Nguyên quả quyết lại pha lẫn chút bất lực, dúi lại gói quà vào tay Đơn. Ánh mắt anh rất tha thiết, chân thành đến nỗi làm Đơn không cách nào chối bỏ. Cô lúng túng trốn tránh khỏi đôi mắt kia, cúi gầm đầu xuống không dám ngẩng lên. Minh đứng cảnh thấy cảnh này ngứa mắt vô cùng, lập tức chặt phăng bàn tay đang đan xen nhau của Đơn với Nguyên, mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc. Đơn sợ hãi chạy ra đứng sau lưng Minh, ấp úng trả lời Nguyên:
-Vậy em nhận, thôi chào anh em xin phép ạ!
Nói rồi kéo Minh chạy đi một mạch. Trước đến nay Đơn có bị thả thính nhưng chẳng ai bộp luôn như anh Nguyên này đâu, duy chỉ có đợt em lớp chưa đến tai Đơn đã bị Thành xử mất rồi. Lần đầu tiên trong đời cô bé của chúng ta đứng trước một lời tỏ tình mãnh liệt thẳng thắn như thế, không tránh khỏi có chút run run sợ hãi. Nhưng mà nói thật ra, Minh nhà mình chả nói bóng nói gió bao nhiêu lần rồi, chỉ khổ Đơn không nhận ra thôi.
Đơn ôm mặt, run rẩy đứng khựng lại không nhúc nhích. Minh bên cạnh liếc qua không nói gì, cậu chỉ cầm lấy tay cô hàng xóm mà kéo đi, im lặng cho con bé bên cạnh có thể suy nghĩ. Ánh nắng chiều tà hắt lên bóng dáng hai con người bé nhỏ, hai đứa cứ dắt tay nhau đi mãi, đi mãi, đi vòng quanh khu tham quan, đến khi loa trường thông báo chuẩn bị đồ đạc đi về mới chịu dừng lại.
Chất đồ đạc lên xe xong Minh lại như cũ nằm đổ kềnh ra người Đơn. Nhóm anh chị lớp C cũng lên xe, Nguyên đã cố cư xử bình thường nhưng khi lướt qua Đơn lại không tự chủ được mà nhìn mấy cái. Ở hàng ghế cuối cùng mấy mem C cứ ghẹo Nguyên suốt, không tránh được, bởi vì thật sự lúc Nguyên thổ lộ tâm tình đã vô ý nói quá to. Nguyên mặt hơi đỏ, nhìn sang hàng ghế bên trên thấy Minh đang cọ xát ôm bụng Đơn thì lập tức chuyển sang xám ngoét. Minh giật lấy quyển tiểu thuyết trên tay Đơn, đọc đủ cho cả nghe thấy:
-“Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ta chỉ yêu mình nàng thôi!”
Cậu đọc xong liền nhìn Đơn với ánh mắt rất khinh bỉ. Đơn hiểu ý cậu, vô tư nhún vai bất lực:
-Chịu thôi, con gái giờ đa phần đều thích mấy cái này.
Minh đăm chiêu, đoạn lại đọc tiếp một đoạn nữa:
-“Gần đây ta cảm thấy vô cùng kì dị, mỗi lần chạm vào người hắn là cả cơ thể ta lại run lên, tựa như bị hàng vạn con kiến cào xé trong tứ chi vậy. Lại nói nụ cười của hắn vốn rất đẹp, nay lại khiến ta có cảm giác trong lành như gió xuân thổi qua. Có phải khi rơi vào bể tình ái, người ta đều sẽ mềm nhũn như thế, vô thiên vô thức hạnh phúc khi người ấy vui vẻ chăng?”
Đến đây Minh ngẩn ra, cậu quay sang Đơn, bất thình lình dí sát mặt lại, gần đến nỗi mấy anh chị ngồi dưới thiếu chút nữa muốn nhảy lên. Đơn đón lấy quyển tiểu thuyết từ tay Minh, gạt đầu cậu ra né tránh lại bị hai bàn tay cậu nhanh chóng giữ lấy. Trong phút chốc mặt đối mặt, trán chạm nhau, Đơn không thể quay đi chỗ khác, khoảnh cách quá gần làm lòng Đơn sốt lên, lắp bắp không biết đối phương định làm gì.
-Chúng ta đang rất gần đấy, nàng có cảm thấy run lên như bị kiến cắn không?
Trước nụ cười ma mãnh kia, hơi ấm nóng phả vào vành tai làm Đơn cứng đờ người. Cô không do dự giật mình đẩy mạnh Minh ra, cầm quyển tiểu thuyết đập cái cốp vào đầu Minh khiến nó kêu lên. Đơn xoay nhanh mặt vào trong, chỉ một vài phút sau vành tai khuất sau mớ tóc mai kia đã hồng lên một mảng.
Đ-Đ-Đây là sao? Rõ ràng là bạn thân mà sao lại có cảm giác run lên như trong tiểu thuyết là thế nào? Không hiểu nổi, ba cái thứ truyện bịa đặt giả dối! Tả vớ tả vẩn!
Và chuyến đi tham quan đã kết thúc như thế…