Cô Hằng hét lên, Minh ở đối diện gật đầu nhè nhẹ.
-Thi Toán còn chưa xong còn đi thi cả cờ vua, em tưởng chạy qua chạy lại hai môn cùng lúc dễ lắm hả?
-Nghe cô đi, tập trung vào một môn, được giải còn được cộng điểm cấp III, chứ cứ ham hố 2 môn, có khi còn chẳng được giải nào!
Cô Hằng chân thành khuyên nhủ, phân tích giảng giải. Rồi nhận ra lời của mình chẳng có tác dụng gì với thằng nhóc này, cô chán nản phất tay bỏ cuộc.
-Thôi tuỳ em, đi đi.
-Em cảm ơn.
Minh cúi đầu cảm ơn, sau đó chạy ra ngoài. Cô Hằng bên trong thở dài, ghi thêm tên Minh vào đội tuyển cờ vua.
Chợt cô nhận ra có điều khác lạ.
“Không có đội tuyển nào cùng giờ với đội tuyển Văn ạ?”
Nhìn vào khung tập trung ôn thi của đội cờ vua, thời gian quả thật chẳng sai lệch với thời gian ôn của đội tuyển Văn là bao nhiêu. Cô Hằng hiểu ra, đành bất lực gối gục đầu xuống bàn.
Chết vì gái là cái chết tê tái mà…
Minh vui vẻ chạy tới phòng đội tuyển Văn đang nghỉ giải lao, tia thấy Đơn đang chăm chú ghi ghi chép chép liền chạy vào. Mấy bạn nữ trong đội tuyển thấy Minh thi thoảng lại ngẩng lên nhìn một cái, có lẽ là do tò mò. Cô bạn ngồi xe lăn hiện tại ngồi ngay dưới Đơn cũng phải ngẩng đầu lên, liếc sơ qua rồi lại cúi xuống.
-Ê Đơn, tao học cờ vua ở lớp bên cạnh, rảnh sẽ sang thăm mày!
Minh ngồi xuống cạnh Đơn ẩy một cái làm bút trên tay Đơn chệch đi cả centimet, vở cô xuất hiện vết bút dài. Đơn không để ý thản nhiên lấy bút xoá ra xoá, viết tiếp. Minh tụt hứng trước sự thờ ơ của con bạn, cậu mất công đi học thêm môn này để được học cùng giờ với nó, vậy mà nó chẳng động tâm gì cả. Minh chán nản đứng dậy định bỏ đi, ai ngờ chưa kịp ra khỏi ghế đã bị cánh tay nhỏ bé phía sau giữ lại.
Đơn vẫn viết đều đặn, tay còn lại nắm chặt áo Minh không buông. Chấm một cái để kết thúc câu, cô ngẩng lên nhìn Minh nói:
-Không phải bảo rảnh thì sang chơi với tao sao, bỏ đi thế à?
Sững lại vài giây, Minh bỗng nhiên phụt cười. Cậu ngồi xuống gần Đơn, đưa tay lên vò mạnh mái tóc xoã của cô khiến nó rối bung, sau đó lại ngồi vuốt vuốt cho nó thẳng ra:
-Chiều mày vậy.
Đơn nghe đến đó yên tâm cúi xuống viết tiếp, hưởng thụ cảm giác mát-xa nhè nhẹ trên đầu. Nụ cười nhàn nhạt trên môi cô khiến Minh rất thoả mãn, cậu thản nhiên dựa vào người cô cọ cọ.
Ừm, trên đời này ít có tình bạn khác giới, nhưng khi đã có thì sẽ rất đẹp, thế thôi.
***
Đơn sải bước trên hành lang, tay khệ nệ ôm chồng vở mang vào phòng giáo viên. Chồng vở cao đến nỗi che khuất cả mặt Đơn, khiến cô vừa đi vừa phải ngó nghiêng nhìn đường, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi. Gần tới phòng, Đơn tăng tốc độ nhanh hơn một chút. Đột nhiên vấp một cái, Đơn hoảng hốt nhận ra cả chồng vở trên tay cô một nửa đã đổ ào lên người đối diện.
Hít một ngụm khí lạnh, người kia chẳng phải là anh trai của bạn đi xe lăn sao? Nghĩ tới lại thấy lạ, rõ ràng chồng vở cô cầm chạy, nếu có đổ thì phải đổ về đằng sau, không hiểu tại sao nhằm đúng lúc người này đi qua lại tự nhiên đổ ào về phía trước?
Lúi húi cúi xuống nhặt, luôn miệng xin lỗi, Đơn chỉ mong nhặt nhanh đi sớm tránh cho người này gây sự với mình. Nào ngờ vừa mới định đi hắn ta đã nắm chân cô kéo giật lại làm cho cả người cả đồ ngã chổng kềnh ra đất.
-Anh làm gì đấy?
-Con này láo thật, gây sự với người ta xong trốn à?!
-Ai gây sự với anh?
-Mày đấy, tao nói mày đấy!
Đơn ấm ức lừ mắt với hắn ta, lồm cồm bò dậy nhặt vở. Nhặt chưa hết nửa chồng đã bị hắn dùng chân đá ra tứ tung. Tên này, rốt cuộc là cô đã làm gì hắn?
-Ranh con, thái độ của mày kiểu gì thế hả? Muốn chết không?
-Muốn!
-Mày…
Tên đó nghẹn họng, mắt long lên sòng sọc. Hắn ta giơ tay đấm vào mặt Đơn, không may cô né được khiến hắn ngã hụt, suýt đập đầu vào tường. Đơn nắm chặt tay, tức giận nhìn hắn:
-Em làm sao?
-Mày là con chó!!!
Hắn ta rồ lên, nắm cổ áo Đơn nhấc về phía mình, gầm gào, ẩn lưng cô đập vào tường, ngã sõng soài ra đất. Đơn đau tới thấu gan thấu thịt, nằm trên đất không bò dậy nổi. Tên ác ôn kia còn giơ chân lên, thụi một phát vào bụng Đơn, vừa thụi vừa rít:
-Mày vênh này, vênh này!
Đơn lúc đó đã nghĩ, cô mà dậy được thì tên này chết chắc! Cô sẽ bật dậy xô ào hắn ra hành lang cho hắn rơi từ tầng 2 xuống ngã xoạc quần luôn! Chỉ tiếc hiện tại đây cô đã đau đến choáng váng mặt mày, bụng sôi lục bục như sắp nôn ra đến nơi. Tiếng động lớn xuyên qua cả phòng giáo viên có cửa cách âm, các thầy cô giáo nghe tiếng ồn ào chạy ra, vừa vặn bắt gặp cảnh này liền xông tới. Đơn lúc này đã mất đi ý thức, nằm trên đất ngất lịm đi.
Lúc Đơn tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều, cô đang nằm ở trên giường ở phòng mình, bên cạnh là hơi thở đều đặn của cậu hàng xóm. Mắt Minh đỏ hoe, thấy cô tỉnh liền chùi nhanh khoé mắt, lấy tay vuốt lọn tóc loà xoà trên mặt cô, khe khẽ hỏi:
-Đau không?
Hỏi xong còn không quên cho thêm một tay vào xoa đều đặn lên bụng cô. Đơn vẫn còn đau ê ẩm, dưới bàn tay của Minh không khỏi dịu bớt, dễ chịu rúc mình vào trong chăn. Đơn muốn hỏi Minh bây giờ là mấy giờ nhưng chưa kịp mở miệng nói gì đã bị chặn họng:
-Sao nó đánh mày?
Đơn ngẩn ra.
-Ai?
-Thằng sáng nay!
À, Đơn xoay nghiêng người xoay mặt về phía Minh, cười cười trêu ghẹo:
-Tao nói ra thì mày cũng có đánh được hắn đâu?
Nói rồi mệt mỏi khép mắt lại, để cho cậu bạn bên cạnh giường mắt càng ngày càng đỏ, không nhịn được siết chặt ga giường. Minh nhìn con bạn đã lim dim chìm vào giấc ngủ tiếp, tay cứ mãi vuốt tóc nó không rời được ra. Yếu đuối thế này, thử hỏi sao cậu dám bỏ nó lại? Ngốc thế này, sao cậu dám kệ nó mà đi? Con nhóc này, bao giờ mới bớt ỉ lại vào cậu, trưởng thành hơn một chút?
Nó nói đúng, dù lí do là gì thì cậu cũng chẳng lôi thằng chó kia ra đấm một cái được. Cậu yếu hơn hắn, không mạnh bằng hắn, nếu cố tình gây sự sẽ ảnh hưởng đến cả Đơn. Nhưng nếu cứ để như thế này nhỡ mai kia cậu đi rồi Đơn vẫn bị bắt nạt tiếp thì sao? Nguyễn Giản Đơn, cành vàng lá ngọc của giáo sư Nguyễn, được bố mẹ cưng chiều từ bé, nào có phải để bị đứa khác nắn bóp trên tay?
Minh ngồi một lúc rồi leo lên giường, chui vào chăn nằm cùng con hàng xóm. Ranh con vừa mới thấy động tĩnh liền lơ mơ chép miệng, nhích lui người vào ôm chầm lấy Minh không chịu buông. Minh cười, bẹo má nó vài cái, sau đó trầm ngâm nghĩ ngợi.
Thằng cờ hó kia hình như tên là Trần Hiểu Linh thì phải…
Ở một nơi khác, tại phòng riêng của người mẫu tuổi teen kiêm tổ trường tổ 4-Thanh, có hai con người đang âm thầm bàn bạc, vô cùng say sưa chăm chú.
-Trần Hiểu Linh 9E, anh của Trần Hiểu Ngân. Trần Hiểu Ngân bị liệt một bên chân sau một đợt tai nạn, mà nguyên nhân là do vô tình chơi ở giữa lòng đường.
-Ồ, vậy mới biết có người mang bộ não của lợn, chơi ở đâu không chơi lại đi ra lòng đường mà chơi.
Thanh híp mắt nói, giọng điệu khinh khỉnh, bộ dáng cao cao tại thượng vắt chân ngồi trên ghế đệm. Thành bên dưới bày ra một đống giấy tờ điều tra các loại, còn có chữ viết tay của nhiều học sinh làm chứng đi kèm với chữ kí. Thành cười nhạt, đặt khuỷu tay lên đầu gối, nhẹ nhàng nói:
-Chơi ở lòng đường không phải là do ngu, mà là do anh trai vô tình đẩy ra.
-Ồ…? Có nhiều người biết chuyện này không?
-Nhẽ ra là không ai biết, nhưng hôm đó hai anh em nhà đấy còn dẫn theo Lê Đỗ Uyên-bạn của Trần Hiểu Ngân đi chơi cùng. Ngân nhờ Uyên giữ bí mật giùm anh trai, không may lại bị Thành đại ca đây moi ra được.
Thành đắc ý vuốt tóc, vứt tờ giấy có chữ viết và chữ kí xác nhận của Uyên vào lòng Thanh. Thanh chăm chú đọc, liếc qua Thành. Hai đứa bỗng dưng đồng loạt nhếch lên nụ cười quỷ dị.
-Thành đại ca giỏi quá!
Thanh cầm tờ giấy phe phẩy quạt, miệng cười ngọt ngào khen ngợi.
-Chuyện, đã qua tay anh thì thịt bò sẽ ra xúc xích hết!
Thành tung một quả nho vào miệng, cười lộ cái răng khểnh cực ma lanh. Hai đứa một trên ghế một dưới ghế lại nhìn nhau cười phá lên, sát khí nồng nặc.
Mấy người trong nhà nghe hai tiếng cười ha há không khỏi rùng hết cả mình mẩy.
Cũng cùng lúc đó tại một căn nhà khác, có ông bố cầm roi mây vụt đen đét vào mông anh con trai lớp 9, mẹ anh ta ngồi cạnh thi thoảng lại chêm thêm vài câu “vụt mạnh lên cho chừa”, duy có cô em gái là nước mắt ngắn nước mắt dài, không ngừng nài nỉ bố dừng lại.
-Bố, bố đừng đánh anh nữa mà!
-Con bỏ ra, để bố tẩn cho thằng này một trận!
Đòn roi ngày một mạnh một dồn dập. Cô em gái mặt xanh lét như tàu lá chuối, nức nở:
-Anh nhà mình đánh nhau nhiều như thế bố đánh bao nhiêu lần cũng có chừa đâu? Bố đừng đánh nữa, đau anh!
Người bố nghe đến đó mặt đỏ lên, lực vụt cũng tăng mạnh hơn. Người anh trai bị đau không nhịn được gào lên:
-Mày im mẹ đi! Mày càng nói bố càng đánh tao, con lắm mồm!
-Linh!!! Mày dám nói em mày thế hả? Tao đánh cho mày chết, cho mày chết!!
Ông bố gào lên, như con dã thú nghiến răng nghiến lợi mà đánh vào mông cậu con trai, dần dần lấn sang lưng, mạnh đến nỗi khiến người nghe rùng mình. Linh bị đau nhất quyết căn chặt răng, không kêu nửa lời, có điều mắt cậu lại nhìn tròng trọc vào khuôn mặt đẫm nước của cô em gái, miệng lầm bầm hai chữ không dễ nghe thấy:
-Giả tạo!
Đánh đủ 100 roi, ông Trần vứt gậy xuống đất, thở hồng hộc bỏ vào phòng. Ngân vội vã lăn xe tới đỡ anh dậy nhưng lại bị hất ra. Linh di chuyển cơ thể nặng nhọc bỏ về phòng, trước khi đi anh còn quay lại chêm thêm một câu:
-Mày vừa lòng chưa?
Trước sự bàng hoàng của cô em gái, anh lại bị mẹ cho thêm một cái bạt tai. Mặt Linh lệch sang một bên, hừ nhẹ, đóng rầm cửa phòng. Ngân ở ngoài khóc nấc lên, hai bàn tay siết chặt.
Linh nhìn quanh phòng, chợt vung tay lên hất hết sách vở trên bàn xuống đất. Anh ta cầm lấy khung ảnh nhỏ gần đó phi vào tường khiến nó vỡ tan, bỏ vào phòng tắm đóng sầm cửa lại, để cho căn phòng tan hoang bừa bộn. Khung ảnh nhỏ dưới ánh đèn điện lờ mờ khẽ ánh lên đường sáng trắng, chia đôi hai con người trong ảnh sang hai bên, một bên là Linh, một bên là em gái của cậu.
***
Hôm sau Đơn đã có thể đi học bình thường, tuy bụng vẫn còn đau nhưng được chơi với Thanh Thành Minh nên vui hơn ở nhà gấp mấy lần. Đơn là con một, không có anh em gì hết nên quá trình trưởng thành hơi thiệt thòi, may là cô có cậu hàng xóm kia ngày ngày sang chơi cùng không chán chết mất. Mà nghĩ lại hình như 4 đứa chơi với nhau thì cả 4 đứa đầu là con một, Đơn nghĩ đến đó không khỏi cười cười.
-Mày đi đứng được không đấy?
Thanh ân cần hỏi, Minh cứ giơ tay ra để hờ sau lưng Đơn phòng cô ngã quỵ một phát còn đỡ được. Đơn cười, lắc đầu tỏ ý không sao.
-Thành lâu quá!
3 đứa ngồi xuống ghế đá dưới sân trường, Thanh than vãn vì Thành đi mua nước quá lâu. Minh liếc qua điện thoại, đứng dậy đi tìm Thành:
-Để tao đi xem nó thế nào!
Minh vừa đi khỏi Thanh đã đứng dậy. Cô kiếm cớ đi vệ sinh chạy biến mất, khi đã khuất khỏi tầm mắt Đơn Thanh nhanh chóng lôi máy điện thoại ra gọi cho Thành.
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng mút siro đá chùn chụt.
-Lô cái bô! Tao tách Minh với Đơn ra rồi, mau theo dõi đối tượng đi!
“Ok!”
Thành lén lút di chuyển khỏi canteen, núp vào cây gần đó. Minh chạy tới canteen không thấy Thành đâu liền mua 2 chai nước định bụng mang về cho hai đứa con gái uống tạm. Quay về được một đoạn cậu bỗng bắt gặp Ngân ngồi trên xe lăn, loay hoay mãi không nhặt được cái bút rơi dưới đất.
-Alo alo Đại Ca báo cáo Chuối Tiêu, Thằng Đần gặp Xe Lăn rồi!
“Tiêu cái đầu mày!”
-Tóc chả vàng choé như quả chuối tiêu còn gì!
“Tóc tao vàng màu nắng màu vàng 4 số 9, éo phải vàng màu chuối tiêu! Xem xem con Xe Lăn nó định làm gì!”
Minh cúi xuống nhặt bút lên đặt vào người Ngân, cô bạn giật mình ngẩng đầu lên, mặt đỏ ửng. Ngân líu lưỡi, bối rối cảm ơn. Minh tỏ vẻ không có gì rồi hỏi “muốn lên cầu thang không?”. Ngân gật đầu, Minh đưa chai nước cho Ngân cầm, đẩy Ngân từ dưới sân trường lên hành lang. Xong xuôi Ngân trả lại nước cho Minh, đưa cho cậu một cây bút đuôi gắn hình con thú coi như quà cảm ơn. Minh không ngại nhận lấy, chạy biến.
Thành núp sau cây soi soi, thấy Ngân nâng niu cầm cây bút Minh vừa nhặt hộ lên tay, mỉm cười cất nó vào hộp bút. Sau đó thì Linh từ nhà vệ sinh tầng 1 chạy tới, đẩy Ngân đi.
Thành gãi đầu, thấy cũng bình thường thôi, chả có gì đáng nghi cả, nhưng lại vẫn phải báo cáo cho Chuối Tiêu cái đã! Cậu nhấc máy gọi điện cho Thanh, đồng thời chui ra khỏi lùm cây rậm rạp.
-Alo, đầu tiên là Xe Lăn rơi bút, Thằng Đần nhặt lên sau đó đẩy Xe Lăn lên cầu thang rồi đi mất. Thằng Đần vừa đi thì Thằng Khốn từ nhà vệ sinh chạy ra.
“Thằng Đần vừa đi cái Thằng Khốn chạy ra luôn?!”
-Ờ, sau có vài giây thôi!
“Được rồi về đi, kiếm đại cớ mắc ị mà thoái thác. Tối đến nhà tao bàn tiếp!”
-Điên à, tao không lấy cớ đấy đâu! Đơn cười tao chết!
“Ờ không thì mắc đa… à tiểu cũng được!”
-Thôi lấy cớ đau bụng đi y tế xin thuốc cho nó lịch sự.
Thành gật gù trước sự văn minh của mình, cất máy chạy về. Đúng lúc đó trống ra chơi điểm, cả bọn lại kéo nhau về lớp. Đến cửa lớp Thanh còn nháy mắt với Thành một cái, Thành hiểu ý, mở máy ra nhìn thời khoá biểu. Tiết sau là tiết Sinh, mà ôi thôi cô Sinh lại hiền ơi là hiền. Thành giơ ngón cái, lập tức kéo Minh ra khỏi chỗ, nhảy vào với Đơn.
-Mày làm gì đấy?
Minh nhăn mày hỏi. Thành ngả người dựa vào Đơn, thản nhiên rụi rụi cọ cọ:
-Chả làm gì cả, nhớ Đơn, muốn ngồi cùng!
Thanh che miệng cười, kéo Minh lên ngồi với mình, giảng hoà:
-Thôi được rồi Minh nhường nó tiết này, lên ngồi với tao!
Minh dứ một cái vào trán Thành, nhượng bộ bỏ lên ngồi với Thanh. Minh vừa ngồi vào liền bị Thanh giật tay áo, lén lút đưa cho tờ giấy gì đó. Thanh với Minh cả tiết ở bàn trên cứ thủ thà thủ thỉ, nói cái gì bí mật lắm. Đơn mấy lần định hỏi xem chúng nó nói cái gì mà lại giấu cô, cuối cùng chẳng hỏi được vì Thành bên cạnh cứ tíu ta tíu tít, luôn miệng làm nũng “Đơn có đau nữa không?”, “Đơn có nhìn được bảng không, tao đọc cho Đơn chép nhé?”, “Đơn mệt không, tao mệt quá à, Đơn cho tao mượn tay để nắm đi ngủ với!”. Đơn thở dài, đành ngừng chép bài đưa tay ra cho Thành nắm, Thành nắm được rồi lại đẩy ra, nỉ non:
-Thôi Đơn chép bài đi, tao không làm phiền Đơn nữa đâu.
Đơn gật đầu, cuối cùng phát hiện nó bảo ngủ mà có chịu ngủ đâu! Thành ngồi cả tiết kể chuyện cổ tích cho cô nghe, mặc dù hình như truyện bị xuyên tạc đi nhiều lắm. Lầm bà lầm bầm, linh ta linh tinh, làm cô cuối cùng đành ngừng nghe giảng, yên lặng ngồi nghe nó xuyên tạc.
Đơn nghe chán mệt mỏi ngủ gục mất. Thành mỉm cười khúc khích bẹo má Đơn, lén lút ngẩng lên nháy mắt một cái với Thanh. Riêng Minh, trên mặt bỗng xuất hiện nụ cười lạnh đến ớn người.
Có một vài người ấy à, đóng kịch cũng giỏi lắm.
***
Đôi lời của tác giả: Tôi chỉ muốn nói là tôi viết tới chap 27 rồi. Các cô muốn tôi đăng liền tù tì đến tận chap 27 rồi nghỉ dài dài hay là mỗi tuần 1 chap đây?:> Tôi vừa mới thi xong đó: