Nguyễn Giản Đơn, cô bé, đàn chị nghe đồn xinh xắn nhất khối 8, người luôn đứng thứ 2 hoặc thứ 3 khối mỗi kì thi, bỗng dưng dạo gần đây lại hành xử như muốn phát điên, đến nỗi mấy confessions trường phải hô lên vài câu: "Thiên tài bị điên rồi, điên thật rồi!"
Thành tích học tập giảm, tần suất cười cũng giảm, chế độ ngồi bần thần một mình tăng, ngoại trừ tương tư ra thì chính là điên còn gì! Đời nào bọn trong trường tin Nguyễn Giản Đơn biết yêu chứ? Nhìn nó thân thiết với Dạ Từ Minh đến thế mà cuối cùng cũng không yêu nhau được là đủ hiểu trái tim con người này sắt đá đến mức nào rồi.
-NGUYỄN GIẢN ĐƠN, TÔI GỌI CHỊ LẦN THỨ 10!
Thầy Toán hét lên làm Đơn giật mình đừng dậy, cầm sách lên nhìn. Vừa mới định đọc đã bị thầy quát cho giật bắn một cái:
-Sách mới sủng cái gì? Tôi bảo chị lên giải bài này cho tôi!!!
Bọn trong lớp nghe thầy quát sợ hãi im thit thít, ngồi lặng đi dí mắt xuống vở, đứa đang ngủ còn phải bò dậy làm bộ chăm chú làm bài. Thư nhìn con người đang à lên một cái rồi lọ mọ mò lên bảng kia không khỏi nhíu mày. Thư hiểu tại sao nó trở nên như thế, chỉ có điều đến giờ cô vẫn không biết lí do gì khiến 3 đứa kia phải cố tình bỏ nó mà đi như vậy. Haizzz, không hiểu cũng phải thôi. Nhóm 4 đứa của Đơn vốn được gọi là nhóm hội tụ của những học sinh thiên tài, mà suy nghĩ của thiên tài, người thường như cô làm sao hiểu được.
Theo thói quen, Đơn bước chân lên bản, cầm phấn rồi đọc lướt qua đề bài, đặt phấn. Đôi tay Đơn vô định đánh một dấu sao đầu dòng, lẩm bẩm công thức để giải bài toán. Bỗng dưng mắt Đơn cụp xuống, cả người đứng im bất động, hàng mi cô rung rung đầy mông lung như thể muốn bỏ cuộc, muốn ngã xuống ngay bây giờ.
Bài này.. cô biết làm...
Nhưng mà.... cô không muốn làm.
-Thưa thầy, em không làm được, thầy gọi bạn khác đi.
Làm thì cô được cái gì?
Làm thì cô sẽ lôi 3 đứa bọn nó về được sao?
Làm thì sẽ được nghe mấy tiếng hoan hô đầy sùng bái của Thành sao?
Làm thì sẽ được Minh và Thanh bẹo má trêu ghẹo sao?
Chi bằng bỏ đi, nằm xuống ngủ một giấc, có khi có thể quên đi sự thật đến đau lòng này.
Thầy Toán khó tin trợn mắt lên. Rồ à, bài này chị vừa mới làm 2 ngày trước đấy chị Đơn, chị đùa với tôi chắc? Thầy lặng lẽ quan sát nhóc con bước từng bước về bàn rồi ngồi gục mặt xuống đầy mệt mỏi, cảm thấy ngờ ngợ về lời nói của đồng nghiệp Hằng văn. Lẽ nào như Hằng nói, vì cả 3 đứa bạn thân nhất đồng loạt chuyển đi nên buồn sao? Ừ, dễ hiểu thôi, nhưng cũng không đến mức quên luôn bài toán mới làm cách đây 2 hôm đấy chứ? Thầy vò đầu bứt tai, cuối cùng lại thở dài đầy bất lực. Thôi kệ đi, tụi nhỏ dù gì vẫn có mấy cái "mặt sách" để liên lạc cơ mà, đợi vài ngày nguôi nguôi là sẽ lại đâu về đấy thôi. Nhắc mới nhớ, cái "anh vai to" hôm qua thầy mới thay được tận 17 "lai sờ", còn có mấy người vào khen thầy đẹp trai nữa, nghĩ lại mà vui quá chừng, vui quá chừng.
Tiết địa, kiểm tra 15 phút. Cô địa lướt đi lướt lại quanh lớp, đi qua bàn Đơn thấy con bé để trắng giấy, còn ngồi ngắm móng tay nữa mới điên chứ. Bài thì không làm đi, con gái lớn biết điệu rồi phỏng? Trường cấm sơn móng tay mà cũng dám sơn, giỏi thật, đừng tưởng sơn mấy cái màu hồng phớt nhàn nhạt là tôi không nhận ra nhé! Cuộc đời này cô địa ghét nhất là mấy đứa con gái học cấp II mà son son phấn phấn, móng tay móng chân, lần này học sinh giỏi của lớp sa ngã vào con đường đó, bản thân cô là một giáo viên có trách nhiệm với trường với công tác, làm sao có thể bỏ mặc học sinh cho được? Cô địa quát lên:
-Đơn, ai cho phép em sơn móng tay hả? Về nhà tẩy ngay đi cho tôi! Làm bài mau, sắp hết giờ rồi!
Cứ ngỡ bé con ngoan ngoan mọi ngày sẽ ríu rít sợ sệt giật bắn mình một cái rồi lại làm bài, ai ngờ ngoài dự đoán nó hờ hững hơn cô tưởng. Nó ôm khư khư bộ móng tay, lắc đầu:
-Em không tẩy đâu!
Đây là bộ móng tay mà Thanh sơn, Đơn có thể tẩy sao?
-Em...!
Cô địa tức giận cầm cây thước gỗ chỉ vào mặt Đơn, bắt gặp ánh mắt quyết đoán của con nhóc học sinh liền ngưng lại, không nói thêm gì. Cô địa thở dài, ánh mắt đấy cô còn lạ gì, chẳng phải đó là ánh mắt bất chấp tất cả giống cô ngày xưa sao? Ngày đó bố mẹ nghĩ cô không đủ năng lực thi sư phạm nên đã khuyên can bằng mọi cách, cuối cùng cô vẫn đỗ đó thôi. Đành kệ nó vậy.
Nhưng sự việc không đơn giản như thế. Ai đó trong lớp kể cho Thuỷ 8C nghe về việc này, ngay sau đó Thuỷ liền khiếu nại cho các thầy cô giáo khác, phàn nàn rằng làm như vậy thật sự rất không công bằng đối với các học sinh trong trường. Cô Hoa chủ nhiệm 6C ức Đơn từ cái vụ oắt con làm Thuỷ lớp cô bị đình chỉ mấy ngày rồi, lần này được đà càng làm căng tợn. Rốt cuộc cô Hằng đành về lớp bắt Đơn xoá móng tay đi, thế nhưng Đơn một mực không chịu, buộc cô Hằng phải giải trình lại sự việc lên hội đồng. Cô Hằng không được thì tổ trưởng tổ văn xuống, rồi đến hiệu phó, hiệu trưởng. Các thầy cô có thiện cảm với Đơn rất nhiều, ai cũng nghĩ đến việc bỏ qua cho Đơn, tuy nhiên xét về đạo đức nghề nghiệp thì liền cảm thấy làm vậy rất bất công, lại được thêm hai cô trò lớp 6C nên sự việc vốn bé như con kiến mà lại bị làm căng lên. Cuối cùng vẫn là Đơn bị kết tội vi phạm nội quy trường học, chống đối giáo viên, phải gọi phụ huynh đến làm việc.
Ngày họp mặt phụ huynh và giáo viên, ngoài bố mẹ của Đơn còn có bố mẹ của Minh đến. Hai bác vừa gặp Đơn liền ôm cô bé vào lòng, mắt mẹ Dạ hơi đo đỏ, xoa đầu Đơn lẩm bẩm 3 chữ "Bác xin lỗi". Ngược lại với bố mẹ Dạ, bố mẹ Nguyễn có vẻ bình tĩnh hơn các thầy cô tưởng tượng. Đơn ngồi giữa mẹ Dạ và mẹ Nguyễn, hai bố ngồi bên ngoài. Cô Hằng khe khẽ thở dài, thầy hiệu trưởng vẫn giữ được nét mặt nghiêm nghị như thường, trong phòng có cả vài thầy cô khác.
Không khí đang trùng xuống, bỗng nhiên Đơn mở miệng:
-Con không muốn tham gia việc này, con xin phép được về lớp trước.
Nói rồi đừng dậy cúi nhẹ đầu, bỏ về lớp. Cô Hoa hơi bĩu môi một cái, lườm lườm nhìn theo. Đơn lững thững bước đi trên hành lang, đến đoạn gấp khúc bỗng nhiên gặp Thư. Thư đang dựa người vào lan can, đầu ngẩng lên, tóc bay nhẹ theo gió. Thư xoay đầu sang nhìn Đơn, ánh mắt ấy... cứ như là Đơn khi nhìn Ngân vậy.
Ghét có ghét, có không đành lòng, có miễn cưỡng, có cả sự chấp nhận.
-Sao? Vẫn bị bắt tẩy đi chứ?
Thư nhếch môi cười, Đơn bất giác sờ vào móng tay mình, khe khẽ mỉm cười rồi gật đầu một cái. Thư cười rộ lên, đứng thẳng người dậy phủi phủi áo. Đi lướt qua Đơn, Thư nhếch môi để lại vài câu:
-Thứ yếu đuối như cậu, rốt cuộc vẫn để tôi phải làm cái việc cỏn con này.
Sau đó Đơn cũng không rõ tại sao vụ móng tay của cô lại được bỏ qua một cách êm đẹp, chỉ biết rằng khi Thư lướt qua cô, nơi cậu ấy bước vào chính là văn phòng hiệu trưởng.
-Con không biết đâu, dáng vẻ của con bé ấy rất oai phong lẫm liệt. Đầu tiên bé mở cửa đi vào, sau đó đứng khoanh tay liếc nhìn cô chủ nhiệm 6C một cái, tiếp đến bé đi thẳng giữa bàn chọn một ghế ngồi xuống, cuối cùng trước khi thuyết trình một bài đầy sức thuyết phục và hào hùng còn bonus thêm một câu: "Em sẽ là người bào chữa thay cho Đơn, không có vấn đề gì chứ ạ?" A a a chắc mẹ phải lập một fanclub của bé Thư mất! Thư ơi cô yêu con, sa rang hề dô!
Mẹ Nguyễn vừa nấu ăn vừa ríu ra ríu rít, ngược lại bố Nguyễn lại không thèm để ý mà xem tivi. Đơn ngồi trên sofa ôm gối vuông, đầu mông lung nghĩ ngợi. Bỗng nhiên điện thoại Đơn reo vang, tên người gọi quen thuộc hiển thị lên trên màn hình. Đơn kích động chộp lấy điện thoại, vội vàng nghe máy:
-Alo, Thành à? Có phải Thành không?
Bố mẹ Nguyễn nghe loáng thoáng con gái nói cũng chăm chú vào phía này, tò mò chạy lại dí sát tai vào tay con gái. Khi nghe được lời khẳng định từ đầu dây bên kia họ mới thoả mãn tản ra:
"Ừ, tao đây."
-Mày... À không, Thanh, nó đi chung với mày đúng không? Sao gọi thì sim không tồn tại vậy?
Phía bên kia thoáng trầm đi, trước sự vội vã của con bé bên này dường như bình thản hơn rất nhiều.
"Nó bẻ sim vứt đi rồi. Nó bảo nghe giọng mày nó sẽ khóc mất."
Cổ họng Đơn hơi nghèn nghẹn, khoé mắt nhanh chóng ẩm ướt. Cô tò mò nhưng lại không dám thắc mắc, không dám hỏi lí do vì sao cả đám bỗng bay đi hết như vậy.
"Tao thay mặt cả 3 đứa xin lỗi mày. Bọn tao có việc ở bên này, người khổ chỉ có mày thôi, một mình ở Việt Nam..."
-Không sao đâu!
Đơn ngắt lời, miệng mỉm cười, nghe lời Thành nói 3 người lại liên tưởng đến ai đó. Đơn hơi lúng túng, trong lòng gấp rút muốn hỏi xem "nó" dạo này thế nào, rốt cuộc nghĩ tới nghĩ lui lại thôi không hỏi nữa. Đơn siết chặt hơn gối ôm trên tay, cố rặn ra giọng điệu bình thường nhất:
-Tất cả chúng mày bên đó giữ gìn sức khoẻ cẩn thận. Tao sẽ chờ, đến khi chúng mày trở về...
Đầu dây bên kia không biết nên nói gì để an ủi đứa bên này, đành thở dài đáp lại mấy chữ:
"Mày cũng thế, giữ gìn sức khoẻ. Đừng xoá số tao đi, tao vẫn sẽ liên lạc với mày!"
-Ừ!
"Bao giờ rảnh nhất định sẽ bay về thăm mày!"
-Nhớ mồm đấy!
"Ừ, bố mày hứa!"
Đơn lau lau mắt tắt điện thoại đi, nhìn vào nhật kí cuộc gọi một lúc lâu rồi lật đật bỏ lên phòng.
***
Sau cuộc gọi buổi tối ngày hôm đó tâm trạng của Đơn có vẻ khá hơn, tuy vậy thành tích học tập vẫn đi theo chiều hướng khiến các thầy cô phải ôm đầu than thở. Đơn mới đầu chỉ là chán nản không buồn làm bài không buồn nghe giảng, càng về sau nhiều lần không nghe giảng như thế gộp vào lại làm cô bị rỗng kiến thức. Nguyễn Giản Đơn thiên tài khối 8 bỗng chốc trở nên thảm đến không thể thảm hơn. Có lẽ điều duy nhất khiến con người này có thể giữ vững cho bản thân không gục xuống chính là cuộc gọi vào mỗi tối chủ nhật. Thành mỗi tuần lại gọi về một lần, khi thì hỏi han cô học hành dạo này thế nào, khi lại động viên cô tuần mới đi học nhớ học thật tốt. Đơn mặt không đổi sắc chấp thuận rất vui vẻ. Cô tự cười vào bản thân mình, dặn lòng rằng Thành mà biết được cô sống thế nào chắc chắn sẽ kéo về Việt Nam cho cô một cái bạt tai rồi mới đi tiếp.
Nghĩ đến đó liền cảm thấy sung sướng, cuối cùng lại không nỡ bắt thằng bạn bỏ công việc bên đó mà về đây lo lắng cho mình. Suy đi suy lại, vẫn chọn cách giấu giếm
Đơn phải công nhận từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy bản thân lười như vậy.
Cứ mỗi lần mở sách ra là lại nghĩ ngợi lung tung, không tài nào tập trung nổi. Cuối cùng bỏ cuộc, để đấy.
Cố gắng lật vở văn ra học là lại nhớ đến mỗi lần giảng văn cho nó đều dùng đến quyển sách này. Lại vứt, khỏi học.
Toán, lí, hoá, không phải môn học thuộc, nhất là có được điểm cao cũng chẳng có ai để thi thố so đo, để khoe khoang khen ngợi. Tốt nhất là dẹp đi.
Cô của bây giờ cứ ăn, ngủ, đỡ đần mẹ công việc nhà, còn lại thoải mái chơi là tốt nhất!
Đến bố mẹ Nguyễn cũng phải hoang mang lo lắng trước hành động của con gái mình dạo này. Nó ngoài mặt tỏ ra rất bình thường, sáng cắp sách đi chiều cắp sách về, trái lại balo của nó chỉ chứa vỏn vẹn một quyển vở viết chống chế đủ môn, một quyền sổ tay, vài cây bút lẻ tẻ. Nó sinh hoạt vẫn đều đặn, thế nhưng bậc làm cha mẹ để ý chút là nhận ra, con gái họ ngủ nhiều hơn trước, nhiều hơn rất rất nhiều. Ăn cơm tắm rửa xong là xin phép lên phòng, lên kiểm tra đã thấy nó lăn quay ra ngủ. Ngoại trừ hôm nào phải đi học, còn lại là ngủ tít đến 11, 12 giờ trưa mới dậy. Thầy cô dạo này kêu ca rất nhiều, tuần vài ba cuộc điện thoại nhắc nhở phụ huynh chú ý bảo ban con em thật tốt. Bố mẹ Nguyễn cũng biết con gái đang lâm vào tình trạng khủng hoảng, song khá quen thuộc với nếp sống của con gái, họ tin tưởng dù nó có làm gì, chắc chắn vẫn sẽ chấn chỉnh được bản thân trước khi thi cấp III. Bố mẹ Dạ nghe được liền dãy đành đạch trước ý kiến này, tuy nhiên trước lời thuyết phục của bố mẹ Nguyễn cộng với cảm thấy Đơn trước đây thật sự vô cùng dựa dẫm vào người khác nên đành ngậm đắng nuốt cau để yên như thế. Thi thoảng mẹ Dạ vẫn hay lẩm bẩm "Anh chị làm con dâu tôi tự kỉ mất" là do vậy.
Cuộc sống cứ thế tiếp trôi. Không ngoài dự đoán, điểm số cuối kì của cô bé nào đó thấp tệ thấp hại, nhờ có điểm trong năm cao đến chói loá nên vẫn có thể đạt danh hiệu tiên tiến. Cô bé ấy đều đặn vào tối chủ nhật nào cũng nói dối không đỏ mặt với người trong điện thoại, vui vẻ khoác lác rằng hôm nay vui như thế nào, cô khen ra sao. Đến khi tắt máy đi, khuôn mặt hào hứng cùng giọng điệu ngọt ngào lại trở lại nguyên sơ như nó hiện tại vốn đang có.
Nguyễn Giản Đơn năm lớp 8, lần đầu tiên trong cuộc đời được học sinh tiên tiến.
***
Cuối học kì như đã hứa, tất cả các học sinh đạt đến vòng quốc gia của đợt thi đội tuyển trong năm đều được thầy cô tổ chức cho đi tham quan bản Xôi. Đơn tuy gần đây học tập đã sút nhưng vẫn không thể phủ nhận trong năm cô làm rất tốt vai trò của mình. Các thầy cô cũng hiểu lí do cô sa sút, không những không trách mắng mà còn không ngừng động viên, nuôi nấng hi vọng năm sau Đơn sẽ lấy lại phong độ.
Chuyến tham quan diễn ra vào ngày 13 tháng 6, do khá nhiều em trùng lịch đi biển nên đã xin phép ở nhà. Dù sao thì bản Xôi đối với một lũ con nít hiếu động cũng là hơi chán, nó khá yên bình, hợp với những người ưa không khí mát mẻ. Tối trước khi đi mẹ Nguyễn vô cùng háo hức, sắp cho con gái nào thì quần áo váy vóc, nào là đồ dùng các loại. Bố Nguyễn cật lực thở dài, ai oán than con đi chơi hay là mẹ đi chơi không biết, lớn đầu 3 rồi mà cứ như trẻ con không bằng. Nghĩ đi nghĩ lại, bố cũng hiểu vì sao vợ mình lại hào hứng như thế. Đây chẳng phải là dịp tốt cho con gái bớt "trầm cảm" sao?
-Đây, mẹ đưa cho thỏi son với cái gương nhé! Con gái lớn rồi, đi chơi 3 ngày 2 đêm nhớ sáng ngủ dậy đánh son bôi kem chống nắng qua một chút. À còn, trong này mẹ để thêm cái ô nhỏ, phòng nắng làm đen da con gái mẹ. Dép mẹ mang cho hai loại, một là dép lê hai là giày búp bê, cần đẹp thì đẹp, tối nghỉ ngơi hay lúc chơi đùa thì đi dép lê cho tiện.......
Đơn làm bộ gật gù lắng nghe, thực chất là đang dí mắt màu cái điện thoại đọc truyện. Bộ dáng hoạt nháo của mẹ trông y hệt cái Thanh, thảo nào đợt đi biển lại hợp cạ đến vậy. Lắc lắc đầu, lại nhớ đến bọn nó mất rồi. Đơn cười khổ, tự hỏi bao giờ mới có thể bớt cái cảm giác hoài niệm này không biết. Bây giờ làm cái gì cũng nhớ đến bọn nó, điên đầu mất thôi. Đơn mân mê bộ móng tay đã sạch trơn của mình, trong lòng dâng lên cảm giác hụt hẫng. Đợt gần kết thúc học kì Thư có nói chuyện với cô, cậu ấy nói cậu ấy đã rất tốn công tốn nước bọt để xin cho Đơn không bị đình chị học mấy ngày, giữ đẹp cái học bạ của Đơn. Nếu không muốn chuốc thêm rắc rối cho cả 2 đồng thời phá vỡ công sức của Thư, làm ơn hãy tẩy bộ móng tay đó đi! Đơn sau khi nghe được mới ngỡ ngàng, cười nhạt. Cô cứ tưởng cô độc lập, hoá ra vẫn luôn luôn phải nhờ người che chắn cho mình. Nguyễn Giản Đơn, đã thảm hại thì chớ, lại càng thảm hại hơn.
Đơn không nói hai lời, ngay hôm sau trực tiếp tẩy sạch toàn bộ móng tay. Có ai biết, để tẩy được nó, người nào đó không biết đã tốn bao nhiêu nước mắt và sự quyết tâm.
-Đơn!
-Dạ...
Mẹ Nguyễn bỗng dưng gọi tên, Đơn lừ đừ đáp nhẹ. Mẹ tiến lại gần cô, dịu dàng xoa đầu cô hai cái. Sau đó mẹ nhìn Đơn vô cùng trìu mến, đến mức khiến Đơn muốn khóc oà lên, bởi vì đôi mắt mẹ lúc này như muốn nói "Mẹ hiểu mà" vậy.
-Đi chơi lần này, mẹ mong con cười nhiều lên một chút!
Vành mắt Đơn nhanh chóng ửng đỏ. Cô vứt điện thoại sang một bên, sà vào lòng mẹ khóc rưng rức. Từ ngày bọn nó đi đến giờ cô chưa bao giờ dám khóc trước mặt bố mẹ, cô sợ bố mẹ đã mệt lại càng thêm mệt. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối, cô hứa sẽ không để chuyện cỏn con như thế này làm mẹ lo lắng thêm một lần nào nữa!
Thế nào là “ôm nốt”?
Cuối cùng Đơn đã hiểu rõ “ôm nốt lần này thôi” của Minh có nghĩa là gì.
Tối hôm đó Đơn sốt quá cao, sáng ra không có đủ sức đi thi nên nghỉ ở nhà. Các thầy cô trong trường ai cũng tiếc hùi hụi, liên tục nhắn tin cho bố mẹ Nguyễn hỏi thăm. Cô Hằng tuy buồn nhưng vẫn phải cho xe khởi động để tránh ảnh hưởng đến các học sinh khác. Nào ngờ cô vừa mới nói bạn Đơn ốm không thể đi thi là Minh đứng ngay dậy, đòi đi xuống xe.
-Tại sao?
Cô đã hỏi vậy, thằng nhóc học sinh của cô, giỏi như thế, tiền đồ sáng lạn như thế. Ấy vậy mà không nói hai lời trực tiếp nhảy phốc khỏi xe, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
-Em thi thực ra cũng là vì nó. Cái giải này vốn chẳng giúp ích gì được cho em. Lần này nó ốm rồi, em thi để mang giải về cho nó buồn thêm sao?
Xem kìa, tự tin như vậy, cứ như chắc chắn bản thân sẽ được giải nhất không bằng ý! Thôi thôi, về thì về luôn đi, anh đã quyết cái gì thì tôi chẳng bao giờ cản được đâu mà!
Nhóm người học sinh xuất sắc nhất khối, khi mới đi thi thì thi cả , đến bây giờ, chỉ còn mỗi một người…..
Đơn bị sốt virut kéo dài một tuần liền. Ba ngày sau khi thi Thanh và Thành đều về thăm Đơn, Thanh vui vẻ báo cô thi một mình chán nên bỏ lại mấy câu, xếp chuẩn xác hạng / người được chọn đi thi với nước khác. Cuối cùng thì Thanh vẫn rinh về giải ba quốc gia, Đơn nghĩ, thôi thế cũng được, nhìn lại bản thân mình bỏ lỡ kì thi quan trọng cũng có hơi tiếc nuối.
Điểm mấu chốt là, suốt từ lúc Đơn ốm đến khi khỏi hẳn, ngoại trừ lần duy nhất Minh đến đây lấy thuốc trên kệ tủ cho cô, thời gian còn lại đều không thấy tăm hơi đâu hết. Sang gõ cửa nhà mấy lần hai bác đều kêu nó bảo bận không muốn gặp ai hết, còn trợn tròn mắt nhìn Đơn hỏi: “Minh nó chưa nói cho cháu biết à?”
Biết? Biết cái gì?
Đơn lắc lắc đầu rồi xin phép ra về, dự định mai lên trường hỏi nó một chút, xem một tuần qua đi đâu mà không thấy ló mặt ra. Chỉ có điều trước giờ sống hồn nhiên quá, không để ý tiếng thở dài não nề đằng sau lưng, cũng không chú ý tới ánh mắt buồn thăm thẳm từ phía trên tầng hai nhìn xuống.
Minh lưu luyến nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn, thở dài một hơi. Chợt điện thoại rung lên, cậu nhấc máy:
-Alo?
“Thành đây, mai mày đi à?”
-Ừ…
“Xác định chưa?”
-Chưa…..
Thành lặng im khi nghe câu nói của Minh, cậu thở dài:
“Cân nhắc kĩ trước khi quyết định một điều gì đó!”
-…..
“Đi thì đừng có hối hận, tao không nhét con Đơn vào vali cho mày bác đi theo được đâu!”
-Nếu được, khỏi cần nhét nó vào vali. Nhét vào balo rồi đeo đằng sau lưng cho gần người, không sợ mất.
-…….
Mịa thằng điên! Thành giật giật khoé miệng, tiếp tục nói:
“Con Đơn, không có mày nó vẫn sống tốt. Mày đi rồi thì còn tao, không còn tao thì còn đầy thằng. Bây giờ mày đi chỉ khổ mày thôi, không xí chỗ nhanh em nó lọt vào tay thằng khác, lêu lêu đồ mất chỗ!”
-Mày!!
Tút…
Thành đã kịp tắt máy, Minh tức giận, ném điện thoại lên giường.
Mẹ Dạ đợi bé con đi khuất khỏi cửa mới quay qua hỏi chồng:
-Em không dám tưởng tượng đến cảnh hai đứa chúng nó xa nhau.
Bố Dạ cầm máy điện thoại lướt lướt, bất lực thở dài chút rồi lại bình thường:
-Xa có mấy năm thôi, hai đứa vẫn có thể liên lạc qua mạng xã hội mà. Với lại nếu con trai mình thích con bé ấy thật sự thì dù trôi qua bao nhiêu năm nó vẫn không bỏ cuộc đâu.
-Vấn đề là Đơn, nó có chịu chờ không ấy! Xinh thế kia, không đến lượt con trai mình đã có bao nhiêu thằng xin chết rồi!
-Ôi dào, em cứ phải lo! Con trai mình được thừa hưởng khuôn mặt đẹp xuất sắc giống bố nó, nhìn một lần là vương vấn cả đời. Đơn nó mà quên được thằng Minh nhà mình mới là lạ đấy! Đến em ngày xưa mang tiếng ấy ấy mà cũng đổ trước cái mặt này còn gì…..
Bố Dạ lấp liếm, giọng ngày càng nhỏ dần. Mẹ Dạ vồ lên, cấu eo chồng khiến bố Dạ la oai oái:
-Anh nói “ấy ấy” nghĩa là sao? Nói rõ ra!
-Ối, cấu nhẹ thôi anh đau! Á, là xinh đẹp mĩ miều dễ thương hiền dịu nết na đẹp tựa thiên tiên, tha cho anh…
-Ai nói là em đổ trước mặt anh? Còn không phải tại anh dùng mưu hèn kế bẩn cho ông già xin xôi đến bói toán mấy câu vớ vẩn sao?
-A a ui ui, vợ ơi anh xin lỗi, là anh đổ trước, anh đổ trước chân em! Huhuhu……. Ai da đừng có véo nữa người ta đau mà!!!!!Dưới sân trường nhuốm một màu nắng sớm, gió thổi dìu dịu, trên mấy cành cây khô héo đã nhú ra búp non, báo hiệu mùa hè sắp tới.
-Sau đây, tôi xin công bố kết quả cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia như sau……
Tiếng cô thầy hiệu trưởng dõng dạc trên bục lớn, bây giờ là tiết chào cờ, các học sinh tranh thủ lúc cô đang đọc làm việc riêng rất nhiều. Đơn ngồi gần cuối hàng dáo dác tìm quanh xem Minh đâu, rốt cuộc không những không thấy Minh mà còn bị Thanh với Thành mắng cho một trận.
-Mẹ kiếp, bạn bè ngồi lù lù ngay đây, lúc nào trong mắt cũng chỉ có mỗi Minh!
Thành tức giận giậm chân, làm bao nhiêu trò mà con nhóc kia vẫn không chịu chú ý tới. Mặt cậu hơi buồn buồn, mắt cụp xuống, thở dài một hơi. Đơn tìm chán chê, đến khi thầy hiệu trưởng kết thúc bài thông báo mới giật bắn mình, ngơ ngác quay sang hỏi Thành:
-Thành ơi, sao không có giải của Minh? Hay thầy đọc thiếu?
Có đứa nghe câu hỏi kia không khỏi giật bắn mình, Thanh hồn nhiên định đáp, bất ngờ miệng cô bị tay Thành bịt chặt, Thành lôi tọt Thanh đi mất.
-Ah ui ui sao tao đau bụng thế nhỉ? Thanh đi với tao ra phòng y tế cái, đứng không vững nổi rồi!
-Ơ này, từ đã!!
Hai đứa ồn ào chạy mất, bỏ lại Đơn buồn thiu ở hàng dưới cùng.
Rốt cuộc mày định làm gì mà trốn tao mãi như thế, hả Minh?
Giờ ra chơi Đơn chạy đến B tìm Ngân. Cứ ngỡ rằng cậu ta yêu Minh rồi thì sẽ hết ghét cô, ai ngờ vừa mới hỏi Minh đâu đã bị mắng xối xả cho vào mặt. Ngân nói Đơn cút, cút ngay khỏi tầm mắt Ngân, cái loại như Đơn làm bẩn hết mắt mọi người. Ngân còn nói Đơn là cái đồ ngoài nai trong cáo, cứ tỏ vẻ hiền hiền dịu dàng, cuối cùng không biết đã mơi được bao nhiêu thằng rồi. Bạn bè cái éo gì? Có mà rải thính Minh không được nên sinh xấu tính, làm mọi thứ để chia rẽ Ngân với Minh. Đồ ích kỉ, đồ hai mặt, đồ lẳng lơ, nỡ lòng chia cách đôi uyên ương như thế! Bố mẹ nào đẻ ra mày chỉ tổ đau! Minh ấy, Minh đã chán ngấy Đơn rồi nên mới bỏ đi nơi khác đấy!
-Cậu không nói thì thôi, tôi không hỏi nữa.
Đơn nghe xong một đống câu chửi thản nhiên đáp. Có một số người mình không nên chấp, người ta chửi thì tự người ta nghe, mình mang vào lòng làm gì cho mệt người. Nhưng sự việc không dừng lại ở đó, Ngân bất ngờ túm tóc Đơn giật lại, rồi tát cho Đơn một nhát trước con mắt của bao nhiêu người. Âm thanh thanh thuý vang dội, lòng Ngân hả hê.
Thế rồi giây, giây,… Đơn vẫn đứng im không động đậy.
Ngân cứ ngỡ cái đứa con gái hiền hiền giả tạo này sẽ nhẫn nhịn để không làm xấu hình tượng của bản thân.
Ngân cứ ngỡ nó sẽ ôm mặt khóc nức nở chạy đi mất, để cho mấy đứa con trai xót thương chạy ra dỗ dành.
Nhưng tất cả… chỉ là một từ “ngỡ”.
CHÁT!!!
Ngân hoảng sợ ôm một bên má mình, nước mắt nhanh chòng tràn khoé mi. Cô ta gào lên:
-Mày, ai cho phép mày đánh tao?
-IM MỒM!!! Nói một câu tôi tát thêm một cái!!
Đơn quát lên khiến cho Ngân giật mình im thin thít. Tất cả mọi người trên hành lang tầng một đều đổ xô lại xem biến, thấy Đơn đứng đó, Ngân lại ôm một bên má đỏ lừ liền không khỏi hoang mang. Nguyễn Giản Đơn từ trước đến nay nổi tiếng hiền, bị ai làm đau cũng vẫn cười tươi, bị trêu ghẹo bao nhiêu vẫn không biểu lộ sự khó chịu ra mặt, thế mà bây giờ lại đánh một đứa con gái ngồi xe lăn? Ai cũng có thể nghe thấy mấy từ ngữ khó nghe mà Ngân thốt ra, nhưng việc đánh người này… dù thế nào nếu bị bắt gặp vẫn sẽ bị hạ hạnh kiểm.
Mà Đơn, Đơn chẳng quan tâm.
-Tôi nói cho cậu biết, lẳng lơ, bố mẹ đẻ ra chỉ tổ đau, không ngẫm lại xem ai mới là người xứng với cái danh đó? Tôi thấy thương cho bố mẹ cậu, đẻ ra đứa con gái có học thật!
Ngân tức đỏ mắt, chưa kịp phản bác đã bị Đơn chặn họng:
-Hôm nay tôi đứng đây cho cậu chửi đã rồi. Nói cái gì cũng phải đúng, không phải là tôi cút, mà là CẬU CÚT! Cậu đã muốn thì tôi cho cậu toại nguyện! Từ bây giờ trở đi tránh xa tôi ra một chút, đừng để tôi nhìn thấy cậu. Gặp một cái tôi tát một cái, NHỚ CHƯA?!?
Đơn nói rồi bỏ đi mất. Ngân sợ hãi giật lui xe về phía sau, vô tình giật nhanh quá làm cho xe đổ nhào, lật xe đập đầu xuống nền đất. Đầu cô ta vang lên một tiếng cốp, sau đó Ngân đưa tay sờ lên đầu, phát hiện ra tay mình ẩm ướt. Mọi người xung quanh hét lên:
-Máu, máu, mau gọi thầy cô, mau gọi!
-Trời ạ, Nguyễn Giản Đơn lần này nguy to rồi, dù là cậu ấy không động tay động chân khiến cho con bé kia ngã, nhưng chỉ cần nghe đến tát bạn học thôi cũng đã đủ hạ hạnh kiểm.
-Tao thấy con bé đấy nó làm thế là đúng, éo ai bị nghe chửi một đống xong còn khuyến mãi cho cái tát mà chịu được.
Đơn chạy một mạch trên hành lang, trong đầu bây giờ chỉ ong lên mấy chứ “bỏ đi nơi khác” mà Ngân nói ban nãy. Không thể nào! Dạ Từ Minh, mày thật sự ghét tao đến mức đó sao? Việc gì phải bỏ đi như thế, nói một câu thôi, tao sẽ tự động tránh xa mày mà? Khốn nạn thật Dạ Từ Minh, Dạ Từ Minh, Dạ Từ Minh!!! Mắt Đơn nhoè đi, cô khuỵu chân xuống đất, oà lên khóc nức nở.
-Đơn, Đơn!
Thành với Thanh nghe ồn ào huyên náo đã từ trên lớp mò xuống nghe ngóng. Nghe mọi người kể đầu đuôi câu chuyện, hai đứa liền hoảng hốt chạy đi tìm Đơn. Khi nhìn thấy con bé mặt đầy nước mắt ngã nhào xuống nền đất lạnh, hai đứa không nghĩ nhiều lập tức xô đến.
-Ngoan nào, không khóc nữa!
Thanh lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Đơn, nhíu mày nhìn Thành. Ban nãy cô đã được Thành kể cho nghe hết mọi chuyện, giờ con Đơn nó đã hoảng loạn đến nhường này rồi mà vẫn không định nói ra sự thật sao?
Thành quả nhiên hiện lên nét áy náy trên khuôn mặt, cậu cúi xuống, ôm Đơn vào trong lòng, vỗ vỗ vài cái:
-Không có Minh… thì vẫn còn bọn tao cơ mà…..
Nguyễn Giản Đơn nghe vậy càng khóc to, cô bám lấy vai Thành, lắc mạnh, ngước đôi mắt đầy nước lên mà năn nỉ cầu xin:
-Làm ơn, Minh đi đâu? Chắc chắn chúng mày biết… Lúc nào chúng mày cũng biết.. chỉ có mình tao là không biết…… Tao xin mày… tao chỉ muốn nhìn nó một lần thôi, rồi nó đi đâu cũng được, tao sẽ không theo nữa đâu mà……….
Đơn nấc lên, giọng nói đứt quãng như một đứa trẻ. Nước mắt cô thấm ướt cả áo sơ mi Thành tạo nên những vết nước loang lổ nhỏ giọt. Thành mím môi, cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu Đơn. Cậu lặng thinh, Đơn vẫn khóc lên từng đợt. Vai cô run run, tay bấu chặt lấy vai Thành làm cậu đau lòng:
-Tao xin chúng mày đấy…. tao chỉ cần biết duy nhất lần này thôi………. Hức…
Thành khó xử nhìn qua Thanh, cô bạn vẫn đang nhìn cậu chằm chằm. Chợt Thanh lầm bầm vài chữ, Thành nghe xong không khỏi thở dài:
-Xin lỗi, tao thất hứa với mày một lần này thôi, Minh ạ…
Nói xong tay không tự chủ siết chặt hơn thân ảnh nhỏ bé trong lòng.
Trong chiếc xe to chuyên chở Thanh tiểu thư, bác lái xe đang không ngừng tăng tốc độ, có hai đứa con gái đang ôm nhau, một cậu con trai trầm lặng.
-Thật ra, Minh nó định đi du học…
Thành bật thốt, người Đơn bỗng nhiên run lên. Cô nín nhịn, hỏi:
-Đi bao nhiêu năm?
-Có thể , năm, có thể , năm.
Đơn nghe đến đó nước mắt lại chảy. Nếu cô không hỏi, có phải chúng nó định giấu cô mãi? Thành lại nói tiếp:
-Bay lúc giờ sáng. Giờ là rưỡi, không biết có kịp không.
Thanh không yên lòng, thúc giục:
-Bác làm ơn đi nhanh chút!
-Vâng!
Bác lái xe cung kính cúi đầu, sau đó đạp phanh, tăng thêm tốc độ. Lúc này, trong đầu Đơn không hiểu sao đang không ngừng dao động rất nhiều suy nghĩ, bất giác ngẫm về tất cả các thứ Minh đã từng nói.
“… …ike ……n”- Nghĩa là gì?
“My life is missing something, becaus_ …”- Không phải là thiếu chữ “u” sao?
Bông hoa hồng đỏ mà Minh tặng, mang hàm ý gì?
“Y ly ke u”
Hôm trước Thành dịch, “u” là “you”, Y dài là I ngắn.
Vậy câu nói kia có nghĩa là “My life is missing something, because you”?
Không…
Because is missing “u”!
Because it’s missing you!
Đơn lấy tay lên bịt miệng, ngăn không cho mình nấc lên thành tiếng. Nguyễn Giản Đơn, mày ngu lắm, ngu hết phần người khác mà!
Y dài thành I ngắn…
Vậy “ly”, không phải dịch là “love”, mà là “li”.
I li ke u..
I li ke you..
Là “I like you”!
Vậy câu viết trên cát kia, “… …ike ……n” nghĩa là “I like Đơn”!
Nhưng mà bây giờ hiểu ra còn có ích lợi gì nữa chứ? Mắt Đơn hồng lên, lắc lắc đầu dùi mặt vào người Thanh. Thanh thở dài, liên tục vuốt tóc con bạn.
Rốt cuộc thì, ngốc không phải cái tội, ngốc chỉ là thiệt thòi của chính bản thân mà thôi.
-Tới rồi…
Bác tài phanh gấp xe, Thành lôi máy điện thoại ra xem xét. giờ , còn phút.
-Nó bay chuyến từ Việt Nam sang Anh lúc giờ, hỏi tiếp tân xem đó là chuyến nào!
Thành hét lên, nhìn bóng hay đứa con gái khuất dần, lặng lẽ quay vào trong xe ngồi. Nhiệm vụ của cậu chỉ đến đây thôi…
“Xin thông báo tới quý hành khách bay chuyến TR, từ Việt Nam sang Anh, chuyến bay sẽ cất cánh trong phút nữa.”
“Xin thông báo…”
Cứ mỗi bước chân Đơn đi nền đất lại rải rác những giọt. Cô cùng Thanh chạy mãi, chạy mãi, rốt cuộc phát hiện tất cả mọi người trong chuyến bay đó đều đã lên máy bay hết rồi. Thanh nói Đơn đứng chờ để Thanh ra xin bảo vệ cho vào gặp một chút xem có được không. Nào ngờ Đơn chỉ lắc đầu, lẩm bẩm ba chữ “không kịp đâu” rồi hoà vào dòng người chạy biến đi mất.
-Này, đợi đã!
Thanh gọi với theo nhưng không kịp, bóng dáng nhỏ bé kia đã biến mất giữa không gian tấp nập. Thanh thở dài, nhấc máy gọi cho Thành:
-Mày chơi ác thật đấy, nó mà không phát hiện thì mày định giấu nó cả đời à?
Đầu dây bên kia lặng thinh không nói. Thanh tìm một chiếc ghế trống để ngồi xuống, mắt khép lại, tay gác lên mắt dưỡng thần. Cô lại nói tiếp:
-Một tháng sau đến lượt mày đi đúng không?
“…. Ừ..”
-Đến lúc đó… cho tao đi với được không?
“Cái gì?”
Trên khuôn mặt Thanh vẫn bình thản không tìm ra được sự khác lạ nào, cô như đang nói điều hiển nhiên:
-Mày không phải từng nói muốn con Đơn không thể dựa dẫm vào ai được nữa sao? Nhìn đi, đây chính là thời điểm tốt nhất đấy!
Thanh nghe thấy tiếng cười chế giễu phía bên kia điện thoại. Mặt trái của Thành, hẳn là Đơn sẽ chẳng bao giờ biết được, bởi vì nó quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến phát sợ.
“Mày mà nỡ để nó lại cơ à?”
-Sao không nỡ chứ…
Thanh cười ngọt, mỉa mai:
-… Đến người thích nó như mày và Minh còn nỡ cơ mà!
-…
“Đơn…”
“Muốn khóc thì khóc đi…”
“Con ngu!”
“Mai sau không ai rước mày thì tao rước. Không ế đâu mà sợ!”
“Lần sau đừng có tuỳ tiện mặc đồ hở hang ra ngoài, người ta nhìn người ta cười cho!”
“Ừm, tao thích đơn hơn…”
“Minh đau trong tim ý, Đơn làm sao mà biết được!”
“Tao chọn mày, tất nhiên là chọn mày rồi! Hahaha…”
“Nguyễn Giản Đơn, nghe cho kĩ đây! Về nhà, dẹp hết văn với vẻ đi mà ngẫm cho kĩ mẫy chữ này. Không ngẫm ra thì khỏi thi luôn đi!”
“Đơn, y ly ke u…”
Đơn cứ chạy, chạy đến chân cô mỏi nhừ, đến nỗi tóc cô xù lên, cả thân thể mệt nhoài. Cô thở mạnh, khuỵ xuống nền đất lạnh. Phía trên bầu trời, một chiếc máy bay vụt qua, nhả một làn khói mờ ảo, bỏ lại cả thế giới của một người nào đó.
Xin lỗi, vì tao đã không nhận ra, mày quan tâm tao nhường nào.
Xin lỗi, vì tao đã không nhận ra, mày quan trọng với tao thế nào.
Xin lỗi…
-DẠ TỪ MINHHHHH….!!!!!!!!
Tao sẽ chờ, năm không được thì năm, năm không được thì năm, chờ đến khi mày về mới thôi.
Nếu thời gian quá dài sẽ khiến tao và mày trở nên xa lạ, lúc gặp lại tao vẫn không cần gì nhiều, chỉ mong mày dùng danh nghĩa từng là bạn thân mà cười với tao một cái, có được không?
Âm thanh vang vọng cả một khoảng không gian, nước mắt Đơn rơi từng giọt, từng giọt.
Hẹn gặp lại nhé, bạn thân!
Hết phần .
Đôi lời của tác giả: Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ, phần chắc phải hoặc tuần mới ra tiếp, khi nào thi xong đã, cộng với đợi học sinh giỏi. Vậy nha, yêu thương:
Huhu tui mà không được hsg là tui, tui, tui đăng….. tuần chap thôi:b
Nói đùa chứ nếu tôi mà bị học sinh tinh tướng thì tôi buồn lắm, mà buồn thì sẽ sầu đời không muốn viết truyện luôn. Nhưng mà các độc giả đừng lo, tác giả sẽ không để việc cá nhân xen vào việc chung đâu Tuy nhiên nếu được hsg thì tác giả sẽ giữ đúng lời hứa, tuần đăng hoặc chap cho các độc giả thân iu:
(Còn tiếp)