Có một sự thật phũ phàng thế này. Đơn sinh nhật ngày 30 tháng 12, Minh lại sinh nhật ngày 2 tháng 1, Minh sinh trước Đơn, nên suy ra Đơn chỉ có vỏn vẹn 3 ngày được bằng tuổi Minh.
Hồi đó trên trường bắt đầu rộ lên phong trào lập facebook. Thế là người người lập face, nhà nhà lập face. Minh thì có vẻ không hứng thú gì cho lắm, nhưng mà Đơn thì lại có hơi dao động. Nghe nói trên face có nhiều thứ hay lắm, hay là cô bé cũng thử lập một cái nhỉ?
Nghĩ là làm. Tối đó trở về, Đơn tập tành mò mẫm facebook. Đến phần tên, cô bé nghĩ mãi không biết nên đặt là gì, cuối cùng như nhớ ra điều gì đó, cô bé gõ gõ vào bàn phím dòng chữ: “Đơn Giản”.
Khá là hài lòng với cái tên mình vừa nghĩ ra, Đơn lần lượt điền các thông tin còn lại. Đến mục câu hỏi bảo mật, Đơn ngẫm nghĩ rồi tự ghi câu hỏi sau đó gõ gõ vào phần trả lời. Câu hỏi rất dài, nhưng câu trả lời chỉ vẻn vẹn có mấy chữ.
Đến phần avatar, Đơn nhăn mày, nhăn mặt, thế rồi theo trào lưu “seo-phì” của mấy bạn trên lớp, lấy luôn hình cô bé chụp với Minh hồi học lớp mẫu giáo, cho làm avatar.
Lập xong rồi, Đơn ngồi ngẩn ra. Xong rồi thì làm gì?
Tất nhiên là lên team của lớp để xem xét rồi! Vừa search “5A Thanh Lịch” phát, khiếp, gần mấy chục mem của lớp cứ gọi là đầy đủ cả. May sao, team để ở chế độ công khai, chứ không thì Đơn có trời mà xem được.
Đơn chăm chú đọc từng mục, từng status đăng lên. Nào là ảnh dìm hàng, comments hô hào nhau tổ chức kỉ niệm, Đơn đọc hết. Rồi đến một cái top bình chọn về bạn được yêu quý nhất trong lớp do Thư hỏi, Đơn ngừng lại.
“Thư5A: Cho tớ hỏi, lớp mình mọi người quý ai nhất vậy? ( Chỉ tính người khác giới thôi nha!!!)”
Câu hỏi ngắn thôi, mà thâm sâu, thâm sâu vô cùng! Đơn nhíu mày, đây không phải là top bình chọn trai xinh gái đẹp trá hình sao?
Bọn trẻ con tiểu học, tuy lớn chưa lớn hẳn nhưng ít nhiều cũng định nghĩa được độ đẹp trai, xinh gái. Tất nhiên, tuy không dám nói ra nhưng theo phản ứng bình thường bọn chúng sẽ hơi “rung rinh” trước những bạn nam hoặc bạn nữ có vẻ ngoài xinh xắn, học giỏi, hoặc thân thiết với mình nhất. Dần dần mục comment hiện ra, Đơn lần lượt đọc hết…
“Bông xinh: Ở lớp quý nhất là Minh. Trông mặt hiền hiền, lại còn học giỏi! ^^”
Khiếp sợ! Vãi cả hiền!!
“Lò sưởi 0°C: Tui cũng quý minh a!!
Một ngày đẹp trời, cô Hương vô tình khơi lại chuyện ngày trước với hai mẹ Dạ và Nguyễn, cái ngày mà Đơn bắt đầu xưng “tớ” gọi “cậu” với Minh. Hai mẹ lúc đầu hơi sửng sốt, tra hỏi cô Hương đến tận cùng. Cô Hương thấy thế khai tuốt tuồn tuột.
May sao, ngay sau hôm đó lại là thứ . Vì hai bé Minh và Đơn không phải đi học thêm ở đâu nên hai mẹ cho con sang nhà Thư thưa chuyện, tiện thể mang chút đồ sang gọi là hàn huyên tâm sự, hoá giải khúc mắc. Minh cùng Đơn lúc đầu còn dùng dằng không muốn đi, về sau nghe nói nhà Thư có em bé đang học nói nên Đơn nhiệt huyết dâng trào đòi đi, Minh thở dài đành lẽo đẽo theo.
-Lược để làm gì?
-Lược… để chải đầu!
-Không phải! Lược để đánh chị Thư!!
Trong phòng riêng của em bé nhà Thư, cả đứa đang tụ tập, gồm có Minh, Đơn, Thư, và em trai Thư-Thuận. Minh và Thư thì đang ngồi chễm chệ trên ghế, trong khi Đơn lại đang dạy Thuận nói chuyện.
-Thế cái này là cái gì?
-Là… là cái… chị Thư đeo vào tai.
-Tai nghe! Tai nghe để làm gì?
-Để… đeo!
-Sai rồi! Tai nghe để nhảy dây, rõ chưa?
Bé Thuận rất phối hợp gật đầu mạnh, lặp lại thật “chính xác”. Thư ở trên ghế khoé mắt giật giật, mặc kệ cho Đơn và Thuận muốn làm gì thì làm. Cô bé còn đang bận ngắm Minh. Đơn chỉ vào một chai nước hoa, hỏi:
-Nước hoa để làm gì?
-Để… xịt thơm… xịt vào người!
-Nhầm! Nước hoa để tưới cây!
Đến lúc này thì Thư không thể chịu được nữa. Cô bé nhìn lọ nước hoa có tem búp bê barbie của mình bị bé Thuận vứt thẳng vào chậu cây, tức tối gào lên:
-NGUYỄN GIẢN ĐƠN!!!!!!!
Giọng nói thánh thót vang lên xuyên xuống tận tầng , xuyên thủng màng nhĩ của ba bà mẹ và một ông bố đang ngồi nói chuyện dưới kia. Mẹ Thư ngồi dưới cười xuề xoà:
-Các chị thông cảm, con nhà em nó ghê gớm từ bé, lớn rồi vẫn không sửa được.
Mẹ Nguyễn cười cười, phẩy tay:
-Chị cứ nói quá! Chắc tại con em với con chị khắc nhau.
Mẹ Dạ nhâm nhi ly trà, mắt vẫn nhắm hờ, phang một câu làm mấy vị phụ huynh ở đấy trợn tròn mắt:
-Hoặc là bọn nó đang cạnh tranh công bằng!
-…..
Trên phòng bé Thuận bây giờ là một mớ hỗn độn, vỏ bánh vỏ kẹo vứt khắp nơi. Thuận nhìn bé bé xinh xinh mà sức ăn rất khủng khiếp, đặc biệt là đồ ngọt. Bé Thuận vừa ăn vừa nghịch, nhét bánh vào mồm Đơn khiến chocolate dính nhem trên miệng cô bé. Thư ở trên thấy thế nhếch mép trả đũa vụ hôm trước:
-Đúng là đồ vô học, đến ăn uống cũng vô văn hoá!
Đơn mặc kệ. Minh đang ngồi im trên ghế bỗng dưng ngồi xuống dưới sàn chỗ gần Thuận và Đơn. Thư ở trên thấy vậy cũng sà xuống theo. Minh nghiêm nghị nhặt một chiếc bánh giơ lên trước mặt bé Thuận:
-Bánh để làm gì?
-Bánh để măm măm!
-Sai rồi…
Minh lắc đầu:
-… Bánh để nhét vào mông!
-…
Mặt Thư nhanh chóng ngắn tũn. Minh làm thế này tuy không có phản bác lời Thư nói, nhưng ý tứ rõ ràng là về phe Đơn mà!Giờ ăn cơm trưa, bố mẹ Thư nài nỉ mọi người ở lại ăn cơm một bữa. Mẹ Dạ và mẹ Nguyễn ngại, đành ở lại ăn cơm.
Suốt bữa cơm Thư cứ lấm lét nhìn Minh, bố mẹ gắp gì cũng không nhận, nói “con tự gắp”. Chẳng bù cho Đơn, cô bé cứ ăn ăn liên tục, mà người gắp thức ăn vào bát cô bé không ai khác chính là bạn Minh kia. Bé Thuận ngồi cạnh Đơn cũng ú ớ đòi chấm mồm chấm miệng, Đơn thấy thế liền chấm chấm cho em chút sốt cà chua vào môi rồi lại tiếp tục ăn.
-Minh, sao cháu không ăn?
Mẹ Thư thấy Minh cứ gắp cho Đơn suốt liền nhắc nhở.
-Giờ cháu ăn.
Minh thấy Đơn ra dấu đã no liền ngừng gắp lại, quay qua bát mình bắt đầu từ từ ăn. Dọc dãy bàn lũ trẻ ngồi theo thứ tự: Thư, Minh, Đơn, Thuận. Minh chỉ cần gắp một cái cho Thư là Thư đã vui lắm rồi, thế mà Minh cứ gắp cho Đơn mãi thôi. Thư ức lắm, nhưng thôi không sao! Minh không gắp cho Thư thì Thư gắp cho Minh vậy!
-Đậu xốt cà chua ngon này, Minh ăn đi!
Thư học đòi bố mẹ lấy đũa gắp vào bát Minh, khổ nỗi Minh thấy thế liền gạt ra, hỏi:
-Cậu ngậm miệng vào đũa rồi, cậu còn muốn gắp cho tớ?
Thư ngượng, vội vã lắc lắc đầu thanh minh:
-Không, tớ ăn bằng thìa, tớ chưa ngậm miệng vào đâu!
Minh gật, nhưng vẫn đẩy chiếc đũa gắp đậu trở lại trong bát Thư:
-Ừ thế thì thôi, nhưng tớ không thích ăn đậu!
Thư thui thủi đặt lại đậu vào bát mình, tủi thân ăn. Chợt tiếng reo của Đơn làm Thư chú ý, cô bé xoay đầu nhìn về phía Đơn.
-Minh ơi, cá ngon cực!
Chả là bé Thuận đòi ăn cá, Đơn muốn cho bé ăn nhưng sợ bé hóc nên lấy riêng một bát con ra, ngồi tỉ mẩn xé cho bé. Trong lúc xé Đơn có cho một miếng vào miệng ăn thử, thấy ngon nên cô bé kêu với Minh.
-Cậu ăn thử không?
Đơn lấy tay xé ra một miếng cá, chìa đến trước miệng Minh. Minh nhìn vào bàn tay nham nhở đầy mỡ bóng loáng rồi lại nhìn chằm chằm vào mắt Đơn. Đơn nhíu mày:
-Người ta rửa tay rồi, không bẩn đâu mà chê!
Để chứng minh cho là tay của mình sạch, Đơn đưa miếng cá nhét vào miệng mình, tiện thể mút chụt một cái vào đầu ngón tay, biểu hiện rằng cá rất là ngon. Đoạn, cô bé dùng chính đôi tay đó giơ một miếng cá khác lên trước mặt Minh, huơ huơ.
Không chỉ Thư rất chăm chú nhìn xem Minh có định ăn miếng cá đó không mà tất cả phụ huynh ở đây, ai cũng đều lặng lẽ quan sát.
Rồi trước tất cả những ánh mắt tò mò của mọi người, Minh há miệng, ngoạm miếng cá vào, đồng thời cậu bé còn lấy lưỡi liếm sạch hai ngón tay Đơn, cười:
-Ngon.
Đơn hì hì cười đáp lại lộ ra má lúm đồng tiền rõ xinh, tiếp tục công việc đang dang dở của mình là cho bé Thuận ăn cá. Không ai để ý, ánh mắt của Thư cứ thế trợn trắng, cả người cô bé trở nên cứng đờ…
Một năm sau.
Thời gian trôi thật nhanh, hôm nay là ngày tháng , ngày sinh nhật của bé Đơn. Ở trường cấp I Thanh Lịch này ai mà chả biết danh chị Đơn có khuôn mặt xinh xắn bên A? Thành ra các bạn, các em thi thoảng cứ lấm lét nhìn trộm, bàn Đơn chất đầy mấy thứ quà tặng linh tinh. Trong lớp cũng đang náo nhiệt lắm, lớp đang chia thành phe, một phe quây quanh Đơn hỏi chuyện, phe còn lại ngồi cạnh Thư buôn dưa lê bán dưa chuột.
Cô Hương hay tin cũng rất là vui vẻ, muốn dành ra một tiết để tổ chức sinh nhật cho Đơn, tiện thể chúc luôn cho mấy bạn cũng sinh tháng . Khổ nỗi, cả lớp có mỗi Đơn sinh tháng , lại còn là sinh ngày , nên ngày hôm đó, Đơn được chiều ơi là chiều!
Buổi chiều, cả lớp kê bàn ngay ngắn hình chữ U, bảng được cô Hương vẽ hoa lá đẹp lắm. Các bạn ai có bánh có trái là mang đi hết, bày la liệt ở bàn được kê giữa phòng học. Nào thạch, nào bim bim, kẹo mút, sữa. Có bạn quên mang đồ đi đóng góp đành cắp đít ra cổng trường mua mấy gói thạch dừa, nghìn gói kính biếu mấy mem trong lớp, vừa rẻ lại vừa được nhiều, mà lại còn ngon.
-Nào, quản ca lên cho các bạn hát một bài đi!
Cô Hương dõng dạc. Quản ca hồ hởi tiến lên, hô to:
-Mừng ngày sinh nhật của Đơn… … …!
Cả lớp hát theo, có mỗi Minh là không chịu hát, Đơn có cấu có véo thế nào Minh cũng mặc kệ, nhất quyết không mở mồm ra. Đơn thấy vậy phụng phịu, giật giật áo Minh. Cậu vừa quay lại cái mặt chun chun của Đơn đã đập vào mắt, hại ai đó hai tai đỏ hồng lên, lí nhí hát.
-Rồi! Giờ các tổ trưởng lên phát quà cho các bạn đi!
Cô Hương vỗ tay, tổ trưởng lần lượt đi lên nhận bánh kẹo chia cho các bạn. Mỗi bạn một bimbim Tony, kẹo mút, thạch sừa, một hộp sữa Susu vị cam. Riêng Đơn là được cho nhiều nhất, bởi vì có mấy bạn không ăn được một số thứ thành ra đưa hết cho Đơn. Minh thì khỏi nói, cực ghét đồ ngọt thế nhưng lại cứ giữ khư khư, không có ý định “chuyển nhượng” cho ai cả. Thư mon men dịch lại gần, hắng giọng đánh tiếng:
-À… Minh ơi, cậu có thích ăn cái kẹo mút vị dâu không?
-Không!
Minh đáp gọn lỏn, Thư tiếp tục gợi ý:
-Thế… cậu cho tớ nhé?
-Không!
-Hay là đổi đi! Tớ không thích ăn kẹo mút vị cam, cậu đổi cho tớ vị dâu nhé?
Minh nhướng mày nhìn vào khuôn mặt hơi e dè của Thư. Bất chợt cậu bóc cái kẹo mút vị dâu đó ra, nhét vào mồm ngậm. Thế rồi trước con mắt mở to của Thư, cậu tranh thủ lúc Đơn đang mải cảm ơn mà nhét luôn chiếc kẹo mút từ miệng mình vào miệng cô bé, đoạn hất hàm nói với Thư:
-Nhưng Đơn cũng thích ăn dâu!
Thư giật giật khoé miệng, cái này có được xem là từ chối gián tiếp không?
Đơn bị ánh mắt của Thư gắt gao dán vào thì hơi chột dạ. Nhấc chiếc kẹo mút ra khỏi miệng, Đơn chèm chẹp miệng. Ừm, vị vẫn bình thường mà? Chẳng lẽ kẹo của cô bé có vị gì đặc biệt hay sao mà để cho Thư phải nhìn chằm chằm thế nhỉ?
Cô Hương trên bàn giáo viên như nhớ ra cái gì đí, hét xuống hỏi:
-Lớp mình hình như có Minh là sinh tháng nhỉ? Con sinh ngày bao nhiêu?
-Ngày mùng .
-Ơ, thế có nghĩa là ngày nữa à?
Cô Hương ngạc nhiên, nhận lại là cái gật đầu nhè nhẹ của Minh. Cậu trả lời cô xong liền quay sang nhìn Đơn. Cô bé đang ăn điên cuồng gói bimbim, mỗi lần bốc những , miếng, vừa nhồm nhoàm nhét vào mồm vừa phụng phịu đọc truyện. Minh cười, giơ tay lên véo má Đơn khiến cô bé khó chịu lườm một cái. Chắc chắn là con bé này lại dỗi vì cậu hát bé quá rồi!
Ra chơi chiều hôm đó, Thư lần mò ra bàn Đơn ngồi với mong muốn chiến dịch tư tưởng cho Đơn. Thư mân mê chiếc thước kẻ trên tay, hỏi Đơn:
-Ê Đơn!
-Sao?
-Cậu không thấy kinh à?
-Kinh gì?
-Thì…
Thư nhăn mặt, khó khăn nói:
-Thì kinh Minh ấy. Hôm nay tớ thấy cậu ấy nhét cái kẹo mút vị dâu đã ăn vào miệng cậu.
-Thế á?
Đơn trợn mắt, há hốc miệng. Rồi cô bé nhanh chóng trở lại bình thường, nhún vai:
-Đằng nào hồi bé chả đánh răng chung suốt, kệ đi!
-Ơ nhưng mà…
Thư lại ấp úng, Đơn thấy vậy an ủi:
-Có gì cứ nói đi!
-Tớ thấy mẹ tớ bảo, hôn nhau ấy, là… là trao đổi nước bọt ấy… sẽ bị… có em bé…
Việc Thư nói là thật, mẹ cô bé đã từng nói như vậy với Thư. Không chỉ riêng Thư, mà rất nhiều trẻ em cũng bị nói như vậy. Đơn có hơi bối rối. Hình như con gái phải có kinh nguyệt mới có thể có em bé nhỉ? Nhưng mà làm thế nào để có em bé thì Đơn lại không biết. Đơn có chút hoảng, lo rằng nếu mai sau này cô bé và Minh cứ ăn chung như vậy, không sớm thì muộn, sẽ có em bé thôi…
À mà không, Đơn vừa nghĩ ra một cách rất tuyệt nhé!
Hôm nay Minh phải đi học thêm. Giờ là giờ tối, nhà Minh và Đơn tụ tập ăn liên hoan sinh nhật cho bé Đơn “đáng yêu”. Bố mẹ Nguyễn nước mắt cứ thế chảy thành sông. Con gái bọn họ không thể gọi là “đáng yêu”, mà phải gọi là “đáng sợ” mới đúng!
Cái váy búp bê siêu cấp đáng yêu của bố mẹ Dạ tặng nó chỉ cảm ơn lấy lệ rồi vứt xó. Con gấu bông to đùng bố mẹ Nguyễn tặng nó vứt bụp một phát xuống phía sau, hạ cánh siêu đẹp, đậm chất dân chơi. Suốt buổi nó cứ nốc bánh này tới trái nọ, ăn tìn tìn, ăn như một con lợn, thế mà, THẾ MÀ!!!…..
-Con chào bố mẹ, con chào cô chú.
Thằng Minh nó vừa xuất hiện ở cửa một cái là con phản nghịch nó nhảy chồm ra khỏi ghế sô pha, xí xớn túm chân túm tay thằng bé hỏi loạn lên: “Quà tớ đâu, quà tớ đâu?!?” Thằng bé Minh tủm tỉm cười, bảo là không có quà, chỉ có thân, Đơn thích thì lấy. Thế là ôi thôi ranh con một phát bổ nhào lên, nhảy chồm lên người con trai nhà người ta mà dãy đành đạch:
-Ứ ừ, quà cơ, quà cơ! Quà, quà, quà!!!
Ranh con! Hoá ra quà của bố của mẹ mày không cần, chỉ cần quà của trai thôi à? Cái thể loại láo toét!
-Biến xuống khỏi người tớ thì tớ đưa cậu quà.
Chỉ một câu thôi mà đã làm con khủng long xẹp xuống thành con gà nhỏ. Gà nhỏ mặt hơi cúi xuống, mắt long lanh mong chờ. Bố mẹ Dạ nhìn bố mẹ Nguyễn cười trừ, bố mẹ Nguyễn cũng chỉ đành lắc đầu ngao ngán.
-Ngẩng mặt lên!
Đơn ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, đôi mắt nâu trong veo đối diện với đôi đồng tử đen tuyền của Minh. Minh từ trong cặp lôi ra một hộp ước nhỏ đặt vào tay Đơn. Lập tức bé con cười rạng rỡ, tay rất là nâng niu, mặc dù chẳng hiểu cái lọ nhỏ xíu này dùng để làm gì cả. Đơn hỏi:
-Cái này là cái gì thế?
-Là hộp ước.
-Ước? Ước kiểu gì?
Minh xoa xoa mái đầu nhỏ của Đơn, gà con hôm nay mặc váy rất đẹp, bộ dạng cũng rất đáng yêu. Minh đây sẽ chấp nhận tốn chút thời gian để giảng giải cho gà nhỏ.
-Mở nắp hộp, ghi điều ước, đóng nắp rồi treo lên.
-Mỗi thế thôi á?
-Ừ!
Đơn mừng rỡ đi tìm bút rồi hí hoáy viết, xong xuôi liền treo lên gần tủ kính. Mấy bộ mẹ khóc ròng. Trông cái mặt hớn hở kìa, bố mẹ mày mà có tặng hộp ước chắc mày lại vứt xó. Cái đồ phản bội hám trai!
Con gà nào đấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền ngoan ngoãn trở về vị trí cũ, im thin thít là thằng nào đó tò mò chết đi được. Minh hỏi:
-Cậu vừa ghi cái gì đấy?
-Ơ, nói ra thì mất thiêng à?
Minh giật giật khoé miệng. Ranh con, không biết hộp ước là gì mà còn biết cả cơ người khác xem thì mất thiêng cơ đấy!
-Không mất thiêng đâu, ghi cái gì nói cho tớ nghe tí nào!
-Không!
Minh nài nỉ một hồi mà Đơn không cho xem liền bỏ cuộc. Cậu chán nản ngồi phịch xuống ghế chờ mọi người chuẩn bị đồ để cắt bánh. Đang yên thì thấy đùi nặng nặng, chưa kịp định hình đã bị con gà nó sà vào lòng rồi. Gả nỉ non:
-Minh ơi… quà của cậu tớ không nhận đâu!
-Hả??
Cất luôn vào tủ rồi giờ còn nói không nhận? Sao khôn thế??
-Thế giờ muốn sao?
Minh nhăn mặt, gãi gãi mái đầu đen đến xù lên. Đơn chỉ đợi có câu nói này, lập tức cười vang lên:
-Tớ lấy thân cậu làm quà. Sau này tớ mà sinh em bé thì cậu phải chịu trách nhiệm, nếu không thì tớ sẽ không ăn chung với cậu nữa đâu!
Minh nghe đến chữ “không ăn chung nữa” thì lập tức gật đầu lia lịa.
-…
Mấy vị phụ huynh đứng ngoài nghe con nói mà chao đảo đầu óc. Omg, trẻ con bây giờ lớn nhanh quá! ==
Mãi lâu sau khi lén lút mở hộp ước ra, dòng chữ: “Em bé của Đơn Minh phải nuôi!” làm cho bạn trẻ Dạ Từ Minh của chúng ta phải phụt hết nước ra ngoài.