Người ta nói bố mẹ thế nào con như thế quả quá sai...
Linh Hoa và Mai Châu là 2 tiểu công chúa sinh đôi, bố chúng tên là Dạ Từ Minh, mẹ chúng là Nguyễn Giản Đơn, người mà hồi bé được mệnh danh là hai đứa trẻ ngoài hành tinh. Tuy vậy hai đứa nhóc sinh đôi con này có vẻ bớt quậy hơn họ tưởng. Chúng xử sự như những đứa trẻ bình thường, và điều này làm ông bà hai bên nội ngoại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng không thể phủ nhận hai đứa này như Thuý Kiều Thuý Vân vậy, một chín một mười, thật sự rất thông minh, mỗi đứa nổi một bề!
Bố Minh rất chiều con, làm đủ mọi thứ để cho hai tiểu công chúa được vui. Nào là đi chơi đây đó, mua thật nhiều đồ chơi, gần đây nhất còn tậu hẳn quả ipad hoành tráng về cho hai con gái. Từ ngày có ipad hai đứa ít đòi đi chơi hẳn, lúc nào cũng chúi mũi vào xem mạng. Đơn có góp ý với chồng nhưng Minh bảo kệ chúng nó, anh cho xem có giờ giấc không sợ cận. Tuy chồng nói thế có phần hợp lí nhưng Đơn vẫn cảm thấy trẻ con tiếp xúc sớm với internet không tốt mấy.
Một hôm đang nấu cơm, Đơn nghe thấy hai chị em đối thoại:
- Chị à!
- Hửm?
- Chịch đi!
Uwtf? ==
- Châu, con nói cái gì đó hả?
Đơn quát lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô con gái út làm mắt nó rơm rớm. Cô chị thấy mẹ bắt nạt em thì ôm em vào lòng. Ôi hai cái đứa này!
- Từ lần sau con không được nói thế nữa.
- Ứ, trên ipad bảo là yêu thì phải chịch ngay và luôn. Châu yêu chị Hoa mà!
Tất cả là do mạng truyền thông chết tiệt, càng ngày càng lưu truyền những thứ nhảm nhí bậy bạ! Đơn tức giận vứt luôn ipad vào thùng đựng giấy bỏ đi của ông xã, hại người nào đó đi làm về suýt thì ôm luôn đồ đắt tiền ra vứt thùng rác, tiện thể còn phải dỗ dành con vợ cả một tối dài. Cuối cùng Minh quyết định dẹp ipad không có chơi bời gì hết nữa. Khổ nỗi mãi về sau bố mới mò ra được nguyên nhân khiến mẹ giận như vậy. Bố bảo:
- Con nó nói đúng đấy, Đơn ngày xưa mà như thế có phải Minh sẽ triển nhanh hơn không?
- Im mồm! Cút!!!
Theo lời của bé Hoa kể, tối hôm đấy mẹ mặc dù giận, nhưng cửa vẫn đóng im lìm không đuổi bố ra ngoài gì cả, bên trong còn nghe thấy tiếng thở gấp nữa. Người ta gọi đấy là... cái gì mà vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường làm lành hay sao ý, Hoa chẳng nhớ nổi!
***
Năm học lớp 2, Linh Hoa và Mai Châu bỗng dưng khóc ré, ấm ức không muốn ở chung với mẹ, nằng nặc đòi sang ngủ với ông bà. Ông bà hai bên nội ngoại không hiểu được nguyên nhân vì sao, rốt cuộc vẫn đồng ý cho các cháu sang ở một tuần. Úi, ông bà chả sướng quá! Ngày xưa bố mẹ tụi bay không có đáng yêu như tụi bay đâu, chuyển nhà sang đây ở luôn cũng được chứ nói gì đến 1 tuần.
Thế nhưng ông bà rất tò mò, hai đứa này, mẹ của chúng thương yêu chúng thế, vì cớ gì mà chúng bỗng nhiên ghét mẹ? Nghĩ là thế, tối đó 4 ông bà liền ngồi họp với nhau, dùng một gói kẹo dụ dỗ hai đứa nhỏ.
Chẳng thể ngờ, Linh Hoa và Mai Châu ngây thơ có thừa, nhưng độ ma lanh thì cũng chẳng kém gì bố mẹ chúng ngày xưa. Mai Châu bĩu môi trước gói kẹo, hờn dỗi:
- Không, cháu muốn cái xe đạp có ô che màu vàng hôm trước ở siêu thị cơ! Kẹo này nhà cháu có đầy!
Linh Hoa là chị, nghe em mè nheo xong mới bắt đầu mở lời:
- Thật ra ông bà không cần phải chiều em cháu như thế. Nhưng mà mua chuộc trẻ con bằng một gói kẹo sao? Ôi....
Bốn ông bà đầu đầy vạch đen, ngầm chửi mẹ kiếp, cái gen đột biến di truyền chết tiệt! Cuối cùng ông Dạ cũng phải vác ví ra mua cho mỗi đứa một cái xe đạp, lúc này Mai Châu mới ấm ức kể:
- Hôm trước ý, mẹ bận không làm bữa tối được, thế là bắt bố cháu phải nấu. Mà ông bà biết rồi đấy, tay nghề của bố cháu không dễ chịu tí nào. Thịt rang hôm đấy mặn chát, canh rau luộc bỏ quá nhiều mì chính, ăn vừa lợ lại vừa toàn vị chua của sấu, rau cũng còn sống, không xanh ngon tí nào. Mẹ cháu về thử miếng thịt, mặn quá lè ra, mắng bố cháu là lớn ngần này tuổi đầu rồi có bữa cơm cũng không làm xong, anh muốn tôi hầu anh đến bao giờ? Xong mẹ định đi lấy nước cam trong tủ lạnh uống, bố thấy thế mới giữ mẹ lại, bảo vợ cứ ngồi yên, anh đi lấy cho. Cháu ăn thịt của bố cũng bị mặn, mới gọi với theo: "Bố ơi, lấy cho con với!". Xong ông bà biết bố cháu bảo gì không?
Mấy ông bà giật giật khoé miệng, đáp:
- Không...
- Bố cháu bảo là: "Con có chân có tay thì tự ra mà lấy, không ai hầu!". Hức, có phải là mẹ đã cướp hết tình yêu thương của bố dành cho chúng cháu rồi không hả bà?
Trước tiếng sụt sịt của đứa cháu gái yêu quý, mấy ông bà chẳng biết làm gì hơn. Tưởng mọi chuyển chỉ dừng lại ở đó, ai ngờ cô chị Linh Hoa lúc này cũng bất công kể:
- Tháng trước bố mua về cái máy chụp ảnh quý, còn bảo quản hẳn trong tủ chống ẩm. Sau đấy một thời gian thì bố mẹ cãi nhau, mẹ tức quá tranh thủ lúc bố đi làm lôi máy chụp ảnh ra lấy bút dạ vẽ lên ống kính. Bọn cháu thấy hay, chung tay góp sức lôi ra 4 hộp màu các loại vẽ cùng mẹ, còn vẽ cả lên mặt tủ kính chống ẩm. Bố về thấy một bãi chiến trường, rõ ràng thấy chữ kí của mẹ trên mặt kính là biết mẹ làm rồi, thế mà bố vẫn gọi chúng cháu ra. Bố bảo màu của chúng cháu, chúng cháu nghịch hư tủ của bố, phạt úp mặt vào tường. Cháu không phục, gọi mẹ ra, nói mẹ vẽ nhiều nhất, mẹ cũng đã "ừ, tôi vẽ" một cái rồi, thế mà bố vẫn không tin. Bố lôi cái bánh ngọt ra đưa cho mẹ, nịnh nọt vợ anh đảm đang thế này, nào có chuyện vẽ bậy mấy trò con nít. Mẹ lặng im không nói, bỏ vào bếp, bố phạt chúng cháu xong cũng bỏ vào theo...
- Đấy, bà nói xem, có phải mẹ cố tình lôi cháu với chị cháu ra làm bia đỡ cho trò đùa của mẹ không?
- Mẹ đúng là quá đáng mà!
- Huhuhuh..... Cháu ghét mẹ!!
Hai đứa trẻ khóc lóc như mưa, kể tội làm người vợ "đảm đang" nào đó ở nhà làm cô ấy phải hắt xì mấy cái. Người chồng thấy thế hỏi:
- Cảm hả em?
- Không biết, nhưng anh bỏ cái tay lạnh cóng đấy ra khỏi người tôi ngay, không có tôi cảm thật đấy! Nàooooo, á, ai cho anh xé áo tôi? Trả đây!
- Tưởng trả mà dễ hả? Cởi nốt cái quần ra nhìn em còn đẹp hơn đấy!
- Khốn nạn! Làm gì đấy? Buông tay, buông tay ra ngay! Đấy là cái áo tôi thích nhấ... ưm... ưn.. ưm ưm.......
Haizzz, nói chung là, phận làm mẹ khổ lắm chứ không như các anh các chị tưởng đâu...
Rất nhiều năm sau, khi mà Linh Hoa và Mai Châu đã khôn lớn hẳn, chúng mới nhận ra vấn đề thật và hối hận vì đã ghét bỏ tình mẹ vĩ đại bao la. Hai chị em khóc trong lòng, thầm niệm 1000 lần xin lỗi mẹ vì đã mu muội yêu thương ông bố biến thái này quá nhiều.
***
CẢNH BÁO: PHẦN TIẾP THEO GIỚI HẠN ĐỘ TUỔI (16+) Thịt ít lòng nhiều, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, nghiêm cấm hành vi đòi hỏi thêm thịt 😌😌 Lòng nhân từ của tác giả bao la vô bờ, vì biết còn nhiều em nhỏ cố kiết đọc nên quyết định xoá toàn bộ phần H 16+ gợi dục ban đầu, thay thế nó bằng một cảnh H trong sáng hơn rất nhiều:)))))))
Những điều Dạ Từ Minh nghĩ trong đầu khi nhìn 2 cô con gái của mình là:
Ối giời ơi làng nước ơi, nhà có 2 con vịt zời thế này thì lấy ai để tôi share bí kíp 1001 cách tán gái đây? Còn công thức ủ ấm giường chiếu nữa chứ, ai, ai để share?
Thôi, may còn có các bạn độc giả, để Minh share cho các cậu nhé hí hí!
B1: Nhắm đối tượng. Minh thì giỏi rồi, nhắm từ khi 4 tuổi lận, mà nhắm phát trúng luôn, không hề thay đổi mục tiêu trong hơn hai chục năm sống trên cõi đời.
B2: Bồi dưỡng tình cảm. Cái khoản này Minh cũng hoàn thành xuất cmn sắc, lẽo đẽo đi theo con bé tới tận lúc nó lớn, lập kế hoạch "chỗ dữa vững chãi" cho nó dựa dẫm vào mình, quen hơi mình, rời mình ra là sống méo có được.
B3: Tạo ấn tượng kỉ niệm đặc sắc. Phải tồn tại một cách mạnh mẽ trong trí nhớ của nó, phải có nhiều bí mật mà chỉ 2 đứa biết (người ta gọi là bí mật tình yêu ấy <3), tạo ra nhiều câu nói gây sốc khiến nó phải tủm tỉm cười khi nhớ về mình. Mà câu nói cửa miệng và điển hình ở đây không gì ngoài: "Thế giới của tao"! Gút gút, tác giả chấm cho 10/10!
B4: Thả thính. Làm ra nhiều yếu tố lãng mạn khiến nó siêu lòng, khiến nó đỏ mặt tim đập. Xuyên suốt câu chuyện, điều này được thể hiện ở một số chi tiết sau:
- Ngủ chung với nó gần như là everynight.
- Là người đầu tiên chiêm ngưỡng "dâu tây" đầu tiên trong chu kì sinh lí của nó. Đồng thời sắm vai người chồng đảm đang, vác ga ra giặt xoá dấu vết cho vợ iu 2 lần.
- Lồng thính trong từng câu nói: Because it"s missing you/Đơn là thế giới của con/Tao thích Đơn hơn...
Muahaha, các độc giả nghĩ những câu trên hoàn toàn là tôi vô tình nói ra sao? Vì tôi quá yêu Đơn nên bật ra trong vô thức sao? Noo!!! Mấy người nhầm rồi, nhầm to, tôi CỐ TÌNH đó!!!
B5: Cưới vợ, hưởng đậu hũ.
Và sau đây xin được gửi gắm và bật mí 1 chút về đâm tân hôn của tôi (theo một phương thức max trong sáng)!
Đầu tiên tất nhiên là bế công chúa nhỏ quẳng lên giường rồi. Tiếp đến đang định cúi xuống hôn thì tự nhiên nó bảo:
-Người tao bẩn, muốn đi tắm trước!
Tao cái gì mà tao? Lấy nhau rồi phải gọi anh xưng em nó mới phê. Tôi định mắng nó, nhưng nghĩ lại thấy mình đang trong giai đoạn dụ cừu vào hang nên nín nhịn, nhẹ nhàng bảo:
-Ừ thế giới đi tắm đi, Minh ở đây chờ!
Nó lấm lét liếc tôi kiểu lạ lắm ấy. Sao? Tao sến đấy làm sao? Vấn đề? Nghĩ thế thôi chứ mồm tôi vẫn nở nụ cười ngọt ngào lắm, xử nam sắp được khai trai mà, phải biết nhẫn vì đại cục.
Đấy, chờ mãi cừu mới ra, hí ha hí hửng, xong nó lại làm cho câu:
-Người mày cũng bẩn, đi tắm đi!
Bẩn bẩn cái mả cha mày! Bây giờ tắm tí nữa vận động mồ hôi ra đầy lại bảo không bẩn đi? Sao không ra mồ hôi hết luôn rồi tắm chung một thể? Nhưng mà thôi, thấy vợ yêu có vẻ sợ sệt quá, lại nhường.
Vào tắm xong mới nhớ ra một vấn đề quan trọng, đây là lần đầu tôi làm, sợ thời gian ngắn quá thì em nó chê. Nghĩ thế nào, thôi thì tay ơi chúng ta làm bạn nhé vậy. Sau khi giải quyết xong trước một lần mới tự tin bước ra, khẳng định với phương pháp này thì thời gian có thể kéo dài nha~
Con vợ thấy tôi tóc ướt đi vào mới cầm cái máy đang sấy dở cho nó để sấy cho tôi. Tôi nằm lên đùi cho nó sấy, tiện thể rúc vào bụng tranh thủ gọi là. Đến lúc tóc gần khô, ngước mặt lên thấy mặt con vợ đỏ mê người, thế là không kìm chế nổi nhào lên hôn nó.
Thôi, sây gút bai tu máy sấy!
Lúc tôi lột đồ nó ra, nó còn níu níu giữ giữ kiểu thả thính lắm. Tôi cáu, nên đành dùng tay thần chưởng khuấy đảo cho nó khó chịu đến chảy hai hàng nước mắt mới lột được ra.
Lúc thám thính, tôi hơi hoang mang. Nhỏ quá, lại nhìn sang bản thân, sợ chìa khoá tra không vừa ổ. Rốt cuộc đành thủ thỉ an ủi vợ yêu, bảo thế giới chịu khó tí nhé, để tao dùng hai ngón tay tách nó ra cho tẹo đỡ đau. Mấy cái đoạn nó rên thì thôi dẹp đi không muốn kể, nó rên mình tôi hưởng, không cho các độc giả hưởng.
Sau khi thấy con vợ bắt đầu thở dốc, cái kia cũng hoạt động một cách có quy luật rồi, tôi tiếp nối cho nó bay lên thiên đàng lần đầu tiên trong cuộc đời, tiếp đến mới dám hành động.
Tra chìa, con mẹ nó, vợ tôi gào một nhát xuyên thủng nóc nhà. Nó đấm nó hét nó cắn quần áo kêu đau không cho tôi vào, van xin nài nỉ bắt dừng làm tôi sợ phát khiếp lên được. Vlin, người ơi em bảo anh phải làm sao, anh đứng im không nhúc nhích gì 2 phút rồi đấy!
-Huhu... Cút ra!
-Được rồi mày bình tĩnh, thả lỏng đi rồi tao cút.
-Thật nhá?
-Thật!
Tôi nói một cách chắc nịch, sau đó con vợ bắt đầu buông lỏng người, sau đó.....
-AAAAAAAAAAAAA!!!!!! CON MẸ NÓ THẰNG ĐỂU MÀY LỪA BỐ!!!!!!!!!!!!!!!!
Nói thừa, Việt Nam chuẩn bị sẵn đạn pháo lại không cho vào đại bác để bắn chắc? Có trách thì trách mày quá ngu!
Khỏi phải nói, nhìn vết cắn bầm tím trên vai tôi, nhìn 10 vệt móng tay trải dài trên lưng là đã đủ hiểu tôi phải trải qua một đêm khủng khiếp cỡ nào.
Thôi vợ ạ, cố chịu đi. Đau một lần lần sau mới sướng!
Từ đó trở đi, cứ mỗi lần làm thủ tục là y như rằng nó không bao giờ chịu tin tôi nữa. Hết truyện.
Ngẫm lại mới thấy, câu chuyện li kì mang tính tầm cỡ thế giới này mà không được lưu danh sử sách truyền bá ngàn đời thì quá phí. Nên sau bao nhiêu lần hăng say cày cấy, lén chọc thủng bcs thì tôi cũng đã có một thằng cu để nối nghiệp tổ tông.
Con trai à, lúc con đọc được dòng này chắc là con đã hiểu, cái mặt tiền có sức hút mạnh mẽ cùng quả đầu đen tối của con là giống ai!
Ăn sinh nhật với lớp của Đơn thì có gì vui?
Tất nhiên chẳng có cái mẹ gì gọi là vui cả, giao tiếp với một bọn não tàn, chắc sắp điên!
Nhưng mà vẫn phải mở mồm ra mà cười chấp thuận, để tạo điều kiện cho bọn mắt mù kia thấy được bắt nạt Đơn là một sai lầm lớn đến thế nào. Đơn là cành vàng lá ngọc, là hoa trong gương là trăng trong ao, là thứ ảo ảnh đẹp đẽ cao quý mà vĩnh viễn A không thể chạm đến. Đồng thời, chuyến đi chơi còn có mục đích sâu xa khác. Đơn sau khi tiết lộ danh tính thật đương nhiên là sẽ rất nổi bật, lần này đi tranh thủ khẳng định chủ quyền, ghi tên cho sổ đỏ, và lợi dụng ăn ít đậu hũ cũng không sao.
Minh cười đầy hắc ám, kế hoạch hiện tại trong đầu cậu là thế. Nhưng tương lai chẳng ai đoán trước được điều gì, trong một số trường hợp, đậu hũ ăn không được, còn bị người khác tranh thủ sờ mất. Đây người ta gọi là "trộm gà không được còn mất nắm gạo"! Lãi không lãi, chỉ có lỗ!
Một tuần sau đó, Đơn cứ tưởng bọn điên đã buông tha không bắt cô đi, ai ngờ rưỡi sáng đang ngủ liền cảm thấy cả người rung rung. Mở mắt choàng tỉnh, đập ngay vào mặt là nụ cười nhe nhởn của Thanh, Thành ngồi ghế phụ đằng trước, Linh cùng Minh ngồi hàng ghế sau. Đơn bỗng nhiên nhận ra, cô đã vô thức nằm trên đùi Thư mà ngủ miết. Cô hốt hoảng, nhìn chiếc chăn mỏng quấn quanh người mình, lại nhìn thấy khung cảnh bên ngoài chiếc xe chỗ đang không ngừng vụt qua tầm mắt.
- Chúng mày định mang tao đi đâu?
- Hỏi ngu, đương nhiên là đi biển rồi!
Linh ngồi đằng sau giơ cái máy chơi game lên đập cốp vào đầu Đơn, hại cô phải đau đớn giơ tay lên ôm trán. Thanh cười cười, xoa đầu Đơn an ủi:
- Tao đã chuẩn bị hết quần áo cho mày rồi, mày chỉ việc đi thôi!
- Vấn đề là tao không muốn đi...!
Đơn phụng phịu, nằm xuống đùi Thanh. Cô thiêm thiếp, dưới bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve đầu mình kia, lại chìm vào cơn mê man.
- Đến nơi rồi!
Thanh hơi vươn đầu ra ngoài cửa xe, hét lên một cái đầy sung sướng. Cô đâu có để ý, mấy cái xe của con đại gia lớp A đằng sau bị nụ cười ấy làm cho mê mẩn. Mùi mặn của muối biển đặc trưng thoang thoảng bên mũi, tia nắng chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào làm Đơn dụi mắt tỉnh dậy. Mọi người trong xe lúc này cũng lục đục thoát ra khỏi giấc mơ chập chờn, thu dọn đồ đạc tới khách sạn. Xe đáp xuống khách sạn lớn sát gần biển, nước ở Cửa Lò trong vắt, cứ như một dải lụa xanh khổng lồ đang uốn lượn theo điệu nhảy của gió, mang thêm màu sắc của cát vàng càng thêm rực rỡ chói mắt. Phòng của Đơn đương nhiên là phòng V.I.P, nằm ở tầng thứ hai. Thanh với Thành muốn hồi teen, thế là thuê hẳn cái phòng dành cho người, thoải mái mà quậy. Minh thật ra muốn thuê phòng người hơn, nhưng mà nhớ ra nếu làm thế thì Đơn đương nhiên sẽ ngủ với Thanh, thế là ngoan ngoãn im lặng.
- Ôi...!
Đơn xếp đồ xong, vừa cùng đám Thanh Thành định bước ra ngoài ăn cơm đã bị doạ cho giật mình. A vô cớ tụ hết ở đây, Đơn ngẫm nghĩ, nhớ ra Minh đã từng nói mời cả lớp cô, bất giác dâng lên một cỗ khó chịu.
Mà thôi, Đơn mặc kệ, bị Thanh kéo tay đi chọn đồ ăn. Dù sao cũng đã tới đây rồi, tốt nhất là tận hưởng, không nên để mấy cái vớ vẩn vào mắt. Chọn đồ xong, Đơn bị một bạn nữ trong lớp kéo lại, không nhầm thì là bạn nữ A đã phát hiện ra cô trong phòng thay đồ đợt trước. Bạn A len lén nhìn tín hiệu của mấy đứa con trai trong lớp, mời mọc Đơn:
- Êy Minh Thanh, ngồi đây với bọn tôi này!
- Đúng đúng, bạn bè trong lớp phải ngồi với nhau chứ!
Chỉ đợi có thế, đám con trai ngồi bàn đó bắt đầu vồ lên, ánh mắt sáng rực nhìn Đơn và Thanh. Thanh mỉm cười trước sự nóng nảy này, khéo léo cự tuyệt:
- Cảm ơn, bọn tôi có chỗ rồi!
Nói xong liền kéo Đơn đi, tới nơi đã thấy bàn đầy đủ mọi người: Minh, Thành, Linh, Thư, thiếu mỗi Đơn với Thanh là đủ bộ. Phía khác bắt đầu vang lên tiếng than bất công léo nhéo:
- Không công bằng, tại sao Thư lớp trưởng lại được ngồi bàn đó chứ?
- Chúng mày không biết thì thôi, mấy người ngồi bàn đấy toàn bộ đều là nhóm học cấp II với nhau đấy. Nhìn xem, toàn trai xinh gái đẹp, cái mặt mày chen được vào chắc?
- Gì, mày giỏi nói lại xem?!
- Không nói, lêu lêu!
- A... Tao cũng học cấp I Thanh Lịch mà, sao không cho tao vào đó ngồi chứ...?
- Cấp I mà cũng... Xời!
Trước những âm thanh xì xào to nhỏ đó, tất cả quyết định ngoảnh mặt làm ngơ, vui vẻ ăn uống nói chuyện. Mọi người bàn về cuộc sống cấp III là chủ yếu, thi thoảng Linh móc mỉa Đơn vài câu, sau đó lại hùa vào trêu Đơn khiến cô giận quá lừ mắt một trận, cả đám lại phá lên cười. Đơn nhìn bát cơm chồng chất thức ăn, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, giật giật miệng hỏi:
- Là ai... đã gắp...?
- Là tao!
- Tao!
- Tao nữa!
Cảnh tượng thật sự rất quen thuộc, cứ như là đã gặp ở đâu rồi thì phải. Linh cầm cốc Coca lên cho vào miệng uống, bỗng nhiên từ phía sau có người va phải, khiến nước rớt hết ra áo Linh, ướt một mảng lớn. Người phía sau hoảng hốt xin lỗi, muốn với lấy khăn giấy gần chỗ Đơn để lau cho Linh. Bỗng nhiên người đó khựng lại, mắt mở lớn, miệng run run mấp máy:
- Đơn?
- Anh Nguyên?
Nguyên nhìn thấy Đơn, lập tức muốn khóc, hại Đơn luống cuống khi nhận ra mắt anh vô cớ đỏ lên. Cô đang định hỏi anh làm sao, ai ngờ anh đã đi tới, mạnh mẽ xoay ghế Đơn lại, cúi xuống ôm lấy người cô, sụt sùi:
- Hu... Anh còn cứ tưởng cả đời này không bao giờ được gặp em nữa!
Ôi, cả sảnh ăn lúc đó bất động thanh sắc. Màn ôm nhau giữa trai xinh gái đẹp này thật là quá chói loá mắt người nhìn mà. Ai cũng chỉ chú tâm đến Đơn bị một anh đẹp trai lạ mặt ôm, chẳng để ý đến Minh ngối ngay cạnh, tay bẻ gãy hai cái đũa. Thành nhìn thấy, không những không cản bạn, còn trêu chọc cười đểu.
Nguyên xin phép gia đình đã ăn xong của mình, chạy ra ngồi chung với Đơn, đã thế mặt còn không đổi sắc đẩy Linh đang ngồi bên cạnh Đơn ra, chen vào giữa. Linh suýt thì nổi máu côn đồ của mình lên, thằng này, đã đổ nước vào người Linh thì chớ, lại còn hẩy anh ra xa. Cũng may, được ngồi gần Thư thêm một chút, không có thì đừng hỏi vì sao cái bát trên bàn biết bay.
- Em vẫn đeo cái khuyên tai đấy à...
Nguyên lầm bầm, vô tình lọt vào tai Đơn, cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Khuyên tai này làm sao? Kì lạ lắm ạ?
- Không, không lạ. Đẹp lắm!
Nguyên vui vẻ cười, Đơn bất giác sờ lên tai mình, nhớ lại ngày trước Minh đã từng định mắng cô vì tự dưng khuyên tai cậu tặng lại biến thành một bên dài một nên ngắn. Đơn đợt đó có hơi thắc mắc, cuối cùng vẫn không tìm ra manh mối, bây giờ Nguyên nói thế khiến cô có cảm giác ngờ ngợ.
- Không lẽ một bên khuyên tai...
- Nàoooooo tất cả mau ăn cơm! Ăn nhanh còn ra biển. Đã ăn thì phải giữ phép lịch sự, không nói chuyện không nói chuyện!
Minh gào lên, mắt đảo qua lại chỗ Đơn và Nguyên, bằng lòng không bằng mặt lặng lẽ kéo ghế Đơn đang ngồi sát về phía mình. Cứ tưởng Đơn sẽ không nói gì, ai ngờ cô quay qua, đập vào đầu Minh một cái rồi kéo ghế dịch ra chỗ Nguyên. Nguyên nở nụ cười xuề xoà, ngồi nhìn mọi người ăn, thi thoảng cũng gắp cho Đơn vài miếng.
Nguyễn Giản Đơn à, mày làm tao muốn khóc quá... Minh ôm mặt, còn Thành với Thanh thì cười như điên.
Ăn xong thì làm gì? Đương nhiên là đánh một giấc để ra biển chơi rồi!
Thành dậy sớm nhất, mắt sáng rực, nở nụ cười đầy dâm đãng khi thấy Thanh và Đơn đã mở mắt. Cậu thu hồi nụ cười, giả vờ ngáp vài cái, bâng quơ nhấc nhở:
- Đi bơi thôi... Ai, cái quần bơi của mình đâu ấy nhỉ?
- A, đúng rồi Đơn ơi, tao mua cho mày bộ đồ bơi này!
Thanh nghe thấy như nhớ ra cái gì đó, vỗ tay kêu lên. Không mấy ngạc nhiên, Thành đưa tay che miệng, quay đầu ra đằng sau, mồm bắt đầu ngoác rộng. Cái mắt mất dạy trườn một vòng quanh người Đơn và Thanh, cảm thấy hai con nhóc này sau năm liền lớn rồi, đường nét đâu ra đấy, chẹp chẹp. Cậu đã nhìn thấy bộ đồ bơi mà Thanh chọn hôm trước, Đơn mà mặc thì ực... nuốt nước miếng thôi. Tuy nhiên, giấc mộng của Thành còn chưa được trải nghiệm, Đơn đã mở miệng phũ phàng:
- Bộ này á? Không mặc!
Tại sao...? Thành ôm mặt, ngồi một xó lặng lẽ trồng nấm. Minh vừa hay cũng tỉnh, lục vali ném cái áo phông của mình sang bên giường Đơn, nói:
- Giữa một đám sói, mặc đồ bơi là một sai lầm. Thanh thì không sao, nhưng Đơn thì tốt nhất cứ mặc áo phông quần đùi nhảy luôn xuống mà tắm!
- Minh, thằng khốn nạn! Mày muốn đánh nhau không?
Thành gào lên, bổ nhào vào người Minh. Minh uyển chuyển né tránh, đưa ánh mắt khiêu khích về phía Thành, ý tứ là: "Chỉ bố mày được nhìn thôi con nhé!" Thành bất lực, khóc thầm bỏ vào nhà tắm thay đồ.
Mấy bạn trẻ cãi nhau chán chê, cuối cùng Thanh và Thành đành thoả hiệp để Đơn mắc áo phông quần đùi đi tắm biển. Thành là Thành chỉ thấy thương mấy em bikini bé bỏng thôi ý, mua về làm gì khi mà chẳng sử dụng đến mấy em? Thương cả đôi mắt của bản thân nữa, tinh thế này, nhìn rõ thế này, cuối cùng thấy được mỗi cát vàng biển xanh, còn hàng ngon thì chẳng được ngắm.
Nghĩ đến hàng ngon, lại liếc qua Thanh đang ngồi xây lâu đài cát với Đơn ở đằng xa, ậm ừ tạm chẹp miệng chấp nhận. Ngó qua mấy đứa lớp A đang nhìn bản thân cùng Thanh với ánh mắt nhỏ dãi, trực tiếp cho next mấy ẻm để nhảy xuống biển chơi. Gái A cũng nhiều đứa xinh thật đấy, nhưng mà đầu óc hơi có vấn đề. Mà đối với Thành, Thành không thích chơi với những đứa vẻ ngoài là con gái mà tâm hồn lại là con tôm! Nhìn vào mắt nó một cái, cứt từ não nó lại tràn vào đầu mình thì chết!
- A! Đơn!!!
Đến rồi đấy đến rồi đấy, đàn-anh-rảnh-nợ-thừa-hơi-nhiều-calo trong mắt Minh bắt đầu đến rồi đấy! Như bị chạm trúng mạch, Minh đang nằm dưới bóng ô thưởng thức cảnh thế giới chơi cát đằng kia bỗng nhiên giật bắn dậy, trực tiếp vứt luôn quyển sách sang một bên, chỉnh sửa lại tư thế rồi từ từ tiến về phía Đơn và Thanh. Đơn nghe có tiếng gọi liền quay ra đằng sau, đập vào mắt là nụ cười tươi roi rói của Nguyên đang ngày một gần.
- Em chào anh!
Đơn cười cười, lễ phép cúi đầu xuống chào. Mấy câu xã giao tiếp theo đương nhiên sẽ là "em làm gì đấy" và "em đang xây lâu đài cát" rồi. Nguyên hỏi han vài câu, không chịu bỏ qua một chút cơ hội nào, quyết định tham gia với Đơn và Thanh. Thanh nhìn Nguyên không ngừng trò chuyện với Đơn mà cười thầm trong bụng. Theo quan sát của cô, anh Nguyên này sau một đợt thất tình thì không hề nản trí, ngược lại còn quay trở về và nguy hiểm hơn xưa. Trông cái điệu bộ lấy lòng Đơn của anh mà xem, nào có còn ngại ngùng ngấp ngứ như cái thuở nào vẫn còn tập tán người thương đâu?
- Đố Đơn biết chữ gì đây?
Nguyên viết vài chứ trên cát, vui vẻ quay qua hỏi Đơn. Đơn dở tay, bị gọi liền ngó xuống theo hướng Nguyên chỉ. Dưới nền cát vàng thấm đầy nước biển, vài dòng chữ mờ nhạt được viết ra:
"A......ớp d..."
- Em chả hiểu gì cả!
Đơn cười cười, nhún vai với Nguyên, chờ đợi câu trả lời. Nụ cười của Nguyên lúc này càng trở nên chói loá, anh nói:
- Không hiểu cũng được, để anh điền cho!
Nhanh chóng, dòng chữ đầy đủ được xuất hiện, thành công khiến Đơn ngẩn ngơ:
"Ai đớp du"
Đơn ngượng, bẽn lẽn cười cho qua, quay đầu không nói tới vấn đề này nữa. Nguyên che mặt âm thầm cười trộm, nhìn cái mặt đỏ như cà chua chín kìa, đáng yêu thế không biết!
Thanh nhìn cảnh tán tỉnh này bỗng nhiên thấy ngứa mắt ghê gớm, tuy nhiên cô chưa kịp nói gì thì Minh đã đi tới, ngả kềnh ra trên đùi Đơn. Sóng từ biển tấp vào, đánh lên người Minh, trên đầu cậu cũng có một cơn sóng khác, là Đơn đang dùng hai bàn tay đầy cát của mình đập liên tiếp vào trán cậu:
- Dậy, dậy ngay! Cút ra chỗ khác cho tao chơi! Cút!!!
Minh mặc kệ, nằm im không nhúc nhích, nhất quyết ôm chặt lấy eo Đơn, thi thoảng còn lén lút ngẩng đầu lên nở nụ cười đầy thách thức với Nguyên. Không may cho Minh, giờ Nguyên khác rồi, Nguyên chẳng ngu. Nghĩ là làm, anh rủ Đơn với Thanh đi chơi bóng chuyền. Thế là, có đứa con trai nào đấy ban nãy vừa mới tự đắc khoe khoang, giờ đã bị hất cho một nhát cánh ngã nhào khỏi đùi người đẹp. Nếu có thể, Minh thật sự muốn ôm mặt vùi đầu xuống cát, và khóc... Uhu, đùi của Đơn là của tôi mà, không muốn chia cho mấy người đâu....
- Mọi người chơi bóng chuyền ạ? Cho bọn em chơi với!
Mấy em gái cu sờ te dễ sờ thương lớp A thấy tay Nguyên cầm quả bóng thì bắt đầu lấn tới, nở nụ cười thẹn thùng như thỏ con. Thanh miễn cho ý kiến, cô nói không có hứng thú, ngó thấy Thành vừa thuê được cái xe lướt sóng liền chạy vội theo, nhảy lên cùng rồi phóng thẳng ra ngoài biển. Chỉ còn lại mỗi mình Đơn, mấy trai A hơi tiếc, nhưng nhìn thấy cái bra trắng như ẩn như hiện sau lớp áo phông ướt là máu lại bắt đầu chảy ngược, hớn hở cười hề hề, cố tình nhập hội để chơi.
Đơn vốn đã chẳng ưa gì bọn lớp mình, tự nhiên chung nó sấn tới thừa cơ động chạm vào người cô liền càng ghét hơn. Đơn tránh đi mấy ánh mắt săm soi cô từ đầu đến chân, mệt mỏi nói với Nguyên:
- Em mệt, anh cứ chơi đi!
Nguyên mà không có Đơn thì còn chơi bời gì? Anh thấy Đơn nói thế lập tức vứt luôn quả bóng cho bọn A, chạy tới dỗ Đơn, để lại mấy em gái nụ cười đang xị xuống:
- Không thích thì đi thuê thuyền phao nhé? Anh với em ngồi trên đấy ra biển chơi?
Đơn hơi đau đầu, vớ lấy cái mũ đội lên, mỉm cười chấp thuận.
Sau đó, bạn trẻ một đứa ngồi chơi, một đứa điều khiển động cơ đằng sau từ từ chạy ra biển, bỏ lại ai đó mặt đen thui ngồi trên cát, tức giận đến mức nghiên răng nghiến lợi, nhìn mãi theo chiếc xuồng phao.
- Uầy, Thanh với Thành chất chơi phết nhỉ?
Nguyên chỉ vào hai đứa đang lướt sóng vèo vèo ở đằng xa, không khỏi bật cười. Đơn cũng nhìn theo, cảm thấy hai đứa nó một đứa đeo kính râm, một đứa cầm lái phóng viu viu quả là ngầu quá chừng! Tự nhiên có tiếng nói:
- Em... có thấy anh khác gì không?
Nguyên đột ngột hỏi làm Đơn chẳng biết trả lời thế nào.
- Thấy anh vui tính hơn, nói nhiều hơn!
Đơn băn khoăn suy nghĩ, lát sau mới ra được đáp án như thế. Ai ngờ Nguyên chỉ thản nhiên lắc đầu, rồi bỗng nhiên anh vươn tay sờ vào một bên khuyên tai của cô, nói:
- Anh đã học được cách buông bỏ.
Không khí trầm mặc, Đơn ngồi im không dám nói gì, chỉ sợ khiến cả hai lúng túng thêm. Nguyên đành thở dài, mở lời trước:
- Anh cảm thấy tình cảm Minh dành cho em còn nhiều hơn cả anh, nó xứng đáng với em hơn...
Lúc này Đơn mới đần mặt ra, cô không tin, hỏi lại:
- Anh nói tình cảm dành cho em cái gì cơ? Minh thích Ngân mà?
Trời ơi cô bé của tôi ơi, em ngu gì mà ngu quá vậy? Nguyên cười khổ, vươn tay nhéo má Đơn thật mạnh khiến cô la lên oai oái:
- Tôi lạy cô! Cô thử ngó ra đằng kia xem, xem thằng nào từ nãy tới giờ cứ nhìn tròng trọc về phía này khiến tôi nổi hết cả da gà?
Đơn bối rối, xoay đầu lại, chưa gì đã chạm ngay tới ánh mắt nóng rực của Minh. Mặt cô bất giác đỏ bừng, không muốn nhìn thêm, trực tiếp xoay người lại như cũ. Nguyên thấy bộ dạng lúng túng xấu hổ của cô mà không khỏi gãi đầu cười, anh nói:
- Em ấy, tồ như thế này, làm bao nhiêu thằng như anh khổ...
Đơn không phản bác, quyết định giữ im lặng, chẳng ý thức được đôi mắt mê man đầy lưu luyến kia đã nói lên hết tất cả những gì cô giữ trong lòng, mà đến giờ chính bản thân Đơn vẫn chưa khám phá ra...
Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi đang vui, nên tôi viết truyện. Mà viết xong rồi thì tôi đăng:v Ahaha