Cậu con trai cao lớn, khuôn mặt ưa nhìn, hàng tóc đen mượt cứ lừng lững zđứng im đó. Tay trái cậu vô thức dang ra làm tư thế bảo vệ cho cô bạn đang đọc sách phía sau.
-Không!
-Thế tại sao hai người lúc nào cũng quấn quýt như vậy? Tại sao cậu lại từ chối tôi? Tôi...
-Tôi không thích cậu!
Cậu nhẹ nhàng từ tốn, vòng người lại kéo cô bạn của mình đi. Muốn đá cô bạn thân của cậu đi? Mơ à?
***
-Ranh con, cút!
-Minh ơi... coi như tao xin mày đấy, đi mà, đi... mà.......
Trong phòng học của Minh có con điên nào đó đang nằm bò dưới chân bàn học, hai tay ôm chặt cổ cậu, hai chân choàng vào như gấu Koala bám cây. Minh tái mặt, hất nó ra cũng không hất được đành hét to:
-Mẹ ơi, con Đơn nó trèo lên người con!!!!!!
Tiếng hét lớn của một thằng con trai 13 tuổi lần theo hành lang vang vọng xuống phòng bếp tầng một khiến hai ông bà Dạ phải lắc đầu ngao ngán. Hai đứa này, lớn tồng ngồng rồi vẫn cứ chí choé như trẻ con.
-Minh ơi tao xin đấy, mua đi mà đi mà đi mà........
Đơn vẫn cứ kì kèo, mặt xị xuống, bám rịt trên người Minh không chịu buông. Minh cựa quậy mãi không tách được Đơn ra khỏi người liền thở dài ngồi xuống ghế xoay. Kể cả khi cậu ngồi xuống rồi Đơn vẫn ôm khư khư không buông, cả thân thể cô áp sát vào người Minh. Cậu ngán ngẩm quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không làm một thằng vô duyên nhìn vào cái áo trong xinh xắn màu hồng hồng của con bạn thân. Cái con này mọi hôm mặt lạnh lắm, chẳng qua là hôm qua nó nhìn trúng cái tiểu thuyết nào đấy mà hết tiền nên hôm nay nằng nặc đòi cậu mua cho.
-Bố mày nhìn thấy hết rồi...
Hết cách, cậu đành gợi gợi ra với mong muốn làm cô xấu hổ một chút, ai ngờ kết quả ngược lại. Con dở nào đó vẫn cứ bám lấy cậu, đã thế mặt nó còn vênh lên:
-Ừ đấy, nhìn đi, nhìn xong thì mua cho người ta!
Mắt trợn tròn rất láo. Minh nhìn thẳng vào mắt Đơn như nhìn một sinh vật lạ. Mắt cô rất đẹp, một màu nâu trong suốt, nhất là khi mang đôi mắt ra nắng nó lại càng trở nên trong đẹp hơn, tựa như một viên ngọc thạch màu cafe đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
-Không mua là không mua!
-Ơ...!
Giọng Minh rất kiên định và chắc chắn. Cậu không nói hai lời trực tiếp mang Đơn ra ngoài cửa, thọc tay cù vào người cô khiến cô cười khanh khách, tranh thủ lúc đó dỡ cô ra ném bụp xuống đất. Đơn bị dập mông xuống sàn gỗ kêu lên thật to, cô ấm ức vung chân lên đá vào chân Minh, tiếc là cậu tránh được.
-Giờ thì biến ok?
Minh cười đểu, đóng sầm cửa lại bỏ mặc con bạn đáng thương ngồi thu lu ngoài cửa. Lát sau đợi nó chán nản bỏ về rồi cậu mới lén lút thò đầu ta ngoài, ngó nghiêng quanh không thấy Đơn đâu mới dám gọi với xuống:
-Mẹ, cho con vay 800 nghìn!!!
Hai ông bà Dạ ở dưới cứ thi nhau mà thở dài.
***
Đơn hiện tại đang rất là ấm ức, cực kì ấm ức luôn! Thằng Minh, chẳng lẽ nó không nhớ mai là ngày gì à?
Đơn nhăn mặt, dậm dậm chân xuống nền nhà làm bố cô phải hét vang từ phòng bên cạnh sang:
-Muốn trút giận thì sang nhà thằng Minh con nhá, bố mẹ đang xem phim!!
Cô hét lại:
-Con với nó chiến tranh rồi!!!
1 giây, 2 giây, rồi 3 giây, tiếng cười giòn giã của ông bà Nguyễn truyền sang. Bà Nguyễn cười giòn nhất, chất giọng lanh lảnh truyền khắp hành lang tầng hai. Đơn giận đỏ mặt, đóng cửa phòng thật mạnh. Ông bà Nguyễn bên trong phòng ngủ riêng ngừng cười, lắc đâu không thôi.
-Chả biết bao giờ con gái mình mới lớn được.
-Ừ, nó ngu giống em đấy!
-Nó giống anh ấy, con gái con lứa gì ngu như heo, được mỗi cái vỏ ngoài.
-Vâng, tôi ngu như heo nên mới đẻ được cô con gái đạt giải Văn thành phố! Tôi ngu quá, ngu quá cơ!
***
Ở trường cấp II Thanh Lịch, trường tư top 1 luôn nổi cộm 4 cái tên ưu tú.
Một là Dạ Từ Minh, đạt giải nhất thành phố Toán qua mạng, giải nhất cờ vua thành phố, là thánh đoán đề. Khổ nỗi đến đúng ngày đi thi quốc gia là lại lăn đùng ra ốm không đi được.
Thứ hai phải kể đến Nguyễn Giản Đơn. Cũng giống như Dạ Từ Minh, thành tích phải gọi là thuộc hàng top. Nghe đồn trọn tập Truyện Kiều bản full em ý học trong một ngày, suýt vào đội tuyển Văn quốc gia, tất cả những môn học thuộc em thừa sức nhưng không tham gia. Khủng, thật là quá khủng! Mà nghĩ lại mới thấy, có khi tại ai đó trượt quốc gia, nên ai kia mới nhất quyết không chịu thi nốt, sợ cô đơn lạc lõng.
Thứ ba chính là em Thanh học cùng lớp với Minh và Đơn, lớp 7A. Có báo đã từng đăng ảnh em ý, trường bảo em ý được làm đại diện dài hạn cho tạp chí tuổi teen bên Mĩ, giờ sang bên này học hành định cư, nghe đồn là thích thầm anh chàng Việt Nam nào đó. Em ý có nụ cưởi toả nắng rất đẹp, là người nước ngoài nên bắn tiếng anh cứ gọi là như gió.
Cuối cùng là em Thành với "thành tích" không mấy là vinh dự cho lắm. Nắm danh Đầu gấu đầu mèo được vài năm rồi, đẹp trai cool ngầu lắm. Cách đây 1 tháng vừa mới vật nhau với 3 thằng to con thu bên trường Trần Hưng Đạo, kết quả thắng toàn trận, nhưng bị trường phát hiện đình chỉ học một tuần.
Mà cả 4 nhân vật xuất chúng này đều tụ hết ở lớp 7A. Thế mới nói khối 7 năm nay rất nổi bật, hotboy hotgirl cứ gọi là đủ cả. Mấy anh mất chị khoá trên lẫn mấy em khoá dưới phải xuýt xoa.
Mà chính vì lớp 7 năm nay như thế nên mới có rất nhiều chuyện hay ho xảy ra ở cái trường này.
-Thằng cờ hó Thành, trả quần cho taooooo!!!!!
Chuyện là em Thanh vừa mới tập thể dục xong nên quần áo mồ hôi mồ kê nhễ nhại, định bụng chui vào buồng tắm nữ tranh thủ tắm phát trước khi có tiết, ai ngờ em Thành lẻn vào, chôm luôn cái "xì-líp" của em Thanh.
-Ơ, tao có lấy cái gì của mày đâu?
-Còn chối? Cả trường này chỉ có mày mới dám lẻn vào buồng tắm nữ thôi!
Thanh không dám ra hẳn khỏi buồng tắm, cứ thế đứng trong đấy gọi với ra. Đơn thấy thương bạn, khẽ lôi từ trong tủ đồ ra một cái quần chip mới toanh đưa cho Thanh. Thanh cầm lấy, rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng thay đồ phóng như điên ra ngoài.
Đơn đứng đó nhìn hai đứa bạn đuổi bắt nhau mà không thể vui lên nổi. Thằng Minh... nó quên hôm nay là ngày gì thật rồi...
-Ê Đơn, sao trông mày buồn thế?
Thành lúc chạy qua chỗ Đơn thấy mặt cô buồn buồn, mi mắt cụp xuống bèn hỏi. Thanh phía sau cũng nhận ra, tò mò lại gần Đơn hỏi "mày ổn chứ". Đơn lắc đầu nguầy nguậy, cười gượng một cái với Thanh:
-Tao không sao...
Giờ Toán, hai đứa ngồi gần nhau thì thực hành cùng nhau. Minh cứ mải mê với bài thực hành còn Đơn thì chán nản, nằm bò nhoài ra bàn. Minh hơi liếc qua cái mặt tiu nghỉu như cục cơm thiu của Đơn, hỏi:
-Sao đấy?
-Tao đang chán đời, muốn tự tử.
-Thế ra cầu không? Mày nhảy tao đẩy?
Đơn nhăn mặt, hứ một cái rồi xoay người ngay ngắn viết bài. Minh thấy thế chỉ cười, chăm chú quay lại với công việc đang dang dở. Khổ nỗi con ranh con, cậu chứ làm gì là nó lại phá nấy. Cậu định lấy bút xoá, nó giật đi dùng luôn! Cậu định đặt bút viết bài, nó huých cậu một phát làm cho cây bút trên tay cậu lia một nhát từ đầu trang tới cuối trang. Nhìn cái mặt đểu giả của nó lúc đang xoẹt xoẹt bút xoá mà cậu ức chế không chịu được, chỉ muốn cầm cái mồm nó lên bẻ đi vài cái răng thôi.
-Giờ muốn sao?
-Muốn truyện!
Ranh con nhìn thẳng vào mắt cậu, trả lời rất cứng. Cậu nhếch môi như tỏ ý muốn khen ngợi sự can đảm của nó, xoa xoa đầu nó:
-Cứng đấy! Để xem mày còn hổ báo được bao lâu.
Đơn có vẻ thách thức, hất tay cậu ra rất oai hùng. Nó nhếch môi cười lại lộ ra hai cái lúm đồng tiền đến là đáng ghét, trả lời cộc lốc:
-Giỏi thì cứ thử!
Minh nhướng mày, quyết định không chấp ranh con nữa.
***
Minh vốn tưởng Nguyễn Giản Đơn con nhóc hàng xóm kia đã bỏ cuộc rồi, ai dè nó lì hơn cậu tưởng. 11 giờ đêm, Minh cảm nhận được giường rung nhẹ, sau đó có đứa nào đấy nhẹ nhàng luồn vào trong chăn, tiếp đó nó làm một việc mà cậu không thể nào mà tin được...
Cúng....
Nó lấy tờ giấy ghi cái khỉ gì đấy dán vào mặt cậu, lầm bà lầm bầm khấn:
-Con cầu trời con lạy phật, hôm nay là ngày 30/12, 11 giờ 02 phút đêm. Chỉ còn 58 phút nữa thôi là đồng hồ điểm 12 giờ đêm, cầu trời phù hộ độ chì cho thằng Minh nó nhớ ra hôm nay là sinh nhật con, mang quà ra tặng cho con ngay lập tức không có con chết mất...
Minh điên, muốn ngồi dậy úp luôn 3 cái bút chì nó dùng làm nhang để khấn vào mặt nó, cuối cùng tự nhiên lại nghe thấy tiếng sụt sịt, quyết định nằm im.
-Hức... Con... Từ bé đến giờ Minh nó chưa quên sinh nhật con một lần nào cả... Hức... Giờ nó mà quên thật, chứng tỏ bọn con đang ngày dần xa cách phải không......
Cúng chán chê, con nào đấy nằm phịch xuống giường. Nó vứt "đồ nghề" lên mặt tủ, dụi mặt vào người Minh, ôm cậu thiêm thiếp mất.
Minh thở dài.
Sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn, xác định chắc chắn con hàng xóm đã ngủ, Minh mới từ từ rời khỏi giường. Vốn định 12h đêm hôm nay mò sang nhà doạ ma tiện thể tặng quà luôn, lớn rồi không tổ chức sinh nhật nên chắc nó tưởng cả thế giới quên nó hay sao. Minh bất lực, lôi từ trong kệ tủ ra một bọc quà nhỏ đặt sau lưng Đơn, đồng thời lấy ra một cái vòng, nhẹ nhàng đeo vào cho nó.
Nhìn thứ dây với hạt ngọc óng ánh trên cổ tay Đơn khẽ phản chiếu dưới ánh trăng mờ ảo, Minh bất giác mỉm cười. Cậu cúi đầu xuống, hôn vào trán Đơn và nói:
-Chúc mừng sinh nhật, thế giới bé nhỏ.
Tối đó có hai con người, ngủ mà tay đan tay, siết thật chặt...
***
Đây là kí ức của Dạ Từ Minh hồi mà mấy đứa nó vẫn đang học lớp 7, 8. Tất nhiên nhiều chi tiết trong truyện không đề cập, ví dụ như Đơn và Minh đã từng đi thi học sinh giỏi từ lúc mới học lớp 7. Thế nên tôi mới mang ra đây mà kể, thế nên mới gọi là ngoại truyện á:v
Và... Tôi cũng không hiểu sao 11h đêm con bé còn mò sang nhà thằng kia được luôn:v Đừng hỏi tôi:vvv Truyện thì sẽ luôn vi diệu mà:)