Giật mình tỉnh giấc, tôi há to mồm ngáp dài đến tận Mỹ... Tho rồi lết xác vào phòng tắm. 20' sau, tôi lại lết xác ra khỏi phòng tắm. Mặt như cái mâm lết thết đi ra lấy xe đạp mà không thèm ăn sáng. Vừa dắt xe ra khỏi nhà, tôi lại thấy cái mặt tươi cười của tên Minh. Chắc là muốn đi học cùng với tôi đây mà.
" Chào cậu, buổi sáng tốt lành. " - Cậu ta cười rạng rỡ nói
" Buổi sáng tốt lành, chào cậu. " - Tôi cố gắng nở nụ cười, nói trái ngược với lời của cậu ta.
Ngồi lên xe, vừa đạp được mấy cái, tôi lại phát hiện ra rằng... chiếc xe đạp già nua của tôi, nó bị xẹp vỏ luôn rồi. Đúng với danh hiệu tôi vừa mới đặt cho nó, xe cổ. Cậu ta nhìn nhìn chiếc xe rồi lại nhìn nhìn tôi, nói:
" Chúng ta đi cũng chưa xa nhà lắm, hay là cậu đem xe về nhà rồi tôi đèo cậu đi học. " - Tôi thở dài thườn thượt
" Thôi, đành vậy. Chứ tôi cũng hết cách rồi. " - Vậy là cậu ta đèo tôi đến trường. Tôi cũng không nghĩ cậu ta nói nhiều đến thế cho đến ngày hôm nay, tôi nhờ cậu ta đèo đi học.
" Cậu đã làm bài tập Toán hôm qua thầy giao chưa? " - Cậu ta vừa đèo tôi đang ngồi sau, vừa hỏi
" Tôi làm rồi. " - Nói cho oai thế thôi, chứ hôm qua ngủ quên lúc nào còn không hay nữa chứ nói chi nhớ đến làm bài tập.
" Cái cậu Hoàng Tuấn Nhân gì đấy, là bạn thân lúc nhỏ của cậu hả? " - Tai tôi có nghe nhầm không nhỉ?! Trong giọng cậu ta rất buồn khi hỏi câu này thì phải... mà tại sao lại buồn nhỉ??
" Đúng rồi. " - Tôi vẫn trả lời câu hỏi của Thiên Minh mặc dù đang cảm thấy hơi phiền. Hôm qua ngủ nhiều thế rồi mà giờ này vẫn cảm thấy mệt, tại sao?
" Cậu cho tôi mượn lưng xíu nhá? Tôi hơi mệt. " - Lần này tôi tranh giành mở lời trước.
" Hả... À, ờ. Cậu mệt thì tôi cho mượn đấy. Một xíu thôi đấy. " - Tôi chỉ đợi có câu này của cậu ta, tôi liền gục đầu xuống lưng rộng của cậu. Dường như... cậu ta thấy sửng sốt chăng? Tôi cảm nhận được, cậu ta có hơi đưa thân mình của cậu về phía trước một chút.
Loading...
" Cậu có thắc mắc gì nữa không? Hỏi đi, tôi sẽ trả lời hết. " - Lúc này còn cảm thấy bực mình, giờ lại bảo cậu ta hỏi. Mình đúng là điên quá hóa ngu mà. Tôi thấy hơi hối hận về câu nói lúc nãy của chính mình rồi đấy. Cái miệng nó cứ nói linh tinh mãi thôi.
" Cậu... Cậu có ghét tôi không? " - Tôi hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này, tôi đã tỏ ra thái độ gì đó gọi là 'tôi ghét Minh' trước mặt cậu ấy sao? Tôi thực sự không biết điều đấy luôn đó.
" Không ghét. " - Tôi là người thẳng thắn, câu trả lời của tôi cũng rất thẳng thắn. Tôi nhắm hờ mắt, tận hưởng gió mát của buổi sáng tinh mơ. Nói cái này, lưng cậu ta rất êm.
" Vậy... cậu... cậu có thể... làm bạn gái tôi không? " - Tôi sửng người, mở to mắt nhìn chằm chằm vào lưng Thiên Minh. Cậu ta chỉ là nói giỡn? Đừng đùa nhau thế chứ.
" Cậu là đang nói giỡn phải không? Đừng giỡn như thế nữa, tôi không thích giỡn dai thế đâu. Tốt nhất là ngưng chuyện này lại đi. " - Tôi cố gắng bình tĩnh, cậu ta vẫn đạp xe bình thản trả lời:
" Tôi không đùa, đấy là sự thật. Tôi thích cậu và cậu làm bạn gái tôi đi. " - Cậu ta nói rất dứt khoát, không ngập ngừng. Vậy là... lời cậu ấy nói là sự thật, không phải đùa. Tôi lại nhức óc nữa rồi.
" Tôi cần thời gian để suy nghĩ, chỉ là cần thời gian, không có nghĩa là tôi từ chối cậu. " - Cách này là biện pháp tốt nhất giữa tôi và Thiên Minh. Tôi không muốn đùa cợt với tình cảm mà cậu ta dành cho tôi. Tôi cũng cần 1 khoảng thời gian để xác đinh mối quan hệ này.
Thế là, hôm nay có thể nói, tôi đã hiểu thêm về cậu ta. Từ sau lời đề nghị đó, trong khoảng thời gian cậu ta đèo tôi, Ngô Thiên Minh và tôi cũng không nói với nhau lời nào nữa. Cho đến khi chúng tôi vào lớp, cậu ta đã nói với tôi 1 câu chắc nịch làm tôi bất ngờ:
" Tôi sẽ khiến cậu yêu tôi và đồng ý làm bạn gái tôi. " - Cậu ta nói rất lớn, dường như muốn cho cả lớp nghe thấy chuyện này. Và đúng như ý cậu, tất cả mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn tôi... kể cả Tuấn Nhân cũng vậy.
Sau khi kết thúc tiết đầu tiên, tôi thấy Thiên Minh, Yến Trâm và Gia Khiêm xầm xì gì đó rồi kéo nhau rời khỏi lớp. Trước khi rời lớp Minh còn quay lại chỗ tôi ngồi rồi nói nhỏ vào tai tôi:
" Cậu nên cẩn thận với Tuấn Nhân thì hơn, tôi khuyên cậu đấy. Tôi yêu cậu. "
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Àn nôngcảnhàcủata , mấy bợn cókhỏekhông ??? Tađâykhỏevôcùngtậnấy .
" Chào cậu, buổi sáng tốt lành. " - Cậu ta cười rạng rỡ nói
" Buổi sáng tốt lành, chào cậu. " - Tôi cố gắng nở nụ cười, nói trái ngược với lời của cậu ta.
Ngồi lên xe, vừa đạp được mấy cái, tôi lại phát hiện ra rằng... chiếc xe đạp già nua của tôi, nó bị xẹp vỏ luôn rồi. Đúng với danh hiệu tôi vừa mới đặt cho nó, xe cổ. Cậu ta nhìn nhìn chiếc xe rồi lại nhìn nhìn tôi, nói:
" Chúng ta đi cũng chưa xa nhà lắm, hay là cậu đem xe về nhà rồi tôi đèo cậu đi học. " - Tôi thở dài thườn thượt
" Thôi, đành vậy. Chứ tôi cũng hết cách rồi. " - Vậy là cậu ta đèo tôi đến trường. Tôi cũng không nghĩ cậu ta nói nhiều đến thế cho đến ngày hôm nay, tôi nhờ cậu ta đèo đi học.
" Cậu đã làm bài tập Toán hôm qua thầy giao chưa? " - Cậu ta vừa đèo tôi đang ngồi sau, vừa hỏi
" Tôi làm rồi. " - Nói cho oai thế thôi, chứ hôm qua ngủ quên lúc nào còn không hay nữa chứ nói chi nhớ đến làm bài tập.
" Cái cậu Hoàng Tuấn Nhân gì đấy, là bạn thân lúc nhỏ của cậu hả? " - Tai tôi có nghe nhầm không nhỉ?! Trong giọng cậu ta rất buồn khi hỏi câu này thì phải... mà tại sao lại buồn nhỉ??
" Đúng rồi. " - Tôi vẫn trả lời câu hỏi của Thiên Minh mặc dù đang cảm thấy hơi phiền. Hôm qua ngủ nhiều thế rồi mà giờ này vẫn cảm thấy mệt, tại sao?
" Cậu cho tôi mượn lưng xíu nhá? Tôi hơi mệt. " - Lần này tôi tranh giành mở lời trước.
" Hả... À, ờ. Cậu mệt thì tôi cho mượn đấy. Một xíu thôi đấy. " - Tôi chỉ đợi có câu này của cậu ta, tôi liền gục đầu xuống lưng rộng của cậu. Dường như... cậu ta thấy sửng sốt chăng? Tôi cảm nhận được, cậu ta có hơi đưa thân mình của cậu về phía trước một chút.
Loading...
" Cậu có thắc mắc gì nữa không? Hỏi đi, tôi sẽ trả lời hết. " - Lúc này còn cảm thấy bực mình, giờ lại bảo cậu ta hỏi. Mình đúng là điên quá hóa ngu mà. Tôi thấy hơi hối hận về câu nói lúc nãy của chính mình rồi đấy. Cái miệng nó cứ nói linh tinh mãi thôi.
" Cậu... Cậu có ghét tôi không? " - Tôi hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này, tôi đã tỏ ra thái độ gì đó gọi là 'tôi ghét Minh' trước mặt cậu ấy sao? Tôi thực sự không biết điều đấy luôn đó.
" Không ghét. " - Tôi là người thẳng thắn, câu trả lời của tôi cũng rất thẳng thắn. Tôi nhắm hờ mắt, tận hưởng gió mát của buổi sáng tinh mơ. Nói cái này, lưng cậu ta rất êm.
" Vậy... cậu... cậu có thể... làm bạn gái tôi không? " - Tôi sửng người, mở to mắt nhìn chằm chằm vào lưng Thiên Minh. Cậu ta chỉ là nói giỡn? Đừng đùa nhau thế chứ.
" Cậu là đang nói giỡn phải không? Đừng giỡn như thế nữa, tôi không thích giỡn dai thế đâu. Tốt nhất là ngưng chuyện này lại đi. " - Tôi cố gắng bình tĩnh, cậu ta vẫn đạp xe bình thản trả lời:
" Tôi không đùa, đấy là sự thật. Tôi thích cậu và cậu làm bạn gái tôi đi. " - Cậu ta nói rất dứt khoát, không ngập ngừng. Vậy là... lời cậu ấy nói là sự thật, không phải đùa. Tôi lại nhức óc nữa rồi.
" Tôi cần thời gian để suy nghĩ, chỉ là cần thời gian, không có nghĩa là tôi từ chối cậu. " - Cách này là biện pháp tốt nhất giữa tôi và Thiên Minh. Tôi không muốn đùa cợt với tình cảm mà cậu ta dành cho tôi. Tôi cũng cần 1 khoảng thời gian để xác đinh mối quan hệ này.
Thế là, hôm nay có thể nói, tôi đã hiểu thêm về cậu ta. Từ sau lời đề nghị đó, trong khoảng thời gian cậu ta đèo tôi, Ngô Thiên Minh và tôi cũng không nói với nhau lời nào nữa. Cho đến khi chúng tôi vào lớp, cậu ta đã nói với tôi 1 câu chắc nịch làm tôi bất ngờ:
" Tôi sẽ khiến cậu yêu tôi và đồng ý làm bạn gái tôi. " - Cậu ta nói rất lớn, dường như muốn cho cả lớp nghe thấy chuyện này. Và đúng như ý cậu, tất cả mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn tôi... kể cả Tuấn Nhân cũng vậy.
Sau khi kết thúc tiết đầu tiên, tôi thấy Thiên Minh, Yến Trâm và Gia Khiêm xầm xì gì đó rồi kéo nhau rời khỏi lớp. Trước khi rời lớp Minh còn quay lại chỗ tôi ngồi rồi nói nhỏ vào tai tôi:
" Cậu nên cẩn thận với Tuấn Nhân thì hơn, tôi khuyên cậu đấy. Tôi yêu cậu. "
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Àn nôngcảnhàcủata , mấy bợn cókhỏekhông ??? Tađâykhỏevôcùngtậnấy .