Chươngnàytặngchobạnđangrấtrấthóngcáitruyệnba xoàm củatalasie2210
Tôi không quan tâm gì đến họ, cứ nhìn phía trước mà đi thẳng. Vậy mà hai người họ cũng đuổi theo, bắt buộc tôi phải nhanh chân hơn. Họ theo tôi đến nửa đường, tôi hết sức chịu đựng nên đã dừng lại, quay ra phía sau, quát lớn:
" NÈ, HAI NGƯỜI CÁC CẬU MUỐN ĐI THEO TÔI ĐẾN KHI NÀO NỮA HẢ? NẾU CÁC NGƯỜI MÀ ĐI THEO TÔI NỮA LÀ TÔI... TÔI KHÔNG CHƠI, KHÔNG NÓI CHUYỆN VỚI HAI NGƯỜI NỮA!! " - Mặt tôi đỏ hơn trái cà chua, chỉ vì hai người kia mà làm tôi giận đến mức này. Tuyệt đối, nếu mà chuyện này con xảy ra một lần nào nữa, xem xem tôi sẽ xử lí họ thế nào. Tôi sẽ thiến "cái đó" của hai tên kia rồi ném xuống sông cho con ăn, ăn từ từ. Đừng trách tôi độc ác!!!
Về đến nhà, mặt tôi vẫn còn rất nóng. Chắc chiên trứng gà còn cháy nữa á, tôi bựa thật. Tôi vừa bước vào nhà thì mẹ tôi từ trên lầu đi xuống, chắc là thấy được cái mặt đỏ bừng này của tôi, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, chạy đến chỗ tôi, hỏi:
" Con bị sao vậy? Sao mặt con nóng thế này? Lại bị cảm à? Trời nắng thế này sao không lấy áo khoác mặc vào? Lại tự mang họa vào thân à? Con bé ngu ngốc! " - Mẹ tôi hết sờ mặt đến sờ tay rồi lại tiếp tục sờ mặt, hỏi đến mặt tôi ngây ngốc.
" Mẹ bình tĩnh, con không biết là có cảm nắng hay không, nhưng mẹ hỏi làm con nhức đầu luôn rồi. Chắc là cảm nhẹ thôi, không sao, mẹ đừng lo. " - Tôi trấn an, vỗ nhẹ vào lưng mẹ. Thực sự thì nhức đầu là tôi nói thật nhưng không biết cảm là có thật không.
" Hay là để mẹ gọi cho ba con, khi nào về thì mua thuốc cho con uống. Lên phòng tắm rửa rồi nằm nghỉ đi, mẹ nấu cháo thịt bầm cho con ăn. " - Mẹ đưa tôi lên tận phòng rồi lại vào bếp nấu cháo cho tôi. Tôi rất thương mẹ, mẹ đã rất cực khổ. Lúc trước, khi nghe mẹ kể, ba mẹ đã rất yêu nhau nhưng bên nội lại cấm cản không cho họ đến với nhau. Mẹ đã rất đau khổ. Nhưng vì tình yêu, hai người họ bất chấp tất cả để đến với nhau. Sau này thì ông bà nội cũng chấp nhận nhưng vẫn không có thiện cảm gì mấy đối với mẹ. Thương, không phải là thương hại mà là thương, đơn thuần chỉ là tôi rất thương mẹ mà thôi. Không phải là không thương ba, mà tôi thấy mẹ cực khổ hơn ba rất nhiều. Ba cũng cực khổ. Ôi trời ơi, suy nghĩ thêm chút nữa là đầu tôi sẽ nổ tung ra mất.
Tôi vứt cặp lên bàn học, nặng nhọc đi vào phòng tắm. Nhìn vào gương, mặt tôi vẫn còn hơi đỏ. Tôi tắm rửa sạch sẽ, ra khỏi phòng tắm. Vừa ra thì mẹ tôi đã ngồi trên giường từ lúc nào, chắc lúc nãy tắm nên không nghe thấy. Tôi lết bết đến cạnh mẹ, ôm mẹ, dụi dụi đầu vào vai mẹ. Tôi thấy mẹ ngày càng già đi, phụ nữ trên thế giới này đều phải chịu khổ rất nhiều. Nào là sinh con đẻ cái, bận bịu công việc nhà đến công ty, đầu óc quay cuồng. Không suy nghĩ được một chút gì cho tương lai.
" Con à, đừng có nhõng nhẽo nữa. Con gái lớn rồi, lớn lên con còn phải đi làm, ra ngoài xã hội. Con gái là phải mạnh mẽ lên, để sau này còn chống cự được, không ỷ lại vào ba mẹ, có biết không? " - Mẹ tôi nói như thế làm tôi lại suy nghĩ nhiều hơn, đầu óc tôi rất là phong phú, tôi kiềm lại nước mắt mà trả lời mẹ:
" Dạ, con biết rồi, con hiểu rồi. "
" Biết rồi, hiểu rồi thì ngồi đàng hoàng lại, mẹ đã nấu cháo cho con ăn rồi, thuốc cũng để sẵn trên bàn rồi. Ăn xong thì nhớ mà uống thuốc rồi mau mau lên giường ngủ, nghe rõ chưa? " - Mẹ tôi khí thế hào hùng ra lệnh
" Nghe rõ rồi thưa bà Lương. " - Mẹ cười hiền từ vuốt vuốt tóc tôi, sau đó lại vuốt đến cái mặt cà chua của tôi rồi đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Tôi nhìn nhìn bát cháo thịt bầm mà mẹ nấu, nhìn là hấp dẫn lắm rồi. Mẹ tôi là người rất khéo tay mà, còn nấu ăn rất ngon nữa. Tôi múc 1 muỗng cháo cho vào miệng, nhai nhai rồi nuốt nuốt. Tôi thật muốn khóc a~~. Cố gắng lắm tôi mới xử xong bát cháo ngon lành kia, nó cứ nghẹn nghẹn làm tôi chỉ muốn khóc thật to nhưng tôi đã kiềm chế bản thân. Tôi với tay lấy thuốc mà ba mua, lấy chai nước khoáng cạnh giường, uống từng viên một. Vị đắng của tôi làm tôi khó chịu, từ nhỏ đến lớn tôi rất ghét uống thuốc và rất ghét đi đến bệnh viện, ăn cơm bệnh viện. Đồ ăn ở nơi đó, sao có thể so sánh với đồ ăn mà mẹ tôi làm được chứ?!
Uống thuốc xong, tôi nằm lăn lóc trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được. Lẽ ra uống thuốc rồi thì giờ này tôi đã khò khò rồi, nhưng tôi lại nhớ đến chuyện lúc chiều, Thiên Minh và Tuấn Nhân. Hai cậu ta, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà đi theo tôi suốt nửa quãng đường về nhà. Nếu tôi không la mắng họ, chắc hai người họ đã đi theo tôi về nhà luôn rồi. Suy nghĩ đến mỏi mòn và một phần do thuốc đã có tác dụng nên tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ ngàn thu... ấy, giấc ngủ ngàn thu là đi đời rồi!!! Giấc ngủ say mới đúng!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ànhố , takhôngcầnđợiđếnngàymainữa , tađãcóquyếtđịnhchính xác... tasẽkhôngdropcáitâmhuyếtcủatađâu . Xinlỗiđãlàmmấy bợn lolắng , áhàhà . Cũngvìmấy bợn nài nỉ quánênkhôngdropchomấy bợn vui .
Vàohọcbậnrộnlắmnênmấy bợn thôngcảmchota , sẽrachươngmớitrễmộtchút , ítnhấtcũngkhoảnggần 2 tuầnmớirađược 1 chương . Vìthế , mấy bợn đừngcóbơta . Bơta , tasẽbuồnđếnchếtmất !! Áhụ hụ.
Thôi , ngừngthanthở . Maitađihọcrồiđấy , chúctahọctốtđi . Khôngchúccũngkhôngsao , đừngbơtruyệncủatalàđược .
Chúcmấy bợn đọctruyệnvuivẻha , cũngnhớbìnhchọnchotanha . Thwmấy bợn nhiềulắmluônấy
Tôi không quan tâm gì đến họ, cứ nhìn phía trước mà đi thẳng. Vậy mà hai người họ cũng đuổi theo, bắt buộc tôi phải nhanh chân hơn. Họ theo tôi đến nửa đường, tôi hết sức chịu đựng nên đã dừng lại, quay ra phía sau, quát lớn:
" NÈ, HAI NGƯỜI CÁC CẬU MUỐN ĐI THEO TÔI ĐẾN KHI NÀO NỮA HẢ? NẾU CÁC NGƯỜI MÀ ĐI THEO TÔI NỮA LÀ TÔI... TÔI KHÔNG CHƠI, KHÔNG NÓI CHUYỆN VỚI HAI NGƯỜI NỮA!! " - Mặt tôi đỏ hơn trái cà chua, chỉ vì hai người kia mà làm tôi giận đến mức này. Tuyệt đối, nếu mà chuyện này con xảy ra một lần nào nữa, xem xem tôi sẽ xử lí họ thế nào. Tôi sẽ thiến "cái đó" của hai tên kia rồi ném xuống sông cho con ăn, ăn từ từ. Đừng trách tôi độc ác!!!
Về đến nhà, mặt tôi vẫn còn rất nóng. Chắc chiên trứng gà còn cháy nữa á, tôi bựa thật. Tôi vừa bước vào nhà thì mẹ tôi từ trên lầu đi xuống, chắc là thấy được cái mặt đỏ bừng này của tôi, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, chạy đến chỗ tôi, hỏi:
" Con bị sao vậy? Sao mặt con nóng thế này? Lại bị cảm à? Trời nắng thế này sao không lấy áo khoác mặc vào? Lại tự mang họa vào thân à? Con bé ngu ngốc! " - Mẹ tôi hết sờ mặt đến sờ tay rồi lại tiếp tục sờ mặt, hỏi đến mặt tôi ngây ngốc.
" Mẹ bình tĩnh, con không biết là có cảm nắng hay không, nhưng mẹ hỏi làm con nhức đầu luôn rồi. Chắc là cảm nhẹ thôi, không sao, mẹ đừng lo. " - Tôi trấn an, vỗ nhẹ vào lưng mẹ. Thực sự thì nhức đầu là tôi nói thật nhưng không biết cảm là có thật không.
" Hay là để mẹ gọi cho ba con, khi nào về thì mua thuốc cho con uống. Lên phòng tắm rửa rồi nằm nghỉ đi, mẹ nấu cháo thịt bầm cho con ăn. " - Mẹ đưa tôi lên tận phòng rồi lại vào bếp nấu cháo cho tôi. Tôi rất thương mẹ, mẹ đã rất cực khổ. Lúc trước, khi nghe mẹ kể, ba mẹ đã rất yêu nhau nhưng bên nội lại cấm cản không cho họ đến với nhau. Mẹ đã rất đau khổ. Nhưng vì tình yêu, hai người họ bất chấp tất cả để đến với nhau. Sau này thì ông bà nội cũng chấp nhận nhưng vẫn không có thiện cảm gì mấy đối với mẹ. Thương, không phải là thương hại mà là thương, đơn thuần chỉ là tôi rất thương mẹ mà thôi. Không phải là không thương ba, mà tôi thấy mẹ cực khổ hơn ba rất nhiều. Ba cũng cực khổ. Ôi trời ơi, suy nghĩ thêm chút nữa là đầu tôi sẽ nổ tung ra mất.
Tôi vứt cặp lên bàn học, nặng nhọc đi vào phòng tắm. Nhìn vào gương, mặt tôi vẫn còn hơi đỏ. Tôi tắm rửa sạch sẽ, ra khỏi phòng tắm. Vừa ra thì mẹ tôi đã ngồi trên giường từ lúc nào, chắc lúc nãy tắm nên không nghe thấy. Tôi lết bết đến cạnh mẹ, ôm mẹ, dụi dụi đầu vào vai mẹ. Tôi thấy mẹ ngày càng già đi, phụ nữ trên thế giới này đều phải chịu khổ rất nhiều. Nào là sinh con đẻ cái, bận bịu công việc nhà đến công ty, đầu óc quay cuồng. Không suy nghĩ được một chút gì cho tương lai.
" Con à, đừng có nhõng nhẽo nữa. Con gái lớn rồi, lớn lên con còn phải đi làm, ra ngoài xã hội. Con gái là phải mạnh mẽ lên, để sau này còn chống cự được, không ỷ lại vào ba mẹ, có biết không? " - Mẹ tôi nói như thế làm tôi lại suy nghĩ nhiều hơn, đầu óc tôi rất là phong phú, tôi kiềm lại nước mắt mà trả lời mẹ:
" Dạ, con biết rồi, con hiểu rồi. "
" Biết rồi, hiểu rồi thì ngồi đàng hoàng lại, mẹ đã nấu cháo cho con ăn rồi, thuốc cũng để sẵn trên bàn rồi. Ăn xong thì nhớ mà uống thuốc rồi mau mau lên giường ngủ, nghe rõ chưa? " - Mẹ tôi khí thế hào hùng ra lệnh
" Nghe rõ rồi thưa bà Lương. " - Mẹ cười hiền từ vuốt vuốt tóc tôi, sau đó lại vuốt đến cái mặt cà chua của tôi rồi đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Tôi nhìn nhìn bát cháo thịt bầm mà mẹ nấu, nhìn là hấp dẫn lắm rồi. Mẹ tôi là người rất khéo tay mà, còn nấu ăn rất ngon nữa. Tôi múc 1 muỗng cháo cho vào miệng, nhai nhai rồi nuốt nuốt. Tôi thật muốn khóc a~~. Cố gắng lắm tôi mới xử xong bát cháo ngon lành kia, nó cứ nghẹn nghẹn làm tôi chỉ muốn khóc thật to nhưng tôi đã kiềm chế bản thân. Tôi với tay lấy thuốc mà ba mua, lấy chai nước khoáng cạnh giường, uống từng viên một. Vị đắng của tôi làm tôi khó chịu, từ nhỏ đến lớn tôi rất ghét uống thuốc và rất ghét đi đến bệnh viện, ăn cơm bệnh viện. Đồ ăn ở nơi đó, sao có thể so sánh với đồ ăn mà mẹ tôi làm được chứ?!
Uống thuốc xong, tôi nằm lăn lóc trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được. Lẽ ra uống thuốc rồi thì giờ này tôi đã khò khò rồi, nhưng tôi lại nhớ đến chuyện lúc chiều, Thiên Minh và Tuấn Nhân. Hai cậu ta, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà đi theo tôi suốt nửa quãng đường về nhà. Nếu tôi không la mắng họ, chắc hai người họ đã đi theo tôi về nhà luôn rồi. Suy nghĩ đến mỏi mòn và một phần do thuốc đã có tác dụng nên tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ ngàn thu... ấy, giấc ngủ ngàn thu là đi đời rồi!!! Giấc ngủ say mới đúng!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ànhố , takhôngcầnđợiđếnngàymainữa , tađãcóquyếtđịnhchính xác... tasẽkhôngdropcáitâmhuyếtcủatađâu . Xinlỗiđãlàmmấy bợn lolắng , áhàhà . Cũngvìmấy bợn nài nỉ quánênkhôngdropchomấy bợn vui .
Vàohọcbậnrộnlắmnênmấy bợn thôngcảmchota , sẽrachươngmớitrễmộtchút , ítnhấtcũngkhoảnggần 2 tuầnmớirađược 1 chương . Vìthế , mấy bợn đừngcóbơta . Bơta , tasẽbuồnđếnchếtmất !! Áhụ hụ.
Thôi , ngừngthanthở . Maitađihọcrồiđấy , chúctahọctốtđi . Khôngchúccũngkhôngsao , đừngbơtruyệncủatalàđược .
Chúcmấy bợn đọctruyệnvuivẻha , cũngnhớbìnhchọnchotanha . Thwmấy bợn nhiềulắmluônấy