Lời của Ngô Thiên Minh
Sau ngày hôm đó thì cô chú Lương cũng đã sang Mỹ, trước khi đi còn không ngừng mỉm cười nhìn tôi đầy ẩn ý, cô Lương ôn nhu nói:
" Thiên Minh, con nhớ chăm sóc Tú Vy hộ bác. Nó lười tắm lắm, nhớ nhắc nó kĩ càng giúp bác. " - Tôi gục trước lời nói của bác, bác vẫn vui tính như ngày nào. Còn Lương Tú Vy, đang khóc huhu ngon lành, sau khi nghe xong lời dặn dò kia liền lườm lườm vài cái, im bật.
" Anh đấy, đừng có bắt nạt chị em, chị em mà khóc là anh tôi đời đấy! " - Tôi sao lại dám bắt nạt quý cô bên cạnh, chi bằng nói ngược lại, chị đừng có bắt nạt anh đi?
Hai bác và cả nhóc Nhật Hào cũng đến lúc phải lên máy bay, bác gái cũng rơi lệ, bước đến ôm lấy người con gái tôi thương, nức nở nói:
" Nhớ, ba mẹ đi rồi, phải nhớ thức sớm một chút, đừng ăn nhiều quá, con gái ăn nhiều thì ai thèm thương. Còn nữa... khi nào muốn sang đó chơi thì gọi ba mẹ và nhớ... nhớ nghe lời Thiên Minh. " - Bác ấy nói gì cũng đúng ngoại trừ điều này, mặc dù Tú Vy ăn rất nhiều nhưng vẫn có người dám thương đó thôi, tôi này! Hờ hờ.
" Con nhớ rồi... Mẹ lắm lời thật đó! " - Cô ấy cũng khóc theo, làm tôi xót quá.
" Thôi nào em, con nó cũng đau còn nhỏ gì, nó tự lo được, 15-16 tuổi rồi! " - Bác trai cùng Nhật Hào cũng bước đến vỗ về, khuyên nhủ. Một hồi lâu sau, bác gái mới chịu lên máy bay. Tôi đây mới khổ này, phải vỗ về cô gái bên cạnh đang khóc như chưa bao giờ được khóc ở đây này!
Trên con đường về nhà, tôi đã cố gắng hết sức bình sinh, Tú Vy mới ngừng khóc, khịt khịt mũi. Về đến nhà, cô ấy liền ngồi vào bàn ăn, than thở đói, một mực bắt ép tôi nấu cho ăn. Đành vậy! Tôi lúc nào mà chẳng yếu thế trước Lương Tú Vy!
Đến mức này rồi, tôi chỉ có thể nấu cho cô ấy một bát mì cộng với vài lát xúc xích thôi. Tôi chỉ biết nấu mỗi mì gói thì cô ấy có muốn ăn món khác đi nữa thì tôi cũng không làm được!
" Chỉ vậy thôi á? " - Tôi vừa đem bát mì đặt lên bàn ăn, cô ấy liền ngó đến, mặt khó chịu. Chắc là đói lắm.
"... "
" Tớ tự làm. Cậu ăn mì của cậu đi. " - Cô ấy đi đến bên tủ lạnh, lục lọi.
" Sao cậu không ăn? Hay tớ nấu món khác. " - Tôi ngơ ngác. Tú Vy không thích ăn mì?
" Không cần. Nếu cậu biết nấu thì chắc chắn sẽ không nấu mì cho tớ ăn. "
Sau ngày hôm đó thì cô chú Lương cũng đã sang Mỹ, trước khi đi còn không ngừng mỉm cười nhìn tôi đầy ẩn ý, cô Lương ôn nhu nói:
" Thiên Minh, con nhớ chăm sóc Tú Vy hộ bác. Nó lười tắm lắm, nhớ nhắc nó kĩ càng giúp bác. " - Tôi gục trước lời nói của bác, bác vẫn vui tính như ngày nào. Còn Lương Tú Vy, đang khóc huhu ngon lành, sau khi nghe xong lời dặn dò kia liền lườm lườm vài cái, im bật.
" Anh đấy, đừng có bắt nạt chị em, chị em mà khóc là anh tôi đời đấy! " - Tôi sao lại dám bắt nạt quý cô bên cạnh, chi bằng nói ngược lại, chị đừng có bắt nạt anh đi?
Hai bác và cả nhóc Nhật Hào cũng đến lúc phải lên máy bay, bác gái cũng rơi lệ, bước đến ôm lấy người con gái tôi thương, nức nở nói:
" Nhớ, ba mẹ đi rồi, phải nhớ thức sớm một chút, đừng ăn nhiều quá, con gái ăn nhiều thì ai thèm thương. Còn nữa... khi nào muốn sang đó chơi thì gọi ba mẹ và nhớ... nhớ nghe lời Thiên Minh. " - Bác ấy nói gì cũng đúng ngoại trừ điều này, mặc dù Tú Vy ăn rất nhiều nhưng vẫn có người dám thương đó thôi, tôi này! Hờ hờ.
" Con nhớ rồi... Mẹ lắm lời thật đó! " - Cô ấy cũng khóc theo, làm tôi xót quá.
" Thôi nào em, con nó cũng đau còn nhỏ gì, nó tự lo được, 15-16 tuổi rồi! " - Bác trai cùng Nhật Hào cũng bước đến vỗ về, khuyên nhủ. Một hồi lâu sau, bác gái mới chịu lên máy bay. Tôi đây mới khổ này, phải vỗ về cô gái bên cạnh đang khóc như chưa bao giờ được khóc ở đây này!
Trên con đường về nhà, tôi đã cố gắng hết sức bình sinh, Tú Vy mới ngừng khóc, khịt khịt mũi. Về đến nhà, cô ấy liền ngồi vào bàn ăn, than thở đói, một mực bắt ép tôi nấu cho ăn. Đành vậy! Tôi lúc nào mà chẳng yếu thế trước Lương Tú Vy!
Đến mức này rồi, tôi chỉ có thể nấu cho cô ấy một bát mì cộng với vài lát xúc xích thôi. Tôi chỉ biết nấu mỗi mì gói thì cô ấy có muốn ăn món khác đi nữa thì tôi cũng không làm được!
" Chỉ vậy thôi á? " - Tôi vừa đem bát mì đặt lên bàn ăn, cô ấy liền ngó đến, mặt khó chịu. Chắc là đói lắm.
"... "
" Tớ tự làm. Cậu ăn mì của cậu đi. " - Cô ấy đi đến bên tủ lạnh, lục lọi.
" Sao cậu không ăn? Hay tớ nấu món khác. " - Tôi ngơ ngác. Tú Vy không thích ăn mì?
" Không cần. Nếu cậu biết nấu thì chắc chắn sẽ không nấu mì cho tớ ăn. "