Tôi bây giờ không thể ngừng khóc được nữa, vừa đi vừa suy nghĩ, bởi vì muốn gần gũi với mình, mà anh ấy đã lợi dụng tình cảm của Ngà? Anh ấy hết cách rồi sao? Phải làm tôi mất đi người bạn thân mới vừa lòng anh ấy hả? Anh ta làm vậy có mục đích gì? Không thể tin người như anh ta được nữa.
“ Ê “ - Đang miên man suy nghĩ, nước mắt lấm lem đầy mặt. Tôi quay lại phía sau, hướng ai đó gọi. À, thì ra là cậu ta, cậu gì nhỉ? Gì mà Ngô Thiên... Thiên gì nhỉ? À, Ngô Thiên Minh. Vội vội vàng vàng lâu nước mắt và đi nhanh hơn, mặc kệ phía sau cậu ta đang kêu í ới. ' Bụp ', không ai khác ngoài cậu ta là người vỗ vai tôi. Tôi thở dài quay người lại, hỏi cậu ta:
“ Có chuyện gì? “
“ Cậu không sao chứ? Tôi thấy mặt cậu không được tốt lắm thì phải?! “
“ Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. “ Tôi bỏ mặc cậu ta và tiếp tục đi, dù vậy, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng giày cậu ta đang nện xuống đường ở phía sau tôi. Tôi thở mạnh, dừng bước, xoay mặt ra sau, nói:
“ Cậu về nhà đi, tôi thực sự không sao và... đừng đi theo tôi nữa. “
“ Hả? Tôi đâu đi theo cậu. Nhà tôi ở phía này mà. “ - Tôi nhìn cậu ta, hứ, đúng là nói dối không chơp mắt mà. Đột nhiên, cậu ta xoay mặt đi chỗ khác, nói:
“ Đừng nhìn tôi như vậy. Cậu đi về nhà đi, gần tối rồi. “ - Không rảnh rỗi phán xét cậu ta, tôi đi về.
Đến cửa nhà, cởi giày ra, bước vào. Vào nhà, tôi đã thấy ba và mẹ đang ngồi ghế sofa trước tivi. Ba thì choàng tay qua vai mẹ, còn mẹ thì gục đầu lên vai ba, đúng là họ đang rất hạnh phúc. Tôi cười, không muốn phá bầu không khí ấm áp này. Đi nhẹ nhàng sau ghế sofa, vọt lẹ lên lầu.
Vứt cặp xuống bàn, ngả mình xuống giường. Tôi thực sự đang rất mệt mỏi vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, đúng là rất xui xẻo. Giá như, anh ta không xuất hiện trong cuộc sống tôi, thì Ngà không bao giờ gặp được anh ta, thích anh ta và tôi phải mất đi tình bạn đó. Ọt, đói bụng quá đi. Xuống nhà tìm đồ ăn mới được.
Lết thân xuống bếp, cũng may là ba mẹ ngủ rồi. Tiếp tục hành trình, lục lọi trong tủ lạnh, trong lòng bàn, khắp nhà bếp... May thật, còn được 2 gói mì.
Bỏ hết 2 gói mì vào to, cho bột nêm vào, bật nước nóng và cuối cùng là ngồi chờ nước sôi.
' Bạch, bạch ', tiếng bước chân... Ai... ai vậy? Ngẩng đầu lên, ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ
“ Vy, Mẹ đây mà. “
“ Hả?! Mẹ?! Ơ? Nước SÔI rồi?! Á!!!!! “
20' sau...
Tôi xử sạch sành sanh 2 gói mì tôm, may mắn thay, nếu không có mẹ, cái nhà này cũng không được nguyên vẹn mà tôi và mẹ đang ngồi tại sofa.
“ Con về lúc nào vậy? “
“ Dạ, lâu rồi. “
“ Có nói dối không đó, sao lúc chiều mẹ không thấy mặt con. “
“ Lúc về thấy ba với mẹ ngồi xem TV hạnh phúc lắm nên con không dám gọi. “
“ E hèm! “
“ Mẹ! Con có chuyện muốn nói. “
“ Chuyện gì con gái? “ - Mẹ di chuyển lại gần chỗ tôi ngồi, vuốt tóc tôi
“ Là Nhi, bạn ấy không muốn gặp lại con nữa. Con không muốn. “ - Mẹ thở dài, tra hỏi tôi
“ Tại sao lại không muốn gặp con? Lúc trước 2 đứa thân lắm mà. Có chuyện gì xảy ra? Ai là chủ mưu? “ - Tôi liền kể đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho mẹ nghe. Lúc thì 'à', lúc thì 'ồ' đến khi tôi kể xong, mẹ còn hỏi
“ Vậy là... Chủ mưu là anh Hải con đó hả? - Rồi mẹ hùng hổ tiếp tục nói - “ Mai mẹ phải cho nó 1 bài học mới được. “
“ Xí, ổng mà nghe lời mẹ sao. Gìơ con chả muốn gặp mặt ông anh đó nữa đâu. “
“ Thôi cô nương, ăn no rồi thì lên phòng ngủ dùm tôi. Sáng mai cô còn đi học nữa đó. “
“ Dạ, biết rồi, nói mãi. “ - Tôi phóng nhanh lên phòng, không nhanh chân là bị đánh teo mông.
Lên đến phòng, vẫn là ngủ không được, đành lướt facebook 1 lát rồi ngủ.
'Ting', messenger thông báo 1 tin nhắn. Ha, chắc là Nhi, vậy là hết giận rồi!? Mở ra xem mới được.
Loading...
Ơ? Không phải Nhi!? Đúng rồi, chuyện như vậy, sao nó không giận mình được cơ chứ! Nhưng... Ai đây? Phải hỏi
“ Cậu là ai vậy? “
“ Cậu đoán thử đi. “ - Gì vậy trời? Bực mình dễ sợ. Gặp đúng tên dở hơi.
“ Không thể. Cậu nói ra luôn đi. “ - Tôi nhắn
“ Haizzz... Cậu không kiên nhẫn gì cả. “
“ Bực rồi nhá. Tôi ghét nhất là cái thể loại úp úp mở mở như cậu. “
“ Thôi thôi, không chọc giận cậu nữa. Tôi là Thiên Minh. “
“ Vậy mà nãy gìơ không nói sớm, làm bực muốn chết.”
“ Xin lỗi. “
“ Nhưng sao cậu tìm được nick facebook của mình vậy??? “
“ À, dễ lắm. Nhưng đó là chuyện bí mật. Khi nào chúng ta thân hơn, tôi sẽ nói. “ - Lại gỉơ trò nữa rồi.
“ Vậy thì... Được rồi. “
“ Tôi gửi lời mời kết bạn cho cậu rồi đó, đồng ý đi nha. “ - Ồ, thấy rồi. Chọc cậu ta chút xíu mới được.
“ Không được, tôi không kết bạn với người lạ. “
“ Tôi có phải là người lạ đâu. “
“ Nhưng tôi nghĩ là... Tôi và cậu không có quen. “
“ Đi mà, cậu chấp nhận lời mời kết bạn của tôi đi. Không quen thì chấp nhận rồi chúng ta làm quen. “
“ Nói giỡn đấy, rảnh tôi sẽ chấp nhận. “
“ Nhưng sao lúc tan học, tôi thấy cậu buồn vậy? “
“ Không liên quan đến cậu, đừng quan tâm đến chuyện đó. “
“ Vậy tùy cậu. “
“ Nhà cậu ở gần nhà tôi à? “
“ Ờ, tôi biết nhà cậu rồi đấy. “ - Cái gì??!!
“ Sao cậu biết được? Không lẽ lúc chiều cậu theo dõi tôi hả? “
“ Cậu nghĩ sao? “
“ Không nói chuyện với người khùng như cậu nữa, tôi ngủ đây. Cậu cũng ngủ đi, ngủ ngon. “
“ Vậy cậu ngủ đi. Mai gặp lại. “
Đêm đó, dường như, tôi quên hẳn chuyện lúc tan học và có 1 giấc ngủ ngon hơn mọi ngày.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Eo ơi, vất vả lắm ta mới viết xong
Nếu mấy cưng thấy hay thì bình chọn cho ta nha, yêu mấy cưng nhiều nhiều lắm luôn á
“ Ê “ - Đang miên man suy nghĩ, nước mắt lấm lem đầy mặt. Tôi quay lại phía sau, hướng ai đó gọi. À, thì ra là cậu ta, cậu gì nhỉ? Gì mà Ngô Thiên... Thiên gì nhỉ? À, Ngô Thiên Minh. Vội vội vàng vàng lâu nước mắt và đi nhanh hơn, mặc kệ phía sau cậu ta đang kêu í ới. ' Bụp ', không ai khác ngoài cậu ta là người vỗ vai tôi. Tôi thở dài quay người lại, hỏi cậu ta:
“ Có chuyện gì? “
“ Cậu không sao chứ? Tôi thấy mặt cậu không được tốt lắm thì phải?! “
“ Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. “ Tôi bỏ mặc cậu ta và tiếp tục đi, dù vậy, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng giày cậu ta đang nện xuống đường ở phía sau tôi. Tôi thở mạnh, dừng bước, xoay mặt ra sau, nói:
“ Cậu về nhà đi, tôi thực sự không sao và... đừng đi theo tôi nữa. “
“ Hả? Tôi đâu đi theo cậu. Nhà tôi ở phía này mà. “ - Tôi nhìn cậu ta, hứ, đúng là nói dối không chơp mắt mà. Đột nhiên, cậu ta xoay mặt đi chỗ khác, nói:
“ Đừng nhìn tôi như vậy. Cậu đi về nhà đi, gần tối rồi. “ - Không rảnh rỗi phán xét cậu ta, tôi đi về.
Đến cửa nhà, cởi giày ra, bước vào. Vào nhà, tôi đã thấy ba và mẹ đang ngồi ghế sofa trước tivi. Ba thì choàng tay qua vai mẹ, còn mẹ thì gục đầu lên vai ba, đúng là họ đang rất hạnh phúc. Tôi cười, không muốn phá bầu không khí ấm áp này. Đi nhẹ nhàng sau ghế sofa, vọt lẹ lên lầu.
Vứt cặp xuống bàn, ngả mình xuống giường. Tôi thực sự đang rất mệt mỏi vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, đúng là rất xui xẻo. Giá như, anh ta không xuất hiện trong cuộc sống tôi, thì Ngà không bao giờ gặp được anh ta, thích anh ta và tôi phải mất đi tình bạn đó. Ọt, đói bụng quá đi. Xuống nhà tìm đồ ăn mới được.
Lết thân xuống bếp, cũng may là ba mẹ ngủ rồi. Tiếp tục hành trình, lục lọi trong tủ lạnh, trong lòng bàn, khắp nhà bếp... May thật, còn được 2 gói mì.
Bỏ hết 2 gói mì vào to, cho bột nêm vào, bật nước nóng và cuối cùng là ngồi chờ nước sôi.
' Bạch, bạch ', tiếng bước chân... Ai... ai vậy? Ngẩng đầu lên, ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ
“ Vy, Mẹ đây mà. “
“ Hả?! Mẹ?! Ơ? Nước SÔI rồi?! Á!!!!! “
20' sau...
Tôi xử sạch sành sanh 2 gói mì tôm, may mắn thay, nếu không có mẹ, cái nhà này cũng không được nguyên vẹn mà tôi và mẹ đang ngồi tại sofa.
“ Con về lúc nào vậy? “
“ Dạ, lâu rồi. “
“ Có nói dối không đó, sao lúc chiều mẹ không thấy mặt con. “
“ Lúc về thấy ba với mẹ ngồi xem TV hạnh phúc lắm nên con không dám gọi. “
“ E hèm! “
“ Mẹ! Con có chuyện muốn nói. “
“ Chuyện gì con gái? “ - Mẹ di chuyển lại gần chỗ tôi ngồi, vuốt tóc tôi
“ Là Nhi, bạn ấy không muốn gặp lại con nữa. Con không muốn. “ - Mẹ thở dài, tra hỏi tôi
“ Tại sao lại không muốn gặp con? Lúc trước 2 đứa thân lắm mà. Có chuyện gì xảy ra? Ai là chủ mưu? “ - Tôi liền kể đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho mẹ nghe. Lúc thì 'à', lúc thì 'ồ' đến khi tôi kể xong, mẹ còn hỏi
“ Vậy là... Chủ mưu là anh Hải con đó hả? - Rồi mẹ hùng hổ tiếp tục nói - “ Mai mẹ phải cho nó 1 bài học mới được. “
“ Xí, ổng mà nghe lời mẹ sao. Gìơ con chả muốn gặp mặt ông anh đó nữa đâu. “
“ Thôi cô nương, ăn no rồi thì lên phòng ngủ dùm tôi. Sáng mai cô còn đi học nữa đó. “
“ Dạ, biết rồi, nói mãi. “ - Tôi phóng nhanh lên phòng, không nhanh chân là bị đánh teo mông.
Lên đến phòng, vẫn là ngủ không được, đành lướt facebook 1 lát rồi ngủ.
'Ting', messenger thông báo 1 tin nhắn. Ha, chắc là Nhi, vậy là hết giận rồi!? Mở ra xem mới được.
Loading...
Ơ? Không phải Nhi!? Đúng rồi, chuyện như vậy, sao nó không giận mình được cơ chứ! Nhưng... Ai đây? Phải hỏi
“ Cậu là ai vậy? “
“ Cậu đoán thử đi. “ - Gì vậy trời? Bực mình dễ sợ. Gặp đúng tên dở hơi.
“ Không thể. Cậu nói ra luôn đi. “ - Tôi nhắn
“ Haizzz... Cậu không kiên nhẫn gì cả. “
“ Bực rồi nhá. Tôi ghét nhất là cái thể loại úp úp mở mở như cậu. “
“ Thôi thôi, không chọc giận cậu nữa. Tôi là Thiên Minh. “
“ Vậy mà nãy gìơ không nói sớm, làm bực muốn chết.”
“ Xin lỗi. “
“ Nhưng sao cậu tìm được nick facebook của mình vậy??? “
“ À, dễ lắm. Nhưng đó là chuyện bí mật. Khi nào chúng ta thân hơn, tôi sẽ nói. “ - Lại gỉơ trò nữa rồi.
“ Vậy thì... Được rồi. “
“ Tôi gửi lời mời kết bạn cho cậu rồi đó, đồng ý đi nha. “ - Ồ, thấy rồi. Chọc cậu ta chút xíu mới được.
“ Không được, tôi không kết bạn với người lạ. “
“ Tôi có phải là người lạ đâu. “
“ Nhưng tôi nghĩ là... Tôi và cậu không có quen. “
“ Đi mà, cậu chấp nhận lời mời kết bạn của tôi đi. Không quen thì chấp nhận rồi chúng ta làm quen. “
“ Nói giỡn đấy, rảnh tôi sẽ chấp nhận. “
“ Nhưng sao lúc tan học, tôi thấy cậu buồn vậy? “
“ Không liên quan đến cậu, đừng quan tâm đến chuyện đó. “
“ Vậy tùy cậu. “
“ Nhà cậu ở gần nhà tôi à? “
“ Ờ, tôi biết nhà cậu rồi đấy. “ - Cái gì??!!
“ Sao cậu biết được? Không lẽ lúc chiều cậu theo dõi tôi hả? “
“ Cậu nghĩ sao? “
“ Không nói chuyện với người khùng như cậu nữa, tôi ngủ đây. Cậu cũng ngủ đi, ngủ ngon. “
“ Vậy cậu ngủ đi. Mai gặp lại. “
Đêm đó, dường như, tôi quên hẳn chuyện lúc tan học và có 1 giấc ngủ ngon hơn mọi ngày.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Eo ơi, vất vả lắm ta mới viết xong
Nếu mấy cưng thấy hay thì bình chọn cho ta nha, yêu mấy cưng nhiều nhiều lắm luôn á