Haizz, sau chuyện đó, chắc chắn là Tú Vy sẽ không bảo tôi nấu ăn nữa. Và đến ngày hôm sau...
“Này, Thiên Minh.” - Vy Vy gọi tôi
“Hả?” - Cô ấy sẽ nói nhớ Nhi và Nghiêm.
“Tớ nhớ Nhi Hợi với Nghiêm.” - Biết ngay mà.
“Vậy hôm sau đi học.”
“Ừm.”
“...” - Không biết nói gì.
“Nhưng là...” - Tú Vy lại ngập ngừng nói.
“Gì?” - Tôi chắc chắn cô ấy sẽ nói nhớ ba mẹ.
“Tớ cũng nhớ ba mẹ.” - Thấy chưa? Lại đoán trúng.
“Học kì này kết thúc. tớ và cậu sẽ đến đó thăm họ.” - Có vẻ như tôi hơi chiều chuộng cô ấy. Nhưng không sao, cô ấy vẫn là tình yêu của đời tôi.
“Thật không?” - Vẻ mặt hớn hở kia làm tôi chỉ cảm thấy buồn cười xen lẫn đáng yêu. Người gì đâu mà dễ thương thế không biết.
“Haha,cảm ơn cậu. “ - Cô chạy đến ôm chầm lấy tôi, vô cùng hạnh phúc. Tôi cũng rất hạnh phúc đây này.