Tôi cứ thế mà lửng thửng bước về. Mệt mỏi nên chả cần quan tâm tới hắn mà đi thẳng lên phòng ngăm bồn cho thư thỏa.
Ra được hồi lâu thì nghe tiếng đập cửa.
- Ai đó?
- Tôi.
- Hôm nay tôi mệt lắm. Ngày mai tồi nói chuyện.
- Mở ra mau, hay muốn tôi phá cửa.
Nghe hắn dọa tôi cũng sợ vội vàng chạy ra mở cửa.
- Cậu có chuyện gì? Nói đi
Hằn không trả lời, đi thẳng vào phòng. Ngồi xuống chiếc ghế chổ bản học tôi.
- Hôm nay cô đi đâu?
- đi đâu kệ tôi. Cậu để ý bao giờ chứ?
- không nói nhiều. Tôi biết cô đi đâu và với ai. Tôi không cấm nhưng cô liệu mà cẩn thận. Ông mà biết là không xong đâu.
- tôi biết rồi. Không cần anh chỉ dạy.
- tôi nói rồi. Còn cô cẩn thận với thằng đó đi
Tôi khó hiểu.
- bảo phong sai?
- ừ.
- tôi thấy cậu ấy rất tốt. Vả lại tôi chơi với ai không liên quan đến cậu. Chúng ta đã thống nhất. Mong cậu nhớ giùm cho.
Nói rồi tôi bảo mệt nên muốn ngủ kêu hắn đi ra.
Tôi nằm trên giường mà cứ lăn qua lăn lại.
Đêm nay tôi lại mất ngủ rồi.
-_-_-_-_-
Sáng nay nhà trường cho nghỉ nên tôi cứ nằm lì. Không muốn dậy. Đến khi dì Lan bái tin ông gần đến mới lếch dậy. Chuẩn bị diễn kịch vở hoàn hảo với hắn.
Tầm gần trưa thì ông đến dùng bửa trưa cùng chúng tôi. Không biét ông nghỉ sao nhưng tôi cảm nhận được dây là một bửa cơm nhàm chán nhất.
Ông thì nói đủ điều nhưng chúng tôi thì cừ giả vờ nghe. Vô tai này lọt tai kia bay mất.
Hồn vía cũng đã còn đâu.
Cuối cùng ông cũng về. Tôi lại lếch xác lên phòng. toan ngủ nhưng không tài nào nhắm mắt đươc. Muốn ngủ củng chẳng ngủ được. Bực bội thật.
Thấm thoát thì cái ngày nhàm chán cũng trôi qua. Hôm nay tôi lại đi học. tự nhir6n tôi vui sướng lắm.
Ánh nắng ấm áp làm tôi thấy dễ chịu. Vừa đi vừa tận hưởng.
Gần đến lớp tôi nhận ra lớp kế tôi hôm nay học sinh bu đông quá. Vốn bản tính tò mò. Tôi cũng lại xem. Người khá đông, tôi khá thấp nêm không thấy gì chỉ nghe giọng người xem nói.
“ Cậu ấy về nước rồi sao? Đẹp thật đấy! Đúng lả nử thần”
“ Nghe đâu cậu ấy đang du học London phải không? Sao lại bỏ học mà về?”
“ Cậu ấy đúng ngày càng xinh ra”
“ Chắc vì nàng nhớ chàng mà bỏ học thôi. Xem kìa... xứng đôi quá”
Bla... bla...
Người ta càng nói càng làm tôi thấy tò mò. Không biết người con gái ấy là ai mà có sức lan truyền đến vậy,
Tôi toan quay đi thì đụng phải đầu nấm đằng sau. giật mình tôi hục chân ngã. Và,... thật trớ trêu. Tôi ngã ngay trung tâm.
Tôi lồm cồm bò dậy. Điều gì thế này? Sao hắn lại đứng đây. Còn người con gái đang quay mặt về hắn, quay lưng về tôi sao mà quen thế này. Dáng cô ấy thật quen.
Cô bạn chợt quay lại.
Tôi đứng hình.
Là... Trang Ly.
Trang Ly cũng nhanh chóng nhận ra tôi.
Hai con người nhìn thấy nhau mang trong mình hai cảm xúc khác nhau.
Trang ly đang ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. Mặt tươi cười hỏi tôi.
- Chả phải Hạ Vy dây sao? Cậu chuyển đến đây khi nào vậy? Ai lo học phí.
Vâng! Câu nói thật ngây thơ với người nghe. Nhưng với tôi, tôi biết đây là chơi khăm. Hôm qua tôi cũng suy nghĩ kĩ rồi. Tôi với cô ta chấm dứt. Giờ chơi khăm tôi à? Đâu có dễ. Tôi tiến lại gần trên môi nở nụ cười hồn nhiên nhưng xen lẫn nồng nặc mùi thuốc súng.
............
H thì nhân vật xuất hiện hết rồi ạ^^ nhưng mà khỗ nỗi tác giả bận bài kiễm tra khá nhìu nên các đọc giả thông cảm nhé! Truyện hiện nay cũng được up nhiểu nguồn khác nhau và điều đó làm Gián rất vui mà tận tụy, h đang đúng 12h đêm mà Gián còn loay hoay viết đây. Một lẩn nữa chân thành cảm ơn các bạn nhé!????
Tôi cứ thế mà lửng thửng bước về. Mệt mỏi nên chả cần quan tâm tới hắn mà đi thẳng lên phòng ngăm bồn cho thư thỏa.
Ra được hồi lâu thì nghe tiếng đập cửa.
- Ai đó?
- Tôi.
- Hôm nay tôi mệt lắm. Ngày mai tồi nói chuyện.
- Mở ra mau, hay muốn tôi phá cửa.
Nghe hắn dọa tôi cũng sợ vội vàng chạy ra mở cửa.
- Cậu có chuyện gì? Nói đi
Hằn không trả lời, đi thẳng vào phòng. Ngồi xuống chiếc ghế chổ bản học tôi.
- Hôm nay cô đi đâu?
- đi đâu kệ tôi. Cậu để ý bao giờ chứ?
- không nói nhiều. Tôi biết cô đi đâu và với ai. Tôi không cấm nhưng cô liệu mà cẩn thận. Ông mà biết là không xong đâu.
- tôi biết rồi. Không cần anh chỉ dạy.
- tôi nói rồi. Còn cô cẩn thận với thằng đó đi
Tôi khó hiểu.
- bảo phong sai?
- ừ.
- tôi thấy cậu ấy rất tốt. Vả lại tôi chơi với ai không liên quan đến cậu. Chúng ta đã thống nhất. Mong cậu nhớ giùm cho.
Nói rồi tôi bảo mệt nên muốn ngủ kêu hắn đi ra.
Tôi nằm trên giường mà cứ lăn qua lăn lại.
Đêm nay tôi lại mất ngủ rồi.
-_-_-_-_-
Sáng nay nhà trường cho nghỉ nên tôi cứ nằm lì. Không muốn dậy. Đến khi dì Lan bái tin ông gần đến mới lếch dậy. Chuẩn bị diễn kịch vở hoàn hảo với hắn.
Tầm gần trưa thì ông đến dùng bửa trưa cùng chúng tôi. Không biét ông nghỉ sao nhưng tôi cảm nhận được dây là một bửa cơm nhàm chán nhất.
Ông thì nói đủ điều nhưng chúng tôi thì cừ giả vờ nghe. Vô tai này lọt tai kia bay mất.
Hồn vía cũng đã còn đâu.
Cuối cùng ông cũng về. Tôi lại lếch xác lên phòng. toan ngủ nhưng không tài nào nhắm mắt đươc. Muốn ngủ củng chẳng ngủ được. Bực bội thật.
Thấm thoát thì cái ngày nhàm chán cũng trôi qua. Hôm nay tôi lại đi học. tự nhirn tôi vui sướng lắm.
Ánh nắng ấm áp làm tôi thấy dễ chịu. Vừa đi vừa tận hưởng.
Gần đến lớp tôi nhận ra lớp kế tôi hôm nay học sinh bu đông quá. Vốn bản tính tò mò. Tôi cũng lại xem. Người khá đông, tôi khá thấp nêm không thấy gì chỉ nghe giọng người xem nói.
“ Cậu ấy về nước rồi sao? Đẹp thật đấy! Đúng lả nử thần”
“ Nghe đâu cậu ấy đang du học London phải không? Sao lại bỏ học mà về?”
“ Cậu ấy đúng ngày càng xinh ra”
“ Chắc vì nàng nhớ chàng mà bỏ học thôi. Xem kìa... xứng đôi quá”
Bla... bla...
Người ta càng nói càng làm tôi thấy tò mò. Không biết người con gái ấy là ai mà có sức lan truyền đến vậy,
Tôi toan quay đi thì đụng phải đầu nấm đằng sau. giật mình tôi hục chân ngã. Và,... thật trớ trêu. Tôi ngã ngay trung tâm.
Tôi lồm cồm bò dậy. Điều gì thế này? Sao hắn lại đứng đây. Còn người con gái đang quay mặt về hắn, quay lưng về tôi sao mà quen thế này. Dáng cô ấy thật quen.
Cô bạn chợt quay lại.
Tôi đứng hình.
Là... Trang Ly.
Trang Ly cũng nhanh chóng nhận ra tôi.
Hai con người nhìn thấy nhau mang trong mình hai cảm xúc khác nhau.
Trang ly đang ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. Mặt tươi cười hỏi tôi.
- Chả phải Hạ Vy dây sao? Cậu chuyển đến đây khi nào vậy? Ai lo học phí.
Vâng! Câu nói thật ngây thơ với người nghe. Nhưng với tôi, tôi biết đây là chơi khăm. Hôm qua tôi cũng suy nghĩ kĩ rồi. Tôi với cô ta chấm dứt. Giờ chơi khăm tôi à? Đâu có dễ. Tôi tiến lại gần trên môi nở nụ cười hồn nhiên nhưng xen lẫn nồng nặc mùi thuốc súng.
............
H thì nhân vật xuất hiện hết rồi ạ^^ nhưng mà khỗ nỗi tác giả bận bài kiễm tra khá nhìu nên các đọc giả thông cảm nhé! Truyện hiện nay cũng được up nhiểu nguồn khác nhau và điều đó làm Gián rất vui mà tận tụy, h đang đúng h đêm mà Gián còn loay hoay viết đây. Một lẩn nữa chân thành cảm ơn các bạn nhé!????