Minh Kiệt nhìn tôi, ánh mắt xoáy sâu. Như cái gì đó cuốn hút, cậu nhẹ nhàng cuối xuống áp sát môi mình vào môi tôi. Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy. Tôi nhắm mắt đáp trả. Cũng chẳng biết nụ hôn kéo dài đến bao lâu, chỉ biết khi Minh Kiệt buông tôi ra thì tôi đã mất hết sức lực, tựa hẳn vào người cậu. Minh Kiệt khẽ đưa tay vuốt tóc tôi. Ánh mắt triều mến lắm!
Giọng nói cậu nhẹ tênh, tựa tan vào không trung.
- Em là ai???
Tôi nhìn mông lung, im lặng một lúc thì thở dài.
- Hạ Vy!
- Chúng ta đã từng gặp nhau?
- Sao..._ Tôi ngồi chồm dậy, nhìn thẳng Minh Kiệt người có thể là Thiên Tường của tôi.
- Chúng ta chắc đã từng gặp nhau. Tôi đã thấy em trong giấc mơ.
- Anh mơ thấy những gì?
- Tôi mơ thấy em, rơi xuống vực sâu. Một mực gọi tên tôi thảm khốc. Nhưng tôi không cứu được em...
Tâm lí tôi dường như đã chờ sẳn chuyện này, không gì kích động, ngược lại tôi rất bình tĩnh.
- Thiên Tường.
Người trước mặt tôi chợt ngạc nhiên.
- Thiên Tường? Có phải chồng cô?
Tôi gật đầu, vội vàng nói.
- Người đó là anh mà._ nước mắt trực rơi.
- Em nói gì?
- Em đã không biết anh đã gặp phải chuyện gì khiến anh trở thành Minh Kiệt, nhưng anh là Vũ Thiên Tường, chủ tịch DFLOW, là chồng em.
Người trước mặt ngạc nhiên, dường như đầu truyền đến cảm giác đau buốc, tay ôm đầu, mặt nhăn khó chịu.
Tôi vẫn ngồi im, quan sát từng cử chỉ.
○○○○
Tôi có thể tin Hạ Vy đang nói thật không? Dường như một thứ gì đó mách bảo tôi phải tin, những mảnh kí ức mà trước đây chỉ mờ ảo đột nhiên hiện rõ ra trong não bộ tôi. Từng kỉ niệm chợt ùa về như cuốn phim quay chậm. Cô gái này... là vợ tôi, người tôi yêu quý hơn cả bản thân. Bốn năm qua, tôi đã để em một mình, phải một mình hứng chiệu đau thương, cô đơn, lẻ loi. Thanh xuân trôi qua một cách vô vị.
Tôi nhớ lại, mọi thứ như đâu vào đấy. Cơn đau cũng qua đi. Tôi nhè nhẹ mở mắt nhìn người con gái nhỏ bé này, không kìm được cảm xúc mà ôm chầm lấy, luôn miệng nói “xin lỗi”, hai chúng tôi đã khóc, đó là niềm hạnh phúc của sự tương phùng.
○○○○
Chúng tôi đã đoàn tụ như thế. Mọi người ai cũng hay tin, vui mừng khôn xiết, chỉ vỏn vẹn mấy ngày sau, mọi thứ f9a4 trở về đúng trình tự của nó.
Chúng tôi biết được thủ phạm gây ra vụ này, đó là con trai của ông trùm Laver, hắn nhanh chóng bị bắt. Lãnh án tử hình.
Tôi đi tới ghế sofa nơi Thiên Tường ngồi, ngồi thẳng lên đùi anh, tay choàng qua cổ, nhìn gươn mặt anh nói.
- Chúng ta đã tương phùng cả tuần này rồi! Nhưng em thấy anh đôi lúc vẫn chưa được vui lắm! Vì sao vậy?
Anh nhẹ vuốt tóc tôi. Đôi đồng tử khẽ giản.
- Anh đang suy nghĩ một chuyện.
- Đó là gì?
- Anh đang tự nghĩ rằng Minh kiệt là ai? Anh được Viện Trưởng mang về nói là Minh Kiệt, nhưng cậu ta là ai? Có cả hồ sơ và giấy tờ tùy thân. Thậm chí những bức ảnh khi nhỏ trong học bạ, ảnh thẻ đều rất giống anh.
- Anh nghĩ thử xem. Vì sao viện trưởng lại làm như vậy. Em đoán rằng viện trưởng làm vậy chắc có lí do.
Anh gật gù.
- Có lẽ em nói đúng! Bà là người rất tốt bụng. Việc bà làm âu cũng là có chuyện. Dù gì cũng nhờ bà anh mới có nơi sống tốt.
- Hay mai chúng ta đến viện đi.
- Anh cũng nghĩ như vậy. Mai chúng ta đến nhé!
Tôi mỉm cười gật đầu. Anh vươn tay bế tôi lên đi vào phòng, đặt tôi xuống giường, kéo chăn cho tôi, hôn phớt lên trán chúc ngủ ngon sau đó thì về phòng.
Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Hạnh phúc đơn giản là thế.
Gián: Vậy là còn hai chương nữa nha, xác định hai chương đó dài lê thê như tàu mê cung à. ^^
Minh Kiệt nhìn tôi, ánh mắt xoáy sâu. Như cái gì đó cuốn hút, cậu nhẹ nhàng cuối xuống áp sát môi mình vào môi tôi. Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy. Tôi nhắm mắt đáp trả. Cũng chẳng biết nụ hôn kéo dài đến bao lâu, chỉ biết khi Minh Kiệt buông tôi ra thì tôi đã mất hết sức lực, tựa hẳn vào người cậu. Minh Kiệt khẽ đưa tay vuốt tóc tôi. Ánh mắt triều mến lắm!
Giọng nói cậu nhẹ tênh, tựa tan vào không trung.
- Em là ai???
Tôi nhìn mông lung, im lặng một lúc thì thở dài.
- Hạ Vy!
- Chúng ta đã từng gặp nhau?
- Sao..._ Tôi ngồi chồm dậy, nhìn thẳng Minh Kiệt người có thể là Thiên Tường của tôi.
- Chúng ta chắc đã từng gặp nhau. Tôi đã thấy em trong giấc mơ.
- Anh mơ thấy những gì?
- Tôi mơ thấy em, rơi xuống vực sâu. Một mực gọi tên tôi thảm khốc. Nhưng tôi không cứu được em...
Tâm lí tôi dường như đã chờ sẳn chuyện này, không gì kích động, ngược lại tôi rất bình tĩnh.
- Thiên Tường.
Người trước mặt tôi chợt ngạc nhiên.
- Thiên Tường? Có phải chồng cô?
Tôi gật đầu, vội vàng nói.
- Người đó là anh mà._ nước mắt trực rơi.
- Em nói gì?
- Em đã không biết anh đã gặp phải chuyện gì khiến anh trở thành Minh Kiệt, nhưng anh là Vũ Thiên Tường, chủ tịch DFLOW, là chồng em.
Người trước mặt ngạc nhiên, dường như đầu truyền đến cảm giác đau buốc, tay ôm đầu, mặt nhăn khó chịu.
Tôi vẫn ngồi im, quan sát từng cử chỉ.
○○○○
Tôi có thể tin Hạ Vy đang nói thật không? Dường như một thứ gì đó mách bảo tôi phải tin, những mảnh kí ức mà trước đây chỉ mờ ảo đột nhiên hiện rõ ra trong não bộ tôi. Từng kỉ niệm chợt ùa về như cuốn phim quay chậm. Cô gái này... là vợ tôi, người tôi yêu quý hơn cả bản thân. Bốn năm qua, tôi đã để em một mình, phải một mình hứng chiệu đau thương, cô đơn, lẻ loi. Thanh xuân trôi qua một cách vô vị.
Tôi nhớ lại, mọi thứ như đâu vào đấy. Cơn đau cũng qua đi. Tôi nhè nhẹ mở mắt nhìn người con gái nhỏ bé này, không kìm được cảm xúc mà ôm chầm lấy, luôn miệng nói “xin lỗi”, hai chúng tôi đã khóc, đó là niềm hạnh phúc của sự tương phùng.
○○○○
Chúng tôi đã đoàn tụ như thế. Mọi người ai cũng hay tin, vui mừng khôn xiết, chỉ vỏn vẹn mấy ngày sau, mọi thứ fa trở về đúng trình tự của nó.
Chúng tôi biết được thủ phạm gây ra vụ này, đó là con trai của ông trùm Laver, hắn nhanh chóng bị bắt. Lãnh án tử hình.
Tôi đi tới ghế sofa nơi Thiên Tường ngồi, ngồi thẳng lên đùi anh, tay choàng qua cổ, nhìn gươn mặt anh nói.
- Chúng ta đã tương phùng cả tuần này rồi! Nhưng em thấy anh đôi lúc vẫn chưa được vui lắm! Vì sao vậy?
Anh nhẹ vuốt tóc tôi. Đôi đồng tử khẽ giản.
- Anh đang suy nghĩ một chuyện.
- Đó là gì?
- Anh đang tự nghĩ rằng Minh kiệt là ai? Anh được Viện Trưởng mang về nói là Minh Kiệt, nhưng cậu ta là ai? Có cả hồ sơ và giấy tờ tùy thân. Thậm chí những bức ảnh khi nhỏ trong học bạ, ảnh thẻ đều rất giống anh.
- Anh nghĩ thử xem. Vì sao viện trưởng lại làm như vậy. Em đoán rằng viện trưởng làm vậy chắc có lí do.
Anh gật gù.
- Có lẽ em nói đúng! Bà là người rất tốt bụng. Việc bà làm âu cũng là có chuyện. Dù gì cũng nhờ bà anh mới có nơi sống tốt.
- Hay mai chúng ta đến viện đi.
- Anh cũng nghĩ như vậy. Mai chúng ta đến nhé!
Tôi mỉm cười gật đầu. Anh vươn tay bế tôi lên đi vào phòng, đặt tôi xuống giường, kéo chăn cho tôi, hôn phớt lên trán chúc ngủ ngon sau đó thì về phòng.
Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Hạnh phúc đơn giản là thế.
Gián: Vậy là còn hai chương nữa nha, xác định hai chương đó dài lê thê như tàu mê cung à. ^^