Cảnh Huệ Khanh giậm chân :
- Tức thật! Bà ta đã trốn mắt rồi!
Nhạc Hạc :
- Tỷ tỷ nghĩ rằng bà ta đã trốn đi đâu?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đương nhiên là đến gặp Đặng Thịnh Long!
Nhạc Hạc :
- E rằng không phải vậy!
Cảnh Huệ Khanh?
- Tại sao?
Nhạc Hạc :
- Bà ta xuống tóc xuất gia đã hơn mười năm, quan hệ phu thê với Đặng Thịnh Long đoạn tuyệt đã lâu không thể nào lại đến tìm hắn nữa.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu không, bà ta rời khỏi Vân Hoa am để đi đâu?
Nhạc Hạc :
- Bà ta đi đâu thì không thể biết được, nhưng tiểu đệ nghĩ rằng, bà ta rời khỏi Vân Hoa am là vì sợ gặp lại tỷ tỷ.
Cảnh Huệ Khanh :
- Bà ấy sợ ta?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy, thử nghĩ tỷ tỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta và nói rõ muốn tìm Đặng Thịnh Long để trả thù, bà ta nghe vậy chắc chắn sẽ tưởng lầm tỷ tỷ đã nhận ra bà ta là Chúc Bích Anh, vì sợ tỷ tỷ sẽ trả thù nên vội vã bỏ đi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đối tượng trả thù của ta là Đặng Thịnh Long, chứ đâu phải là bà ta...
Nhạc Hạc :
- Nhưng bà ta không nghĩ vậy.
Cảnh Huệ Khanh nhíu mày suy nghĩ :
- Năm xưa, sau khi Đặng Thịnh Long dọn khỏi Quỷ bảo, chắc chắn đã xảy ra một biến cố quan trọng, nếu không bà ta sẽ không xuống tóc xuất gia, lúc trước bà ta là người dữ tợn nhứt trong gia đình!
Nhạc Hạc :
- Nguyên nhân của sự dữ tợn, là vì bà ta không có con, lo sợ sau này tài sản sẽ rơi vào tay của con cái vợ lẻ.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Không sai, ngoài ra còn một nguyên nhân nữa là bà ta đã bị thất sủng, nghe nói sau khi Đặng lão tặc đã lấy vợ lẻ, luôn lạnh nhạt với bà ta, rất ít khi vào phòng của bà ta nữa.
Nhạc Hạc :
- Nói như vậy, quan hệ của bà ta với Đặng Thịnh Long không mấy tốt đẹp, càng không thể đến tìm hắn.
Cảnh Huệ Khanh :
- Bà ta xuống tóc xuất gia, thật ngoài tưởng tượng của ta, lúc y trước bà ta hung ác dữ tợn, gây gắt ngang tàn đúng là một dạ xoa, ai nấy đều sợ.
Nhạc Hạc :
- Có thể đó không phải là bản tính của bà ta, chỉ vì bà ta không có con cái lại bị thất sủng cho nên mới trở thành như vậy, cuối cùng bà ta đã giác ngộ nên mới đến đây xuống tóc quy y, nhưng...
Hắn ngẫm nghĩ giây lát nói tiếp :
- Bây giờ tiểu đệ có chút nghi ngờ, không chừng chủ nhân của sơn trang Đinh Ngọa Lân chính là Đặng Thịnh Long?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ồ!
Nhạc Hạc :
- Sau khi họ dọn khỏi Quỷ bảo có thể đã đến tòa sơn trang này, sau đó Đặng Thịnh Long chịu không nổi cảnh cải vã náo loạn suốt ngày liền dẫn vợ lẻ và con cái đến một nơi khác, trong cảnh tuyệt vọng Chúc Bích Anh mới xuống tóc xuất gia.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đinh Ngọa Lân có phải là Đặng Thịnh Long hay không cùng dễ điều tra ra được.
Nhạc Hạc :
- Điều tra bằng cách nào?
Cảnh Huệ Khanh :
- Lúc nãy Chúc Bích Anh bảo rằng Đinh Ngọa Lân là một lục lâm đại đạo và trong giới Hắc đạo đều biết hắn phải không?
Nhạc Hạc :
- Đúng!
Cảnh Huệ Khanh :
- Vậy thì chúng ta thử hỏi thăm xem nếu có người quen biết Đinh Ngọa Lân và bảo rằng hắn quả là một lục lâm đại đạo thì Đinh Ngọa Lân không phải là Đặng Thịnh Long. Còn nếu không ai quen biết Đinh Ngọa Lân, thì có thể chứng minh rằng không có một người như vậy, Đinh Ngọa Lân chẳng qua là hóa danh của Đặng Thịnh Long mà thôi.
Nhạc Hạc :
- Có lý.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ở đây là phía bên nào của Đại Hồng sơn?
Nhạc Hạc :
- Hình như là triền Bắc.
Cảnh Huệ Khanh :
- Không biết quanh đây có thôn trấn nào không?
Nhạc Hạc :
- Chắc phải có chứ?
Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta thử tìm xem nếu có thì chúng ta sẽ đến đó nghỉ ngơi một buổi, tối nay đến Vân Hoa am để thám thính.
Nhạc Hạc :
- Tỷ tỷ nghĩ rằng Vân Hoa sư thái còn ẩn náu ở quanh đây?
Cảnh Huệ Khanh :
- Chẳng lẽ không có khả năng đó sao?
Nhạc Hạc :
- Được, tối nay lên núi xem sao, nếu không thấy bà ta xuất hiện, ngày mai chúng ta sẽ đi Lạc Dương.
Hai người quyết đinh xong liền cất bước đi về hướng Bắc.
Đi khoảng mười mấy dặm mới tìm được một thôn trấn, hai người tìm mua một ít thức ăn để ăn tối, thấy trời bắt đầu tối, lại lên đường trở về Đại Hồng sơn.
Lúc trở lại Đại Hồng sơn trời đã vào canh một, hai người đi dọc theo đường mòn lúc nãy trở lên núi, đi khoảng nửa giờ đã thấy ánh đèn của Vân Hoa am.
Cảnh Huệ Khanh nói khẽ :
- Chúng ta hành động cẩn thận một chút, nếu không thấy Chúc Bích Anh, thì nghe lén bốn lão ni kia xem họ nói gì, có thể sẽ tìm một chút manh mối.
Nhạc Hạc gật đầu :
- Hai người lẻn đến phía sau am, trèo lên tường rào nhìn vào trong, chỉ thấy trong am vẫn bình thường, đôi khi nghe được các lão ni trong am trao đổi một vài câu nhưng không thể phán đoán Vân Hoa sư thái có mặt trong am hay không.
Cảnh Huệ Khanh nói khẽ :
- Chúng ta vào trong xem sao?
Nhạc Hạc gật đầu, lộn người vào trong, nhẹ nhàng chấm đất.
Cảnh Huệ Khanh liền lộn theo, nhẹ nhàng bước tới trước một gian phòng có ánh đèn phát ra, Nhạc Hạc cũng nhẹ nhàng bước đến một gian phòng khác, hai người đều núp ngoài cửa sổ lắng tai nghe ngóng.
Nghe ngóng một hồi nhưng không nghe được động tịnh gì cả, Cảnh Huệ Khanh liền chỉ lên trên ra dấu bảo Nhạc Hạc, rồi nhẹ nhàng tung mình, phóng lên nóc nhà.
Nhạc Hạc cũng cảm thấy ở trên nóc nhà dễ quan sát hơn nên liền phóng theo, thi triển tuyệt đỉnh khinh công nhẹ nhàng đậu xuống nóc nhà, dùng hai chân treo ngược thân hình rồi dùng nước bọt thoa lên màng giấy cửa sổ, dùng tay đâm thủng một lỗ nhỏ đưa mắt nhìn vào.
Vừa nhìn vào liền cảm thấy vui mừng tột độ.
Thì ra trên chiếc giường trong phòng đang có một lão ni ngồi thiền, chính là Vân Hoa sư thái.
Quả nhiên bà ta chưa rời khỏi Đại Hồng sơn và bây giờ đang có mặt trong Vân Hoa am.
Nhạc Hạc liền trở lên nóc nhà vẫy tay gọi Cảnh Huệ Khanh.
Cảnh Huệ Khanh nhẹ nhàng phóng tới hỏi khẽ :
- Có phát hiện được gì không?
Nhạc Hạc nói khẽ vào tai nàng :
- Bà ta trở lại rồi, đang ngồi thiền trong phòng.
Cảnh Huệ Khanh lộ vẽ vui mừng liền chỉ cánh cửa phòng phía dưới nói khẽ vào tai hắn :
- Ngươi hãy canh giữ cánh cửa kia, đề phòng...
Nàng vừa nói đến đây bỗng nghe giọng nói của sư thái từ trong phòng vọng ra :
- Mời hai vị thí chủ xuống đây, bần ni không trốn nữa!
Cảnh Huệ Khanh nghe vậy liền lạnh lùng cười :
- Chúc Bích Anh, dù cho ngươi trốn ở chân trời góc biển, ta cũng tìm được ngươi.
Vân Hoa sư thái :
- Bần ni không muốn trốn nữa, mời hai vị vào phòng để đàm đạo.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi ra đây!
Vân Hoa sư thái :
- Cô nương sợ trong phòng có mai phục?
Cảnh Huệ Khanh :
- Không sai!
Vân Hoa sư thái :
- Cô nương thật quá đa nghi, để bần ni ra ngoài.
Cửa phòng được mở ra, bà ta chậm rãi bước ra ngoài, đến giữa sân thì đứng lại.
Thần sắc cử chỉ của bà ta, vẫn y như ban ngày, hiền từ hòa hải, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Nhạc, Cảnh hai người liền phóng xuống đất, kẻ trước người sau vây quanh bà ta.
Vân Hoa sư thái nở một nụ cười chua chát, chấp tay chậm rãi :
- Hai vị không cần làm thế, bần ni đã bảo không trốn rồi mà.
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :
- Tại sao lúc ban ngày ngươi lại bỏ trốn?
Vân Hoa sư thái :
- Đó là nhược điểm của con người lúc tai nạn ập đến, đều không có dũng khí để gánh chịu, nhưng sau đó bần ni đã nghĩ thông suốt, Phật tổ đã muốn bần ni gánh chịu tai kiếp này thì bần ni không được trốn tránh.
Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :
- Ta không muốn giết ngươi, chỉ cần ngươi thiệt tình khai báo tung tích của Đặng Thịnh Long.
Vân Hoa sư thái thở dài :
- Bần ni đã mười mấy năm không gặp hắn, thật sự không biết hắn ở đâu?
Cảnh Huệ Khanh :
- Vợ mà không biết chồng ở đâu à?
Vãn Hoa sư thái :
- Thiện tai, bần ni đã quy y cửa Phật, hắn không là chồng của bần ni nữa.
Cảnh Huệ Khanh :
- ít ra ngươi cũng phải biết hắn ở đâu chứ?
Vân Hoa sư thái :
- Thật tình bần ni không biết?
Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :
- Hừ! Ta không tin!
Vân Hoa sư thái :
- Nếu cô nương không tin, bần ni có thể thề trước Phật tổ.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta không tin những trò đó?
Vân Hoa sư thái :
- Vậy thì không còn cách nào nữa, cô nương muốn xứ trí bần ni thế nào cũng được, xin mời ra tay, bần ni sẽ không phản kháng.
Cảnh Huệ Khanh :
- Người ta cần tìm Đặng Thinh Long, không phải ngươi!
Vân Hoa sư thái :
- Ngươi nghĩ rằng tỷ tỷ của ngươi Cảnh Huệ Từ là do Đặng Thịnh Long giết à?
Cảnh Huệ Khanh :
- Chẳng lẽ không phải?
Vân Hoa sư thái :
- E rằng không phải!
Cảnh Huệ Khanh biến sắc :
- Nếu không phải hắn thì là ai?
Vân Hoa sư thái :
- Đặng Thịnh Long tuy vô tình vô nghĩa nhưng còn chưa đến nỗi ra tay vùi liễu dập hoa...
Cảnh Huệ Khanh :
- Là ngươi?
Vân Hoa sư thái lắc đầu :
- Năm xưa tuy ta hung hăng dữ tợn nhưng nếu ta muốn giết người, đối tượng phải là hai người thiếp của hắn mà không phải là tỷ tỷ của ngươi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chẳng lẽ là độc thủ của hai người thiếp?
Vân Hoa sư thái gật đầu :
- Đúng, chỉ có họ mới có khả năng muốn giết hại tỷ tỷ của ngươi, nhưng bần ni không biết kẻ hạ độc thủ là đại thiếp Vu Bảo Thoa hay là nhị thiếp Phạm Quế Anh...
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng ta lại nghĩ rằng không phải là họ.
Vân Hoa sư thái :
- Vì tánh tình của họ đều nhu mì, phải không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đúng vậy, mỗi lần ngươi lớn tiếng chưởi mắng, họ đều không dám trả lời, chỉ lặng lẽ chịu đựng sự chưởi mắng của ngươi, đó là sụ thật do chính mắt ta nhìn thấy.
Vân Hoa sư thái gật đầu gượng cười :
- Không sai, họ không bao giờ trả lời, nhưng đó chính là điểm lợi hại của họ...
Nói đến đãy bỗng nhiên thần sắc thay đổi, ngạc nhiên nhìn Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi nói sao? Chính mắt ngươi nhìn thấy bọn ta gây gổ với nhau à?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đúng vậy.
Vân Hoa sư thái kinh ngạc :
- Không thể nào, trước khi tỷ tỷ của ngươi chết ngươi chưa hề có mặt ở Quỷ bảo, làm thế nào ma ngươi thấy được cảnh gây gổ?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta đến đó sau khi tỷ tỷ của ta đã chết.
Vân Hoa sư thái :
- Lúc đó lai sao bần ni không hề thấy ngươi?
Cảnh Huệ Khanh :
- Lúc đó ta giả làm hồn ma của tỷ tỷ!
Vân Hoa sư thái :
- Ồ! Thì ra bọn nữ quỷ thường xuất hiện để quậy phá chính là ngươi?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đúng vậy!
Vân Hoa sư thái chấp tay niệm Phật :
- A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai, không ngờ nữ quỷ đó là do cô nương giả dạng, nhưng tại sao ngươi ở trong Bảo lâu như vậy mà không bị phát hiện.
Cảnh Huệ Khanh :
- Phía sau Bảo có một cây cổ tùng ngàn năm, dưới gốc cây có một huyệt động, đúng không?
Vân Hoa sư thái :
- Ngươi đã ẩn náu trong huyệt động đó.
Cảnh Huệ Khanh :
- Không sai.
Vân Hoa sư thái thở một hơi dài, càng ngạc nhiên hơn :
- Lúc đó mọi người đều nghĩ rằng hồn ma của tỷ tỷ ngươi xuất hiện, cả Bảo trên dưới đều kinh hoảng bất an, vì thế Đặng Thịnh Long mới quyết định dọn khỏi Quỷ bảo nhưng ngươi đã đến đó tại sao không ra tay trả thù lập tức?
Cảnh Huệ Khanh căm giận :
- Ta định để Đặng Thịnh Long nếm đã mùi hoảng sợ trước, sau đó mới ra tay, không ngờ hắn đột nhiên dời nhà khỏi Quỷ bảo.
Vân Hoa sư thái :
- Lúc bọn ta dời Bảo ngươi không hay biết?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đúng vậy, các ngươi dời Bảo lúc ban ngày, mà ban ngày thì ta ẩn mình trong huyệt động.
Vân Hoa sư thái :
- Thì ra là thế...
Cảnh Huệ Khanh :
- Hôm các ngươi dời Bảo bỏ trốn, ngươi vẫn đi cùng Đặng Thịnh Long chứ?
Vân Hoa sư thái :
- Đúng!
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu như vậy, tại sao ngươi không biết nơi đến của Đặng Thịnh Long?
Vần Hoa sư thái :
- Sau khi bọn ta rời khỏi Bắc Nhạn Đãng sơn, Đặng Thịnh Long mới cho ta biết sẽ dọn đến cư ngụ ở Đại Hồng sơn, nhưng đến ngày thứ ba, tại địa giới của Đại Bàn sơn thì ta bị trúng độc.
Cảnh Huệ Khanh :
- Trúng độc!
Vân Hoa sư thái :
- Đúng vậy, hai thiếp của Đặng Thịnh Long đều xem ta như gai trong mắt, vì muốn có một cuộc sống êm đềm nên họ quyết định độc chết ta, lén hạ độc vào thức ăn của ta, ta sơ ý nên bị trúng độc, họ liền bỏ ta ở dưới chân núi, nhưng số ta không chết. Sau khi họ bỏ đi không bao lâu, ta được một lão hòa thượng phát hiện y thuật của vị lão hòa thượng đó rất là cao minh, liền tìm vài cây thuốc tại chỗ, giải độc cho ta, nhờ vậy ta được cứu sống. Sau đó lão hòa thượng biết được thân phận của ta liền giảng giải cho ta nghe rất nhiều đạo lý và khuyên ta không nên trả thù, ta tiếp nhận lời khuyên răn, hôm sau liền đến một ni cô am ở gần đó để xuống tóc xuất gia.
Cảnh Huệ Khanh :
- Rồi sau đó làm thế nào ngươi đến Đại Hồng sơn?
Vân Hoa sư thái :
- Ta không định đến đây nhưng nhà của mẹ ta thì ở Ngạc Bắc, sau khi ta xuất gia được vài tháng ta có trở về nhà mẹ để thăm nhà, anh em của ta bảo rằng Đặng Thịnh Long đã dự định dọn đến cư ngụ ở Đại Hồng sơn, sao không đến đó để xem sao. Lúc đó đạo hạnh của ta chưa sâu, nợ trần chưa dứt liền đến Đại hồng sơn để tìm kiếm nhưng không có kết quả, rồi thấy phong cảnh của Đại hồng sơn khá đẹp, nên mới dựng lên tòa Vân Hoa am này và ở tại đây.
Cảnh Huệ Khanh :
- Từ đó về sau ngươi không hề gặp Đặng Thịnh long?
Vân Hoa sư thái :
- Đúng vậy!
Cảnh Huệ Khanh :
- Chủ nhân của tòa sơn trang kia quả thật là Đinh Ngọa Lân? Không Phải là Đặng Thịnh Long?
Vân Hoa sư thái :
- Không phải, Trang chủ thật sự là Đinh Ngọa Lân, nếu hai vị không tin có thể đi hỏi thăm thì sẽ rõ?
Cảnh Huệ Khanh trầm tư giây lát :
- Ngươi dám khẳng định tỷ tỷ của ta bị đai thiếp Vu Bảo Thoa hoặc nhị thiếp Phạm Quế Anh ra tay sát hại?
Vân Hoa sư thái :
- Đúng vậy, bề ngoài của họ ôn nhu hiền thục nhưng trong lòng hiểm độc vô cùng, trước mắt ta thì giả vờ khép nép nhưng sau lưng lại không ngừng đặt điều ám hại ta. Nhiều lần họ cố tình đả thương con cái của mình rồi đến khóc lóc với Đặng Thịnh Long bảo rằng ta ngược đãi con cái họ. Nguyên nhân bất hòa giữa ta với họ, người ngoài không biết cứ tưởng rằng ta ganh tỵ vì họ có con trai, sợ mai sau tài sản sẽ rơi vào tay họ, chứ không biết rằng ta là vợ chánh của Đặng Thịnh Long. Nếu Đặng Thịnh Long chết đi thì ai có quyền hơn ta trong việc chi phối số tài sản đó? Ta đâu cần lo lắng!
Cảnh Huệ Khanh :
- Chẳng lẽ Đặng Thịnh Long không nhìn thấy mặt trái của họ?
Vân Hoa sư thái :
- Đàn ông có một tánh xấu là rất dễ dàng tin lời của các cô gái trẻ đẹp, cộng thêm tính tình cộc cằn của ta đương nhiên Đặng Thịnh Long nghĩ rằng ta là kẻ có lỗi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Những lời ngươi nói đều là sự thật ư?
Vân Hoa sư thái :
- Bần ni đã là người xuất gia không muốn tranh giành điều gì với người đời nữa, đâu cần nói dối!
Dừng một lát nói tiếp :
- Lúc ban ngày bần ni biết được ngươi là em của Cảnh Huệ Từ nghĩ rằng các ngươi đến tìm bần ni để trả thù, nhứt thời hoảng sợ định tránh đi chỗ khác, nhưng sau đó nghĩ lại cảm thấy không cần thiết phải trốn tránh, nên lại quay về đây. Bần ni đoán biết đêm nay các ngươi sẽ đến nên quyết định đem tất cả sự thật nói với các ngươi. Nếu các ngươi không tin, thì cứ việc ra tay, bần ni tuyệt nhiên không phản kháng, thiên lý tuần hoàn, nếu như bần ni chết dưới tay của hai vị thì cũng là vì bần ni có nợ hai người kiếp trước, bần ni tuyệt không oán hận.
Cảnh Huệ khanh trầm tư giây lát :
- Theo phán đoán của ngươi thì Đặng Thịnh Long và hai người thiếp ẩn cư ở đâu?
Vân Hoa sư thái lắc đầu :
- Xin lỗi, quả thật bần ni không biết?
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Tạm thời ta tin lời của ngươi, nhưng nếu có một ngày ta biết được ngươi nói dối, lúc đó ta sẽ không khách sáo với ngươi.
Vân Hoa sư thái :
- Nếu cô nương phát hiện bần ni nói dối cứ đến đây hỏi tội, những ngày còn lại của cuộc đời bần ni sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây nửa bước.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta còn có hai việc muốn hỏi ngươi?
Vân Hoa sư thái :
- Xin cứ hỏi!
Cảnh Huệ Khanh :
- Đặng Thịnh Long rất giàu có phải không?
Vân Hoa sư thái :
- Không sai, hắn rất giàu có, nghe nói trước khi hắn cưới ta, có phát hiện một số châu báu ở sơn động của một bãi biển nào đó, chiết tính khoảng một ngàn lượng bạc.
Cảnh Huệ Khanh :
- Tiền của hắn cất ở đâu?
Vân Hoa sư thái :
- Điều này bần ni không rõ, năm xưa còn ở Quỷ bảo, muốn dùng bao nhiêu có bao nhiêu, không bao giờ thiếu, cho nên bần ni không hề hỏi hắn cất tiền ở đâu?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hắn có buôn bán gì không?
Vân Hoa sư thái :
- Lúc trước không có, còn bây giờ thì không biết!
Cảnh Huệ Khanh :
- Lúc trước hắn có thường đến Lạc Dương không?
Vân Hoa sư thái :
- Không thường xuyên.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chắc hắn cũng phải có vài người bạn thâm giao chứ?
Vân Hoa sư thái :
- Đương nhiên, lúc trước thường hay qua lại với hắn tất cả có ba người, một người là Bạch Hạc phái Chưởng môn “Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn”, một người là “Kim Cốc cư sĩ Từ Công Mỹ”, còn người thứ ba là “Túy La Hán”, hắn rất thân với ba người này.
Cảnh Huệ Khanh :
- Kim Cốc cư sĩ Từ Công Mỹ là người thế nào?
Vân Hoa sư thái :
- Là một con người văn võ song toàn, ngoài tính tình hơi cô tịch ra, cũng có thể gọi là một người tốt.
Cảnh Huệ Khanh :
- Hắn cư ngụ ở đâu?
Vân Hoa sư thái :
- Kim cốc.
Cảnh Huệ Khanh :
- Kim cốc ở đâu?
Vân Hoa sư thái :
- Phía Tây bắc Lạc Dương huyện, tỉnh Hà Nam.
Cảnh Huệ Khanh nghe nhắc đến huyện Lạc Dương liền khẩn trương hỏi tiếp :
- Hắn bao nhiêu niên kỷ?
Vân Hoa sư thái :
- Năm nay khoảng năm mươi bảy, năm tám tuổi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Còn “Túy La Hán”?
Vân Hoa sư thái :
- Hắn là hòa thượng, võ công rất cao, rất thích uống rượu, thường hay say mèm, không có chỗ ở nhất định, cô nương muốn tìm hắn e không dễ dàng đâu?
Cảnh Huệ Khanh :
- Xin hỏi một việc nữa, Đặng Thịnh Long và “Kiếm Quân Tử Nhạc Nhứt Thực” có thù oán gì không?
Vân Hoa sư thái suy nghĩ một lát rồi lắc đầu :
- Không có, bần ni chưa hề nghe hắn nhắc đến.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đặng Thịnh Long chưa bao giờ nhắc đến Kiếm Quân Tử Nhạc Nhứt Thực?
Vân Hoa sư thái :
- Cùng là người của võ lâm, chắc đôi khi cũng nhắc đến, nhưng thời gian đã qua lâu, bần ni không nhớ rõ.
Nhạc Hạc :
- Gian phòng khách trong Quỷ bảo, ngoài cảnh cửa ra, còn một cánh cửa kín, sư thái có biết không?
Vân Hoa sư thái gật đầu :
- Đương nhiên biết.
Nhạc Hạc :
- Cánh cửa kín đó, ngoài gia đình của Đặng Thịnh Long ra còn có người ngoài nào biết không?
Vân Hoa sư thái :
- Đó ra thì người ngoài không thể biết được, tiểu thí chủ hỏi để làm gì?
Nhạc Hạc không trả lời, quay sang hỏi Cảnh Huệ Khanh :
- Tỷ tỷ còn điều chi cần hỏi nữa không? Nếu không chúng ta sẽ cáo từ.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta hỏi thêm một điều nữa, ngươi cho rằng tỷ tỷ của ta bị giết chết dưới tay của hai người thiếp, nguyên cớ gì họ lại hạ độc thủ?
Vân Hoa sư thái :
- Có ba lý do: một là muốn giá họa cho ta để Đặng Thịnh Long càng thêm ghét bỏ ta, hai là sợ Đặng Thịnh Long si mê tỷ tỷ của ngươi làm lung lay đến địa vị của họ, ba là sợ tỷ tỷ của ngươi có con, sau này sẽ chia bớt tài sản của họ.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Được, những lời nói của ngươi có đúng sự thật hay không, ta sẽ điều tra rõ ràng...
xin cáo từ.
Giữa ngọ ngày thứ ba, Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đã vượt qua Ngạc Bắc đi vào đất Dự, theo hướng Tây Bắc.
Trước khi vào đất Dự, họ đã thay đổi diện mạo vì Nhạc Hạc có đeo thanh bảo kiếm nên vẫn ăn mặc như một người võ lâm, còn Cảnh Huệ Khanh thì ăn mặc như một trung niên phụ nhân, hai người vẫn xưng hô với nhau là tỷ đệ.
Đi được hai ngày, cuối cùng cũng hỏi thăm được tin tức của Đinh Ngọa Lân, không khác gì lời kể của Vân Hoa sư thái, Đinh Ngọa Lân quả thật là một lục lâm đại đạo, vì năm nọ thua trong trận so tài với Vân Hoa sư thái đã dọn đến phương Nam.
Cho nên họ không đi tìm Đinh Ngọa Lân nữa, mà đến Kim cốc để tìm Kim Cốc tu sĩ Từ Công Mỹ, nếu không có kết quả sẽ tiến vào Lạc Dương.
Đi thêm bốn ngày đã đến gần huyện Lạc Dương.
Hai người hỏi thăm địa điểm của Kim cốc rồi thẳng tiến đến đó.
Đi được khoảng một giờ, đã đến Kim cốc.
Kim cốc nằm ở phía Tây bắc của huyện Lạc Dương, trong cốc có một khe suối chảy ngang, dưới bóng mát của những cây trúc, bách có vài gian nhà lá, hình như là nơi cư ngụ của những nho gia tao nhã.
Hai người bước dọc theo bờ suối thấy một ông lão đang ngồi câu trên bờ, Nhạc Hạc liền đến thi lễ :
- Xin chào lão trượng.
Ông lão tuổi khoảng lục tuần, đầu đội một chiếc nón lá rộng vành, mặt mũi thanh tao, lão ngước đầu nhìn Nhạc Hạc :
- Lão đệ có điều chi chỉ giáo?
Nhạc Hạc :
Nghe nói ở nơi đây có mặt vị “Kim Cốc tu sĩ Từ Công Mỹ”, lão trượng có biết ông ta ở gian nhà nào không?
Ông lão chăm chú :
- Lão đệ từ đâu đến, tìm Kim Cốc tu sĩ có điều gì?
Nhạc Hạc :
- Tỷ đệ tại hạ là truyền nhân của “Thần Quyền Đặng Thịnh Long”, có việc muốn viếng thăm Từ lão tiền bối.
Ông lão :
- Hai vị đến sớm nửa năm thì còn mong gặp được hắn.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
- Ông ta không ở đây à?
Ông lão lạnh nhạt :
- Chết rồi!
Nhạc Hạc kinh ngạc :
- Tại sao lại chết?
Ông lão :
- Trúng gió.
Nhạc Hạc :
- Ồ!
Ông lão :
- Cách đây nửa năm hắn đang uống rượu với “Tuý La Hán” tại nhà, đột nhiên gục xuống rồi lăn ra chết.
Nhạc Hạc càng kinh ngạc :
- Lại có chuyện như vậy à.
Ông lão thở nhẹ :
- Mọi người cũng không ngờ hắn lại đi nhanh đến như vậy, xem sức khỏe của hắn ít lắm hắn cũng phải sống thêm mười mấy năm nữa.
Nhạc Hạc :
- Lão trượng có quen với ông ta không?
Ông lão :
- Lão phu quen với hắn đã mấy chục năm, cùng thả câu với hắn ở đây cũng đã hơn ngàn lần.
Nhạc Hạc :
- Lão trượng quý tánh?
Ông lão :
- Lão phu họ Mãn.
Nhạc Hạc :
- Lão trượng cũng quen với “Túy La Hán” chứ?
Ông lão :
- Mỗi lần hắn đến uống rượu với Từ Công Mỹ, lão phu cũng có mặt nên cũng quen biết.
Nhạc Hạc :
- Lão trượng có biết Tuý La Hán ở đâu không?
Ông lão lắc đầu :
- Không biết, hắn tự xưng là một hòa thượng không miếu, quanh năm lang bạt tứ xứ.
Nhạc Hạc :
- Từ lão tiền bối ở gian nhà nào?
Ông lão chỉ lên lưng núi đối diện với con suối :
- Ở trên đó, nhưng đã bán cho người khác rồi.
Nhạc Hạc nhìn lên lưng núi :
- Còn thân nhân của ông ta đâu?
Ông lão :
- Hắn không có thân nhân cũng như lão phu, cô quả một mình.
Nhạc Hạc :
- Không có thân nhân, vậy ai đứng ra bán gian nhà đó?
Ông lão :
- Cháu của hắn!
Nhạc Hạc :
- Cháu của ông ta đâu?
Ông lão :
- Nghe nói ở trường An, còn địa chỉ rõ ràng thì lão phu không biết, sau khi Từ Công Mỹ chết một tháng hắn mới đến đây sắp xếp đám tang xong, đem bán gian nhà đó với giá một trăm lượng rồi trở về với số tiền đó.
Nhạc Hạc ồ một tiếng, suy nghĩ giây lát rồi chấp tay :
- Xin lỗi đã làm phiền lão trượng, xin đa tạ.
Ông lão :
- Không cần khách sáo.
Nhạc Hạc quay sang Cảnh Huệ Khanh :
- Có cần đến xem gian nhà đó không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Người cũng đã chết rồi còn xem làm gì nữa?
Nhạc Hạc :
- Có thể người chủ mới biết được địa chỉ của cháu ông ta?
Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :
- Không cần đâu, chúng ta đi thôi!
Hai người liền đi ra khỏi cốc.
Nhạc Hạc vừa đi vừa nói :
- Sao lại trùng hợp như vậy, Từ Công Mỹ lại đột nhiên trúng gió và chết đi khi đang uống rượu với Túy La Hán.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi cho rằng cái chết đáng nghi ngờ?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy, rất đáng nghi ngờ.
Cảnh huệ Khanh :
- Nếu quả thật ông ta bị giết thì hung thủ đương nhiên là Túy La Hán.
Nhạc Hạc :
- Đúng, nhưng tại sao Túy La Hán lại giết hắn?
Cảnh Huệ Khanh :
- Điều này thì không thể biết được rồi.
Nhạc Hạc :
- Có thể nào liên quan tới cái chết của Ngũ lão và gia phụ không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Rất khó nói!
Nhạc Hạc thở dài :
- Bây giờ chỉ còn lại manh mối ở Hưng Ký tiền trang, nếu điều tra không có kết quả thì thật là trắc trở.
Cảnh Huệ Khanh :
- Thật là...
Nhạc Hạc :
- Kỳ hạn một năm đã qua được một tháng mà cuộc điều tra của chúng ta không chút tiến triển, nếu kéo dài như thế thì làm sao cứu sư phụ?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đừng nản chí, Đặng Thịnh Long đâu phải là hạng vô danh, ta không tin không tìm được hắn.
Nhạc Hạc lặng im.
Hắn cảm thấy dù cho tìm được Đặng Thịnh Long, ngoài cái chết của Cảnh Huệ Từ là hắn không thể chối bỏ trách nhiệm, còn những việc khác như là cái chết của phụ thân và Ngũ lão đâu có chứng cớ gì, chứng tỏ hắn có liên can. Cho nên lúc này hắn chỉ hy vọng tìm được người này thì cuộc điều tra mới có hy vọng.
Hôm đó lúc xế chiều họ đã vào thành Lạc Dương.
Lạc Dương là cố đô của bao triều đại nên cảnh phồn vinh trong thành đâu kém gì Trường An, hai người đi trên những đường phó náo nhiệt, Cảnh Huệ Khanh đề nghị :
- Hạc đệ, trời đã sắp tối, chúng ta hãy tìm một khách thành để tá túc, cơm nước xong, mới đi tìm Hưng Ký tiền trang, ngươi thấy thế nào?
Nhạc Hạc đã đi liền mấy ngày đường, ăn ngủ bất thường, bây giờ cũng cảm thấy mệt mỏi, liền gật đầu :
- Được, đằng trước là “Ngũ Phúc khách thành”, nhìn xem cũng khá, chúng ta đến đó tá túc đi.
Hai người vào Ngũ Phúc khách sạn, thuê hai gian phòng thượng hạng, hai người tự tắm giặt xong, liền xuống lầu ăn tối, ăn xong gọi tiểu nhị đến tính tiền, nhân tiện hỏi :
- Tiểu nhị ca, Hưng Ký tiền trang nằm ở con đường nào?
Tiểu nhị :
- Ở phố đông.
Nhạc Hạc :
- Cách đây bao xa?
Tiểu nhị :
- Không xa lắm, đi khoảng hai khắc thì đến.
Nhạc Hạc :
- Cám ơn người.
Tiểu nhị :
- Không dám.
Liền thu dọn gọn ghẽ rồi lui ra.
Nhạc Hạc nói với Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta đi thôi.
Hai người trở về phòng thu xếp hành lý và đóng cửa phòng lại, cùng nhau bước khỏi khách sạn.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu lãnh được ngân lượng coi như chúng ta được phát tài một ít.
Nhạc Hạc :
- Có lấy không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Lấy chứ, tiền bạc của chúng ta chẳng còn bao nhiêu, có năm ngàn năm trăm lượng, đủ cho chúng ta tiêu xài một năm.
Nhạc Hạc :
- Nếu như người của tiền trang không chịu tiết lộ danh tánh của kẻ gởi tiền thì ta làm thế nào?
Cảnh Huệ Khanh :
- Vậy thì ta sẽ đến đó một lần nữa vào đêm khuya.
Nhạc Hạc hiểu ý gật đầu, nhưng bỗng nhiên hỏi lại :
- Không được, chúng ta không được dùng ngân phiếu này để lãnh tiền được.
Cảnh Huệ Khanh :
- Tại sao?
Nhạc Hạc :
- Vì hai tấm ngân phiếu này là chứng cứ, sau này phải giao cho Ngũ Lão hội.
Cảnh Huệ Khanh cười :
- Ồ! Không sai, nhưng ta cầm ngân phiếu vào tiền trang lại không lãnh tiền họ sẽ sinh nghi, theo ta thì dùng tờ ngân phiếu năm trăm lượng để lãnh tiền để lại tờ năm ngàn lượng làm chứng!
Nhạc Hạc :
- Vậy thì được!
Bất giác họ đã đến phố đông.
Hai người vừa đi vừa nhìn, không bao lâu đã thấy Hưng Ký tiền trang, bước đến trước cửa nhìn vào chỉ thấy trong tiền trang ánh đèn sáng rực, bên trong có một cái quầy lớn, trước sau cái quầy đều có người đứng.
Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh bước thẳng vào trong.
- Mời hai vị khách qua ngồi.
Một ông lão bước ra đón họ thái độ rất niềm nở.
Nhạc Hạc lấy ra tấm ngân phiếu năm trăm lượng, đưa cho ông lão :
- Chúng tôi muốn lãnh chút tiền, đây là ngân phiếu của quý tiền trang chứ?
Ông lão nhận lấy tấm ngân phiếu, xem qua một lượt liền gật đầu :
- Không sai, hai vị hãy chờ lão một chút.
Nói xong, trở vào phía sau quầy lấy ra một cuốn sổ bắt đầu tra xét.
Nhạc Hạc liền bước đến trước quầy, nhìn vào cuốn sổ.
Ông lão lật qua mấy trang liền dừng lại, đối chiếu với ngân phiếu, lại gật đầu :
- Không sai, khách quan muốn lãnh toàn bộ chứ?
Nhạc Hạc thấy trong sổ không ghi tên họ của người gởi tiền, liền làm ra vẻ hài lòng, cười nói :
- Tốt lắm, tại hạ còn lo sợ không lãnh được chớ!
Ông lão :
- Yên chí, ngân phiếu của tệ trang, tuyệt đối đảm bảo an toàn.
Nhạc Hạc :
- Loại ngân phiếu này có thể lãnh tiền ở một nơi khác không?
Ông lão lắc đầu :
- Không được, ngân phiếu này của tệ trang là ngân phiếu tín dụng, viết trực tiếp cho số tiền gởi, chỉ có thể lãnh ở tệ trang.
Nhạc Hạc :
- Người gởi tiền vào bao nhiêu thì quý trang sẽ chiếu theo số tiền gởi mà viết ngân phiếu?
Ông lão gật đầu :
- Đúng vậy!
Nhạc Hạc :
- Tại hạ còn một tấm ngân phiếu giống như vậy nhưng có giá trị là năm ngàn lượng, lão tiên sinh có thể tra xem người gởi tiền còn bao nhiêu tiền gởi ở quý trang?
Ông lão lại xem xét cuốn sổ rồi đáp :
- Tổng cộng là bảy ngàn năm trăm lượng, được biết trên năm tấm ngân phiếu, một tấm năm ngàn lượng một tấm một ngàn lượng, ba tấm còn lại mỗi tấm năm trăm lượng.
Nhạc Hạc :
- Kẻ gởi tiền tên gì?
Ông lão lắc đầu :
- Không biết!
Nhạc Hạc :
- Một người đến quý tiền trang gởi bảy ngàn năm trăm lượng, quý tiền trang lại không biết tên họ của hắn, vậy có hợp lý không?
Ông lão mỉm cười :
- Rất hợp lý, vì kẻ gởi tiền đồng thời đã lấy đi của tệ trang những tấm ngân phiếu có tổng giá trị vừa đúng bảy ngàn năm trăm lượng, sau này tệ trang chỉ cần nhận diện ngân phiếu chứ không nhận diện người, nên kẻ gởi tiền không cần thiết phải để lại tên họ.
Nhạc Hạc :
- Nhưng dù không để lại danh tánh nhưng quý trang chắc còn nhớ hắn là ai chứ?
Ông lão xem lại ngày tháng được ghi trong sổ :
- Tiền gởi vào đây đã được mấy tháng rồi, không còn nhớ nữa?
Nhạc Hạc :
- Lão tiên sinh có thể xem tra, lúc kẻ gởi số tiền này lại đây, ai là kẻ nhận tiền?
Ông lão :
- Chính tay lão nhận tiền?
Nhạc Hạc :
- Sao lão tiên sinh lại nhớ rõ như vậy?
Ông lão cười :
- Đau cần nhớ, bút tích trong sổ sách là của lão phu mà.
Nhạc Hạc cười :
- Ồ! Thì ra là vậy, mong lão tiên sinh hãy nhớ lại xem, không chừng nhớ được thì sao?
Ông lão lắc đầu :
- Quả thật lão phu nghĩ không ra, mỗi ngày biết có bao nhiêu người ra vào tệ trang, nếu là việc cách đây mấy ngày lão phu có thể nhớ ra được.
Nhạc Hạc đành bó tay :
- Thôi, cho tại hạ lãnh tiền đi.
Ông lão liền vào trong lấy ra một túi bạc, đếm đúng năm trăm lượng rồi giao túi tiền cho hắn.
Nhạc Hạc nhận lấy túi bạc rồi nói khẽ vào tai lão :
- Lão tiên sinh có thể nghe ta nói một lời không?
Ông lão hơi ngạc nhiên, rồi lại gật đầu bước ra phía trước quầy :
- Khách quan có điều chi chỉ giáo?
Nhạc Hạc kéo lão đến trước cửa, lại nói khẽ :
- Lão tiên sinh muốn có một trăm lượng bạc không?
Ông lão ngạc nhiên :
- Bằng cách nào?
Nhạc Hạc :
- Nếu lão nhớ được kẻ gởi tiền là ai lập tức sẽ được một trăm lượng bạc.
Ông lão cười gượng :
- Việc này...
Nhạc Hạc :
- Nếu thấy quá ít, ta thêm một trăm lượng vậy!
Ông lão thở hổn hển :
- Khách quan ở... ở đâu vậy?
Nhạc Hạc :
- Phòng số 9 Ngũ Phúc khách sạn.
Ông lão :
- Được rồi, nếu lão phu nhớ được sẽ đến khách sạn để gặp ngươi được không?
Nhạc Hạc cười :
- Được, tại hạ sẽ chờ lão ở khách sạn.
Nói xong gật đầu tạm biệt, liền cùng Cảnh Huệ Khanh rời khỏi tiền trang trở về Ngũ Phúc khách sạn.
Cảnh Huệ Khanh cười :
- Có tiền mua tiên cùng được, thật không sai chút nào!
Nhạc Hạc cũng cười :
- Chỉ cần lão nói ra được, đem năm trăm lượng này cho hết lão cũng không tiếc.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng phải cẩn thận, coi chừng lão gạt đấy!
Nhạc Hạc :
- Trừ khi lão không còn muốn làm ở tiền trang nữa, nếu không lão không dám đâu.
Cảnh Huệ Khanh :
- Kẻ gởi tiền chắc đúng là hung thủ, hắn gởi tiền vào bảy ngàn năm trăm lượng đổi lấy năm tấm ngân phiếu, tấm năm ngàn lượng đưa cho Kim Húc, tấm một ngàn lượng đưa cho Lão Đà Quỷ, ba tấm năm trăm lượng đưa cho ba đồ đệ của Lão Đà Quỷ, vừa đúng bảy ngàn năm trăm lượng.
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy.
Cảnh Huệ Khanh :
- Hung thủ chịu bỏ ra bảy ngàn năm trăm lương bạc chỉ để đối phó hai người chúng ta, chứng tỏ hung thủ rất giàu có.
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy nhưng có một điều tiểu đệ nghĩ mà không ra, hắn chỉ cần ẩn náu và không có hành động gì trong vòng một năm, tiểu đệ sẽ phải trở về Ngũ Lão hội để thọ hình, tại sao hắn không chọn cách này, mà lại vội vã phải giết tiểu đệ.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đúng vậy, điều này ta cũng không hiểu được.
Nhạc Hạc mỉm cười :
- Giờ thì ổn rồi, chỉ cần ông lão chịu nhận ngân lượng của chúng ta thì hắn không thể tàn hình nữa!
Hai người bước đi chậm rãi, vừa nói chuyện vừa thưởng ngoạn dạ cảnh, hơn nửa tiếng sau mới về đến Ngũ Phúc khách sạn.
Thời gian hãy còn sớm, vả lại hai người cũng muốn đợi ông lão đến nên họ chưa đi ngủ, cùng ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi đoán xem lão sẽ đến hay không?
Nhạc Hạc :
- Lúc nãy lão nghe được sẽ có hai trăm lượng bạc, vẽ mặt rất hưng phấn cho nên trừ phi lão thật sự nhớ không ra, nếu không chắc chắn lão sẽ đến.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu lão không đến, chúng ta sẽ đến đó một lần nữa vào nửa đêm.
Nhạc Hạc :
- Lúc nãy tiểu đệ quên hỏi lão có ngụ trong tiền trang hay không, nếu ngụ ở ngoài thì tìm không được lão đâu?
Cảnh Huệ Khanh :
- Vậy thì đợi đến mai ta mới đến tìm lão, tiên lễ hậu bính, phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Nhạc Hạc :
- Phải hơn nửa giờ nữa tiền trang mới đóng cửa, có thể lão phải đợi đóng cửa xong mới đến đây được.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta hơi lo lắng...
Nhạc Hạc :
- Lo lắng điều gì?
Cảnh Huệ Khanh :
- Tuy chúng ta đã dị dung, nhưng nếu vẫn không thoát khỏi sự theo dõi của hung thủ thì e rằng...
Nhạc Hạc :
- Thế nào?
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu ngươi là hung thủ, khi nhìn thấy ông lão đi đến khách sạn, ngươi sẽ làm gì?
Nhạc Hạc biến sắc :
- Đúng rồi, hắn sẽ ra tay giết chết ông lão, ta phải đề phòng việc này?
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng có lẽ chúng ta thoát khỏi sự theo dõi của hắn.
Nhạc Hạc đứng dậy :
- Không, tỷ tỷ lo lắng rất đúng, vậy tốt hơn hết chúng ta hãy đến tiền trang ngay bây giờ để bảo vệ an toàn cho ông lão.
Dứt lời định đến mở cửa.
Vừa đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
Nhạc Hạc chựng lại lên tiếng hỏi :
- Ai đó?
Tiểu nhị lên tiếng trả lời :
- Khách quan, có một ông lão muốn gặp ngài.
Nhạc Hạc nghe vậy liền vội vàng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy ông lão ở tiền trang đang đứng ở ngoài, sự lo lắng lúc nãy liền biến mất, chấp tay cười :
- Lão tiên sinh đã đến mời vào. Mời vào!
Ông lão chấp tay trả lễ, bước vào phòng.
Sau khi Nhạc Hạc mời lão ngồi xuống, rồi rót một ly trà cho lão, mỉm cười :
- Lão tiên sinh nhớ ra rồi à?
Ông lão nhận ly trà, cười nói :
- Đúng vậy, nhưng lão không rõ một điều, lão đệ đã nhận được ngân lượng của hắn, sao lại không biết hắn là ai?
Nhạc Hạc :
- Việc này có nguyên do của nó...
Nhất thời hắn nghĩ không ra nên làm ra vẻ khó nói :
- Nhưng... nhưng...
Cảnh Huệ Khanh tiếp lời :
- Phải đền ơn hắn.
Nhạc Hạc liền cười :
- Không sai, tại hạ sẽ đền ơn cho hắn.
Ông lão :
- Là thế nào?
Cảnh Huệ Khanh :
- Gia phụ mua bán thất bại, mất nợ mấy ngàn lượng bạc không thể trả được, buồn rầu đang định thắt cổ tự tử, bỗng nhiên có người đem tặng hai tấm ngân phiếu, một tấm năm ngàn lượng, một tấm năm trăm lượng. Người đó đem ngân phiếu đặt trước cửa nhà, liền quay đầu bỏ đi. Lúc đó tỷ đệ tại ha vấn nhà gia phu lại không quen biết với người đó cho nên gia phụ lịnh cho tỷ đệ chúng tôi đến đây xem xét để mai sau khi có khả năng sẽ đem tiền gởi trả cho hắn, và tìm cách đền ơn cứu giúp.
Ông lão nghe vậy liền cười :
- Thì ra là vậy, phải hai vị nói sớm, lão phu đã có thể nói liền lúc đó, vì lão phu không rõ dụng ý của hai vị, nên lúc nãy không dám nói ra.
Nhạc Hạc mỉm cười :
- Bây giờ lão tiên sinh có thể yên tâm rồi chứ?
Ông lão cười :
- Đúng vậy... đúng vậy...
Vừa trả lời vừa vuốt râu.
Nhạc Hạc hiểu ý cười nói :
- Gia phụ chỉ mắc nợ có bốn ngàn lượng, bây giờ tại hạ có đến năm ngàn năm trăm lượng, sau khi trả nợ vẫn còn dư, nếu lão tiên sinh chịu nói ra, những gì tại hạ hứa lúc nãy vẫn có giá trị.
Ông lão cười ha hả :
- Vậy hóa ra lão tham lam quá!
Nhạc Hạc :
- Đâu có, đâu có...
Nói đến đây liền lấy ra hai trăm lượng bạc, dùng một tấm vải gói gọn gàng, đưa đến trước mặt lão lời nói :
- Không có bao nhiêu, mong lão tiên sinh nhận cho!
Ông lão nhận gói bạc, cười đến không khép miệng lại được :
- Cám ơn, cám ơn, thật ngại quá...
Rồi tằng hắng, tiếp :
- Ân nhân mà hai vị muốn biết, may là lão cũng có quen biết, vì hắn thường hay qua lại tiền bạc với tệ trang, hai bên quen rất thân, nhưng hai vị đừng nên nói là do lão tiết lộ, nếu không hắn sẽ trách lão đấy.
Nhạc Hạc :
- Đương nhiên, đương nhiên.
Ông lão :
- Nhắc đến người này quả thật là một nhân vật nổi tiếng, bất cứ ai đi lại trên giang hồ, không ai không biết hắn.
Nhạc Hạc :
- Ai vậy?
Ông lão :
- Hắn họ Đặng tên là Thịnh Long, có biệt hiệu là “Thần Quyền”, lúc trước ngụ ở Bắc Nhạn Đãng sơn.
Nhạc, Cảnh hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người tràn đầy một niềm vui không thể nào diễn tả, vì sự việc tới đây đã rất rõ ràng, hung thủ sát hại Ngũ lão quả nhiên đúng là Thần Quyền Đặng Thịnh Long.
Cảnh Huệ Khanh vui mừng tột độ vội vàng hỏi :
- Hiện giờ hắn ở đâu?
Ông lão lại rơ râu, trầm ngầm :
- Việc nầy...
Nhạc Hạc lại lấy ra năm mươi lượng nhét vào tay lão :
- Bao nhiêu đó có đủ không?
Ông lão vội vàng giả vờ lên tiếng khước từ :
- Không được! Không được! Vậy coi sao được? Lão nhận hai trăm lượng đã quá nhiều rồi, đâu dám nhận thêm nữa!
Nhạc Hạc cười :
- Không cần khách sáo, hiện hắn ngụ ở đâu?
Ông lão :
- Long Môn trấn!
Nhạc Hạc :
- Long Môn hắn ở đâu?
Ông lão :
- Đi từ cửa Nam, khoảng hai mươi dặm thì tới, nhưng hắn không ở trong trấn, hắn ở trong một tòa trang viện ở phía Tây Long Môn trấn, tòa trang viện đó có tên là “Ngộ trang”.
Nhạc Hạc cũng rất vui mừng cười nói :
- Đa tạ sự chỉ điểm của lão tiên sinh, gần đây hắn có đến tiền trang không?
Ông lão :
- Không có, sau khi hắn gởi tiền vào tiền trang và đổi lấy ngân phiếu cách đây hai tháng thì không thấy hắn quay lại nữa.
Nhạc Hạc :
- Lão tiên sinh ngụ ở đâu?
Ông lão :
- Lão ở ngay trong tiền trang, ông chủ tiền trang là anh họ của lão!
Nhạc Hạc đứng dậy :
- Thôi được rồi, xin hẹn lại hôm khác tại hạ sẽ hầu rượu lão tiên sinh.
Ông lão cũng đứng dậy :
- Ha ha! Vậy thì lão không làm phiền hai vị nữa, xin cáo từ.
Nói xong cám ơn hai người một lần nữa rồi mới ra về.
Nhạc Hạc tiễn lão ra khỏi khách sạn, sau khi nhìn hắn đã đi xa mới quay vào trong phòng vui mừng la lên :
- Tốt quá, chúng ta đã có đối tượng để phục thù và sự hàm oan sẽ được rửa sạch.
Cảnh Huệ Khanh cũng vui mừng :
- Từ lâu ta đã khẳng định hung thủ chắc chắn là Đặng Thịnh Long, còn ngươi thì vẫn không tin, bây giờ có thể chứng minh sự phán đoán của ta không sai lầm chứ?
Nhạc Hạc cầm thanh kiếm lên :
- Đi, bây giờ chúng ta sẽ đến Long Môn trấn tìm hắn!
Cảnh Huệ Khanh :
- Đừng vội, chúng ta bàn bạc kỳ trước đã.
Nhạc Hạc :
- Bàn bạc gì nữa?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đặng lão tặc võ công cái thế, e rằng hai ta sẽ không phải là địch thủ của hắn, cần phải bàn bạc một kế sách an toàn, nếu không lỡ để lão trốn thoát thì khó mà gặp lại hắn.
Nhạc Hạc cảm thấy có lý, liền hỏi :
- Tỷ tỷ cho rằng nên làm thế nào mới là kế sách an toàn?
Cảnh Huệ Khanh :
- Tuy Ngũ Lão hội có hứa, nếu ta tìm được hung thủ thì lập tức phái người đến chi viện, nhưng Ngũ Lão hội cách đây hơn ngàn dặm, nếu bây giờ ta thông báo cho họ rồi chờ họ phái người đến chi viện, chỉ sợ phải chờ trên một tháng, cho nên chỉ còn cách dựa vào chính chúng ta mà thôi.
Nhạc Hạc :
- Đúng!
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng nếu chúng ta định bắt lấy hắn bằng võ công, đó là điều hoang tưởng, nên ta nghĩ rằng tốt nhất không nên động thủ trực tiếp với hắn.
Nhạc Hạc :
- Thế làm sao mới tốt hơn.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta cải trang một lần nữa rồi đến “Ngộ trang” của hắn giả làm kẻ lỡ đường xin hắn cho ta tá túc một đêm.
Nhạc Hạc :
- Vậy thì phải cải trang thành những người bình thường nếu không hắn sẽ nghi ngờ.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đương nhiên, ngươi không được đeo kiếm, chỉ được đem theo trủy thủ.
Nhạc Hạc :
- Rồi sau đó?
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu hắn đồng ý cho ta tá túc trong trang, thì sự việc rất thuận lợi, khi xưa trước khi hắn rời khỏi Quỷ bảo, đại thiếp của hắn có sanh một đứa con trai và đầy tháng được vài hôm, đứa trẻ đó bây giờ độ mười hai tuổi, chúng ta sẽ nhắm vào đứa con trai của hắn, bắt cóc đứa trẻ, sau đó buộc hắn theo chúng ta đến Ngũ Lão hội để tự thú.
Nhạc Hạc gật đầu :
- Phương pháp này cũng được...
Cảnh Huệ Khanh :
- Võ công của ngươi cao hơn ta, cho nên việc bắt cóc sẽ do ta phụ trách, ngươi đợi đến khi ta ra tay xong.