- Ở đâu?
Cảnh Huệ khanh :
- Ở trong phòng.
Nhạc Hạc :
- Sao tỷ tỷ biết?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi nhìn trong trang được quét dọn rất sạch sẽ, nếu không có người ở không thể sạch sẽ như vậy được.
Nhạc Hạc nhìn kỹ quả nhiên mọi nơi trong trang đều rết sạch sẽ, liền gật đầu :
- À! Hình như có người ở đấy, nhưng tại sao đều ở trong nhà mà không thấy ra ngoài?
Cảnh Huệ khanh :
- Ta cũng không biết.
Nhạc Hạc :
- Chẳng lẽ họ đã phát hiện hành tung của chúng ta?
Cảnh Huệ Khanh :
- Cũng có thể, lát nữa khi vào trong phải rất cẩn thận.
Nhạc Hạc ngước nhìn lên trời :
- Trời sắp tối rồi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Hãy chờ chút nữa, đợi trời tối hẳn.
Trời mùa đông, màn đêm buông rất sớm, chớp nhoáng trời đã tối như mực.
Hai người chờ đến khi trời tối nhưng thấy trong trang vẫn chưa lên đèn, Nhạc Hạc sinh nghi lại nói khẽ :
- Chắc trong trang không có người. Nếu có người ở sao vẫn chưa lên đèn?
Cảnh Huệ Khanh nghe vậy cũng không hiểu :
- Thật là quái lạ, không lẽ Thần Quyền Đặng Thịnh Long biết chúng ta sẽ đến đã nhanh chân bỏ chạy?
Nhạc Hạc :
- Chắn là như thế!
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta vào trong xem sao?
Nói xong, định vượt tường vào trong.
Bỗng nhiên Nhạc Hạc kéo nàng lại nói khẽ :
- Khoan đã.
Cảnh Huệ Khanh ngạc nhiên :
- Tại sao?
Nhạc Hạc chỉ vào sân sau của sơn trang :
- Tỷ tỷ nhìn xem!
Cảnh Huệ Khanh nhìn theo hướng chỉ, liền nở một nụ cười :
- Có lẽ chúng ta quá nóng nảy?
Thì ra ở sân sau của Ngọa Lân sơn trang có một gian phòng đã được lên đèn, ánh đèn từ trong ấy phát ra!
Nhạc Hạc cũng mỉm cười :
- Quả thật chúng ta đã hơi nóng nảy.
Cảnh Huệ Khanh chăm chú nhìn gian phòng phát ra ánh đèn :
- Hình như đó là gian thư phòng?
Nhạc Hạc :
- À!
Cảnh Huệ Khanh :
- Trung niên tiều phu bảo rằng trong trang chỉ có Đinh Thiện Nhân và thê thiếp của hắn, vậy bây giờ thì người ở trong thư phòng chắn chắn là Thần Quyền Đặng Thịnh Long.
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng tại sao chỉ có gian thư phòng được lên đèn?
Nhạc Hạc :
- Chờ chút nữa xem sao, chắc họ sẽ lên đèn từ từ.
Sau nửa khắc giờ, trong Ngọa Lân sơn trang ngoài gian thư phòng ra không hề có một ánh đèn thứ hai.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
- Không lẽ trong trang chỉ có một người?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hay là hắn và thê thiếp đều ở trong gian thư phòng đó.
Nhạc Hạc :
- Thế còn kẻ hầu người hạ đâu?
Cảnh Huệ khanh :
- Quái lạ?
Nhạc Hạc :
- Còn một điều kỳ lạ nữa, chúng ta ở đây đã hơn một giờ sao chẳng thấy một bóng người.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đúng vậy, chắc có vấn đề, có thể Thần Quyền Đặng Thịnh Long biết chúng ta sẽ đến, nên đã bố trí mai phục, chờ chúng ta vào bẫy.
Nhạc Hạc :
- Nhưng cả sơn trang chỉ thắp có một ngọn đèn, chẳng lẽ cái bẫy lại lộ liễu như vậy?
Cảnh Huệ Khanh :
- ...
Nhạc Hạc suy nghĩ giây lát :
- Bây giờ vậy nha. Để tiểu đệ vào trong xem xét trước, tỷ tỷ ở lại đây chuẩn bị tiếp ứng, nếu như không có gì xảy ra tỷ tỷ sẽ vào sau.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nên để ta vào trong trước, vì Thần Quyền Đặng Thịnh Long là kẻ thù của ta, không phải...
Nhạc Hạc không đợi nàng nói hết, đã rời khỏi ngọn cây, vượt khỏi bức tường vào trong.
Cảnh Huệ Khanh định kéo hắn lại nhưng đã không kịp, đành vội vàng nói :
- Ngươi nhớ cẩn thận.
Nhạc Hạc vợt qua bức tường nhanh chóng phóng tới chân tường và cúi xuống quan sát tình hình chung quanh, không thấy điều gì khả nghi, mới chậm rãi đứng dậy, khom mình từ từ tiến vào trong.
Hắn men theo bóng tối từ từ tiến vào, đến trước gian phòng nào hắn đều dừng lại đứng nghe, khi xác định trong phòng không có ai rồi mới tiếp tục bước tới.
Hắn tiến rất cẩn thận, chậm chạp, phải mất hơn một khắc giờ mới đến phía ngoại của gian phòng có ánh đèn ở sân sau.
Ngước mắt nhìn lên bỗng sững sờ chết đứng, vì gian phòng trước mắt hắn ánh sáng không hiểu đã tắt tự bao giờ.
Giống như một đám ma trơi bỗng sáng rồi vụt tắt, hắn bắt đầu cảm thấy không ổn, liền im lặng múp vào bóng tối chờ xem tình hình biến hóa thế nào.
Đứng yên đã lâu nhưng không thấy có gì xảy ra.
Xung quanh yên lặng như tờ, xem tình hình, người trong thư phòng hình như đã tắt đèn đi ngủ.
Nhưng Nhạc Hạc biết rằng chủ nhà không thể nào tắt đèn đi ngủ khi trời vừa tối, hắn nghĩ rằng chắc chủ nhà đã phát hiện có ngươi lẻn vào nên tắt đèn để chuẩn bị ứng phó, nếu đúng như vậy thì chứng tỏ rằng chủ nhà không hề gài bẫy mai phục trong trang, nếu thế thì dễ dàng đối phó hơn.
Bây giờ hắn đang suy tính nên hành động thế nào, người trong thư phòng mười phần chính là Thần Quyền Đặng Thịnh Long, nhưng hắn võ công cái thế, Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đâu đủ khả năng bắt sống hắn, nhưng nếu ra tay với thê thiếp của hắn như kế hoạch đã định thì biết tìm thê thiếp của hắn ở đâu?
Đang lúc phân vân, bỗng nghe từ phía sau lưng có tiếng xế gió, trong lòng kinh ngạc, liền quay lại phóng ra một chưởng.
“Suỵt”
Là âm thanh của Cảnh Huệ Khanh.
Nhạc Hạc nhận ra Cảnh Huệ Khanh vội vàng dừng tay lại nhin kỳ quả nhiên là Cảnh Huệ Khanh liền hỏi khẽ :
- Sao tỷ tỷ lại vào đây?
Cảnh Huệ Khanh bước sát bên hắn nói khẽ :
- Khi nãy lúc ngươi vừa vượt qua bức tường, ánh đèn trong phòng liền vụt tắt, ta sợ ngươi có nguy hiểm nên vào đây để giúp sức.
Nhạc Hạc nới khẽ :
- Xem tình hình, Thần Quyền Đặng Thịnh Long đã phát hiên chúng ta, bây giờ hành động ra sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hình như hắn đang chờ ta tiến vào...
Nhạc Hạc :
- Chắc vậy.
Cảnh Huệ Khanh :
- Vậy thì chúng ta hãy vào trong.
Nhạc Hạc :
- Được không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đáng lẽ ta định ra tay uy hiếp thê thiếp của hắn nhưng bây giờ đã bị phát hiện, cơ hội thành công không lớn đành phải liều mạng với hắn.
Nhạc Hạc :
- Nhưng tỷ tỷ bảo rằng hắn có võ công cái thế, dù hai chúng ta liên thủ vẫn không phải là địch thủ của hắn.
Cảnh Huệ Khanh suy nghĩ giây lát rồi nói :
- Bây giờ thế này, ngươi đến trước cửa phòng khiêu chiến với hắn, còn ta thì núp ở đây sau khi hắn ra khỏi phòng ngươi giả vờ giao đấu với hắn vài chiêu, sau đó thua trận bỏ chạy đến chỗ ẩn núp của ta, đợi hắn rượt theo ngang qua đây ta xuất kỳ bất ý cho hắn một đao.
Nhạc Hạc :
- Tốt.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng ngươi phải cẩn thận với “Phong Lôi thập bát quyền” của hắn đã luyện đến xuất thần nhập hóa, có thể đánh chết đối thủ cách xa vài trượng.
Nhạc Hạc gật đầu, nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra rồi nhún chân tung mình phóng đi.
Thân hình lướt hơn ba trượng vừa đúng đáp xuống trước cửa của gian thư phòng.
Vừa đáp xuống hắn đã lớn tiếng quát :
- Thần Quyền Đặng Thịnh Long, ngươi mau ra đây?
Thông thường, những người trong võ lâm, khi nghe kẻ thù khiêu chiến đều hiện thân đối phó, nhưng tình hình hôm nay lại khác, tiếng quát của Nhạc Hạc vọng lên một hồi lâu vẫn không nghe được tiếng trả lời của Đặng Thịnh Long, cũng không thấy hắn ta mở cửa.
Nhạc Hạc lại quát :
- Đặng Thịnh Long, ta là Nhạc Hạc có việc cần giải quyết với ngươi hãy mau ra đây.
Nhưng trong thư phòng vẫn không một tiếng động, hình như Thần Quyền Đặng Thịnh Long không chịu hiện thân đối địch, mà muốn kẻ thù đấu với hắn một thứ khác...
kiên nhẫn!
Nhạc Hạc thấy đối phương không chịu trả lời liền lạnh lùng cười :
- Đặng Thịnh Long, ngươi là nhân vật nổi tiếng trong võ lâm, chẳng lẽ không dám ra đây gặp ta à?
Thần Quyền Đặng Thịnh Long vẫn không hiện thân trả lời.
Nhạc Hạc chọc tức :
- Lão Đặng, gan của ngươi đâu rồi, chẳng lẽ muốn ta vào trong mời ngươi à?
Trong thư phòng vẫn im lặng như tờ!
Nhạc Hạc :
- Được, ngươi không ra ta đành phải vào trong!
Hắn nhìn thấy trước nhà có bày mấy chậu hoa liền bước tới cầm lên một chậu dùng sức ném vào cánh cửa.
“Ầm”!
Sau tiếng động, chậu hoa tan nát, cửa phòng cũng bị mở tung!
Nhưng trong phòng vẫn không một chút phản ứng.
Nhạc Hạc “hừ” một tiếng, lại cầm lên một chậu hoa khác quát lớn :
- Thưởng cho ngươi một cái nữa!
Chậu hoa được ném ra vào ngay cửa sổ.
“Ầm”!
Cửa sổ bể tan, chậu hoa bay thẳng vào phòng!
Nhưng trong phòng vẫn không một chút phản ứng, hình như người trong phòng đã biến thành một làn khói đã nhẹ nhàng bay khỏi.
Nhạc Hạc cảm thấy kỳ lạ liền bước tới gần nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng tối đen như mực, không thấy một bóng người, trong lòng kỳ lạ thầm nghĩ :
- Lạ thật, các cánh cửa đều được đóng kín, người ở trong phòng sao lại không cánh mà bay.
Hắn chậm rãi đưa tay ra đẩy ngã cánh cửa phòng rồi phóng mình vào trong.
Quan sát sự bài trí trong phòng quả đúng là một gian thư phòng, sát vách tường có mặt chiếc giường, trên giường chăn gối chỉnh tề, hình như chưa ai ngủ trên đó.
Hắn cúi xuống lục soát dưới giường vẫn không có ai, rồi hắn bước đến một chiếc bàn đưa tay sờ vào ngọn đèn trên bàn, chỉ thấy bóng đèn nguội lạnh, không có hơi nóng lưu lại của ngọn đèn mới tắt, trong lòng càng kinh ngạc, lại nghĩ thầm :
- Kỳ lạ, ngọn đèn này mới tắt tại sao bóng đèn lại nguội lạnh như vậy?
Tự nhiên hắn thấy rợn tóc gáy!
Hắn hoảng sợ, liền quay lưng lại, đâm ra một kiếm.
- Ta đây!
Cùng lúc nghe được âm thanh đó, hắn đã nhìn thấy bóng người trước cửa là Cảnh Huệ Khanh, liền rút kiếm lại đứng dậy :
- Tỷ tỷ, trong phòng này chẳng có ai.
Đôi mắt Cảnh Huệ Khanh dừng lại ở một cánh cửa sổ trong gian thư phòng :
- Có thể hắn đã thoát từ cánh cửa sổ này.
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Không, cánh cửa sổ đó được khóa ở bên trong, hắn không thể nào thoát thân từ cánh cửa sổ này.
Trên khuôn mặt của Cảnh Huệ Khanh lộ vẻ kinh ngạc :
- Nãy giờ cặp mắt của chúng ta chưa hề rời khỏi căn thư phòng này, nếu hắn ra đi từ cửa phòng, chắc chắn không thể thoát khỏi tầm nhìn của chúng ta...
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy?
Cảnh Huệ Khanh :
- Như vậy cách giải thích duy nhất là gian thư phòng này có con đường hầm và hắn đã thoát thân bằng con đường hầm đó.
Nhạc Hạc chỉ vào ngọn đèn trên bàn :
- Tỷ tỷ rờ ngọn đèn này xem, đây là ngọn đèn duy nhất trong thư phòng này.
Cảnh Huệ Khanh bước tới rờ vào ngọn đèn liền biến sắc :
- Ủa sao nguội lạnh thế này?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy, vừa tắt không bao lâu, trên bóng đèn không thể không còn chút hơi ấm.
Cảnh Huệ Khanh không hiểu :
- Vậy giải thích thế nào?
Nhạc Hạc lắc đầu.
Hắn không muốn nói ra điều hoài nghi trong lòng hắn vì hắn không tin rằng trên đời này thật sự có ma quỷ xuất hiện.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ừ! Xem tình hình...
“Crắc”
Chưa nói dứt lời, bỗng nghe phía ngoài gian thư phòng vọng lên một tiếng động như vậy, hình như có một tấm ván rơi xuống dưới đất.
Hai người đều giật mình, liền phóng ra khỏi phòng nhưng nhìn chung quanh lại không thấy có gì xảy ra.
- Kỳ lạ...
Cảnh Huệ Khanh lớn tiếng quát :
- Đặng Thịnh Long, ngươi mau ra đây, giả ma giả quỷ không hù dọa ta được đâu!
Nhưng bốn bề vẫn im lặng, không một chút phản ứng.
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :
- Lúc trước ta giả làm ma quỷ để dọa ngươi, hôm nay ngươi định trả đũa à? Ha ha, ta nói cho ngươi biết dù cho ngươi biến thành ma thật ta cũng không sợ đâu, dù cho ngươi trốn trong mồ ta cũng phải đem ngươi ra để phanh thây, ngươi nên ra đây để giải quyết dứt khoát đó.
Bốn bề vẫn yên lặng!
Nhạc Hạc quan sát chung quanh, bỗng nhiên rùng mình nói khẽ :
- Tỷ tỷ nhìn bên kia kìa!
Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào sân trước.
Cảnh Huệ Khanh đưa mắt nhìn theo, liền lạnh lùng cười :
- Ừ, quả nhiên đang giả ma giả quỷ!
Thì ra ánh đèn lại xuất hiện ở một gian phòng phía sân trước.
Nhạc Hạc nắm chặt thanh kiếm :
- Hình như hắn định đùa cợt với chúng ta một phen.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đừng sợ, chúng ta đến đó!
Đôi chân nhún nhẹ, liền phóng nhanh đến sân trước.
Nhạc Hạc lo lắng cho nàng liền đuổi theo, hai người vừa đến sân trước thấy nơi phát ra ánh đèn là một gian phòng ngủ, Cảnh Huệ Khanh không một chút do dự nhảy đến đạp tung cửa phòng.
“Ầm”
Cửa phòng liền mở tung ra, đúng lúc cánh cửa phòng được mở ra, ánh đèn trong phòng cũng vụt tắt theo!
Nhạc Hạc vội vàng :
- Tỷ tỷ lùi mau!
Cảnh Huệ Khanh vừa thấy ánh đèn đột nhiên vụt tắt, cùng sợ bị mai phục liền tránh sang một bên.
Nhưng đợi một hồi, trong phòng vẫn không một chút động tịnh.
Nhạc Hạc phóng sát đến cánh cửa, chăm chú lắng nghe vẫn không nghe được gì, rồi thò đầu vào nhìn, chỉ thấy trong phòng ngoài bốn bức tường ra không hề có một vật gì khác, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên :
- Tỷ tỷ trong phòng này chẳng có gì cả.
Cảnh Huệ Khanh bước tới cửa phòng đưa mắt nhìn vào thấy quang cảnh trống rỗng trong phòng, cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhạc Hạc :
- Để tiểu đệ vào trong lục soát xem sao?
Dứt lời định bước vào trong.
Cảnh Huệ Khanh kéo hắn lại :
- Không, không nên vào trong!
Nhạc Hạc :
- Sợ cái gì?
Cảnh Huệ Khanh :
- Có thể có bẫy đấy!
Nhạc Hạc :
- Cũng phải xem xét kỹ càng, tiểu đệ không tin rằng đối phương hành động nhanh chóng như vậy...
Cảnh Huệ Khanh khum xuống, đưa tay nhặt cánh cửa lên ra sức ném vào trong phòng, không hề thấy một cơ quan vào khởi động, mới chậm rãi nói :
- Ngươi canh giữ ở đây để ta vào trong xem xét.
Dứt lời, nhẹ nhàng cất bước vào trong.
Nàng xem xét các vách tường, đồng thời dùng tay gõ nhẹ vào vách, sau khi tra xét một lượt, liền tui ra :
- Trong phòng chắc chắn có cánh cửa kín, trong thời gian ngắn ta chưa tìm được mà thôi...
Nhạc Hạc :
- Có thấy ngọn đèn không?
Cảnh Huệ khanh lắc đầu :
- Không có!
Nhạc Hạc :
- Thật lạ lùng, sau khi tỷ tỷ đá tung cánh cửa phòng, ngọn đèn mới vụt tắt sao lại không thấy ngọn đèn.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chắc là lúc đối phương đi vào cánh cửa kín đã cầm luôn ngọn đèn vào trong.
Nhạc Hạc :
- Hắn cảm ngọn đèn vào trong để làm gì?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ai mà biết.
Nhạc Hạc :
- Tỷ tỷ...
Cảnh Huệ Khanh :
- Việc gì?
Nhạc Hạc nở một nụ cười không tự nhiên :
- Ánh sáng mà chúng ta thấy có thể là ma trơi không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Không!
Nhạc Hạc :
- Nhưng...
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi đừng đa nghi, ta chắc chắn đây là những trò bịp do Thần Quyền Đặng Thịnh Long tạo ra?
Nhạc Hạc :
- Hắn đâu cần làm thế?
Cảnh Huệ Khanh :
- Để hù dọa chúng ta thôi.
Nhạc Hạc :
- Nhưng tiểu đệ lại phát hiện có chút gì lạ, tòa sơn trang này tuy được quét dọn rất sạch sẽ nhưng lại rất cũ kỷ, không giống như là nơi có người ở.
Cảnh Huệ Khanh :
- Gian thư phòng ở sân sau bàn ghế tủ giường đều tươm tất, không đủ chứng minh có người ở hay sao?
Nhạc Hạc :
- Nhưng lúc tiểu đệ vừa vào trong, ngửi được một mùi meo mốc, vậy xem tình hình đã rất lâu không có người ở.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đừng suy luận vu vơ nữa, chúng ta tìm kiếm khắp nơi xem sao!
Vừa lúc nàng định bước đi bỗng thấy phía trước ánh đèn lại sáng lên, nhìn kỹ lại thì ra ở tiền sảnh lại có ánh đèn.
Nhạc Hạc la lên :
- Lại đến rồi!
Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :
- Đừng bị mê hoặc bởi những trò quỷ quyệt của hắn.
Rồi tung mình lên phóng thẳng đến tiền sảnh.
Hai người vừa đến trước cửa tiền sảnh,chỉ thấy trong sảnh ánh đèn sáng chói rồi nhìn kỹ lại phát hiện có một người đang ngồi trong sảnh!
Lần này ánh đèn không vụt tắt nữa để họ có thể nhìn rõ ràng bàn ghế trong sảnh tuy rất cũ kỷ nhưng lại bố trí rất chỉnh tề, mà người ngồi trong sảnh yên lặng mặt hướng vào trong và lưng hướng ra ngoài, nên không thấy diện mạo của hắn.
Đầu tóc hơi bạc, mình mặc một chiếc áo đen cổ áo rất cao, che khuất cái cổ hình như là một ông lão.
Cảnh Huệ Khanh bước tới, đứng ngang cánh cửa, hai tay chống nạnh lạnh lùng :
- Thần Quyền Đặng Thịnh Long, những trò bịp của ngươi hết rồi à?
Ông lão trong sảnh chẳng hề cử động chỉ mở miệng đáp :
- Chưa đâu!
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rất thâm trầm, khiến người nghe dựng tóc gáy!
Cảnh Huệ Khanh :
- Vậy thì còn trò gì nữa mau đem ra hết đi.
Ông lão cười ha hả :
- Chỉ cần ngươi dám bước vào thì có trò mới dành cho ngươi.
Cảnh Huệ Khanh lại cười lạnh lùng nói :
- Ngươi hãy quay lại cho ta xem rõ mặt mũi trước đã.
Ông lão trong sảnh vẫn ngồi yên bất động :
- Muốn xem sao không vào đây.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta muốn biết người có phải là Thần Quyền Đặng Thịnh Long hay không?
Ông lão trong sảnh :
- Muốn biết phải hay không vào đây nhìn xem thì sẽ rõ?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hừ, mang tiếng là nhận vặt nổi danh nhưng lại nhờ vào những cơ quan để dành phần thắng.
Ông lão trong sảnh :
- Đúng vậy trong đại sảnh này được lắp đặt rất nhiều cơ quan, chỉ cần ngươi bước vào một bước tức thì phanh thây nát thịt, ngươi có dám thử không?
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :
- Thật không biết xấu hổ.
Dứt lời liền rút ra một thanh phi đao, cười giòn giã :
- Chắc ngươi muốn chết trên chiếc ghế ngươi đang ngồi?
Ông lão trong sảnh :
- Vậy thì phải xem lại khả năng của ngươi.