Lúc này, dưới ánh mắt của Diệc Tẫn, tờ báo liền đã nhanh chóng đem đầu của quỷ đồng triệt để nuốt mất. Mà cũng vào lúc đó, thân thể bao trùm trong bùn nhão của nó cũng đã bốc hơi, biến thành sương đen tiêu tán giữa không trung.
Nhưng kỳ quặc ở chỗ, thi thủy đọng lại trên sàn nhà lại không cùng với quỷ đồng cũng một chỗ tiêu tán, trái lại, lại bắt đầu chảy về dưới chân quỷ báo chí.
Đây là…
Nhìn xem thân thể đang bị thi thủy vây quanh của quỷ báo chí, đáy lòng lộp bộp một chút, Diệc Tẫn cũng liền đoán được…thứ này tựa hồ đã thôn phệ luôn cả năng lực của quỷ đồng! Mức độ nguy hiểm thành công tăng lên một bậc!
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệc Tẫn, lúc này, gương mặt thối nát, chỉ còn sót lại một con ngươi của quỷ báo chí cũng đã ngước lên, ‘nhìn’ về phía y.
Mà cũng vào lúc này, bởi vì quỷ báo chí xoay người, Diệc Tẫn rốt cuộc mới có thể nhìn thấy tờ báo trong tay nó.
Thế nhưng, hình ảnh này, lại không quá giống với mong muốn của y. Bởi vì bên trên tờ báo, cư nhiên lại hiện ra bóng hình của một gương mặt đen kịt, ấn vào thật sâu như một chiếc khuôn. Tuy ngũ quan không rõ, nhưng có thể mơ hồ phán đoán, chính là khuôn mặt của quỷ đồng.
Mặc dù không biết một khi gương mặt bị in lại trên trang báo thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng từ thảm kịch của quỷ đồng tới xem, khẳng định sẽ không tốt đi nơi nào.
Lúc này, nhìn chòng chọc vào Diệc Tẫn, khóe môi quỷ báo trí lại đột nhiên nứt ra, sau đó, lại hướng về hai bên câu lên, khoa trương đến mức sắp chạm đến mang tai. Nụ cười này, muốn bao nhiêu khủng bố liền có bấy nhiêu khủng bố.
‘Tích tích tát’ Tiếng thi bùn nhễu nhão rơi xuống đất, trong bầu không khí tĩnh lặng liền được phóng đại lên vô số lần.
Theo ánh lửa đột ngột bùng lên, lúc này, quỷ báo chí đã nâng lên bàn chân bao phủ trong thi thủy của mình, từng bước một đi về phía Diệc Tẫn. Trang báo trong tay cũng giơ cao, tựa như muốn đem nó dán vào trên mặt y.
Đã sớm dự liệu được loại chuyện này sẽ phát sinh, nên nhìn thấy quỷ báo chí bước tới, Diệc Tẫn cũng không ngây người, mà là lập tức lùi về sau. Chỉ là, dư quang rơi vào trên thanh dao nhuốm máu kia, y liền đã khom người, đem nó nhặt lên.
Chỉ vừa chạm vào chuôi dao, Diệc Tẫn liền đã không khỏi rùng mình một cái. Bởi vì xúc cảm này, cư nhiên lại giống như đúc cảm giác chạm vào trên da người, nhẵn nhụi, lành lạnh.
Quan trọng nhất là, bên trên phảng phất còn có thứ gì đó đang không ngừng theo lỗ chân lông chui vào trong người Diệc Tẫn, khiến trong đầu y bất giác lại xuất hiện cảm giác khát máu cùng nóng nảy, thật muốn dùng cây dao này, đem tất cả vật sống trước mặt đều chặt, để máu tươi nóng hổi vẩy ra khắp nơi…
Không được, phải tỉnh táo!
Trong nháy mắt thanh tỉnh lại, dằn xuống cảm giác quỷ dị kia, Diệc Tẫn liền siết chặt chuôi dao trong tay. Dù cho có ngốc đi nữa, y cũng biết rất rõ, đây nhất định là tác dụng phụ mà linh dị vật phẩm mang tới.
Dù sao, chỉ cần là thứ cùng quỷ có liên quan, người bình thường khẳng định sẽ không dễ sử dụng như vậy.
Trong lúc Diệc Tẫn ngừng lại nhặt dao, quỷ báo chí cũng đã tiếp tục lấn tới, từng bước một áp sát y. Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hôi thối trên người đối phương đều đã giống như muốn đem y hung choáng.
Chỉ là, khi chỉ còn cách Diệc Tẫn khoảng một cánh tay, quỷ báo chí liền đã ngừng lại bước chân, giữ nguyên tư thế đứng thẳng. Mà vừa vặn, vị trí này cũng là nơi mà ánh sáng trên bật lửa không thể chiếu tới.
“Phó Thụy không có gạt ta, thứ này thật sự có thể ngăn quỷ…” Nhìn xem ánh lửa càng cháy càng mãnh liệt, cũng không dây dưa lòng vòng, Diệc Tẫn ngay lập tức liền nâng mắt, không chút do dự cùng con ngươi của quỷ báo chí đối diện với nhau.
Ngay sau đó, xem như đáp lại nụ cười cứng nhắc, kinh khủng kia, Diệc Tẫn cũng không chút báo trước, đột nhiên mỉm cười, chỉ là, ý cười chung quy vẫn không thể chạm tới đáy mắt:“Ngươi làm cha của ta hơi bị lâu rồi đấy.”
Dứt lời, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, Diệc Tẫn liền đã đem lưỡi dao trong tay đâm ra, thẳng hướng con ngươi còn sót lại của quỷ báo chí.
Lưỡi dao tuy dơ bẩn, dính đầy vết máu khô, nhưng độ sắc bén lại còn tốt hơn so với mong muốn của Diệc Tẫn, triệt để đâm xuyên con ngươi của quỷ báo chí, ghim sâu vào trong hốc mắt nó.
Ngay tức khắc, vô số hắc khí cũng đã cuộn trào ra. Không để quỷ báo chí có cơ hội phản kích, Diệc Tẫn liền đã nhấc chân, trực tiếp đạp vào trên cẳng chân của nó.
Trong nháy mắt này, Diệc Tẫn chỉ có cảm giác như thứ bản thân đá trúng là một chiếc thùng sắt, lực phản chấn khiến chân của y đều không khỏi tê liệt. Mà quỷ báo chí thì vẫn đứng yên, sừng sững không ngã.
Nhưng cũng còn tốt, Diệc Tẫn phản ứng đủ nhanh, ngay lập tức, y liền đã đem bật lửa trong tay đưa tới, để ngọn lửa rơi vào trên trang báo trong tay quỷ báo chí.
“Rác rưởi buồn nôn, thật sự là rất dễ cháy.” Vốn chỉ là đơn phương suy đoán, nên khi nhìn thấy ánh lửa lam sắc đang bắt đầu cháy lan ra khắp mặt báo, Diệc Tẫn liền không khỏi nhẹ giọng cảm khái.
Nhất là khi tia lửa còn trực tiếp bén vào vũng thi dầu dưới chân quỷ báo chí, như lửa cháy lan đồng cỏ, thế lửa hừng hực, tỏa ra lam quang tà dị cùng mùi cháy khét nồng nặc.
Bởi vì dị biến phát sinh quá nhanh, quỷ báo chí thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì lam hỏa cũng đã bắt đầu lan tràn ra khắp người của nó.
Loại lửa này tuy không biết là gì, nhưng từ trong A cấp linh dị vật phẩm tỏa ra, thì khẳng định không phải một con ác quỷ như nó có thể chịu đựng được.
Bị cảm mất rồi mọi người ạ, cầu ôm ôm…