Chỉ là, cũng không để Diệc Tẫn buồn bực quá lâu. Lúc này, dưới ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của y, phía đối diện đã đột ngột gửi tới một tin nhắn thoại cũng không quá dài, chỉ có vài giây ngắn ngủi như vậy.
Nhìn xem hội thoại, đáy lòng Diệc Tẫn nhất thời lại thấp thỏm không yên. Nhưng rốt cuộc, không khống chế nổi lòng hiếu kỳ, y vẫn là đem nó ấn mở. Cùng lúc đó, từ bên trong, một đoạn tạp âm ‘sột sạt’ rối loạn cũng đã vang lên.
Tạp âm kéo dài chỉ tiếp cận giây. Ngay sau đó, dưới sự chờ đợi của Diệc Tẫn, liền đã im bặt mà dừng, thay vào đó, chính là một giọng nam khàn khàn, tràn ngập từ tính:“Tiểu Hỏa Hỏa, ngủ ngon.”
Từ trên giường ngồi bật dậy, ba chữ ‘Tiểu Hỏa Hỏa’ kia, làm gương mặt Diệc Tẫn không kiềm nén được, trong nháy mắt liền đỏ lên. Cả người y giống như uống say, tim đập nhanh không nói, đầu óc cũng như phát sốt, mơ mơ màng màng.
Ngón tay bất giác đè lên phím phát lại, lần nữa nghe đến âm thanh nhu hòa của nam nhân, Diệc Tẫn liền đã không nhịn được mà ngã trở về trên giường, ôm lấy chăn giường cười ngây ngô.
Đây…là lần đầu tiên y nghe thấy giọng của đối phương.
Cũng không trách y không có tiền đồ được, ai bảo thanh âm này lại dễ nghe như vậy chứ? Diệc Tẫn cảm thấy, với giọng nói này, dù cho ngoại hình không xuất chúng, gia cảnh không giàu có, Phó Thụy vẫn có thể làm diễn viên lồng tiếng, đảm bảo sẽ nổi danh.
Thật sự là khiến người lỗ tai đều muốn mang thai.
Sắc mặt đỏ bừng như quả cà chua chín, chợt nhớ tới chính mình giống như đã quên mất hồi đáp cho Phó Thụy, Diệc Tẫn đã lập tức ngồi dậy, gửi cho hắn một đoạn ghi âm chúc ngủ ngon.
Đêm khuya, sau giây phút bấn loạn vừa rồi, tâm tư của Diệc Tẫn rất nhanh cũng đã bình lặng lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kể từ ngày trong nhà có quỷ, y liền đã hình thành được rất nhiều thói quen tốt, trong đó có đóng kín hết cửa sổ trước khi ngủ.
Không giống với nội thành sầm uất, náo nhiệt, ngoại ô khi đêm xuống lại vô cùng tĩnh lặng, đặc biệt là khu vực cổ lão như nơi mà Diệc Tẫn đang sống.
Chỉ là, ngày hôm nay, bầu không khí lại đột ngột có chút khác thường. Bởi vì, không chỉ thiếu khuyết sinh cơ, mà ở những tán cây xung quanh, ngay cả động tĩnh của côn trùng cũng không hề tồn tại.
Ở đối diện nhà Diệc Tẫn, chiêu bài của nghĩa trang Giao Uyển bị năm tháng ăn mòn, cũ kỹ không chịu nổi lúc này cũng đã đột ngột hiện ra một luồng ánh sáng rực rỡ màu đỏ, khiến người từ bên ngoài nhìn vào, chẳng khác gì nét chữ đang đổ máu.
Cũng vào lúc đó, ở phía cuối con đường, một tiếng ‘lộc cộc’ như gót giày giẫm vào trên mặt đường cũng liền đã đột ngột vang lên một cách chậm rãi, đều đặn, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng này.
Theo từng tiếng ‘lộc cộc’ không ngừng tới gần, một thân ảnh yêu kiều cũng đã hiện ra bên dưới bóng đêm. Một bộ váy ngủ màu đỏ, phối hợp với một đôi giày cao gót diễm lệ như nhuộm ra từ trong tinh huyết, nơi nơi đều tràn ngập tà tính.
Nữ nhân có một đôi chân rất dài, nhưng lại lộ ra một cỗ tái nhợt lạ thường. Lại đem tầm mắt chuyển lên một chút, có thể dễ dàng nhìn thấy được, trên cổ của cô cư nhiên lại là một vết dây hằn tím xanh, gắt gao siết chặt vào trong da thịt.
Mà gương mặt của đối phương, thì lại càng kinh khủng không chịu nổi, nước da đã hoàn toàn chuyển sang màu tím đen, con ngươi cũng trừng lớn đến mức giống như có thể rơi ra ngoài bất cứ khi nào.
Nếu hỏi trên người nàng vẫn còn có chỗ nào tính là hoàn hảo, thì e rằng chính là đôi môi căng mọng thoa son đỏ, cùng tạo hình không quá hợp nhau kia.
Nữ nhân bước đi giữa đường lớn, bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Nếu hiện tại, có chiếc xe nào vô tình chạy qua đây, nhìn thấy bóng lưng của cô, nói không chừng cũng sẽ ngừng lại, cho cô đi nhờ xe.
‘Lộc cộc’ từng bước một, nữ nhân rất nhanh liền đi đến trước ngôi nhà vẫn còn đang kéo đầy cảnh giới tuyến kia. Chỉ là, tựa như một vị khách xa lạ, nữ nhân ngay cả một tia ngập ngừng cũng không có, liền đã trực tiếp vòng qua nó, tiếp tục đi tới.
Giày cao gót đỏ tươi không ngừng đạp lên mặt đường, không lâu sau, bước chân của cô cũng liền đã ngừng lại. Lúc này, một ngọn gió đêm thổi qua, vô tình lại làm mái tóc xơ xác của cô cuốn bay theo.
Mà cô, thời khắc này cũng đã ngẩng đầu. Nơi tầm mắt trực chỉ, vừa vặn cũng chính là nhà của Diệc Tẫn!
Nhìn xem ngôi nhà trước mặt, nữ nhân liền nhấc chân, chậm rãi đi vào, cuối cùng lại dừng lại ở trong sân nhỏ, lần nữa nâng mắt nhìn lên. Mà mục tiêu lần này, liền là ban công phòng ngủ của Diệc Tẫn.
Nữ nhân đứng yên hồi lâu, tựa như một cỗ thi thể, quỷ dị khôn cùng. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là mười phút, cũng có thể là một tiếng. Hai cánh môi mê người của nữ nhân rốt cuộc mới chịu hé mở. Theo sau đó, một giọng nữ the thé, tựa như kim loại ma sát vào nhau, làm người lông tơ dựng ngược cũng đã vang lên.
“Diệc Tẫn…Diệc Tẫn…Diệc Tẫn…”
Đã từng nghe qua người sống gọi tên quỷ, có thể xem như gọi hồn. Như vậy, nếu quỷ gọi hồn của người sống, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Trong đêm đen, từng tiếng gọi bình thản của nữ nhân càng ngày lại càng trở nên thê lương, bén nhọn, phảng phất có một loại ma lực, trực tiếp xuyên thấu qua vách tường dày, bắt đầu vang vọng trong phòng của Diệc Tẫn, chui vào trong lỗ tai y.