Từ hôm đó, mỗi lần gặp lại Hoa Linh, ánh mắt Kiều Mạt đã có chút thay đổi, chuẩn tư thái nhìn người trong nhà, giống như lúc trước nhìn Mạc Vũ Sinh.
Mới đầu Hoa Linh bị ánh mắt bà mối của cậu nhìn đến sởn gai ốc, nhưng dần dà lại phát hiện thân phận “anh dâu tương lai” tựa hồ có thể khiến hoàng tử nhỏ bớt bài xích mình thấy rõ, hắn cũng thuận theo tự nhiên mà chấp nhận luôn. Dù sao mục đích của hắn cũng là muốn thân thiết với Kiều Mạt hơn, về phần đại thái tử FA kia, bất quá là nói suông ngoài miệng thôi, trời cao Long cung xa, ai thèm quan tâm anh ta.
Một tuần sau, tất thảy cảnh quay của Thanh Vu trong <Hình Xăm> kết thúc, Tạ Thanh Thần cũng đã xuất viện, những người khác tiếp tục bận rộn, Kiều Mạt lại đâm ra nhàn rỗi. Chiếu theo tiến độ hiện nay, dự tính cẩn thận thì phải một tháng sau mới quay xong. Trong đầu Kiều Mạt cứ canh cánh mãi những lời Hoa Linh nói hôm ấy, tự hỏi phải làm thế nào mới giải trừ được phong ấn trên người Kim Trăn.
Buổi tối lúc trở về, Kim Trăn đưa cho Kiều Mạt hai tấm vé máy bay, cậu nhận lấy rồi xem thật kỹ, là vé đi Hải Thành vào ngày mai.
“Đây là?” Kiều Mạt nhìn Kim Trăn với ánh mắt thắc mắc.
Kim Trăn vừa xếp hành lý cho cả hai, vừa đáp: “Phần diễn của em xong rồi, chúng ta đi nghỉ phép, lần trước không phải em nói thích đi biển sao? Anh đặt một làng du lịch ven biển rồi…”
Kim Trăn còn chưa nói xong, hoàng tử nhỏ đã nhào cái vèo lên lưng Kim Trăn, ôm cổ và cọ vai hắn khí thế, giọng lộ rõ sự hưng phấn:
“Kim Kim, anh đúng là… hiền huệ quá đi.”
Kim Trăn: …
Kim Trăn khẽ dừng tay, rồi với ra sau kéo Kiều Mạt từ trên lưng xuống, đặt cậu trong va ly hành lý mở rộng, hỏi:
“Có muốn đi không?”
Kiều Mạt gật đầu lia lịa như cún con. Kim Trăn để đồ vật trong tay mình lên tay Kiều Mạt, nhướng mày bảo:
“Vậy hiền huệ một chút.”
Kiều Mạt vui vẻ cầm lấy, vỗ ngực nói: “Cứ giao cho em.”
Kim Trăn lui sang một bên, khoanh tay ngồi trên giường nhìn Kiều Mạt thu dọn đồ đạc, hoàng tử nhỏ nhảy loi choi tán loạn trong phòng như chú khỉ.
Ngặt nỗi Kim Trăn không giữ bình tĩnh được bao lâu, mười phút sau, hắn thở dài, yên lặng đứng dậy, kéo Kiều Mạt tránh xa cái va ly.
Lấy dép lê và tách trà trong va ly ra.
Móc quần lót nhét trong vớ ra.
Lấy gel trơn trong ly du lịch ra.
Cuối cùng, lẳng lặng giũ áo mưa kẹp trong hộ chiếu ra…
Kiều Mạt lại bám trên lưng Kim Trăn như koala, nhìn động tác của hắn, không ngừng giải thích và chỉ huy:
“Kim Kim, em thích đôi dép lê này… Trên tách trà có nước miếng rồng của em…”
“Kim Kim, quần lót đuôi heo bị anh xé rách hết rồi, chỉ còn hai cái đuôi thỏ thôi, phải cất kỹ.”
“Í? Cái lọ này đựng gì vậy? Không phải kem đánh răng hở? Bởi em mới nói sao mùi vị kỳ cục dữ hồn…”
“Thiệt ra khỏi đem áo mưa cũng được, đằng nào đó giờ anh cũng đâu cần…”
…
Kim Trăn quay sang hôn thiệt sâu, bịt cái miệng đang lải nhải của Kiều Mạt. Hồi lâu sau, hoàng tử nhỏ đỏ mặt, ngoan ngoãn gục đầu lên vai Kim Trăn không lên tiếng. Kim Trăn hài lòng tiếp tục xếp hành lý.
TV trong phòng truyền ra tiếng bản tin, ánh đèn sáng ngời chiếu lên giường, đồ vật của con trai bị ném lộn xộn trên thảm trải sàn, Kim Trăn gấp quần áo của cả hai, trên lưng còn cõng một bé gấu dính người. Hình bóng nom như đôi gấu gắn bó của hai người phản chiếu trên tường, thoạt trông vô cùng ấm áp và ngọt ngào…
Sáng hôm sau, Ô Mãn đứng trước cửa với bản mặt bất mãn, u oán dòm Kiều Mạt:
“Điện hạ, tôi không thể rời xa ngài, tôi là trợ lý của ngài, ngài đi đâu cũng phải dẫn tôi theo.”
Kiều Mạt cười hì hì: “Ô Mãn, ta cho ngươi nghỉ đông.” Dứt lời, Kiều Mạt nhìn thấy cú mèo nhỏ đứng trên vai Ô Mãn đang nghiêng đầu cọ tai hắn.
Kiều Mạt nghiêng đầu nghĩ rồi bảo: “Bằng không lần này ngươi xin nghỉ kết hôn luôn đi?”
Ô Mãn: …
Kiều Mạt cười nói: “Ô Mãn, lần này ta với Kim Kim là thế giới hai người, ngươi đi chỉ tổ làm bóng đèn.”
Ô Mãn nói khẽ: “Điện hạ, bây giờ Kim tổng vẫn không được, lỡ gặp phải ma vật gì, có tôi ở đó…”
Kiều Mạt cười chọc Ô Mãn: “Rồi ngươi nhanh chóng rụt vào mai à?”
Ô Mãn nghẹn lời, nghĩ nghĩ, mình quả nhiên thường xuyên làm vậy.
“Được rồi, Ô Mãn, yên tâm đi, ta không còn là đứa trẻ ba bốn trăm tuổi nữa, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân… và Kim Kim.” Kiều Mạt cất giọng sặc mùi tự tin, hai mắt sáng lấp lánh, đoạn giơ tay tạo thế đại lực sĩ, hỏi:
“Ái tình sẽ ban cho người ta sức mạnh hùng hậu, cảm nhận được cơ bắp cánh tay của ta không?”
Ô Mãn: …
Kim Trăn xuất hiện phía sau Kiều Mạt, một tay kéo va ly, một tay khoác vai Kiều Mạt, nhướng mày nhìn Ô Mãn:
“Tôi không được?”
Ô Mãn: …
Cú mèo nhỏ trên vai Ô Mãn trông thấy Kim Trăn thì thân thể bất giác run lên, rụt ra sau gáy Ô Mãn. Ô Mãn thấy ánh mắt sắc bén như đao của Kim Trăn, lập tức nghiêm túc bảo Kiều Mạt:
“Điện hạ, chúc thuận buồm xuôi gió, dù sao đoàn phim cũng không có việc gì. Mấy bữa trước Đỗ Thanh Học gọi điện nói ngài quay phim xong thì cứ nghỉ ngơi, ngài và Kim tổng đi trăng mật vui vẻ, chơi thật đã, mọi công việc ở đây cứ giao tất cho tôi, tôi cũng sẽ báo với Nhị thái tử bên kia một tiếng, tạm biệt.”
Nói rồi Ô Mãn quay lưng bước đi thật lẹ.
Kiều Mạt kinh ngạc dòm bóng lưng phóng đi như sao xẹt của Ô Mãn, quay sang nói với Kim Trăn:
“Kim Kim, vẫn là anh lợi hại, em nói cả buổi chả xi nhê, anh há miệng thốt ba chữ đã hạ gục được anh ta.”
Kim Trăn cười mà không đáp, kéo hành lý và Kiều Mạt đi thẳng đến sân bay.
Thời điểm máy bay cất cánh, hoàng tử nhỏ vẫn đắm chìm trong nụ hôn ngọt lịm của Kim Trăn như trước đây, trong lòng ôm ấp khát khao và chờ mong đối với thế giới hai người lần này, muốn cùng bơi lội và nghỉ mát với Kim Kim nha, không chừng sẽ có cơ hội play trong nước ấy chứ.
Mới nghĩ đã thấy hơi hơi kích động rồi!
Cảm nhận được hơi thở của Kim Trăn, Kiều Mạt khẽ cong môi, cảm giác hạnh phúc trĩu nặng trào dâng trong lòng, cậu lặng lẽ vươn tay nắm chặt bàn tay Kim Trăn, mười ngón tay đan vào nhau. Kiều Mạt cảm thụ nhiệt độ nơi bàn tay hắn, trái tim cũng ngọt như đống donut trên bàn.
Nắm tay cả đời, sánh bước đến già.
Mới đầu Hoa Linh bị ánh mắt bà mối của cậu nhìn đến sởn gai ốc, nhưng dần dà lại phát hiện thân phận “anh dâu tương lai” tựa hồ có thể khiến hoàng tử nhỏ bớt bài xích mình thấy rõ, hắn cũng thuận theo tự nhiên mà chấp nhận luôn. Dù sao mục đích của hắn cũng là muốn thân thiết với Kiều Mạt hơn, về phần đại thái tử FA kia, bất quá là nói suông ngoài miệng thôi, trời cao Long cung xa, ai thèm quan tâm anh ta.
Một tuần sau, tất thảy cảnh quay của Thanh Vu trong <Hình Xăm> kết thúc, Tạ Thanh Thần cũng đã xuất viện, những người khác tiếp tục bận rộn, Kiều Mạt lại đâm ra nhàn rỗi. Chiếu theo tiến độ hiện nay, dự tính cẩn thận thì phải một tháng sau mới quay xong. Trong đầu Kiều Mạt cứ canh cánh mãi những lời Hoa Linh nói hôm ấy, tự hỏi phải làm thế nào mới giải trừ được phong ấn trên người Kim Trăn.
Buổi tối lúc trở về, Kim Trăn đưa cho Kiều Mạt hai tấm vé máy bay, cậu nhận lấy rồi xem thật kỹ, là vé đi Hải Thành vào ngày mai.
“Đây là?” Kiều Mạt nhìn Kim Trăn với ánh mắt thắc mắc.
Kim Trăn vừa xếp hành lý cho cả hai, vừa đáp: “Phần diễn của em xong rồi, chúng ta đi nghỉ phép, lần trước không phải em nói thích đi biển sao? Anh đặt một làng du lịch ven biển rồi…”
Kim Trăn còn chưa nói xong, hoàng tử nhỏ đã nhào cái vèo lên lưng Kim Trăn, ôm cổ và cọ vai hắn khí thế, giọng lộ rõ sự hưng phấn:
“Kim Kim, anh đúng là… hiền huệ quá đi.”
Kim Trăn: …
Kim Trăn khẽ dừng tay, rồi với ra sau kéo Kiều Mạt từ trên lưng xuống, đặt cậu trong va ly hành lý mở rộng, hỏi:
“Có muốn đi không?”
Kiều Mạt gật đầu lia lịa như cún con. Kim Trăn để đồ vật trong tay mình lên tay Kiều Mạt, nhướng mày bảo:
“Vậy hiền huệ một chút.”
Kiều Mạt vui vẻ cầm lấy, vỗ ngực nói: “Cứ giao cho em.”
Kim Trăn lui sang một bên, khoanh tay ngồi trên giường nhìn Kiều Mạt thu dọn đồ đạc, hoàng tử nhỏ nhảy loi choi tán loạn trong phòng như chú khỉ.
Ngặt nỗi Kim Trăn không giữ bình tĩnh được bao lâu, mười phút sau, hắn thở dài, yên lặng đứng dậy, kéo Kiều Mạt tránh xa cái va ly.
Lấy dép lê và tách trà trong va ly ra.
Móc quần lót nhét trong vớ ra.
Lấy gel trơn trong ly du lịch ra.
Cuối cùng, lẳng lặng giũ áo mưa kẹp trong hộ chiếu ra…
Kiều Mạt lại bám trên lưng Kim Trăn như koala, nhìn động tác của hắn, không ngừng giải thích và chỉ huy:
“Kim Kim, em thích đôi dép lê này… Trên tách trà có nước miếng rồng của em…”
“Kim Kim, quần lót đuôi heo bị anh xé rách hết rồi, chỉ còn hai cái đuôi thỏ thôi, phải cất kỹ.”
“Í? Cái lọ này đựng gì vậy? Không phải kem đánh răng hở? Bởi em mới nói sao mùi vị kỳ cục dữ hồn…”
“Thiệt ra khỏi đem áo mưa cũng được, đằng nào đó giờ anh cũng đâu cần…”
…
Kim Trăn quay sang hôn thiệt sâu, bịt cái miệng đang lải nhải của Kiều Mạt. Hồi lâu sau, hoàng tử nhỏ đỏ mặt, ngoan ngoãn gục đầu lên vai Kim Trăn không lên tiếng. Kim Trăn hài lòng tiếp tục xếp hành lý.
TV trong phòng truyền ra tiếng bản tin, ánh đèn sáng ngời chiếu lên giường, đồ vật của con trai bị ném lộn xộn trên thảm trải sàn, Kim Trăn gấp quần áo của cả hai, trên lưng còn cõng một bé gấu dính người. Hình bóng nom như đôi gấu gắn bó của hai người phản chiếu trên tường, thoạt trông vô cùng ấm áp và ngọt ngào…
Sáng hôm sau, Ô Mãn đứng trước cửa với bản mặt bất mãn, u oán dòm Kiều Mạt:
“Điện hạ, tôi không thể rời xa ngài, tôi là trợ lý của ngài, ngài đi đâu cũng phải dẫn tôi theo.”
Kiều Mạt cười hì hì: “Ô Mãn, ta cho ngươi nghỉ đông.” Dứt lời, Kiều Mạt nhìn thấy cú mèo nhỏ đứng trên vai Ô Mãn đang nghiêng đầu cọ tai hắn.
Kiều Mạt nghiêng đầu nghĩ rồi bảo: “Bằng không lần này ngươi xin nghỉ kết hôn luôn đi?”
Ô Mãn: …
Kiều Mạt cười nói: “Ô Mãn, lần này ta với Kim Kim là thế giới hai người, ngươi đi chỉ tổ làm bóng đèn.”
Ô Mãn nói khẽ: “Điện hạ, bây giờ Kim tổng vẫn không được, lỡ gặp phải ma vật gì, có tôi ở đó…”
Kiều Mạt cười chọc Ô Mãn: “Rồi ngươi nhanh chóng rụt vào mai à?”
Ô Mãn nghẹn lời, nghĩ nghĩ, mình quả nhiên thường xuyên làm vậy.
“Được rồi, Ô Mãn, yên tâm đi, ta không còn là đứa trẻ ba bốn trăm tuổi nữa, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân… và Kim Kim.” Kiều Mạt cất giọng sặc mùi tự tin, hai mắt sáng lấp lánh, đoạn giơ tay tạo thế đại lực sĩ, hỏi:
“Ái tình sẽ ban cho người ta sức mạnh hùng hậu, cảm nhận được cơ bắp cánh tay của ta không?”
Ô Mãn: …
Kim Trăn xuất hiện phía sau Kiều Mạt, một tay kéo va ly, một tay khoác vai Kiều Mạt, nhướng mày nhìn Ô Mãn:
“Tôi không được?”
Ô Mãn: …
Cú mèo nhỏ trên vai Ô Mãn trông thấy Kim Trăn thì thân thể bất giác run lên, rụt ra sau gáy Ô Mãn. Ô Mãn thấy ánh mắt sắc bén như đao của Kim Trăn, lập tức nghiêm túc bảo Kiều Mạt:
“Điện hạ, chúc thuận buồm xuôi gió, dù sao đoàn phim cũng không có việc gì. Mấy bữa trước Đỗ Thanh Học gọi điện nói ngài quay phim xong thì cứ nghỉ ngơi, ngài và Kim tổng đi trăng mật vui vẻ, chơi thật đã, mọi công việc ở đây cứ giao tất cho tôi, tôi cũng sẽ báo với Nhị thái tử bên kia một tiếng, tạm biệt.”
Nói rồi Ô Mãn quay lưng bước đi thật lẹ.
Kiều Mạt kinh ngạc dòm bóng lưng phóng đi như sao xẹt của Ô Mãn, quay sang nói với Kim Trăn:
“Kim Kim, vẫn là anh lợi hại, em nói cả buổi chả xi nhê, anh há miệng thốt ba chữ đã hạ gục được anh ta.”
Kim Trăn cười mà không đáp, kéo hành lý và Kiều Mạt đi thẳng đến sân bay.
Thời điểm máy bay cất cánh, hoàng tử nhỏ vẫn đắm chìm trong nụ hôn ngọt lịm của Kim Trăn như trước đây, trong lòng ôm ấp khát khao và chờ mong đối với thế giới hai người lần này, muốn cùng bơi lội và nghỉ mát với Kim Kim nha, không chừng sẽ có cơ hội play trong nước ấy chứ.
Mới nghĩ đã thấy hơi hơi kích động rồi!
Cảm nhận được hơi thở của Kim Trăn, Kiều Mạt khẽ cong môi, cảm giác hạnh phúc trĩu nặng trào dâng trong lòng, cậu lặng lẽ vươn tay nắm chặt bàn tay Kim Trăn, mười ngón tay đan vào nhau. Kiều Mạt cảm thụ nhiệt độ nơi bàn tay hắn, trái tim cũng ngọt như đống donut trên bàn.
Nắm tay cả đời, sánh bước đến già.