Sau khi Cố Tín cúp điện thoại, Husky vẫn đang hết sức cố gắng học tiếng sói tru.
Đầu Cố Tín nghe nó gào mà ong ong, rõ ràng lúc bé nó rất đáng yêu, sao lớn lên lại thay đổi hoàn toàn thế này?
Nhất định là vì Tiêu Cố nuôi.
Cố Tín đưa ra kết luận, trầm măc nhìn nó một lúc, rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechan cho Thẩm Thi Thi: “Gần đây em bận việc gì à?”
Thẩm Thi Thi nhắn lại rất nhanh: “Em còn hai môn thi nữa mới xong. Đại Đại anh có chuyện gì à? Chẳng lẽ muốn rủ em đi đâu? [ xấu hổ ]”
Trước đây khi Cố Tín rủ cô đi chương trình âm nhạc đón năm mới, đó là lần đầu tiên Thẩm Thi Thi thấy anh trên sân khấu. Khác hẳn với mọi ngày, anh khi biểu diễn toàn thân đều tỏa sáng, đẹp trai lại nghiêm chỉnh, mỗi động tác đều mang phong thái siêu sao, một ánh mắt cũng làm khán giả dưới đài la hét chói tai.
Sân khâu âm nhạc mang tới thứ cảm xúc khó có thể so sánh, Thẩm Thi Thi xem xong chương trình đón năm mới, dường như càng thêm yêu Cố Tín.
Cố Tín nghe cô nói vậy, mỉm cười, gửi tin nhắn thoại: “Anh muốn rủ em đưa chó đi dạo với anh, làm việc có lương, anh mời em ăn cơm tối.”
Thẩm Thi Thi mở tin nhắn nghe giọng Cố Tín, đầu ngón tay ấn nhanh trên màn hình: “Không mời cơm cũng không sao, em chỉ có một ước nguyện, về sau gửi Wechat chỉ dùng tin nhắn thoại thôi, có được không?”
Giọng nói của anh thật quyến rũ, cô nghĩ mình có thể nghe cả đêm.
Chuông báo tin nhắn mới vang lên, Cố Tín lại gửi wechat, vẫn dùng tin thoại: “Em thích là được.”
Thẩm Thi Thi: “…”
Che mặt.
Cô đang bùng nổ cảm xúc, rồi gửi lại: “Đại Đại, anh nuôi chó từ bao giờ thế?”
Cố Tín ấn nút ghi âm, nói vào loa: “Đó là con chó trước Tiêu Cố nuôi, Mễ Tình mang thai rồi, anh ấy không chăm sóc được cho nó nên đùn đẩy cho anh.”
Thẩm Thi Thi còn chưa tỉnh lại vì giọng nói anh, đã sửng sốt: “Mễ Tình mang thai á??”
Tuy cô có nghe nói về hôn sự giữa ông chủ Tiêu và Mễ Tình, nhưng chưa từng biết bọn họ là bác sĩ bảo cưới!
Cho dù cô gửi tin nhắn văn bản nhưng cách màn hình, Cố Tín cũng cảm thấy sự khiếp sợ trên người cô.
Anh lại gửi tin nhắn thoại: “Em kinh ngạc đến thế à, chẳng nhẽ đứa bé là của em?”
Thẩm Thi Thi: “…”
Đại Đại nhà cô có khiếu hài hước thật đấy.
Ngón tay cô hơi run rẩy gõ chữ: “Em chẳng qua là thấy, tốc độ tiến triển của hai người đó thật nhanh.”
Cảm giác mới gần đây thôi, Mễ Tình còn đang bàn luận với cô, liệu chị Dung có trở thành bà chủ không, chớp mắt một cái, Mễ Tình đã mang thai con của ông chủ Tiêu, ngồi vững trên ghế bà c hủ.
“Ừ. Đúng rồi.” Cố Tín nói xong, nghĩ thầm, liệu anh và Thẩm Thi Thi có nên tăng tốc?
Hay là thừa dịp dắt chó đi, phát triển thêm?
Nghĩ vậy, anh bỗng thấy con Husky kia cũng không đáng ghét lắm.
Hôm sau là ngày Tiêu Cố mời mọi người đến tiệm Xuyến xuyến ăn, Thẩm Thi Thi cũng được mời. Ánh mắt hóng hớt của cô quét qua bụng Mễ Tình: “Mấy tháng rồi?”
Mễ Tình: “…”
Thấy cô không nói, Thẩm Thi Thi chưa chịu dừng lại: “Thì ra chị và ông chủ Tiêu là ‘bác sĩ bảo cưới’.”
Mấy câu này đúng lúc bị Tiêu Cố đứng ngay cạnh Mễ Tình nghe thấy, anh quay lại nhìn Thẩm Thi Thi, nói: “Bọn anh không phải bác sĩ bảo cưới, kết hôn chỉ vì yêu nhau thôi.”
Mễ Tình: “…”
Thẩm Thi Thi: “…”
Khách đến tiệm Xuyến xuyến ngày càng nhiều, Thẩm Thi Thi định đi rót nước cho họ theo thói quen, nhưng kịp dừng lại.
Hôm nay cô đến ăn chùa, sao lại biến mình thành nhân viên phục vụ được!
Chốc lát sau, đại sảnh đã đầy ắp người, mấy vị khách ở đây phần lớn là cư dân vùng lân cận nên chỉ ngồi với nhau thôi đã có chuyện để nói. Mọi người hết nhao nhao chúc mừng Tiêu Cố và Mễ Tình, xong bắt đầu lễ nghi đặc sản Trung Quốc — mời rượu.
Mễ Tình đang mang thai không thể uống rượu, nên rượu được mời đều do Tiêu Cố uống. Mễ Tình hơi lo lắng, mai anh phải đi làm, uống nhiều rượu vậy không ngủ được.
Tiêu Cố kính xong từng bàn, đi tới gần Mễ Tình đang mang vẻ mặt nghiêm túc, lắc lắc rượu trong tay: “Trong đây hơn nửa là nước.”
Mễ Tình: “…”
Có lẽ do khó có được một hôm ăn xuyến xuyến thỏa thích nên mọi người nới dạ dày ăn thêm. Mãi đến gần mười một giờ, mới lục tục ra về.
Mễ Tình nhìn khu bếp trống rỗng, đau lòng: “Có thể bị phá sản không?”
Tiêu Cố cười nói: “Phá sản làm sao dễ thế, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần thôi.”
Mễ Tình cảm giác tâm hồn thiếu nữ của cô bị động trúng.
Vì đã muộn, Tiêu Cố còn uống nhiều rượu nên hai người không về Khải Thụy quốc tế, mà ở luôn hoa viên Nam thành.
Bên này tuy đa số đồ đạc đã chuyển đi, nhưng mấy vật dụng hàng ngày vẫn còn.
Lại về nơi đây, Mễ Tình hơi bịn rịn. Lần đầu tiên cô gõ cánh cửa này, có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế.
“Sao vậy?” Thấy Mễ Tình đứng ở cửa không nhúc nhích, Tiêu Cố đang cởi giầy ngẩng đầu lên nhìn. Mễ Tình lắc đầu, vào phòng, tiện tay đóng cửa.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng đối với Tiêu Cố đang bận rộn mà nói, anh chỉ hận không thể bẻ đồng hồ thành hai nửa để dùng. Mễ Tình vốn đã quen thuộc với bài giới thiệu vắn tắt về công ty, rốt cuộc cũng được phân cho một ít công việc, tuy rất đơn giản, nhưng còn tốt hơn ngồi đọc tóm tắt nhiều.
— Hơn một tháng, cô thuộc mục lục làu làu rồi.
Cuối tháng, Cố lão gia gọi thông báo với Tiêu Cố, nói hôn lễ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, thời gian vào đầu tháng sau.
Trước ngày cưới mấy ngày, anh đưa Mễ Tình về thành phố C, nhẫn kết hôn đã làm xong. Anh tự mình đi xem rồi mang chiếc nhẫn đi tìm Mễ Tình.
Lần này trở về, Mễ Tình không ở Cố gia mà về Mễ gia. Tiêu Cố nghĩ sau khi kết hôn, cô sẽ không được gần bố mẹ nữa nên không phản đối. Anh lên xe, gọi điện thoại cho Mễ Tình, Mễ Tình nói cô đang đi thử váy cưới với mẹ.
“Anh đến tiệm váy cưới tìm em.” Tiêu Cố nhanh chóng quành xe, lái về tiệm váy cưới.
Khi anh đến, Mễ Tình đã thử xong, đang buôn dưa lê với mẹ trong quán cà phê. Tiêu Cố bước đến nhìn thức uống trước mặt Mễ Tình, đó là một li nước nóng, rồi anh mới nhìn sang cái hộp ở chỗ trống bên cạnh.”
“Váy cưới à?” anh nhìn logo in trên chiếc hộp. Mễ Tình gật đầu: “Đúng vậy, dài rộng rất vừa, không cần đổi đâu.”
Tiêu Cố ngồi xuống ghế trống, giọng mang theo vẻ tiếc nuối: “Sao không chờ anh tới rồi cởi ra?”
Mễ Tình cười nói: “Ngày đó sẽ mặc cho anh xem, vui lòng chờ đợi.”
Tiêu Cố hơi bĩu môi, nhẫn ra, mở hộp đặt trước mặt Mễ Tình.
Mễ Tình vừa liếc mắt đã bị nhẫn kim cương làm cho bối rối, tuy kiểu dáng không đặc biệt lắm, nhưng khảm nạm rất nhiều kim cương hồng.
“Ôi chao, đẹp quá đi.” Mễ Tình cầm nhẫn lên, dưới ánh mặt trời, kim cương lóe ra ánh sáng đặc biệt khiến người ta khó mà dời mắt.
Kim cương hồng rất quý hiếm, chiếc nhẫn này nhất định giá trị không hề nhỏ.
“Mặt trong có khắc tên hai chúng ta đó.”
Mễ Tình nghe anh nói vậy, nhìn vào trong, quả nhiên khắc chữ “Tình” và chữ “Cố”.
Cô không kìm lòng được, cười mãn nguyện, đưa nhẫn cho anh: “Anh đeo cho em đi.”
Tiêu Cố cười, cầm nhẫn về, lại cất vào hộp: “Ngày đó sẽ đeo cho em, vui lòng chờ đợi.”
Mễ Tình: “…”
Giọng anh bắt chước cô vừa nãy, làm cho công chúa nhỏ rất bất mãn.
Tiêu Cố giơ tay định giúp cô vuốt tóc, Mễ Tình mím môi kéo tay anh: “Mẹ vẫn đang ở đây đấy.”
Mẹ Mễ: “…”
Hóa ra hai đứa nó còn thấy bà, vừa nãy bà còn nghĩ bà tàng hình rồi à.
Buổi tối, Mễ Tình vẫn về Mễ gia với mẹ. Tiêu Cố đã mấy ngày không được ôm vợ, cảm giác đêm nay lại mất ngủ.
May mà hôn lễ sẽ cử hành vào hai ngày sau, đám cưới giữa Mễ gia và Cố gia, đương nhiên rất long trọng, khách tới tham gia đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố C.
Mễ Tình mời Hoắc Lệ làm phù dâu, còn Tiêu Cố mời Cố Tín làm phù rể.
Trong phòng chuẩn bị, Mễ Tình vẫn đang trang điểm, vì cô đang có thai, nên đặc biệt lưu ý thợ trang điểm không đánh quá dày, nhạt một chút là được.
Thợ trang điểm dựa theo yêu cầu của cô mà làm hết sức nhẹ nhàng trang nhã, dù nhạt nhưng không kém phần tinh xảo. Sau khi mặc áo cưới vào càng có vẻ mĩ lệ động lòng người.
Tiêu Cố thay xong lễ phục, vào phòng xem sao, Mễ Tình đứng lên trước gương, tay xách đuôi váy rất dài, xoay một vòng trước mặt anh: “Thế nào?”
Váy cưới dài chấm đất làm Mễ Tình trở nên cao gầy, mái tóc uốn xoăn búi gọn lên, chỉ chừa lại một chút tóc mai tô điểm khuôn mặt.
Chiếc váy này mang hơi thở quý tộc Châu Âu, ưu nhã cao quý, áo cưới đính trân châu, viền ren, khi cô mặc lên lại càng hạnh phúc.
Tiêu Cố bước đến, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, khom lưng hôn: “Đẹp lắm.”
Mễ Tình lập tức đỏ mặt, cái này… đang trong phòng chuẩn bị, khắp nơi toàn người!
May mà mọi người đều giả vờ không nhìn thấy cảnh vừa rồi, tiếp tục làm việc riêng.
Khi chuông điểm 12 giờ, trong giáo đường cũng diễn tấu bài “Wedding March“. Mễ Tình khoác tay cha đi vào từ bên ngoài giáo đường, từng bước từng bước, khách khứa đều vỗ tay.
Đi theo bên cạnh Mễ Tình còn có mấy bạn nhỏ rải hoa, Mễ Tình đi đến đâu, bọn nhỏ rải đến đó, đến khi thảm đỏ vương đầy hoa giấy màu, Mễ Tình đi đến bên cạnh Tiêu Cố.
Bố Mễ giao con gái cho Tiêu Cố xong, đi xuống.
“Anh Tiêu Cố, anh có đồng ý lấy Mễ Tình làm vợ mình, cho dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều yêu cô ấy, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa hai người.”
Lời thề này Mễ Tình đã nghe trong phim nhiều lần lắm rồi, nhưng trong hôn lễ của cô, từ miệng cha xứ nói ra, mới thật sự trở nên thiêng liêng.
“Tôi đồng ý.” Giọng nói Tiêu Cố trầm thấp từ tính, làm lòng cô kích động.
Cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Cố, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.
Mềm mại như nước, mà cũng kiên nghị như đá.
“Cô Mễ Tình, cô có đồng ý cưới anh Tiêu Cố làm chồng mình, cho dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều yêu cô ấy, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa hai người.”
Vẫn là câu nói đó, cha xứ đổi xưng hô hỏi Mễ Tình.
“Tôi đồng ý.” Giọng nói Mễ Tình nhẹ nhàng vang lên trong giáo đường, từ chữ rơi vào lòng Tiêu Cố.
“Bây giờ mời hai người trao nhẫn cho nhau.”
Tiêu Cố lấy nhẫn kết hôn ra, Mễ Tình tự động đưa tay tới.
Trên tay của cô đeo một đôi găng tay ren, Tiêu Cố nâng tay cô, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út.
Kim cương hồng bây giờ càng trở nên chói mắt.
Mễ Tình ngắm nghía tay mình, không quên đeo nhẫn cho Tiêu Cố.
Tuy hai chiếc nhẫn là một cặp, nhưng nhẫn của anh đương nhiên đơn giản hơn nhiều, không có kim cương lấp lánh như thế. Mễ Tình làm như anh vừa nãy, cẩn trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của anh. Tiêu Cố cầm tay cô, mỉm cười.
Rõ ràng cô đang mang thai đứa con của anh, mà một nụ cười của anh thôi cũng đủ làm lòng Mễ Tình bùng pháo hoa.
Nhịp tim rung động này, như thể cô vẫn còn 17, 18 tuổi, vẫn là thiếu nữ mới biết yêu.
Có lẽ trên đời có một loại người như thế, mãi mãi cho bạn cảm giác của mối tình đầu.
“Bây giờ mời chú rể hôn cô dâu.”
Lời nói của cha xứ đánh thức Mễ Tình đang trầm tư, khi cô tỉnh lại đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cố cực gần, và một nụ hôn mềm mại, dịu dàng.
Khách trong giáo đường đều vỗ tay, vài người còn đứng lên huýt sáo, ồn ào.
Trong lúc hôn, mặt Mễ Tình liên tục chuyển đỏ, đến khi đỏ tận mang tai rồi, Tiêu Cố mới thả cô ra.
Sau khi tuyên thệ trước cha xứ, mọi người ra ngoài vườn hoa dùng cơm.
Vườn hoa được cắt tỉa đẹp đẽ, một cây đàn dương cầm nổi bật, vị nhạc công ngồi trước đàn diễn tấu.
Khách khứa bận ăn uống, buôn chuyện, không có mấy ai thưởng thức tiếng đàn này, Chu Nghi Nhiên đi đến, nói với vị nhạc công điều gì đó, vị nhạc công lễ phép rời khỏi, mời Chu Nghi Nhiên ngồi lên.
Chu Nghi Nhiên ngồi trước dương cầm, trầm tư vài giây, rồi đánh khúc “Hôn lễ trong mơ”.
Hoắc Lệ vẫn để ý tới anh, thấy anh đến chỗ đàn dương cầm, cô dỏng tai nghe. Trong vườn hoa có không ít người phát hiện Chu Nghi Nhiên đánh đàn, có thể trực tiếp nghe vị nhạc công nổi tiếng diễn tấu là một niềm vinh hạnh.
Mễ Tình mới đầu còn đi chào hỏi khách khứa với Tiêu Cố, rồi cũng bị tiếng đàn của Chu Nghi Nhiên hấp dẫn. Tiêu Cố nhìn Chu Nghi Nhiên mặc lễ phục trắng, nhíu mày, trầm tư.
Sau một khúc diễn tấu, khách khứa đều không keo kiệt, vỗ tay rầm trời. Chu Nghi Nhiên đứng dậy khom lưng cảm ơn, rồi nhìn Mễ Tình cách đó không xa: “Bài hát này tôi muốn tặng hai người, mong hai người luôn luôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.” Mễ Tình cầm ly rượu trước mặt, cụng ly.
Trong ly thơm mát mùi rượu, Mễ Tình định uống đã bị Tiêu Cố cản. Tiêu Cố cầm ly, cụng ly với Chu Nghi Nhiên, rồi ngửa đầu uống cạn.
Chu Nghi Nhiên lấy một ly rượu đỏ từ tay phục vụ, cũng ngửa đầu uống. Sau khi uống xong, anh đứng khỏi đàn dương cầm, vị nhạc công vừa nãy lại tiếp tục diễn tấu.
Hoắc Lệ tới cạnh anh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu trong lòng anh khó chịu thì đừng miễn cưỡng vui cười.”
Chu Nghi Nhiên mỉm cười: “Anh không cười miễn cưỡng, anh thật lòng chúc phúc hai người đó.”
Cho dù bắt đầu từ nguyên nhân nào, Mễ Tình trước đây đã có thiện cảm với anh, anh ít nhiều vẫn nhận ra. Nhưng do hai người còn quá nhỏ, bận rộn học hành, nên chút tình cảm ấy chôn xuống lòng thiếu nam thiếu nữ như hạt giống, mãi mãi không tìm được cơ hội nảy mầm.
Đến khi có thời gian, bắt đầu muốn đưa đối phươn vào cuộc sống của mình, mới phát hiện cô ấy đã lệch khỏi quỹ đạo, không còn chung đường với anh.
Mất đi mãi mãi là mất đi.
Chu Nghi Nhiên cầm ly rượu đỏ, uống một ngụm. Hoắc Lệ ở bên cạnh thì thầm: “Anh có thể buông được là tốt rồi.”
Sau khi hôn lễ kết thúc, Mễ Tình vẫn về Mễ gia.
Tiêu Cố hơi buồn bực, mấy ngày hôm trước thì thôi, nhưng hôm nay là hôn lễ hai người mà, xong lại mỗi người một nơi, quả thật quá quắt.
Nhưng ngày mai được về thành phố A rồi, Tiêu Cố nghĩ tới đây, quyết định tối nay đi ngủ sớm, như vậy ngày mai có thể đến đón cô sớm.
Hôm sau anh quả thật dậy sớm, khi anh gõ cửa phòng Mễ Tình, Mễ Tình vẫn đang nằm mơ trên giường.
Phòng cô không khóa cửa, Tiêu Cố dễ dàng mở ra, đi vào.
Anh ngắm Mễ Tình khi ngủ, rồi cúi người xuống, hôn cô để đánh thức.
Mặt Mễ Tình đỏ ửng, không phải thẹn thùng mà là tứ giận.
Tiêu Cố vui vẻ nhìn cô, cười nói: “Dậy thôi, công chúa nhỏ, hôm nay phải về thành phố A rồi.”
Mễ Tình thay quần áo, không cho Tiêu Cố xem: “Anh, quay mặt đi!”
Tiêu Cố cười khẽ, ngoan ngoãn quay lưng lại.
Mễ Tình mặc xong mới để anh quay lại. Cô đi đánh răng rửa mặt, Tiêu Cố đợi ở bên ngoài, đến khi cô trang điểm xong xuôi đã hơn nửa tiếng sau.
Tiêu Cố cũng không oán thán gì, cùng nhau xuống tầng. Dì Minh thấy hai người, bày bữa sáng trên bàn.
Mễ Tình nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bố mẹ, hỏi: “Bố mẹ cháu đâu ạ?”
Dì Minh đáp: “Hai người đến công ty từ sớm rồi. Họ biết hôm nay Tiêu tiên sinh đến đón cháu, nên muốn để hai người ở lại ăn sáng.”
“Vâng.” Mễ Tình gật đầu, nhìn Tiêu Cố, “Anh ăn sáng chưa?”
Tiêu Cố chưa ăn sáng nên ngồi xuống ăn chung. Mễ Tình cầm trong tay lát bánh mì, hơi nhíu mày: “Em không muốn về thành phố A.”
Mí mắt Tiêu Cố giật giật, bỏ dao nĩa trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Trong lòng anh nặng trĩu lo lắng, nếu Mễ Tình không muốn về thành phố A với anh thì phải làm sao? Anh không muốn sống riêng, nhưng nếu anh ép buộc cô đi với mình… Tiêu Cố nhíu mày.
Mễ Tình từ từ ăn bánh kem, môi còn dính kim: “Mấy ngày ở thành phố C, anh rỗi rãi hơn chút, vừa về tới thành phố A, anh lại đầu tắt mặt tối.”
Nghĩ lại cũng hơi phiền phức.
Tiêu Cố thở phào, hóa ra là chuyện này? Chỉ cần không phải cô không thích đi theo anh là được.
Anh dùng ngón tay lau kem trên môi Mễ Tình, cười nói: “Vạn sự khởi đầu nan, chi nhánh bên kia vừa bắt đầu hoạt động nên công việc khá nhiều, qua một thời gian là tốt hơn.”
Mễ Tình nhìn anh, con ngươi khẽ động đậy, cắn môi: “Mấy hôm nay em ở nhà học dì Minh mấy món canh, về là nấu được cho anh rồi.”
Cô muốn giảm bớt gánh nặng cho anh, dù chỉ là một chút.
Tiêu Cố cười rộ lên, kéo cô vào lòng: “Em đang mang thai, phải nghỉ ngơi nhiều, lầm một món ăn không phải chuyện quan trọng.”
Tuy Mễ Tình mang thai không có phản ứng gì nghiêm trọng, nhưng thi thoảng vẫn nôn nghén, khi mang thai cả người đều thay đổi, anh không dám xem thường.
Mễ Tình ngẩng đầu lên, lườm: “Anh sợ em nấu khó nuốt chứ gì?”
Mấy cảnh này cô xem nhiều trên TV rồi: Người bạn gái nấu một bữa cơm cho bạn trai ăn, anh bạn trai tuy thấy không ngon nhưng vẫn phải làm dáng vẻ nhồm nhoàm nhai nuốt.
Tiêu Cố cực thông minh, anh không cho cô nấu ăn, giải tiếp từ gốc rễ vấn đề.
Lời cô nói làm anh buồn cười: “Công chúa nhỏ nấu canh, có chan nước mắt anh cũng uống hết.”
Mễ Tình: “…”
Ai mà thèm chứ!
Đầu Cố Tín nghe nó gào mà ong ong, rõ ràng lúc bé nó rất đáng yêu, sao lớn lên lại thay đổi hoàn toàn thế này?
Nhất định là vì Tiêu Cố nuôi.
Cố Tín đưa ra kết luận, trầm măc nhìn nó một lúc, rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechan cho Thẩm Thi Thi: “Gần đây em bận việc gì à?”
Thẩm Thi Thi nhắn lại rất nhanh: “Em còn hai môn thi nữa mới xong. Đại Đại anh có chuyện gì à? Chẳng lẽ muốn rủ em đi đâu? [ xấu hổ ]”
Trước đây khi Cố Tín rủ cô đi chương trình âm nhạc đón năm mới, đó là lần đầu tiên Thẩm Thi Thi thấy anh trên sân khấu. Khác hẳn với mọi ngày, anh khi biểu diễn toàn thân đều tỏa sáng, đẹp trai lại nghiêm chỉnh, mỗi động tác đều mang phong thái siêu sao, một ánh mắt cũng làm khán giả dưới đài la hét chói tai.
Sân khâu âm nhạc mang tới thứ cảm xúc khó có thể so sánh, Thẩm Thi Thi xem xong chương trình đón năm mới, dường như càng thêm yêu Cố Tín.
Cố Tín nghe cô nói vậy, mỉm cười, gửi tin nhắn thoại: “Anh muốn rủ em đưa chó đi dạo với anh, làm việc có lương, anh mời em ăn cơm tối.”
Thẩm Thi Thi mở tin nhắn nghe giọng Cố Tín, đầu ngón tay ấn nhanh trên màn hình: “Không mời cơm cũng không sao, em chỉ có một ước nguyện, về sau gửi Wechat chỉ dùng tin nhắn thoại thôi, có được không?”
Giọng nói của anh thật quyến rũ, cô nghĩ mình có thể nghe cả đêm.
Chuông báo tin nhắn mới vang lên, Cố Tín lại gửi wechat, vẫn dùng tin thoại: “Em thích là được.”
Thẩm Thi Thi: “…”
Che mặt.
Cô đang bùng nổ cảm xúc, rồi gửi lại: “Đại Đại, anh nuôi chó từ bao giờ thế?”
Cố Tín ấn nút ghi âm, nói vào loa: “Đó là con chó trước Tiêu Cố nuôi, Mễ Tình mang thai rồi, anh ấy không chăm sóc được cho nó nên đùn đẩy cho anh.”
Thẩm Thi Thi còn chưa tỉnh lại vì giọng nói anh, đã sửng sốt: “Mễ Tình mang thai á??”
Tuy cô có nghe nói về hôn sự giữa ông chủ Tiêu và Mễ Tình, nhưng chưa từng biết bọn họ là bác sĩ bảo cưới!
Cho dù cô gửi tin nhắn văn bản nhưng cách màn hình, Cố Tín cũng cảm thấy sự khiếp sợ trên người cô.
Anh lại gửi tin nhắn thoại: “Em kinh ngạc đến thế à, chẳng nhẽ đứa bé là của em?”
Thẩm Thi Thi: “…”
Đại Đại nhà cô có khiếu hài hước thật đấy.
Ngón tay cô hơi run rẩy gõ chữ: “Em chẳng qua là thấy, tốc độ tiến triển của hai người đó thật nhanh.”
Cảm giác mới gần đây thôi, Mễ Tình còn đang bàn luận với cô, liệu chị Dung có trở thành bà chủ không, chớp mắt một cái, Mễ Tình đã mang thai con của ông chủ Tiêu, ngồi vững trên ghế bà c hủ.
“Ừ. Đúng rồi.” Cố Tín nói xong, nghĩ thầm, liệu anh và Thẩm Thi Thi có nên tăng tốc?
Hay là thừa dịp dắt chó đi, phát triển thêm?
Nghĩ vậy, anh bỗng thấy con Husky kia cũng không đáng ghét lắm.
Hôm sau là ngày Tiêu Cố mời mọi người đến tiệm Xuyến xuyến ăn, Thẩm Thi Thi cũng được mời. Ánh mắt hóng hớt của cô quét qua bụng Mễ Tình: “Mấy tháng rồi?”
Mễ Tình: “…”
Thấy cô không nói, Thẩm Thi Thi chưa chịu dừng lại: “Thì ra chị và ông chủ Tiêu là ‘bác sĩ bảo cưới’.”
Mấy câu này đúng lúc bị Tiêu Cố đứng ngay cạnh Mễ Tình nghe thấy, anh quay lại nhìn Thẩm Thi Thi, nói: “Bọn anh không phải bác sĩ bảo cưới, kết hôn chỉ vì yêu nhau thôi.”
Mễ Tình: “…”
Thẩm Thi Thi: “…”
Khách đến tiệm Xuyến xuyến ngày càng nhiều, Thẩm Thi Thi định đi rót nước cho họ theo thói quen, nhưng kịp dừng lại.
Hôm nay cô đến ăn chùa, sao lại biến mình thành nhân viên phục vụ được!
Chốc lát sau, đại sảnh đã đầy ắp người, mấy vị khách ở đây phần lớn là cư dân vùng lân cận nên chỉ ngồi với nhau thôi đã có chuyện để nói. Mọi người hết nhao nhao chúc mừng Tiêu Cố và Mễ Tình, xong bắt đầu lễ nghi đặc sản Trung Quốc — mời rượu.
Mễ Tình đang mang thai không thể uống rượu, nên rượu được mời đều do Tiêu Cố uống. Mễ Tình hơi lo lắng, mai anh phải đi làm, uống nhiều rượu vậy không ngủ được.
Tiêu Cố kính xong từng bàn, đi tới gần Mễ Tình đang mang vẻ mặt nghiêm túc, lắc lắc rượu trong tay: “Trong đây hơn nửa là nước.”
Mễ Tình: “…”
Có lẽ do khó có được một hôm ăn xuyến xuyến thỏa thích nên mọi người nới dạ dày ăn thêm. Mãi đến gần mười một giờ, mới lục tục ra về.
Mễ Tình nhìn khu bếp trống rỗng, đau lòng: “Có thể bị phá sản không?”
Tiêu Cố cười nói: “Phá sản làm sao dễ thế, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần thôi.”
Mễ Tình cảm giác tâm hồn thiếu nữ của cô bị động trúng.
Vì đã muộn, Tiêu Cố còn uống nhiều rượu nên hai người không về Khải Thụy quốc tế, mà ở luôn hoa viên Nam thành.
Bên này tuy đa số đồ đạc đã chuyển đi, nhưng mấy vật dụng hàng ngày vẫn còn.
Lại về nơi đây, Mễ Tình hơi bịn rịn. Lần đầu tiên cô gõ cánh cửa này, có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế.
“Sao vậy?” Thấy Mễ Tình đứng ở cửa không nhúc nhích, Tiêu Cố đang cởi giầy ngẩng đầu lên nhìn. Mễ Tình lắc đầu, vào phòng, tiện tay đóng cửa.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng đối với Tiêu Cố đang bận rộn mà nói, anh chỉ hận không thể bẻ đồng hồ thành hai nửa để dùng. Mễ Tình vốn đã quen thuộc với bài giới thiệu vắn tắt về công ty, rốt cuộc cũng được phân cho một ít công việc, tuy rất đơn giản, nhưng còn tốt hơn ngồi đọc tóm tắt nhiều.
— Hơn một tháng, cô thuộc mục lục làu làu rồi.
Cuối tháng, Cố lão gia gọi thông báo với Tiêu Cố, nói hôn lễ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, thời gian vào đầu tháng sau.
Trước ngày cưới mấy ngày, anh đưa Mễ Tình về thành phố C, nhẫn kết hôn đã làm xong. Anh tự mình đi xem rồi mang chiếc nhẫn đi tìm Mễ Tình.
Lần này trở về, Mễ Tình không ở Cố gia mà về Mễ gia. Tiêu Cố nghĩ sau khi kết hôn, cô sẽ không được gần bố mẹ nữa nên không phản đối. Anh lên xe, gọi điện thoại cho Mễ Tình, Mễ Tình nói cô đang đi thử váy cưới với mẹ.
“Anh đến tiệm váy cưới tìm em.” Tiêu Cố nhanh chóng quành xe, lái về tiệm váy cưới.
Khi anh đến, Mễ Tình đã thử xong, đang buôn dưa lê với mẹ trong quán cà phê. Tiêu Cố bước đến nhìn thức uống trước mặt Mễ Tình, đó là một li nước nóng, rồi anh mới nhìn sang cái hộp ở chỗ trống bên cạnh.”
“Váy cưới à?” anh nhìn logo in trên chiếc hộp. Mễ Tình gật đầu: “Đúng vậy, dài rộng rất vừa, không cần đổi đâu.”
Tiêu Cố ngồi xuống ghế trống, giọng mang theo vẻ tiếc nuối: “Sao không chờ anh tới rồi cởi ra?”
Mễ Tình cười nói: “Ngày đó sẽ mặc cho anh xem, vui lòng chờ đợi.”
Tiêu Cố hơi bĩu môi, nhẫn ra, mở hộp đặt trước mặt Mễ Tình.
Mễ Tình vừa liếc mắt đã bị nhẫn kim cương làm cho bối rối, tuy kiểu dáng không đặc biệt lắm, nhưng khảm nạm rất nhiều kim cương hồng.
“Ôi chao, đẹp quá đi.” Mễ Tình cầm nhẫn lên, dưới ánh mặt trời, kim cương lóe ra ánh sáng đặc biệt khiến người ta khó mà dời mắt.
Kim cương hồng rất quý hiếm, chiếc nhẫn này nhất định giá trị không hề nhỏ.
“Mặt trong có khắc tên hai chúng ta đó.”
Mễ Tình nghe anh nói vậy, nhìn vào trong, quả nhiên khắc chữ “Tình” và chữ “Cố”.
Cô không kìm lòng được, cười mãn nguyện, đưa nhẫn cho anh: “Anh đeo cho em đi.”
Tiêu Cố cười, cầm nhẫn về, lại cất vào hộp: “Ngày đó sẽ đeo cho em, vui lòng chờ đợi.”
Mễ Tình: “…”
Giọng anh bắt chước cô vừa nãy, làm cho công chúa nhỏ rất bất mãn.
Tiêu Cố giơ tay định giúp cô vuốt tóc, Mễ Tình mím môi kéo tay anh: “Mẹ vẫn đang ở đây đấy.”
Mẹ Mễ: “…”
Hóa ra hai đứa nó còn thấy bà, vừa nãy bà còn nghĩ bà tàng hình rồi à.
Buổi tối, Mễ Tình vẫn về Mễ gia với mẹ. Tiêu Cố đã mấy ngày không được ôm vợ, cảm giác đêm nay lại mất ngủ.
May mà hôn lễ sẽ cử hành vào hai ngày sau, đám cưới giữa Mễ gia và Cố gia, đương nhiên rất long trọng, khách tới tham gia đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố C.
Mễ Tình mời Hoắc Lệ làm phù dâu, còn Tiêu Cố mời Cố Tín làm phù rể.
Trong phòng chuẩn bị, Mễ Tình vẫn đang trang điểm, vì cô đang có thai, nên đặc biệt lưu ý thợ trang điểm không đánh quá dày, nhạt một chút là được.
Thợ trang điểm dựa theo yêu cầu của cô mà làm hết sức nhẹ nhàng trang nhã, dù nhạt nhưng không kém phần tinh xảo. Sau khi mặc áo cưới vào càng có vẻ mĩ lệ động lòng người.
Tiêu Cố thay xong lễ phục, vào phòng xem sao, Mễ Tình đứng lên trước gương, tay xách đuôi váy rất dài, xoay một vòng trước mặt anh: “Thế nào?”
Váy cưới dài chấm đất làm Mễ Tình trở nên cao gầy, mái tóc uốn xoăn búi gọn lên, chỉ chừa lại một chút tóc mai tô điểm khuôn mặt.
Chiếc váy này mang hơi thở quý tộc Châu Âu, ưu nhã cao quý, áo cưới đính trân châu, viền ren, khi cô mặc lên lại càng hạnh phúc.
Tiêu Cố bước đến, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, khom lưng hôn: “Đẹp lắm.”
Mễ Tình lập tức đỏ mặt, cái này… đang trong phòng chuẩn bị, khắp nơi toàn người!
May mà mọi người đều giả vờ không nhìn thấy cảnh vừa rồi, tiếp tục làm việc riêng.
Khi chuông điểm 12 giờ, trong giáo đường cũng diễn tấu bài “Wedding March“. Mễ Tình khoác tay cha đi vào từ bên ngoài giáo đường, từng bước từng bước, khách khứa đều vỗ tay.
Đi theo bên cạnh Mễ Tình còn có mấy bạn nhỏ rải hoa, Mễ Tình đi đến đâu, bọn nhỏ rải đến đó, đến khi thảm đỏ vương đầy hoa giấy màu, Mễ Tình đi đến bên cạnh Tiêu Cố.
Bố Mễ giao con gái cho Tiêu Cố xong, đi xuống.
“Anh Tiêu Cố, anh có đồng ý lấy Mễ Tình làm vợ mình, cho dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều yêu cô ấy, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa hai người.”
Lời thề này Mễ Tình đã nghe trong phim nhiều lần lắm rồi, nhưng trong hôn lễ của cô, từ miệng cha xứ nói ra, mới thật sự trở nên thiêng liêng.
“Tôi đồng ý.” Giọng nói Tiêu Cố trầm thấp từ tính, làm lòng cô kích động.
Cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Cố, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.
Mềm mại như nước, mà cũng kiên nghị như đá.
“Cô Mễ Tình, cô có đồng ý cưới anh Tiêu Cố làm chồng mình, cho dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều yêu cô ấy, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa hai người.”
Vẫn là câu nói đó, cha xứ đổi xưng hô hỏi Mễ Tình.
“Tôi đồng ý.” Giọng nói Mễ Tình nhẹ nhàng vang lên trong giáo đường, từ chữ rơi vào lòng Tiêu Cố.
“Bây giờ mời hai người trao nhẫn cho nhau.”
Tiêu Cố lấy nhẫn kết hôn ra, Mễ Tình tự động đưa tay tới.
Trên tay của cô đeo một đôi găng tay ren, Tiêu Cố nâng tay cô, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út.
Kim cương hồng bây giờ càng trở nên chói mắt.
Mễ Tình ngắm nghía tay mình, không quên đeo nhẫn cho Tiêu Cố.
Tuy hai chiếc nhẫn là một cặp, nhưng nhẫn của anh đương nhiên đơn giản hơn nhiều, không có kim cương lấp lánh như thế. Mễ Tình làm như anh vừa nãy, cẩn trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của anh. Tiêu Cố cầm tay cô, mỉm cười.
Rõ ràng cô đang mang thai đứa con của anh, mà một nụ cười của anh thôi cũng đủ làm lòng Mễ Tình bùng pháo hoa.
Nhịp tim rung động này, như thể cô vẫn còn 17, 18 tuổi, vẫn là thiếu nữ mới biết yêu.
Có lẽ trên đời có một loại người như thế, mãi mãi cho bạn cảm giác của mối tình đầu.
“Bây giờ mời chú rể hôn cô dâu.”
Lời nói của cha xứ đánh thức Mễ Tình đang trầm tư, khi cô tỉnh lại đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cố cực gần, và một nụ hôn mềm mại, dịu dàng.
Khách trong giáo đường đều vỗ tay, vài người còn đứng lên huýt sáo, ồn ào.
Trong lúc hôn, mặt Mễ Tình liên tục chuyển đỏ, đến khi đỏ tận mang tai rồi, Tiêu Cố mới thả cô ra.
Sau khi tuyên thệ trước cha xứ, mọi người ra ngoài vườn hoa dùng cơm.
Vườn hoa được cắt tỉa đẹp đẽ, một cây đàn dương cầm nổi bật, vị nhạc công ngồi trước đàn diễn tấu.
Khách khứa bận ăn uống, buôn chuyện, không có mấy ai thưởng thức tiếng đàn này, Chu Nghi Nhiên đi đến, nói với vị nhạc công điều gì đó, vị nhạc công lễ phép rời khỏi, mời Chu Nghi Nhiên ngồi lên.
Chu Nghi Nhiên ngồi trước dương cầm, trầm tư vài giây, rồi đánh khúc “Hôn lễ trong mơ”.
Hoắc Lệ vẫn để ý tới anh, thấy anh đến chỗ đàn dương cầm, cô dỏng tai nghe. Trong vườn hoa có không ít người phát hiện Chu Nghi Nhiên đánh đàn, có thể trực tiếp nghe vị nhạc công nổi tiếng diễn tấu là một niềm vinh hạnh.
Mễ Tình mới đầu còn đi chào hỏi khách khứa với Tiêu Cố, rồi cũng bị tiếng đàn của Chu Nghi Nhiên hấp dẫn. Tiêu Cố nhìn Chu Nghi Nhiên mặc lễ phục trắng, nhíu mày, trầm tư.
Sau một khúc diễn tấu, khách khứa đều không keo kiệt, vỗ tay rầm trời. Chu Nghi Nhiên đứng dậy khom lưng cảm ơn, rồi nhìn Mễ Tình cách đó không xa: “Bài hát này tôi muốn tặng hai người, mong hai người luôn luôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.” Mễ Tình cầm ly rượu trước mặt, cụng ly.
Trong ly thơm mát mùi rượu, Mễ Tình định uống đã bị Tiêu Cố cản. Tiêu Cố cầm ly, cụng ly với Chu Nghi Nhiên, rồi ngửa đầu uống cạn.
Chu Nghi Nhiên lấy một ly rượu đỏ từ tay phục vụ, cũng ngửa đầu uống. Sau khi uống xong, anh đứng khỏi đàn dương cầm, vị nhạc công vừa nãy lại tiếp tục diễn tấu.
Hoắc Lệ tới cạnh anh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu trong lòng anh khó chịu thì đừng miễn cưỡng vui cười.”
Chu Nghi Nhiên mỉm cười: “Anh không cười miễn cưỡng, anh thật lòng chúc phúc hai người đó.”
Cho dù bắt đầu từ nguyên nhân nào, Mễ Tình trước đây đã có thiện cảm với anh, anh ít nhiều vẫn nhận ra. Nhưng do hai người còn quá nhỏ, bận rộn học hành, nên chút tình cảm ấy chôn xuống lòng thiếu nam thiếu nữ như hạt giống, mãi mãi không tìm được cơ hội nảy mầm.
Đến khi có thời gian, bắt đầu muốn đưa đối phươn vào cuộc sống của mình, mới phát hiện cô ấy đã lệch khỏi quỹ đạo, không còn chung đường với anh.
Mất đi mãi mãi là mất đi.
Chu Nghi Nhiên cầm ly rượu đỏ, uống một ngụm. Hoắc Lệ ở bên cạnh thì thầm: “Anh có thể buông được là tốt rồi.”
Sau khi hôn lễ kết thúc, Mễ Tình vẫn về Mễ gia.
Tiêu Cố hơi buồn bực, mấy ngày hôm trước thì thôi, nhưng hôm nay là hôn lễ hai người mà, xong lại mỗi người một nơi, quả thật quá quắt.
Nhưng ngày mai được về thành phố A rồi, Tiêu Cố nghĩ tới đây, quyết định tối nay đi ngủ sớm, như vậy ngày mai có thể đến đón cô sớm.
Hôm sau anh quả thật dậy sớm, khi anh gõ cửa phòng Mễ Tình, Mễ Tình vẫn đang nằm mơ trên giường.
Phòng cô không khóa cửa, Tiêu Cố dễ dàng mở ra, đi vào.
Anh ngắm Mễ Tình khi ngủ, rồi cúi người xuống, hôn cô để đánh thức.
Mặt Mễ Tình đỏ ửng, không phải thẹn thùng mà là tứ giận.
Tiêu Cố vui vẻ nhìn cô, cười nói: “Dậy thôi, công chúa nhỏ, hôm nay phải về thành phố A rồi.”
Mễ Tình thay quần áo, không cho Tiêu Cố xem: “Anh, quay mặt đi!”
Tiêu Cố cười khẽ, ngoan ngoãn quay lưng lại.
Mễ Tình mặc xong mới để anh quay lại. Cô đi đánh răng rửa mặt, Tiêu Cố đợi ở bên ngoài, đến khi cô trang điểm xong xuôi đã hơn nửa tiếng sau.
Tiêu Cố cũng không oán thán gì, cùng nhau xuống tầng. Dì Minh thấy hai người, bày bữa sáng trên bàn.
Mễ Tình nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bố mẹ, hỏi: “Bố mẹ cháu đâu ạ?”
Dì Minh đáp: “Hai người đến công ty từ sớm rồi. Họ biết hôm nay Tiêu tiên sinh đến đón cháu, nên muốn để hai người ở lại ăn sáng.”
“Vâng.” Mễ Tình gật đầu, nhìn Tiêu Cố, “Anh ăn sáng chưa?”
Tiêu Cố chưa ăn sáng nên ngồi xuống ăn chung. Mễ Tình cầm trong tay lát bánh mì, hơi nhíu mày: “Em không muốn về thành phố A.”
Mí mắt Tiêu Cố giật giật, bỏ dao nĩa trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Trong lòng anh nặng trĩu lo lắng, nếu Mễ Tình không muốn về thành phố A với anh thì phải làm sao? Anh không muốn sống riêng, nhưng nếu anh ép buộc cô đi với mình… Tiêu Cố nhíu mày.
Mễ Tình từ từ ăn bánh kem, môi còn dính kim: “Mấy ngày ở thành phố C, anh rỗi rãi hơn chút, vừa về tới thành phố A, anh lại đầu tắt mặt tối.”
Nghĩ lại cũng hơi phiền phức.
Tiêu Cố thở phào, hóa ra là chuyện này? Chỉ cần không phải cô không thích đi theo anh là được.
Anh dùng ngón tay lau kem trên môi Mễ Tình, cười nói: “Vạn sự khởi đầu nan, chi nhánh bên kia vừa bắt đầu hoạt động nên công việc khá nhiều, qua một thời gian là tốt hơn.”
Mễ Tình nhìn anh, con ngươi khẽ động đậy, cắn môi: “Mấy hôm nay em ở nhà học dì Minh mấy món canh, về là nấu được cho anh rồi.”
Cô muốn giảm bớt gánh nặng cho anh, dù chỉ là một chút.
Tiêu Cố cười rộ lên, kéo cô vào lòng: “Em đang mang thai, phải nghỉ ngơi nhiều, lầm một món ăn không phải chuyện quan trọng.”
Tuy Mễ Tình mang thai không có phản ứng gì nghiêm trọng, nhưng thi thoảng vẫn nôn nghén, khi mang thai cả người đều thay đổi, anh không dám xem thường.
Mễ Tình ngẩng đầu lên, lườm: “Anh sợ em nấu khó nuốt chứ gì?”
Mấy cảnh này cô xem nhiều trên TV rồi: Người bạn gái nấu một bữa cơm cho bạn trai ăn, anh bạn trai tuy thấy không ngon nhưng vẫn phải làm dáng vẻ nhồm nhoàm nhai nuốt.
Tiêu Cố cực thông minh, anh không cho cô nấu ăn, giải tiếp từ gốc rễ vấn đề.
Lời cô nói làm anh buồn cười: “Công chúa nhỏ nấu canh, có chan nước mắt anh cũng uống hết.”
Mễ Tình: “…”
Ai mà thèm chứ!