Nếu có thể có cùng quan điểm với nhau về chuyện ngủ cùng này thì đúng là tốt thật.
Cố Tín ngẫm nghĩ rồi uyển chuyển hỏi cô: “Em cũng nghĩ thế à?”
“Em đương nhiên là…” Nói đến ngang đây, đầu lưỡi Thẩm Thi Thi lại đờ ra đảo lại, cô cười ha ha hai tiếng, đáp lại vô cùng chính nghĩa: “Đương nhiên em không nghĩ thế rồi! Em là fan trong sáng, em chỉ thích âm nhạc thôi”.
Cố Tín nhìn cô uể oải nói: “Vậy à, tiếc thật”.
Thẩm Thi Thi: “…”
Đại Đại à, anh nói thế là có ý gì vậy? Là muốn cô ngủ cùng anh sao?
…Sao mà được chứ! À cô biết rồi, chắc chắn Đại Đại đang thăm dò cô đây!
Thế là Thẩm Thi Thi bày ra dáng vẻ “chính trực nhất đời em”: “Đại Đại, anh yên tâm đi, em không có hứng thú với cơ thể anh đâu”.
Cố Tín: “…”
Anh đưa tay tới che lên mắt cô.
Thẩm Thi Thi theo đà ngửa ra sau, hỏi dò: “Sao thế ạ?”
“Không có gì, tay anh bị dính dầu”.
Thẩm Thi Thi: “…”
Hình như lúc nãy Đại Đại mới ăn thịt khô thì phải…
Cố Tín rút tay về, đứng dậy khỏi ghế salon: “Anh đi nấu cơm đã”.
Thẩm Thi Thi cầm khăn tay lau mặt rồi theo ăn xuống bếp: “Em nấu cho”.
“Không cần đâu”. Cố Tín vo gạo hai lượt rồi cho vào nồi cơm điện, ấn công tắc: “Anh làm xong rồi”.
“Vâng..” Chỉ nấu cơm thật kìa.
Dù là được nghỉ như kí túc xá vẫn có gác cổng, Thẩm Thi Thi không dám quay về muộn, thế nên trời còn chưa tối lắm cô đã ngồi xe buýt đi về trường.
Sau hôm đó, mỗi ngày Thẩm Thi Thi lại tới nhà Cố Tín đưa chó đi dạo giúp anh, cuộc đời làm công cũng bắt đầu từ đó.
Bởi vì chi nhánh quán thịt xiên chuẩn bị khai trương, Thẩm Thi Thi cũng nhiều việc hơn trước, với lại bây giờ Tiêu Cố và Mễ Tinh hoàn toàn không có thời gian để lo chuyện của quán, mỗi ngày chị Dung Dung và mấy nhân viên kì cực bọn cô lại phải huấn luyện người mới, chuẩn bị việc khai trương.
Mặc dù tháng ngày cứ bận rộn trôi qua nhưng lướt đi nhanh chóng, đảo mắt đã tới ngày công chiếu bộ phim Thượng đế cấm khu 4, cửa hàng cũng khai trương đúng hạn.
Thẩm Thi Thi không ngờ ông chủ Tiêu lại mời Cố Tín tới để cắt băng khánh thành, hơn nữa cô còn bất cẩn tiết lộ tin tức này ra ngoài. Để biểu đạt lòng áy náy của mình, cô nhắn một tin weichat cho Cố Tín: “Cố Tín Đại Đại ơi, mai anh có rảnh không? Em mời anh đi xem phim”.
Cố Tín Đại Đại là cách gọi mới mà Thẩm Thi Thi vừa mới khám phá ra, bởi vì mỗi lần gọi tên của Cố Tín, cô lại cảm thấy mình giảm thọ một lần, nhưng mà gọi Đại Đại thì anh ấy không vui, vì vậy cô mới lựa chọn một cách để vẹn cả đôi đường, cô thấy mình thông minh quá dỗi.
Cố Tín Đại Đại cũng không đồng ý lời mời của cô ngay, mặc dù lòng anh thì phấn khởi tràn đầy, nhưng đầu tiên vẫn hỏi trước một câu:”Phim gì thế?”
Thẩm Thi Thi: “Thượng đế cấm khu 4”.
Cố Tín cười ha hả, biết ngay.
Anh gửi tin thoại cho Thẩm Thi Thi: “Chẳng lẽ cả rạp không có phim khác à?”
Thẩm Thi Thi: 0. 0. Nếu có phim của Đại Đại chắc chắn em sẽ chọn phim đó.
Cố Tín: “…”
Trào phúng anh đấy à?
Cố Tín cảm thấy mình sắp tức chết rồi, chẳng lẽ anh cũng phải bắt chước Tư Mã Tiêu Tiêu, phát triển sang lĩnh vực phim ảnh?
“Được rồi, thì xem Thượng đế cấm khu 4 vậy”. Anh cũng muốn xem xem, Mạc Trăn hấp dẫn đến thế nào.
Thấy Cố Tín đồng ý, Thẩm Thi Thi vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó lại lo lắng hỏi anh: “Nhưng mà anh đi nhỡ bị nhận ra thì sao?”
Cố Tín đáp: “Không sao đâu, chờ mở màn anh mới đi vào là được, em chọn một nơi nấp kín vào”.
Thẩm Thi Thi: ĐƯợc ạ, với lại mọi người đều chăm chú xem Mạc thiên vương, không để ý đến anh đâu.
Cố Tín: “…”
Đúng đấy.
Sau khi Thẩm Thi Thi đưa thời gian địa điểm, Cố Tín cũng bắt đầu sắp xếp hành trình của chính mình. Gần đây anh bị người đại diễn cưỡng chế xuất quan, không thể lấy cớ viết ca khúc được nữa, làm gì cũng không tiện.
Anh cầm điện thoại lật lui lật tới xem hành trình, ngày mình hẹn với Thẩm Thi Thi còn có buổi diễn của Chu Nghi Nhiên cũng diễn ra hôm đó.
Thế là anh nhắn tin cho người đại diện ngay: “Chiều này Chu Nghi Nhiên có buổi nhạc hội, tôi định tới nghe”.
Người đại diện: “Sao lại muốn đi nghe nhạc hội thế?”
Cố Tín: “Tìm hiểu về âm nhạc của anh ta, không phải sẽ có lợi cho album hơn à?”
Người đại diện: “Được rồi, nhưng sáng nay nhất định anh phải viết xong đó, nếu không thì chiều nay đừng hòng đi ra ngoài”.
Cố Tín: “Biết rồi, sau này nếu anh thất nghiệp thì cứ đi dạy học nhé, cũng không tính là đổi nghề đâu”.
Người đại diện: “… Coi chừng bị nhận ra”.
Sau khi người đại diện nhắn tin xong suýt chút nữa đã kéo Cố Tín vào trong danh sách đen.
Sáng hôm sau Cố Tín viết bài trong trạng thái rất tốt, thuận lợi hoàn thành công việc, đến buổi chiều thì nghênh ngang lái xe đi ra ngoài. Thẩm Thi Thi hẹn xem phim vào hai giờ bốn mươi phút. Sau khi Cố Tín ăn cơm xong thì lần lữ tới hai rưỡi mới chịu ra ngoài.
Lúc tới rạp chiếu phim, anh đưa vé mà Thẩm Thi Thi mua cho mình, quả nhiên chỗ cô chọn nằm ở hàng trên cùng.
Cố Tín bước vào rạp chiếu phim, nhìn Mạc Trăn đang nói chuyện ở trên màn ảnh lớn, Cố Tín không nhịn được liếc mắt nhìn sang, hình tượng bác sĩ Cao Sâm giỏi giang kiệt xuất, anh ta ưu nhã cắn một lát chanh làm Cố Tín cũng thấy răng mình ê buốt.
Cố Tín đi qua hàng đầu tiên rồi bước lên bậc thang. Hàng cuối cùng, vị trí trên nhất, bình thường chỉ có người quay trộm mới cố ý chọn chỗ này.
Trong phòng giống hệt như Thẩm Thi Thi từng miêu tả, mọi người đều chăm chú xem phim, không ai để ý đến anh, bao gồm cả Thẩm Thi Thi.
Mãi đến tận khi Cố Tín ngồi xuống cạnh, cố ý ho khan hai tiếng, Thẩm Thi Thi mới quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh: “Đại… anh tới lúc nào thế?”
Cố Tín cong môi cười, lấy kính râm trên mặt mình xuống, đổi sang kính 3d.
Thẩm Thi Thi thấy anh không lên tiếng thì không nói gì nữa, quay đầu xem phim tiếp.
Trong phòng chiếu, thỉnh thoảng lại có khán giả thốt lên “Mạc thiên vương đẹp trai quá”, “Bác sĩ Cao Sâm đẹp trai quá”. Cố Tín chậc một tiếng, fan là cá thể bạc tình nhất trên đời, bình thường mấy cô ấy cũng nói mình đẹp trai như thế, đảo mắt cái đã thốt lên mấy lời tương tự với đàn ông khác rồi.
Xem phim xong Thẩm Thi Thi vẫn cảm thấy lâng lâng.
Có Đại Đại yêu dấu đi cùng, xem một bộ phim điện ảnh của người yêu dấu khác.. đời người còn có thể viên mãn hơn nữa không?
Cô cố ý ở lại cùng Cố Tín đến lúc cuối cùng, chờ mọi người ra khỏi. Gần tới giờ ăn cơm, vốn Thẩm Thi Thi còn muốn mời Cố Tín ăn một bữa cơm cùng, nhưng nghĩ tới chuyện thân phận của anh quá dặc thù nên thôi.
Sau khi Cố Tín ra ngoài lại tiếp tục trang bị kính đen và mũ lên trên đầu, cúi đầu xuống thật thấp rồi kéo cổ áo lên, anh đi bên cạnh Thẩm Thi Thi rồi nói: “Anh đi trước, lần sau mời em ăn”.
“Được ạ”.
Cố Tín gật đầu với cô rồi chuẩn bị rời đi, bất ngờ có hai cô gái bên cạnh nhìn anh xì xào bàn tán: “người kia phải Cố Tín không nhỉ?”
“Mình cũng thấy giống ghê”.
Cố Tín nghe hai người nói vậy thì càng bước nhanh hơn, Thẩm Thi Thi cũng đã từng nhìn thấy cảnh Cố Tín bị fan hâm mộ truy đuổi.
Quả nhiên, hai cô gái đó không từ bỏ như vậy, cứ tiếp tục theo anh, mặc dù Cố Tín càng chạy càng nhanh, nhưng số người sau lưng anh cũng càng lúc càng nhiều.
Cố Tín rẽ qua khúc cua rồi nhấc chân lên chạy, kết quả người phía sau cũng lao nhanh vun vút. Nhân viên rạp chiếu phim lẫn cửa hàng tổng hợp đều hoảng hốt nhìn theo, một nhân viên an ninh còn kéo cô gái đang lao chạy như bay lại hỏi: “Mọi người đuổi theo ai thế?”
Cô gái hét lên: “Không biết, nhưng chắc chắn là một ngôi sao, cứ đuổi cái đã”.
Bảo vệ:…
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của nhân viên an ninh, Cố Tín mới thoát thân được khỏi rạp chiếu phim. Lái xe thẳng về nhà, khi đó anh mới lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Thẩm Thi Thi. Kết quả mới vừa nhìn đã thấy mười mấy tin mà cô gửi cho mình.”Đại Đại ơi anh không sao chứ qaq”.
“Em bị mấy cô ấy đẩy đi, quay đầu lại đã không thấy tăm hơi anh đâu rồi qaq”.
“Em báo cho nhân viên an ninh rồi, họ sẽ bảo vệ anh”.
“Đại Đại, anh trốn được không qaq”.
“Đừng trốn trong WC nam nhé, vô dụng thôi qaq, fan nữ mà điên lên thì không kể WC nam nữ gì đâu qaq”.
Cố Tín vừa đọc vừa phì cười: “Anh không sao, yên tâm đi, không phải là lần đầu tiên anh bị fan đuổi theo:)”
Nói là vậy nhưng Cố Tín vẫn thấy hơi lo lắng, bây giờ internet phát triển như vậy, nói không chừng đã có người đăng tin này lên weibo, nếu người đại diện thấy… quên đi, chờ anh ta thấy rồi nói sau.
Quả nhiên không lâu sau đó, người đại diện đã điện thoại tới rồi, dựa trên giọng điệu của người kia, anh phán đoán tâm trạng của anh ta bây giờ đang cực kì tệ hại.
“Cố Tín, không phải anh nói đi xem Chu Nghi Nhiên diễn tấu à? Chu Nghi Nhiên đâu? Diễn tấu đâi? Chẳng lẽ anh ta có đóng Thượng đế cấm khu 4?”
Để đối phó với người đại diện của mình, Cố Tín cũng rất có kinh nghiệm: “À, là vì đột nhiên tôi nhớ ra ngành điện ảnh cũng đang rất phát triển, nên quyết định đi xem phim điện ảnh của Mạc thiên vương”.
Người đại diện: “…”
Câu nói có quá nhiều lỗ hổng, mãi một lúc sau anh ta mới nắm được trọng điểm: “Anh muốn phát triển sang lĩnh vực phim ảnh à? Sao không học điểm tốt của Tư Mã Tiêu Tiêu ấy, thói hư tật xấu của cô ta thì học hành triệt để”.
Nghe Ca Hậu bị dè bỉu như thế, Cố Tín phì cười: “Này, sau kih tôi xem xong tôi thấy giới diễn viên nước mình nguy hiểm quá, không thích hợp với tôi”.
Người đại diện: “…”
Thế là nói giỡn à?
Anh ta trầm ngâm một lúc mới nhớ tới chuyện quan trọng mà mình vừa quên mất: “Anh đi xem phim với ai hả?”
Cố Tín bỗng nảy ra dự cảm không hay, nhưng vẫn nhắm mắt đáp theo: “Một mình tôi thôi”.
“Một mình?” Người đại diện cười lạnh: “Thế sao có người chụp được ảnh anh đi ra khỏi phòng chiếu phim với một cô gái hả?”
Cố Tín nhíu mày mở máy tính trong phòng ra, truy cập weibo, quả nhiên có người chụp được ảnh anh và Thẩm Thi Thi.
“Album sắp phát hành rồi, anh không quan tâm tới album mà chỉ muốn khiến tôi điên đảo thôi hả?” Người đại diện hổn hển nói tiếp: “Cô gái đó là ai? Đừng nói người trong hình không phải anh nhé?”
Cố Tín nghĩ một lúc rồi gập máy tính lại: “Người tôi yêu”.
Người đại diện vội ôm lấy tim mình: “Anh có ý gì hả? Anh đang yêu à?”
“Không khác là mấy”.
“Cái gì mà không khác nữa hả? Anh nghĩ xem fan của anh sẽ phản ứng thế nào?”
Người đại diện cảm giác như tan nát cõi lòng, nghệ sĩ muốn yêu anh cũng không cản được, nhưng mà đã nói đừng để bị phát hiện rồi mà! Bây giờ bị người ta chụp hình như thế, người thu dọn tàn cục chẳng phải là anh sao?
Cố Tín im lặng một hồi, mím môi càng chặt: “Cần gì phải nói với fan chứ? Tôi bán album chứ không bán mình”.
Anh vừa nói xong, đầu dây bên kia cũng rơi vào trầm mặc. Hai người yên tĩnh một lúc, người đại diện mới nói: “Sau khi họ biết anh đang yêu, người ta còn mua album nữa không đây?”
Cố Tín cười khẽ: “Sẽ có người thích âm nhạc của mình thôi, người khác muốn đi thì cứ đi”. Hôm nay anh mới hiểu rõ một lần nữa, fan bạc tình đến mức nào: “Đinh Mông kết hôn với Kiều Dĩ Thần, album cũng bán được lắm mà?”
“Sao nữ mà so với sao nam à?” Người đại diện hít sâu một hơi, “Ý là anh muốn công khai sao?”
“Chờ chút đã, sau này tôi sẽ nói lại với anh”. Cố Tín nói xong thì cúp máy, anh nhìn dãy số của Thẩm Thi Thi một lúc lâu rồi quyết tâm gọi điện.
Anh nhất định phải nói rõ với cô.
Thẩm Thi Thi cũng đang lên weibo xem scandal của mình và Cố Tín, điện thoại của cô suýt chút nữa bị nhóm bạn thân làm hỏng. Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng chuông, cô vô thức muốn tắt máy luôn, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Tín thì vội vàng bắt máy: “Đại Đại, anh xem weibo chưa? Họ chụp được ảnh mình”.
Cố Tín nhẹ nhàng đáp: “Anh gọi cho em vì chuyện này đấy”.
“Vâng”. Thẩm Thi Thi gật đầu: “Có phải muốn em phối hợp làm rõ chuyện này không? Anh yên tâm, em sẽ cố gắng để làm rõ, anh nói thế nào em sẽ làm thế đó. Scandal kiểu này phải giải thích rõ ràng”.
Cố Tín dừng một chút, hỏi cô: “Nếu anh nói đây không phải scandal thì sao?”
Thẩm Thi Thi ngớ ra: “Là sao ạ?” Lẽ nào công ty định dùng scandal này quảng bá album mới? Nếu là ngôi sao khác thì còn có khả năng, nhưng Cố Tín sẽ không cần phải thế, album của anh vẫn luôn bán tốt dù chẳng cần sao tác.
Cố Tín đáp lời: “Anh nói là, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Cố Tín ngẫm nghĩ rồi uyển chuyển hỏi cô: “Em cũng nghĩ thế à?”
“Em đương nhiên là…” Nói đến ngang đây, đầu lưỡi Thẩm Thi Thi lại đờ ra đảo lại, cô cười ha ha hai tiếng, đáp lại vô cùng chính nghĩa: “Đương nhiên em không nghĩ thế rồi! Em là fan trong sáng, em chỉ thích âm nhạc thôi”.
Cố Tín nhìn cô uể oải nói: “Vậy à, tiếc thật”.
Thẩm Thi Thi: “…”
Đại Đại à, anh nói thế là có ý gì vậy? Là muốn cô ngủ cùng anh sao?
…Sao mà được chứ! À cô biết rồi, chắc chắn Đại Đại đang thăm dò cô đây!
Thế là Thẩm Thi Thi bày ra dáng vẻ “chính trực nhất đời em”: “Đại Đại, anh yên tâm đi, em không có hứng thú với cơ thể anh đâu”.
Cố Tín: “…”
Anh đưa tay tới che lên mắt cô.
Thẩm Thi Thi theo đà ngửa ra sau, hỏi dò: “Sao thế ạ?”
“Không có gì, tay anh bị dính dầu”.
Thẩm Thi Thi: “…”
Hình như lúc nãy Đại Đại mới ăn thịt khô thì phải…
Cố Tín rút tay về, đứng dậy khỏi ghế salon: “Anh đi nấu cơm đã”.
Thẩm Thi Thi cầm khăn tay lau mặt rồi theo ăn xuống bếp: “Em nấu cho”.
“Không cần đâu”. Cố Tín vo gạo hai lượt rồi cho vào nồi cơm điện, ấn công tắc: “Anh làm xong rồi”.
“Vâng..” Chỉ nấu cơm thật kìa.
Dù là được nghỉ như kí túc xá vẫn có gác cổng, Thẩm Thi Thi không dám quay về muộn, thế nên trời còn chưa tối lắm cô đã ngồi xe buýt đi về trường.
Sau hôm đó, mỗi ngày Thẩm Thi Thi lại tới nhà Cố Tín đưa chó đi dạo giúp anh, cuộc đời làm công cũng bắt đầu từ đó.
Bởi vì chi nhánh quán thịt xiên chuẩn bị khai trương, Thẩm Thi Thi cũng nhiều việc hơn trước, với lại bây giờ Tiêu Cố và Mễ Tinh hoàn toàn không có thời gian để lo chuyện của quán, mỗi ngày chị Dung Dung và mấy nhân viên kì cực bọn cô lại phải huấn luyện người mới, chuẩn bị việc khai trương.
Mặc dù tháng ngày cứ bận rộn trôi qua nhưng lướt đi nhanh chóng, đảo mắt đã tới ngày công chiếu bộ phim Thượng đế cấm khu 4, cửa hàng cũng khai trương đúng hạn.
Thẩm Thi Thi không ngờ ông chủ Tiêu lại mời Cố Tín tới để cắt băng khánh thành, hơn nữa cô còn bất cẩn tiết lộ tin tức này ra ngoài. Để biểu đạt lòng áy náy của mình, cô nhắn một tin weichat cho Cố Tín: “Cố Tín Đại Đại ơi, mai anh có rảnh không? Em mời anh đi xem phim”.
Cố Tín Đại Đại là cách gọi mới mà Thẩm Thi Thi vừa mới khám phá ra, bởi vì mỗi lần gọi tên của Cố Tín, cô lại cảm thấy mình giảm thọ một lần, nhưng mà gọi Đại Đại thì anh ấy không vui, vì vậy cô mới lựa chọn một cách để vẹn cả đôi đường, cô thấy mình thông minh quá dỗi.
Cố Tín Đại Đại cũng không đồng ý lời mời của cô ngay, mặc dù lòng anh thì phấn khởi tràn đầy, nhưng đầu tiên vẫn hỏi trước một câu:”Phim gì thế?”
Thẩm Thi Thi: “Thượng đế cấm khu 4”.
Cố Tín cười ha hả, biết ngay.
Anh gửi tin thoại cho Thẩm Thi Thi: “Chẳng lẽ cả rạp không có phim khác à?”
Thẩm Thi Thi: 0. 0. Nếu có phim của Đại Đại chắc chắn em sẽ chọn phim đó.
Cố Tín: “…”
Trào phúng anh đấy à?
Cố Tín cảm thấy mình sắp tức chết rồi, chẳng lẽ anh cũng phải bắt chước Tư Mã Tiêu Tiêu, phát triển sang lĩnh vực phim ảnh?
“Được rồi, thì xem Thượng đế cấm khu 4 vậy”. Anh cũng muốn xem xem, Mạc Trăn hấp dẫn đến thế nào.
Thấy Cố Tín đồng ý, Thẩm Thi Thi vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó lại lo lắng hỏi anh: “Nhưng mà anh đi nhỡ bị nhận ra thì sao?”
Cố Tín đáp: “Không sao đâu, chờ mở màn anh mới đi vào là được, em chọn một nơi nấp kín vào”.
Thẩm Thi Thi: ĐƯợc ạ, với lại mọi người đều chăm chú xem Mạc thiên vương, không để ý đến anh đâu.
Cố Tín: “…”
Đúng đấy.
Sau khi Thẩm Thi Thi đưa thời gian địa điểm, Cố Tín cũng bắt đầu sắp xếp hành trình của chính mình. Gần đây anh bị người đại diễn cưỡng chế xuất quan, không thể lấy cớ viết ca khúc được nữa, làm gì cũng không tiện.
Anh cầm điện thoại lật lui lật tới xem hành trình, ngày mình hẹn với Thẩm Thi Thi còn có buổi diễn của Chu Nghi Nhiên cũng diễn ra hôm đó.
Thế là anh nhắn tin cho người đại diện ngay: “Chiều này Chu Nghi Nhiên có buổi nhạc hội, tôi định tới nghe”.
Người đại diện: “Sao lại muốn đi nghe nhạc hội thế?”
Cố Tín: “Tìm hiểu về âm nhạc của anh ta, không phải sẽ có lợi cho album hơn à?”
Người đại diện: “Được rồi, nhưng sáng nay nhất định anh phải viết xong đó, nếu không thì chiều nay đừng hòng đi ra ngoài”.
Cố Tín: “Biết rồi, sau này nếu anh thất nghiệp thì cứ đi dạy học nhé, cũng không tính là đổi nghề đâu”.
Người đại diện: “… Coi chừng bị nhận ra”.
Sau khi người đại diện nhắn tin xong suýt chút nữa đã kéo Cố Tín vào trong danh sách đen.
Sáng hôm sau Cố Tín viết bài trong trạng thái rất tốt, thuận lợi hoàn thành công việc, đến buổi chiều thì nghênh ngang lái xe đi ra ngoài. Thẩm Thi Thi hẹn xem phim vào hai giờ bốn mươi phút. Sau khi Cố Tín ăn cơm xong thì lần lữ tới hai rưỡi mới chịu ra ngoài.
Lúc tới rạp chiếu phim, anh đưa vé mà Thẩm Thi Thi mua cho mình, quả nhiên chỗ cô chọn nằm ở hàng trên cùng.
Cố Tín bước vào rạp chiếu phim, nhìn Mạc Trăn đang nói chuyện ở trên màn ảnh lớn, Cố Tín không nhịn được liếc mắt nhìn sang, hình tượng bác sĩ Cao Sâm giỏi giang kiệt xuất, anh ta ưu nhã cắn một lát chanh làm Cố Tín cũng thấy răng mình ê buốt.
Cố Tín đi qua hàng đầu tiên rồi bước lên bậc thang. Hàng cuối cùng, vị trí trên nhất, bình thường chỉ có người quay trộm mới cố ý chọn chỗ này.
Trong phòng giống hệt như Thẩm Thi Thi từng miêu tả, mọi người đều chăm chú xem phim, không ai để ý đến anh, bao gồm cả Thẩm Thi Thi.
Mãi đến tận khi Cố Tín ngồi xuống cạnh, cố ý ho khan hai tiếng, Thẩm Thi Thi mới quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh: “Đại… anh tới lúc nào thế?”
Cố Tín cong môi cười, lấy kính râm trên mặt mình xuống, đổi sang kính 3d.
Thẩm Thi Thi thấy anh không lên tiếng thì không nói gì nữa, quay đầu xem phim tiếp.
Trong phòng chiếu, thỉnh thoảng lại có khán giả thốt lên “Mạc thiên vương đẹp trai quá”, “Bác sĩ Cao Sâm đẹp trai quá”. Cố Tín chậc một tiếng, fan là cá thể bạc tình nhất trên đời, bình thường mấy cô ấy cũng nói mình đẹp trai như thế, đảo mắt cái đã thốt lên mấy lời tương tự với đàn ông khác rồi.
Xem phim xong Thẩm Thi Thi vẫn cảm thấy lâng lâng.
Có Đại Đại yêu dấu đi cùng, xem một bộ phim điện ảnh của người yêu dấu khác.. đời người còn có thể viên mãn hơn nữa không?
Cô cố ý ở lại cùng Cố Tín đến lúc cuối cùng, chờ mọi người ra khỏi. Gần tới giờ ăn cơm, vốn Thẩm Thi Thi còn muốn mời Cố Tín ăn một bữa cơm cùng, nhưng nghĩ tới chuyện thân phận của anh quá dặc thù nên thôi.
Sau khi Cố Tín ra ngoài lại tiếp tục trang bị kính đen và mũ lên trên đầu, cúi đầu xuống thật thấp rồi kéo cổ áo lên, anh đi bên cạnh Thẩm Thi Thi rồi nói: “Anh đi trước, lần sau mời em ăn”.
“Được ạ”.
Cố Tín gật đầu với cô rồi chuẩn bị rời đi, bất ngờ có hai cô gái bên cạnh nhìn anh xì xào bàn tán: “người kia phải Cố Tín không nhỉ?”
“Mình cũng thấy giống ghê”.
Cố Tín nghe hai người nói vậy thì càng bước nhanh hơn, Thẩm Thi Thi cũng đã từng nhìn thấy cảnh Cố Tín bị fan hâm mộ truy đuổi.
Quả nhiên, hai cô gái đó không từ bỏ như vậy, cứ tiếp tục theo anh, mặc dù Cố Tín càng chạy càng nhanh, nhưng số người sau lưng anh cũng càng lúc càng nhiều.
Cố Tín rẽ qua khúc cua rồi nhấc chân lên chạy, kết quả người phía sau cũng lao nhanh vun vút. Nhân viên rạp chiếu phim lẫn cửa hàng tổng hợp đều hoảng hốt nhìn theo, một nhân viên an ninh còn kéo cô gái đang lao chạy như bay lại hỏi: “Mọi người đuổi theo ai thế?”
Cô gái hét lên: “Không biết, nhưng chắc chắn là một ngôi sao, cứ đuổi cái đã”.
Bảo vệ:…
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của nhân viên an ninh, Cố Tín mới thoát thân được khỏi rạp chiếu phim. Lái xe thẳng về nhà, khi đó anh mới lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Thẩm Thi Thi. Kết quả mới vừa nhìn đã thấy mười mấy tin mà cô gửi cho mình.”Đại Đại ơi anh không sao chứ qaq”.
“Em bị mấy cô ấy đẩy đi, quay đầu lại đã không thấy tăm hơi anh đâu rồi qaq”.
“Em báo cho nhân viên an ninh rồi, họ sẽ bảo vệ anh”.
“Đại Đại, anh trốn được không qaq”.
“Đừng trốn trong WC nam nhé, vô dụng thôi qaq, fan nữ mà điên lên thì không kể WC nam nữ gì đâu qaq”.
Cố Tín vừa đọc vừa phì cười: “Anh không sao, yên tâm đi, không phải là lần đầu tiên anh bị fan đuổi theo:)”
Nói là vậy nhưng Cố Tín vẫn thấy hơi lo lắng, bây giờ internet phát triển như vậy, nói không chừng đã có người đăng tin này lên weibo, nếu người đại diện thấy… quên đi, chờ anh ta thấy rồi nói sau.
Quả nhiên không lâu sau đó, người đại diện đã điện thoại tới rồi, dựa trên giọng điệu của người kia, anh phán đoán tâm trạng của anh ta bây giờ đang cực kì tệ hại.
“Cố Tín, không phải anh nói đi xem Chu Nghi Nhiên diễn tấu à? Chu Nghi Nhiên đâu? Diễn tấu đâi? Chẳng lẽ anh ta có đóng Thượng đế cấm khu 4?”
Để đối phó với người đại diện của mình, Cố Tín cũng rất có kinh nghiệm: “À, là vì đột nhiên tôi nhớ ra ngành điện ảnh cũng đang rất phát triển, nên quyết định đi xem phim điện ảnh của Mạc thiên vương”.
Người đại diện: “…”
Câu nói có quá nhiều lỗ hổng, mãi một lúc sau anh ta mới nắm được trọng điểm: “Anh muốn phát triển sang lĩnh vực phim ảnh à? Sao không học điểm tốt của Tư Mã Tiêu Tiêu ấy, thói hư tật xấu của cô ta thì học hành triệt để”.
Nghe Ca Hậu bị dè bỉu như thế, Cố Tín phì cười: “Này, sau kih tôi xem xong tôi thấy giới diễn viên nước mình nguy hiểm quá, không thích hợp với tôi”.
Người đại diện: “…”
Thế là nói giỡn à?
Anh ta trầm ngâm một lúc mới nhớ tới chuyện quan trọng mà mình vừa quên mất: “Anh đi xem phim với ai hả?”
Cố Tín bỗng nảy ra dự cảm không hay, nhưng vẫn nhắm mắt đáp theo: “Một mình tôi thôi”.
“Một mình?” Người đại diện cười lạnh: “Thế sao có người chụp được ảnh anh đi ra khỏi phòng chiếu phim với một cô gái hả?”
Cố Tín nhíu mày mở máy tính trong phòng ra, truy cập weibo, quả nhiên có người chụp được ảnh anh và Thẩm Thi Thi.
“Album sắp phát hành rồi, anh không quan tâm tới album mà chỉ muốn khiến tôi điên đảo thôi hả?” Người đại diện hổn hển nói tiếp: “Cô gái đó là ai? Đừng nói người trong hình không phải anh nhé?”
Cố Tín nghĩ một lúc rồi gập máy tính lại: “Người tôi yêu”.
Người đại diện vội ôm lấy tim mình: “Anh có ý gì hả? Anh đang yêu à?”
“Không khác là mấy”.
“Cái gì mà không khác nữa hả? Anh nghĩ xem fan của anh sẽ phản ứng thế nào?”
Người đại diện cảm giác như tan nát cõi lòng, nghệ sĩ muốn yêu anh cũng không cản được, nhưng mà đã nói đừng để bị phát hiện rồi mà! Bây giờ bị người ta chụp hình như thế, người thu dọn tàn cục chẳng phải là anh sao?
Cố Tín im lặng một hồi, mím môi càng chặt: “Cần gì phải nói với fan chứ? Tôi bán album chứ không bán mình”.
Anh vừa nói xong, đầu dây bên kia cũng rơi vào trầm mặc. Hai người yên tĩnh một lúc, người đại diện mới nói: “Sau khi họ biết anh đang yêu, người ta còn mua album nữa không đây?”
Cố Tín cười khẽ: “Sẽ có người thích âm nhạc của mình thôi, người khác muốn đi thì cứ đi”. Hôm nay anh mới hiểu rõ một lần nữa, fan bạc tình đến mức nào: “Đinh Mông kết hôn với Kiều Dĩ Thần, album cũng bán được lắm mà?”
“Sao nữ mà so với sao nam à?” Người đại diện hít sâu một hơi, “Ý là anh muốn công khai sao?”
“Chờ chút đã, sau này tôi sẽ nói lại với anh”. Cố Tín nói xong thì cúp máy, anh nhìn dãy số của Thẩm Thi Thi một lúc lâu rồi quyết tâm gọi điện.
Anh nhất định phải nói rõ với cô.
Thẩm Thi Thi cũng đang lên weibo xem scandal của mình và Cố Tín, điện thoại của cô suýt chút nữa bị nhóm bạn thân làm hỏng. Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng chuông, cô vô thức muốn tắt máy luôn, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Tín thì vội vàng bắt máy: “Đại Đại, anh xem weibo chưa? Họ chụp được ảnh mình”.
Cố Tín nhẹ nhàng đáp: “Anh gọi cho em vì chuyện này đấy”.
“Vâng”. Thẩm Thi Thi gật đầu: “Có phải muốn em phối hợp làm rõ chuyện này không? Anh yên tâm, em sẽ cố gắng để làm rõ, anh nói thế nào em sẽ làm thế đó. Scandal kiểu này phải giải thích rõ ràng”.
Cố Tín dừng một chút, hỏi cô: “Nếu anh nói đây không phải scandal thì sao?”
Thẩm Thi Thi ngớ ra: “Là sao ạ?” Lẽ nào công ty định dùng scandal này quảng bá album mới? Nếu là ngôi sao khác thì còn có khả năng, nhưng Cố Tín sẽ không cần phải thế, album của anh vẫn luôn bán tốt dù chẳng cần sao tác.
Cố Tín đáp lời: “Anh nói là, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”